Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 62: Lá Thư của Eothur (3)



Ban đầu khi được bọn họ dẫn lối, Eothur cứ nghĩ đinh ninh trong đầu rằng, hắn sẽ gặp một nhân vật nào đó rất có quyền thế trong tộc Elves và Grey Havens nói riêng.

Bởi vì người đó có thể sai khiến quân đội thì chẳng bao giờ là một người bình thường được.

Sau đó nhờ những lý lẽ trong đầu, Eothur cũng tưởng tượng ra nơi mà họ sẽ dẫn hắn đến.

Một khu vườn, một cái đình nhỏ cũng có thể là thẳng vào bên trong dinh thự lớn nào đó,…

Nhưng sự thật lại khác, những gì Eothur nghĩ trong đầu đều hóa thành tro khi hắn dần rời xa khỏi khu dân cư,… mọi cảnh vật được trang trí đẹp đẽ của thành phố dần đang biến mất, và thay vào đó là những khúc gỗ tròn to lớn được chất đầy lên nhau ở hai bên đường.

Cùng với sự hiện diện của nó là những ngọn tháp cao có chứa những sợi dây trên đầu như những chiếc cần cẩu, những người Elves đứng dưới chỉ tay qua lại, tất cả bọn họ đều mặc trang phục làm việc, dính khá nhiều bụi gỗ trên quần áo.

Thỉnh thoảng, Eothur thấy được những con tàu cánh buồm to lớn sắp được hoàn thành. Nó được để sát với mặt biển, phần dưới là những cái giá gỗ dựng lên cao và khi mọi thứ xong xuôi, họ sẽ đẩy nó và trượt xuống mặt nước. Con thuyền sẽ bắt đầu hành trình của cuộc đời nó.

Những gì Eothur quan sát được đã cho hắn biết mình đang ở đâu. Đây rõ ràng là một xưởng chế tàu, nhân vật nào lại muốn mời hắn đến nơi làm việc này chứ.

Tiểu đội lính gác đứng thành hai hàng, chừa một lối đi giữa cho Eothur, gật đầu chào bọn họ rồi hắn bước vào trong.



“ Cậu đã đến. “ Đang ngước đầu nhìn con thuyền trắng. Eothur nghe được có người nói chuyện từ sau lưng liền quay đầu lại.

“ Ngài là,… ai? “ Nhận ra người muốn gặp hắn chính là người đàn ông tộc Elves khiến hắn bỏ chạy nên hơi chút bất ngờ, rồi nhíu mày cảnh giác hỏi.

“ Một người già. Một người thân mà cậu quen. “

“ Tôi không nhớ mình có quan hệ gì với ai là người Elves... “

“ Cậu chắc không? “ Vừa hết lời, ông ta nghiêng người hỏi hắn kỹ lại.

Eothur bấm môi suy nghĩ,… người thân mà hắn quen,… còn ai ngoài Ewen ra, hay ba mẹ nàng và cả bà cô khó tính Xenia kia nữa.

Cặp vợ chồng lãnh chúa Harlond thì chắc hẳn sẽ không bao giờ muốn liên lạc với hắn, Xenia là người phụ nữ đã có chồng,… hai người họ cũng chẳng quen biết gì nhau lắm.

Chỉ còn có mỗi Ewen,… không biết nàng bây giờ thế nào rồi?

Nghĩ đến đó, Eothur chợt lắc đầu. Mình đi xa quá rồi. Nhìn lại ông già râu trắng và hỏi.

“ Ngài là gì của cô ấy? “

“ Ta,… một người ông nuôi. “ Ông ấy bình tĩnh đáp, rồi lấy ra trong tay áo của mình là một bức thư đưa đến trước mặt hắn và nói tiếp.

