Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 92: Chuyện Xấu



“,... Nàng Luthien rảo bước trong khu rừng. Những bước chân bé nhỏ léo lắt của nàng như là những bước nhảy khiêu vũ. Chúng tràn ngập sức sống, và một niềm vui hân hoan. Đến nỗi mà nàng không cần phải cất tiếng hát hay có một phép thuật gì, chính tâm hồn của nàng đã tỏa ra một nguồn năng lượng khiến cho những cành cây khô hay những chú chim trên bầu trời cũng phải sống lại. Đàn chim đã véo von, lũ bướm rập rờn, cây cối thì xanh ngát, hoa xinh tỏa hương,... “

Nương theo cái giọng nói đầy văn thơ và tình cảm. Lũ trẻ trước mặt Eothur như đã chìm vào một thế giới với những điều kỳ diệu của cuộc sống. Hắn đã đánh động đến cái tâm hồn tưởng tượng của chúng, mở ra cho chúng một bầu trời mới, một thế giới mà người lớn bình thường chẳng thể nào hiểu được. Trong đó nó chứa những gì tốt đẹp nhất, tình yêu, tình bạn, niềm hạnh phúc và ánh bình minh của mặt trời.

“ Tian,...! “ Một tiếng gọi của người phụ nữ đã làm bừng tỉnh lũ trẻ trong cơn mê nửa tỉnh nửa say. Một đứa trai trong đám trẻ đứng dậy gãi đầu, cậu ta hơi chút bối rối vì sự phá hoại của người thân. Ngoài ra trông cậu cũng chẳng muốn quay về lắm, vẫn còn thèm khát những giấc mộng dập dờn, kỳ ảo ban nãy.

Eothur mỉm cười nhìn cậu và tất cả, hắn biết bây giờ trời cũng đã tối. Đã đến lúc, bọn trẻ nên trở về với gia đình mình và hưởng thụ một bữa ăn ấm cúng trong vòng tay người thân. Hắn cất lời:

“ Các bạn nhỏ, thành thật xin lỗi. Thời gian đã khiến một người kể chuyện và văn vẻ như tôi đây đã phải đói bụng. Các bạn có nghe thấy không? Tiếng rột roạt trong chiếc bụng đói của tôi đang kêu lên nè. Các bạn có giống như tôi chứ. Vì vậy xin các bạn cũng như tôi hãy để cơ thể mình ấm no sau đó thì ngủ một giấc. Sáng mai chúng ta sẽ gặp lại nhau và tiếp tục lại câu chuyện nhé,... “ Sau một hồi hứa hẹn, bọn trẻ cuối cùng mới chịu tan rã. Eothur ngồi trước hiên nhà mà nhìn những cái bóng đang trở về trong cái ôm ấm áp của người mẹ, người cha.

Chợt hắn cũng có thổn thức cho tuổi thơ kiếp trước của mình, một kẻ mồ côi không được đón nhận tình yêu từ cha mẹ.

“ Trông cậu giống như một người hát rong vậy? “ Elrohir từ sau nhà bước ra, tay anh cầm một cốc bia đưa cho hắn để giải khát.

“ Anh quá coi thường tôi rồi. Tôi đâu phải là người đi đây đi đó mà chỉ vào những quán rượu tám chuyện, hay cất tiếng mua vui cho các kẻ say xỉn với những tâm hồn dơ bẩn. “ Eothur khẽ cười, đề cao bản thân mình lên.

“ Vậy cậu có thể sánh ngang được với Bilbo rồi,...? “

“ Ha,... ha,... Tôi nghĩ mình chưa đạt đến trình độ của ông ấy. Nhưng sự khát khao cháy bỏng về nghệ thuật của tôi, sẽ không thua kém một chút nào đâu. “ Elrohir cũng khẽ cười theo hắn. Hai người họ ngồi xuống ở một chiếc ghế dài, được đặt ở gần cửa sổ ngoài hiên nhà. Ánh mắt thì dõi theo những ngôi nhà, đang tỏa ánh sáng vàng của sự bình an và hạnh phúc.

