Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 91: Người Chết



“ Elrohir, anh nhìn này! “ Trong khi Elrohir quan sát các chiếc bình rỗng và trần nhà. Eothur đã tới được chiếc bàn chứa đầy các cuộn giấy, cầm lấy một cuộn trên cao nhất để xem. Và trên đó có ghi chép về sự hoạt động mờ ám và bí ẩn nào đó ở quanh Dol Guldur. Từ chữ viết và cách trình bày, hình như người đã ghi lên cuộn giấy này khá vội vàng và cẩu thả. Thành ra, đây chính là thứ chữ viết có thể nói là xấu nhất mà hắn từng đọc được.

Thấy vẻ mặt vội vàng của Elrohir, Eothur liền đưa cho anh ta khi mới đọc được vài chữ. Cầm cuộn giấy lên quan sát một hồi, hai con mắt chăm chú của anh bỗng trở nên sắc bén như ánh mắt của loài diều hâu săn mồi. Vẻ mặt thì khá nghiêm túc như biết được một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

“ Nó ghi gì vậy? “ Do khi nãy chỉ mới nhìn sơ qua. Nên Eothur cũng không biết rõ ràng trong đó còn tin tức quan trọng gì.

“ Về một kế hoạch tấn công nào sắp xảy ra, nhưng đáng tiếc người viết cũng không rõ ràng mục tiêu của chúng là hướng nào. Lorien hay WoodLand, chỉ nói chúng sẽ phối hợp từ Dol Guldur và Dãy núi sương mù tạo thành một thế kiềm chặt và đánh chớp nhoáng. “

“ Bịch,... bịch,... bịch,... “ Bất thình lình có tiếng vọng từ bên ngoài. Dạng như âm thanh di chuyển của một đàn sinh vật nào đấy. Eothur nhìn xuống thanh AngaNim nhưng nó không phát sáng chứng tỏ không phải là lũ Orc với bọn Wargs.

Song, luôn luôn cần phải đề phòng. Vì kẻ thù không chỉ là lũ Orc mà có khi còn là con người nữa. Eothur rút thanh kiếm bên hông với động thái cực kỳ yên tĩnh, hắn liếc qua Elrohir. Người cũng đã nắm chặt cung tên trong tay mình.

Chỉ bằng ánh mắt, hai người như đã giao tiếp được với nhau. Eothur sẽ đi trước còn Elrohir sẽ yểm hộ từ sau lưng.

“ Một,... hai,... ba,... Bụp “ Giống như các cảnh trong phim hành động, chờ đến ba nhịp Eothur liền đạp cửa và bay ra ngoài. Tạo ra một thế chủ động dù ở trước hiên nhà có phải là kẻ thù hay bạn đi chăng nữa.

“ Ờ,... “ Vẫn giữ nguyên thế cầm kiếm trên tay. Eothur đứng bất động nhìn cảnh trước mặt mình. Một đàn thỏ màu xám khoảng chừng mười hai con đang đứng ở đó, sau lưng chúng là buộc vào những sợi dây làm bằng rễ quấn với nhau. Cuối cùng là tất cả được thắt chặt vào một chiếc xe trượt tuyết.

Nhìn nó Eothur chợt nhớ lại một hình ảnh mà mình từng thấy ở kiếp trước. Một đàn Husky đang kéo một chiếc xe trượt tuyết ở vùng đất Alaska.

Vẻ mặt lũ thỏ này cùng đám ngáo kia khá giống nhau,... đều mang một phần ngu ngơ,... kỳ quái nào đấy.

“ Đừng tấn công chúng,... là thú cưỡi Radagast. “ Elrohir cất tiếng nhắc nhở. Eothur nhíu mày lại, tay hạ kiếm xuống nhưng vẫn cầm chặt. Kỳ lạ,... tại sao không có người trên xe trượt tuyết. Cẩn thận đi vòng qua đám thỏ to lớn trước mặt,... hắn nhìn kỹ lại.

“ Có người bị thương! “ Eothur thét lên với Elrohir. Rồi nhanh chóng tới đó và quỳ xuống. Trước mặt hắn là một người có hình dáng thanh niên trẻ tuổi tộc Elves, trên ngực đối phương bị dính đến hai mũi tên có hình dáng xấu xí do bọn Orc làm ra.