“ Con bé muốn đưa cậu thứ này. “

Eothur hơi chút run tay khi nhận lấy lá thư từ tay của ông già kia. Trong lòng hắn bắt đầu lo ngại, e sợ,… hắn không muốn nhận lấy thứ này một chút nào. Nhưng trong trái tim và cái bản năng cơ thế ấy không ngừng cố phản kháng. Chúng tự mình điều khiển lấy mọi thứ.

“ Cảm tạ,… “ Không còn cách nào khác, nó đã vào trong tay mình, mà nói không muốn đọc chỉ là sự dối trá. Eothur mở miệng tính cảm ơn nhưng lại không biết tên người thân của Ewen này là gì nên dừng lại chỉ ở hai chữ.

“ Cirdan,… “

“ Cảm ơn ngài Cirdan. “

Cirdan,… cái tên này sao quen thuộc như vậy. Cirdan, Cirdan,… hình như là tên của...

Cirdan nắm lấy cổ tay của Eothur, chặt đứt lấy dòng suy nghĩ, và ông nói.

“ Chàng trai,… ta không biết con bé gửi gì cho cậu,… nhưng ta có thể cảm thấy cậu và nó đang yêu nhau.

Rồi một chuyện gì đó khiến cậu muốn xa nó. “

“ Đó là chuyện riêng. “ Eothur ngắt lời ông.

Cirdan vẫn nói tiếp. “ Quan trọng là ta muốn nhắc cậu, con bé cứng đầu lắm,… cậu biết mà. Nó sẽ thực hiện những gì mình viết và mình nói. “

Eothur nhìn thẳng vào mắt ông, mất vài giây sau chiếc môi ấy mới tách ra hoạt động.

“ Tôi biết. “ Cirdan nghe được liền gật đầu.

“ Hãy chuẩn bị phòng cho vị khách nhân của chúng ta đi. “



Đi theo sau những người dẫn đường. Eothur nghĩ về cái tên Cirdan,… phải mất gần nửa tiếng đồng hồ thì hắn mới chợt nhớ lại.

“ Người mình vừa gặp là Cirdan,… một trong những hiền gia lâu đời nhất người Elves, người đã từng tồn tại qua nhiều thời đại khác nhau,… như công nương Galadriel… “

“ Mái tóc trắng, bộ râu,… giống như cuốn sách từng viết. “

Eothur hít sâu vào một hơi và không thở ra.

“ Không thể tin được. Mình lại gặp một nhân vật khủng khiếp như vậy,… thế mà hai lần,… lần nào cũng hơi bất lịch sự. “

Không thể nào trách hắn được. Dù sao Cirdan cho là nhân vật cực kỳ “ lâu đời “ nhưng ông sống khá trầm tính, rất ít nổi danh hay hoạt động sôi nổi ở trung địa như lãnh chúa Elrond và công nương ánh sáng, rất ít ai bàn tán nói nhiều về ông.

Ngay cả trước kia ở Rohan. Nếu không nhờ mấy quyển sách hắn cũng chẳng biết gì về ông cả.

Eothur thở ra thật mạnh. Điều đáng lưu ý bây giờ, hắn không ngờ Ewen lại có một người ông nuôi quyền thế,… nàng chưa bao giờ kể cho hắn nghe cả.

Dừng bước chân lại, hắn nhìn hai người dẫn đường nói.

“ Tôi muốn ra bến cảng một lát. “



Đứng trước nơi mà mình từng thấy tĩnh lặng nhất của thành phố, Eothur ngồi xuống tại chỗ, lấy ra bức thư. Tháo chiếc dấu làm bằng sáp đang cấn ngang ngoài bìa thư, thứ dùng để chống những thông tin trong thư bị lộ ra ngoài, hay một dấu hiệu để nhận biết là thư chưa bao giờ bị mở ra.

Eothur nhìn lấy những dòng chữ nắn nót, xinh đẹp rồi trầm ngâm đọc thầm trong đầu mình.



Phía bên Harlond, Ewen đang đi dạo trên bến cảng, nơi mà nàng đã quá quen thuộc đến nỗi mà nhắm mắt lại nàng có thể di chuyển đúng hướng mình cần tới.