Thi thoảng có tiếng của lũ chó, hay tiếng của lũ súc vật còn đang thức giấc. Nhưng chúng không hề quậy phá gì cái cảnh bình dị này, mà còn góp phần thêm cái hay, cái đẹp tới một vùng quê với hành động vô thức.

“ Ngày mai tôi sẽ tiến vào Mirkwood. Cậu đi cùng không? “ Elrohir cắt đứt sự yên tĩnh của họ đầu tiên.

“ Tôi e là không. Việc tìm kiếm Radagast quá tốn thời gian và không biết đâu mà để lần mò. Lỡ như ông ta đang bị nhốt trong Dol Guldur, mà chỉ bằng hai người chúng ta. Tôi e rằng giải cứu là một việc bất khả thi. “ Eothur dừng một chút rồi nói tiếp.

“ Hơn nữa tôi còn cần phải quay về Rohan càng sớm càng tốt. “

“ Được thôi không vấn đề gì. “ Dù sao Elrond cũng đâu hẳn là mở miệng nhờ Eothur đi tìm kiếm vị phù thủy nâu. Hắn có quyền được lựa chọn điều mình muốn làm chứ.

“ Tôi nghĩ mình sẽ đi dạo quanh đây một vòng. “ Eothur đứng dậy nói với anh ta. Rồi đôi ủng da của hắn đạp xuống mặt đất đen, và các vũng nước bùn bẩn thỉu. Elrohir cũng đứng dậy và quay trở lại ngôi nhà.

Gần mười lăm phút sau, Eothur tới được một gốc cây cao lớn. Hắn nhìn nó một lát rồi leo lên trên đó, kiếm một cái cành thật chắc chắn và cao ráo mà đặt đít xuống. Theo hướng của hắn thì cánh cổng thị trấn phía bắc hiện lên rõ ràng.

Đung đưa bàn chân mình, Eothur ngẫm nghĩ không biết mình nên phải chuẩn bị để đối phó với các vấn đề rắc rối ở Rohan làm sao. Kẻ thù sẽ chơi trò gì đây, chính trị, ám sát,... thật là phiền óc. “ Bập,... bập... “ Bỗng dưng xuất hiện tiếng đập cánh khẽ kêu lên ở bên cạnh, hắn liếc qua thì ra một con cú đã từ đâu bay tới và đậu bên hắn.

Trông nó thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi kẻ lạ mặt này lắm. Còn xoay chiếc đầu không cổ mà nhìn với hai con mắt to sáng nữa. Như ở cái cây này nó là chủ nhà mà hắn chỉ là một vị khách qua đường.

Miễn là không làm phiền gì đến chúng, thì chúng sẽ chẳng quan tâm đến bạn. Câu này đúng với hiện trạng Eothur bây giờ. Và chỉ trong vài phút con cú liền vẫy cánh mà bay đi. Chỉ chừa lại dấu vết hiện diện bằng những chiếc lá đang rụng xuống.

Ngồi thêm một chút ít nữa. Eothur bắt đầu bám vào thân cây để leo xuống. Tuy nhiên ở hướng phía đông lại có tiếng của đàn sói, làm hắn phải đứng khựng lại. Cùng lúc đó, lũ chó của toàn bộ thị trấn bắt đầu sủa inh ỏi đến nỗi tai hắn cũng phải thấy khó chịu.

Nhưng không quan tâm về vấn đề đó, Eothur nhíu mày lại và có một cảm giác không an tâm. Hắn giương mắt nhìn về phía đông, một vùng đất thung lũng mênh mông nằm chìm trong bóng tối, mà không đôi mắt nào có thể nhìn thấy rõ bên trong. Một phút, hai phút, ba phút,... hình như có cái gì đó lộ ra. Một bóng đen đang phi nước đại đến cánh cổng thị trấn.

“ Coong,... coong,... “ Những người gác trên tháp canh cũng đã thấy được. Họ lập tức đánh chiếc chuông báo hiệu của thị trấn, khiến tất cả mọi người giật mình trong bữa tối.