Người kia có hơi thở khá yếu ớt, còn ánh mắt thì lờ đờ và như vô hồn. Anh ta đang nhìn lên bầu trời và xuyên qua những tán lá, ngắm các tia sáng mặt trời len lỏi. Eothur lấy một miếng khăn để giữ máu, nó đang không ngừng chảy từ vết thương của anh.

Ngoài hai mũi tên dính phải, người này còn bị vài vết chém trên người. Elrohir như nhận biết người bị thương là ai, anh quỳ xuống và nắm chặt tay nói.

“ Ariel, cậu sẽ ổn thôi. “ Người kia cười yếu ớt và lẩm bẩm vài từ nhỏ bé.

“ Dol Guldur,... Radagast,... Beornings,... “ Dứt lời, anh ngã cổ qua một bên và không còn chút dấu hiệu nào của sự sống đang tồn tại.

...

Sau khi đào tạm một cái hố đất để chôn người đã chết. Eothur nghiêng đầu nói với Elrohir.

“ Giờ thì sao,... chúng ta chỉ biết được ba từ Dol Guldur, Radagast và Beornings,... chúng là một lời cảnh báo về việc gì. Chẳng lẽ là lũ Orc sẽ tấn công họ,... hay người Beornings đã thay đổi,... “

“ Tôi cũng không rõ. “ Elrohir lắc đầu than thở.

Chống tay lên hông và nhìn đi chỗ khác. Eothur cố gắng suy nghĩ về ba từ nhắn nhủ của viên trinh sát Rivendell. Khác với Elrohir, là anh có quen biết và thân thiết với cậu ta nên lòng giờ này khá hơi buồn. Còn hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, ngoài việc thán phục với khả năng chịu đựng của người đó. Bị thương nặng như vậy, mà vẫn chống cự được cái chết cho đến khi hoàn thành tâm nguyện.

“ Quái lạ,... “ Eothur lẩm bẩm khi nhìn mấy con thỏ. Chúng là thú cưỡi của Radagast thế tại sao ông ta không ở đây mà chỉ có viên trinh sát. Hơn nữa, hai người đó đã từng gặp nhau rồi à.

“ Chúng ta nên quay lại nhà của Grimbeorn. “ Elrohir ngồi dậy đưa ra ý kiến của mình.

“ Hazz,... đi thôi. “ Eothur gật đầu và xoay người đi theo anh ta. Nghĩ nhiều bây giờ cũng chẳng làm được gì, có thể Radagast đã gặp nạn hay còn sống,... nhưng đó chỉ là giả thuyết. Tốt nhất là tự thân mình đi tìm thêm sự thật.

Dù sao có đã ba cái tên quan trọng họ cần lưu ý. Chỉ cần vây quanh chúng là sẽ có lời giải đáp.

...

“ Nói như các cậu, là sẽ có chuyện liên quan đến dân tộc ta? “ Grimbeorn nheo mắt mình lại nhìn hai người họ. Như còn chút hoài nghi với những gì họ kể ra.

“ Nó là sự thật thưa ngài. Tôi e rằng ngài nên có một hành động gì đó ngay bây giờ. “ Eothur đáp lại. Sau khi nhìn hai người một khoảng thời gian, ông liền đứng dậy và lấy một bức thư khá nhăn nheo giao cho họ rồi căn dặn.

“ Hãy đến chỗ con trai ta. Hãy nói những gì các cậu biết, có khi nó sẽ tìm ra được những chuyện sắp đến. “

...

Leo lên con ngựa mà Grimbeorn cho mượn. Hai người lập tức chạy về phía Nam. Còn những con thỏ của Radagast họ chỉ tháo trói cho chúng. Dù sao họ cũng không phải là chủ nhân đích thực của các sinh vật này, họ không thể nào điều khiển chúng được lâu.