Nàng di chuyển cho hết con đường rồi quay đầu lại. Cứ như vậy tạo thành một vòng tròn tuần hoàn.

Ở xa kia, có hai người đang nhìn nàng là vợ chồng lãnh chúa.

“ Anh nghĩ con bé đã quên cậu ta chưa? “

“ Theo những gì anh nhìn thấy,… em biết rõ câu trả lời rồi mà. “ Ewfila đáp lại vợ mình, tay ông bỗng nắm chặt lấy tay bà và hỏi lấy một câu.

“ Em nghĩ chúng ta làm như vậy là đúng chứ? “

“ Chúng ta còn cách nào khác không? “ Criladon không trả lời mà hỏi chồng mình bằng một câu hỏi khác.

Cả hai nhìn nhau và thở dài. Trong khi đó, Ewen như cảm nhận điều gì, nàng dừng bước chân mình lại. Hai tay nắm lấy nhau, và đan chặt vào đưa đến trước ngực, miệng thầm thì với khuôn mặt mang theo một chút nét của sự vui mừng.

“ Anh đang ở đó đúng không Eothur,… em có thể cảm nhận được mà,… gió biển,… mọi thứ đang vòng quanh chúng ta đấy anh không biết à… “

...

Tối hôm đó, Eothur ngồi yên trên nóc nhà của căn dinh thự mình đang ở. Ánh mắt hắn nhìn về một nơi xa xôi đến tận chân trời, không gì ngoài những ngôi sao, mặt trăng và một mảng vực đen tối bao trùm.

Trong cái bóng tối ấy, hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của những cơn sóng, chúng vẫn va đập vào bờ thành. Khi nào cũng vậy, cho dù hắn vui hay buồn, chúng vẫn vậy, mọi thứ đều hoạt động theo cái nguyên lý của nó, cũng chẳng vì bất cứ một lý do gì mà dừng lại.

Dùng trái tim của mình, Eothur hòa lấy tâm trí bản thân vào đất trời. Lắng nghe lấy những tiếng nói của mọi thứ xung quanh, bằng cái ngôn ngữ mà chúng thường hay sử dụng, ngôn ngữ của vũ trụ tâm linh, thứ mà con người phàm tục chẳng bao giờ để ý đến.

Những tiếng lao xao của cây cối khi gió đi ngang qua, tiếng tĩnh lặng của không gian ban đêm, tiếng “ cúc cu “ của chim cú săn mồi,...

Tất cả khiến Eothur, vốn lòng đang xao động nay đã kiếm được một phần của sự bình an nào đó.

“ Trái tim, mày còn yêu nàng đúng không? “ Một câu hỏi nghe có vẻ đần độn, ngốc nghếch. Nhưng vào khi này nó là câu hỏi mở nguồn cho mọi thứ, một cuộc trò chuyện tâm linh ẩn sâu bên trong Eothur.

“ Phải, tôi còn yêu nàng rất nhiều, và bạn cũng vậy. “

“ Nhưng cả hai chúng ta đều biết một điều. Cái chết của người phàm là không bao giờ có thể tránh khỏi. “

“ Điều đó sẽ không ngăn được chúng ta. “

“ Nhưng vấn đề là nàng ấy? Mày không hiểu được sao? Khi yêu chúng ta phải hy sinh tất cả những gì cho người mày yêu thương? Trái tim mày ích kỷ lắm. “

“ Tôi không hề ích kỷ. “

“ Vậy tại sao mày cứ phải gào thét bên trong tâm trí của tao. Mày biết tao đã phải chôn dấu mọi thứ theo thời gian rồi mà! “

“ Không, không,... tôi là bạn, là một phần nằm sâu bên trong bạn. Tôi hiểu bạn hơn những gì bạn nghĩ đấy.

Bạn có nhớ cái lần tôi đã báo hiệu cho bạn về trận phục kích không?