“ Một con ngựa,... “ Eothur nhìn thấy được khi cái bóng đến gần chiếc cổng đang có những ngọn đuốc sáng. Rồi nào là tiếng thét ra lệnh, âm thanh cánh cổng lớn được mở ra. Tiếng lộn xộn của con người Beornings,... Tò mò, hắn lập tức nhảy xuống và chạy hết tốc lực về nơi có chuyện gì đó.

Khi đến nơi Eothur đã nhìn thấy được đám đông đang che khuất mọi thứ. Không những thế họ đang bàn tán với vẻ mặt đầy lo âu, buồn bã. Chỉ cần tập trung lắng nghe, hắn đã biết rõ có chuyện gì.

“ Tổ tiên ơi,... cả một ngôi làng. Họ bị tàn sát hết rồi,... Chuyện gì thế này,... sáng nay tôi vừa mới,... “

“ Thật tội nghiệp,... chàng trai,... nó chỉ mới chưa đầy 18 tuổi,... “

“ Tàn sát? “ Eothur lẩm bẩm trong miệng.

“ Im lặng!!! “ Một tiếng thét lớn hùng vĩ xuất hiện trong giữa đám người. Hắn có thể nhận ra được cái giọng này là của Bootbeorn.

“ Hãy quay về nhà của mình. Sáng mai cuộc họp nguyên lão sẽ bắt đầu. Chúng ta sẽ tìm cách xử lý vấn đề này. Giờ thì để hãy đêm nay thật yên ổn. Brain, tăng thêm người túc trực,... “ Ông ta thể hiện mình là một người lãnh đạo tài ba, trấn an mọi người lại.

“ Vâng thưa ngài. “ Một người trẻ bên ông gật đầu và xua tay. Để mọi người hãy quay về nhà của mình. Nhờ đám đông đang tản ra, Eothur có thể thấy một chàng trai trẻ tuổi đang bất tỉnh trên một chiếc cáng. Mặt và người bám đầy máu đỏ, không biết là do máu cậu hay máu của người khác.

“ Coong,... coong,...!!! “ Chưa được năm phút để mọi người bình tĩnh, lại thêm tín hiệu báo động. Bootbeorn cùng với mọi người đều phải giật mình, nhưng ông lập tức có hành động là chạy lên tháp canh ở phía trên tường rào. Vài giây sau ông thét lớn lên.

“ Đưa phụ nữ và trẻ em về phòng an toàn. Còn đàn ông chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta đang bị tấn công. Chạy về hướng Nam nhanh lên. “ Cái âm thanh của ông còn lớn hơn khi nãy. Như là một cái loa phát ra tần suất hết cỡ với tiếng oang oang khủng khiếp.

“ Hú,...! “ Tiếng của chó sói lớn hơn nhiều lần. Thanh gươm AngaNim treo bên hông cũng đang dần tỏa sáng. “ Chó chết, vận khí mình như cục cứt. Vừa ở chưa đến một đêm là có chiến đấu nữa. “ Eothur chửi thầm khí vận xui xẻo của mình. Có khi là tại con cú chết tiệt ban nãy.

Xung quanh Eothur bây giờ là những người phụ nữ và trai trẻ đang hoảng hốt, lo lắng trong sự bất ngờ không thể nào tin được. Như trời đất đang yên lành thì có tin, một thiên thạch lao xuống từ trên cao. Nó đè nặng lên tâm trí họ một nỗi sợ hãi do chưa kịp phản ứng lại.

Phải mất đến vài giây họ mới hành động, tất cả người phụ nữ đều chạy về nhà và nắm tay con mình hướng về một góc của thị trấn. Người già và trai trẻ vớ vội mấy cái cung tên trong nhà rồi bật hết tốc lực về cổng thị trấn phía Nam. Eothur cũng chạy theo bọn họ.

“ Người Rohan rời khỏi nơi này. “ Một người quen cất tiếng ra lệnh. Đây chính là Pollay, người đã dẫn họ vào bên trong thị trấn.

“ Tôi có thể giúp đỡ. “ Eothur trả lời lại.

“ Vậy thì đừng có cản đường chúng ta. “ Tên kia gầm gừ nhẹ khiến Eothur không thoải mải lắm.