Một khoảng thời gian sau, khu vực sinh sống tập trung của người Beornings đã hiện ra trước mặt họ. Nằm ở gần con sông Great River, với những hàng rào gỗ bao bọc, ngăn trở hết tầm mắt xung quanh vì cao khoảng gần 5 mét. Thị trấn hình như còn có một bến cảng nhỏ ở bên hông, chủ yếu là các chiếc xuồng bè nhỏ bé.

Rất nhanh chóng, họ đã đứng trước cửa bắc của thị trấn. Xuống ngựa và dắt nó đi vào, hai người bị ngăn cản bởi ba người đàn ông Beorning cao lớn. Thậm chí cổng cũng bị đóng khép lại.

“ Dừng lại,... Gần đây chúng tôi không tiếp đón những vị lữ khách. “

“ Tôi có việc nhờ từ Grimbeorn. Ông ta muốn gửi thư cho Bootbeorn. “

“ Thủ lĩnh,... “ Ba người nhăn mặt. Phải mất vài phút thảo luận thầm kín ở bên trong, một trong ba mới đứng ra lên tiếng.

“ Được rồi nghe đây. Tôi sẽ cho hai vị vào nhưng hãy nhớ rằng: Không được gây rối dù chỉ là một chút. Nếu không chính tôi sẽ đuổi hai người ra khỏi nơi này. Dù cho cậu là một người Elves đi nữa. “ Người kia hăm dọa lấy Elrohir và Eothur.

Elrohir gật đầu nhẹ, hắn thì nhún vai tỏ ra mình đã hiểu. Mặc kệ việc hơi bất lịch sự, nhưng chẳng ai thích bị quát lớn trước mặt cả. Ngay cả hắn.

“ Người của tộc Beornings ở đây hình như khá ít. “ Eothur nói khẽ với Elrohir bên cạnh. Từ lúc bắt đầu đi từ cổng vào và gần tới nơi, trước sự dẫn dắt của người đàn ông kia. Hắn chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà, rồi bầy chó, lũ cừu, bò,... nhưng số lượng người Beornings trên đường thì chỉ nằm trong khoảng mười ngón tay nếu không tính đám trẻ con đang vui đùa.

“ Hơn 20 năm trước, họ còn chưa đủ 100 người nữa. “ Elrohir đáp lại.

Một chiếc sảnh được đặt ở giữa thị trấn của người Beornings. Đứng trước cổng là hai người canh gác khác. Người đàn ông kia tiến đến nói chuyện với họ. Thỉnh thoảng một trong hai đã liếc qua Eothur lẫn Elrohir.

“ Hãy bỏ vũ khí ở lại đây. “ Người thường xuyên nhìn họ cất tiếng ra lệnh. Eothur nhìn qua Elrohir, xem ý của anh ta thế nào. Nếu anh không bỏ thì hắn cũng không.

“ Chúng tôi ở đây để đưa lá thư. “ Elrohir nhấn mạnh lại mục đích của hai người nhưng che giấu vài phần.

“ Cho họ vào đi. “ Một âm thanh to lớn, hùng vĩ vang ra từ bên trong. Ba người lập tức lùi lại một bước, thế là hai người họ bước qua chiếc cổng khổng lồ.

Bên trong sảnh thì cũng không có gì đặc biệt. Ngoại trừ trước mặt hai người, là một người đàn ông có khuôn mặt khoảng tầm tuổi trung niên. Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, thể hiện rõ ràng ông là người đứng đầu ở thị trấn này.

“ Elrohir đã lâu không gặp. “ Bootbeorn mỉm cười đứng dậy, ông ta ôm lấy cái thân xác gầy gò của người Elves. Sau khi thả ra, khuôn mặt Elrohir phút chốc đã thay đổi,... nó tái xanh như anh vừa bị nghẹt thở một khoảng thời gian dài.

“ Đây là Eothur xứ Rohan. Bạn của tôi. “ Elrohir chỉ tay qua hắn giới thiệu.

“ Rohan,...? Ồ,... ta nghe đồn chúng ta có cùng tổ tiên người phương bắc thì phải. “ Bắt tay Bootbeorn để chào hỏi, hắn vừa đáp lại.

“ Tôi cũng từng nghe điều đó nhiều lần. “ Tay ông khác cứng rắn và nhiều sức lực. Song, hắn vẫn đủ trình để chịu đựng.