...

Hay cái lần mà bạn cứu được nàng?

Tất cả là nhờ tôi hết. Tôi làm mọi chuyện là vì bạn hết. Bạn yêu nàng,... muốn đến bên nàng... đó mới là những điều bạn thật sự mong muốn, Eothur.

Đừng dối lòng mình nữa. “

“ Nhưng,... “

“ Bạn không nhớ tới những dòng chữ trong bức thư sao? “

Trong cái không gian im ắng, từ đâu đó xuất hiện giọng nói của Ewen,... nàng đang đọc lên những lời mà mình đã viết.

“ Eothur, anh đã đến được Grey Havens đúng không?

“ Phì “ Thật là một câu hỏi ngốc, nếu anh không đến thì làm sao anh có thể đọc bức thư trên tay này được...

Từ ngày anh ra đi, cuộc sống của em trở nên mất đi niềm vui. Cái cảnh những con tàu, đóa hoa,... tất cả chúng đã hóa thành những bức tranh u ám chỉ với một màu xám,...

Em nhớ anh nhiều lắm, nhớ những lúc chúng ta cùng nhau đi dạo trên đường phố, nhớ vẻ mặt anh khi bị em trêu đùa, nhớ những lúc em dạy anh học nhạc,... song thứ em nhớ nhất, là khi hai chúng ta hòa quyện vào với nhau bằng những nụ hôn nồng ấm, khi mà hai ánh mắt, hai trái tim, hai tâm trí cùng nhau đập một nhịp...

Eothur, em xin lỗi vì đã không hỏi han anh đầu tiên. Anh có khỏe không? chuyến phiêu lưu của anh thế nào rồi,...

...

Bức thư đã đến hồi kết, những gì em muốn kể cho anh, em cũng đã kể hết nhưng còn một điều xin anh hãy nhớ.

Cho dù anh không quay về với em, thì em vẫn sẽ từ bỏ mọi thứ mà Thượng Đế đã ban tặng, em sẽ cầu xin ngài cho em một cuộc sống như người phàm, già đi và chết đi giống như anh.

Cuộc sống sẽ còn là gì nữa nếu em thiếu bóng anh. Xin anh hãy trở lại. Em sẽ mãi chờ anh ở ngọn hải đăng của chúng ta. “

“ Đấy, cậu nhớ ra chưa? Cậu không hiểu những gì nàng viết sao, cho dù cậu không trở lại. Nàng vẫn sẽ từ bỏ sự bất tử của mình. “

“ Nàng sẽ quên chúng ta được thôi. “

“ Không đâu Eothur. Tôi là trái tim của bạn, tôi có thể hiểu rõ nhất về cái thứ gọi là tình yêu. Mặc dù chỉ là bức thư nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận tất cả cảm xúc của nàng, nàng sẽ làm điều đó... “

“ Chúng ta hãy kết thúc tại đây. “

“ Không Eothur,... Cirdan,... nhớ lấy những gì ông ấy nói. “

Eothur mở mắt tỉnh dậy, hắn trầm ngâm không thốt lên bất kỳ lời nào. Nhớ lại lời nhắc nhở cuối cùng của trái tim mình.

“ Cirdan,... ông ấy tại sao phải nói như vậy với mình. “

Lấy tay mình sờ lấy phần ngực, nơi đang chứa đựng gì đó rồi lục ra. Dưới ánh sáng dịu của vầng trăng khuyết hiện lên là một chiếc vòng đeo cổ, không phải là dây chuyền Thiên Nga. Đây chỉ là một sợi dây làm bằng chỉ, được móc vào một chiếc nhẫn có viên hồng ngọc lấp lánh, như một đóa bông hồng.

Chiếc nhẫn của Ewen từng trao cho Eothur. Bây giờ nó lại một lần nữa về đến tay hắn, nhưng vì cảm thấy mình không xứng đáng, hắn chỉ dám treo nó ở cổ chứ không đeo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.