“ Eothur,...!!! “ Elrohir từ phía sau đang chạy một mạch tới. Anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho tình thế sắp chiến đấu. Với một cung tên, và hàng chục mũi tên trong ống đựng.

“ Lên tường,...! “ Tiếng của kẻ thù ngày càng to lớn, chứng tỏ chúng đang đến gần. Việc đó khiến cho Eothur bắt đầu vội vàng theo, hắn chỉ thét lên với anh ta một câu. Sau đó thì chạy theo đám người Beornings lên chiếc cầu thang dẫn đến bục đứng ở sau hàng rào gỗ.

Đứng từ đây Eothur có thể nhìn thấy phải tầm gần cả hơn 300 kẻ thù đang di chuyển trong bóng tối. Vừa là lũ kỵ binh Wargs vừa là đám Orc bình thường được trang bị vũ khí nào là giáo dài,... Không chỉ thế chúng còn có mang theo những cái thang trèo cao. Làm quái nào mà chúng đã vượt mặt trinh sát của thị trấn.

“ Bắn tên,... “ BootBeorn ra lệnh khi chúng bước vào tầm bắn của vũ khí. Hàng loạt mũi tên được phóng lên trời theo hình vòng cung và đáp xuống trên đầu kẻ thù. Tuy không được huấn luyện như một người lính, nhưng việc bắn cung không phải là điều gì khó với giống loài Beorning. Sức cánh tay họ rất lớn, có thể kéo nó một cách dễ dàng.

Đổi lại, khả năng nhắm trúng của họ hình như rất là kém cỏi. Chỉ lác đác hơn chục tên Orc là nằm ngã xuống. Chắc là do cách sinh hoạt của họ, đều không phải là những người đi săn bắn. Thậm chí giống người quái lạ này còn ít ăn thịt nữa chứ.

“ Đưa cho tôi. “ Eothur nói với người bên cạnh. Thấy được vẻ mặt tỉnh táo và tự tin của hắn. Người đó liền làm theo một cách vô thức.

Nắm chặt cung tên trên tay hắn nhắm và canh một tên kỵ binh Wargs đang di chuyển nhanh trên đồng cỏ. 90 mét,... 80 mét,...

“ Vụt,... “ Thả tay ra, trong chốc lát tên Orc trên lưng thú cưỡi đã ngã xuống đất. Eothur tiếp tục rút mũi tên ra để bắn, liên tục bảy mũi khác nhau. Nhưng chỉ có bốn trong chúng là hạ được kẻ thù.

Khi gần tường rào lũ kẻ thù cũng bắt đầu bắn ra những mũi tên từ các chiếc cung ngắn. Chỉ trong một đợt đã xuất hiện sáu người bị thương.

“ Đẩy thang,... “ Kẻ thù cũng tiến sát lại gần bờ rào mà đặt các chiếc thang lên. Từng tên một đang bắt đầu trèo.

“ Grào,... “ Bên phe người Beornings bắt đầu có người biến thành gấu. Với cái thể hình to lớn đó, họ chỉ cần đẩy nhẹ là khiến các chiếc thang ngã xuống đất cùng đám kẻ thù. Nhưng đổi lại họ trở thành mục tiêu rõ ràng của các cung thủ loài Orc.

“ Khỉ thật,... Ở đây không hề có biện pháp phòng thủ sát tường nào cả. “ Có lẽ là do người Beornings tự tin vào thể chất mình hay chỉ là một thị trấn, thế nên họ không nghĩ đến các biện pháp phòng thủ như thả đá, đốt dầu thả xuống,... Thậm chí bên ngoài tường cũng không đào hố đất, cắm cọc nhọn.

“ Các anh em,... chuẩn bị mở cổng. “ Vừa bắn hạ một tên phía dưới, Eothur nghe thấy tiếng Bootbeorn lại ra lệnh. Sau đó là hàng loạt âm thanh gào thét của loài gấu. Chúng vang vọng khắp cả bầu trời, lẫn mặt đất. Khiến lũ chó đang sủa inh tai cũng phải câm nín. Hơn thế là lũ Wargs dưới chân bọn Orc cũng đang vùng vẫy mạnh mẽ vì hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.