“ Ha,... ha,... ta thích anh bạn này đấy. “ Bootbeorn quay sang nói với Elrohir.

“ Được rồi,... hãy nói đi mục đích các cậu tới đây là để làm gì? Không gì có thể qua mặt được tôi đâu Elrohir. Tôi đã quá quen với cậu rồi. “ Bootbeorn ngồi xuống chiếc ghế của mình, hai người họ thì ngồi ở hai bên. Như trong các bộ phim trung quốc khi chủ nhà mới khách ngồi.

“ Chúng tôi muốn tìm Radagast. “ Elrohir thành thật trả lời.

“ Việc đó thì cậu cần gì phải tới đây. Ông ta chắc đang lang thang quanh Mirkwood thôi. Cộng thêm đàn thỏ Rhosgobel nhanh nhẹn, không thứ gì có thể đuổi theo được ông. “

“ Chúng tôi đã tới căn nhà Rhosgobel. Nhưng Radagast không ở đó, chỉ có một số điều kỳ quái,... “ Elrohir kể lại cuộn giấy và đàn thỏ chở tay trinh sát của Rivendelll. Tất cả đều mang những dấu hiệu khá mờ ám, và chẳng phải là tín hiệu tốt lành mấy.

Bootbeorn trầm ngâm, ông không nói gì về việc Radagast mất tích mà kể ra một chuyện khác. “ Trước khi các cậu tới đây được vài ngày. Chúng tôi đã phát hiện có dấu vết của bọn Orc đang hoạt động ven rừng. Một số người Woodmen được chúng tôi cứu đã kể lại, họ bị tấn công khi đang hoạt động trong đó. Thậm chí thủ lĩnh của họ, người tôi rất kính trọng cũng đã tử trận. “

Eothur hiểu được người đàn ông này đang “ nói bóng nói gió “ cho họ. Người Beornings sẽ không thể nào tiến vào Mirkwood, hay đưa ra sự trợ giúp gì về việc tìm kiếm phù thủy nâu Radagast.

Elrohir có vẻ như không thèm để ý tới việc bị từ chối hơn nữa anh cũng đã nói hết những gì mà mình tìm được. Với trí khôn của Bootbeorn đã đủ tự hiểu. Sau đó anh móc ra lá thư của Grimbeorn. “ Lá thư của cha cậu gửi. “

“ Cảm ơn cậu Elrohir. “ Bootbeorn thở dài nhận lấy nó, như có vẻ ông hy vọng hai người hãy hiểu cho ông, không thể nào vì một phù thủy lại đặt một tính mạng dân tộc mình nguy hiểm được. Không còn gì để nói chuyện hay cảnh báo, Elrohir và Eothur đứng dậy để rời khỏi nơi này.

“ Tối nay đừng rời khỏi đây. Khu vực phía nam Aduin không an toàn gì cho lắm. Tôi sẽ xếp cho hai cậu chỗ nghỉ ngơi. Sáng mai rồi hãy lên đường. “ Bootbeorn đứng dậy chống tay lên hông khuyên hai người.

...

Ngồi trước hiên nhà chơi với đám trẻ con, Eothur kể cho chúng về sự tồn tại của Gondor, Rohan hay các sử thi trong thần thoại. Hắn quen được chúng là nhờ buổi chiều tà hôm nay, lúc vừa bước qua một con hẻm và phát hiện chúng đang bu đông ở một gốc cây. Tò mò tiến tới thì ra là một con chó con đang bị mắc kẹt trên đó, và đám trẻ muốn giúp nó xuống đất.

Dù dòng máu người Beornings khiến chúng phát triển nhanh. Song chưa đủ để có thể với tới được cành cây đó.

Eothur tính bỏ đi khi một đứa ranh ma đã trèo lên cây. Chỉ là ai ngờ được, con chó nhỏ bị ngã xuống và hắn với tay chụp được. Kết quả đám trẻ bu quanh người hắn như một đám ong thợ bay quanh tổ mình. Và đến tận bây giờ chúng chưa chịu buông tha cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.