Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng - Pháp Lạp Lật

Chương 17: “Ôi bạn trai thân yêu của tôi.”



Mọi người trên bàn đang nhắc đến chuyến du lịch hai ngày một đêm đến quần đảo gần thành phố được họ tổ chức vào cuối tuần này, khuyến khích mọi người mang theo người nhà đi cùng.
Cố Nhan đang ngồi lặng lẽ trên ghế với cốc sữa chua hoa quế. Cô nghĩ đến mình lúc ở Mỹ dường như mỗi quý đều sẽ ra ngoài du lịch một hai lần, nhưng ở trong nước thì từ trước đến nay cô chưa đi nhiều thì phải.
Nghe họ nói là có thể bắt cua trên bờ biển, ban đêm thì ở trong lều trại ngắm sao băng. Cố Nhan nhìn Chu Quân Ngôn bằng ánh mắt mong đợi, cô cũng muốn đi cùng anh đến đó.
Nhưng nghĩ đến ngay cả chơi ma sói anh cũng không muốn chơi cùng cô, cô chỉ có thể ngậm chặt miệng, cứng rắn ép lời nói đã đến miệng xuống.
Cô cũng có liêm sỉ chứ.
“Mẹ chồng tôi trước đó đã nói là muốn dẫn con gái cưng là tôi đến đảo Hoa Đào chơi, chồng tôi lại không yên tâm nên cũng muốn đi theo đấy.” Chị Dư quơ quơ chiếc thìa bạc sáng chói trước mắt Cố Nhan: “Chị không có người nhà theo cùng, có muốn đi với chị không?”
Cố Nhan ngồi thẳng dậy, đôi mắt cô sáng lên. Tuy nhiên khi cô thử liếc qua Chu Quân Ngôn lại thấy anh không đồng ý mà nhìn chị Dư.
“Cô ấy không thể.”
“Em có thể chứ?”
Sau khi Cố Nhan nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của anh thì tức giận và nhỏ giọng oán trách: “Anh bá đạo chết đi được, em không phải đi với anh đâu.”
Chu Quân Ngôn nghiêm khắc nhìn Cố Nhan, chị Dư ghét bỏ muốn mở miệng thì điện thoại trên bàn của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh bình tĩnh nghe điện thoại, cuối cùng nói một câu: “Được, bây giờ chúng tôi sẽ trở về.”
Cố Nhan biết có thể là họ có việc bận, người phía đối diện đưa lại áo khoác đen mà Chu Quân Ngôn đã cởi ra trước khi ăn cơm. Cố Nhan quay đầu thấy bọn tiểu Lý vẫn chưa ăn xong, biết mình tốt nhất không nên tiếp tục làm phiền đến nhóm của Chu Quân Ngôn nữa.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm cùng Chu Quân Ngôn đấy, mặc dù là đi với nhiều người.
Cô có bệnh hay quên, chỉ trong chốc lát đã quên mất sự không thoải mái vừa rồi, có hơi miễn cưỡng mà đứng dậy đứng bên cạnh anh.
“Mọi người có việc bận rồi à, vậy em đi đây.”
Chu Quân Ngôn cúi đầu nhìn nút áo ở cổ tay, phớt lờ lời nói của cô, mọi người bên cạnh lần lượt đứng dậy chào tạm biệt Cố Nhan. Sau khi Cố Nhan vẫy tay chào lại thì vẫn như cũ cố chấp dính ở bên người anh: “ Có thể nhìn em một chút được không, em sắp phải đi rồi.”
Chu Quân Ngôn rốt cuộc không kiên nhẫn mà rũ mắt nhìn về phía cô, bị ánh mắt hệt như cún con đang quấn quýt si mê cùng ỷ lại của cô nhìn đến mức nội tâm bùng lên một ngọn lửa không thể giải thích được:
“Được rồi, tôi có nghe thấy, hài lòng chưa?”
Cố Nhan bối rối nhìn anh, sao anh lại không vui chứ?
Chu Quân Ngôn xoay người rời đi, bóng dáng vẫn thản nhiên trước sau như một.
Cố Nhan chỉ cho mình ba giây đồng hồ để vượt qua cay đắng, khi cô cầm túi xách lên vẫn là một gương mặt tươi cười đi đến chỗ đồng nghiệp đã bị cô bỏ quên trước đó.
————
Cố Nhan không muốn để tiểu Lý trả tiền, vì vậy lúc bọn họ vừa ăn xong cô liền đi đến quầy tính tiền.
Cô cầm hóa đơn đi đến cửa. Trong tay nhân viên cửa hàng đang cầm một chiếc di động với vẻ mặt buồn rầu, sau khi nhìn thấy cô thì lập tức lộ ra vui mừng.
“May quá cô vẫn chưa đi, cái điện thoại này là của anh đẹp trai mặc áo khoác đen vừa rồi ngồi cạnh cô để quên.”
Cố Nhan nhìn thoáng qua chiếc điện thoại không ốp lưng trong tay nhân viên cửa hàng, lắc lắc đầu.
“Chắc là không phải, điện thoại của anh ấy là màu đen.”
“Nhưng mà nó được tìm thấy trên ghế nơi anh ấy vắt áo khoác. Có thể nó đã vô tình trượt xuống dưới, nếu không cô gọi điện thoại cho anh ấy thử xem?”
“Được rồi.” Cố Nhan do dự mà từ cái tên “Ah bạn trai thân yêu của tôi” tìm thấy số, hít hai hơi thật sâu rồi bấm nút gọi.
Cô cắn cắn ngón tay cái, đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị ngắt máy, nhưng màn hình điện thoại trong tay nhân viên thật sự sáng lên……
“Vậy thì có khả năng cái điện thoại kia của anh ấy là để nói chuyện công việc.” Bọn tiểu Lý không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô: “Rất bình thường, tổng biên tập của chúng ta riêng về công việc thôi đã có tận ba cái lận mà.”
Cố Nhan nhận lấy điện thoại của Chu Quân Ngôn, sau khi trả tiền thì đi theo sau họ ra về.
Cô mở WeChat trên điện thoại của mình ra, tìm được avatar của chị Dư, nhanh chóng gửi đi một vài dòng.
“Chị ơi, Chu Quân Ngôn có ở đó không?”
“Bị lôi đi làm hạng mục rồi, không chừng phải bận đến tối muộn, vừa mới tách ra đã nhớ cậu ấy rồi à?”
Chao ôi!
Cố Nhan đang muốn nói chuyện này cho chị ấy, xem làm thế nào đưa lại điện thoại cho anh ấy, bỗng điện thoại của anh trong tay lại rung lên lần nữa.
Trên màn hình chỉ có một dãy số, cũng không có ghi chú gì.
Cố Nhan biết là không nên tùy tiện nhận điện thoại của người khác, nhưng lại sợ chậm trễ việc quan trọng nào đó của anh, hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
Cô đang muốn nói cho đối phương biết là nếu đang gấp thì hãy liên lạc với Chu Quân Ngôn bằng cách khác nhưng người bên kia đã mở miệng trước cô.
Nếu không phải biết đây là điện thoại của Chu Quân Ngôn thì cô thật sự cho rằng đối phương là đang gọi mình.
“Ngôn Ngôn à, trưa nay Tiểu Ngô có việc nên mẹ bảo cô ấy về nhà rồi. Mẹ đang nghỉ trưa thì thấy đầu hơi choáng váng, còn hơi tức ngực nên muốn đi bệnh viện kiểm tra xem có chuyển biến xấu gì không. Chiều nay con có rảnh không?”
Cố Nhan nghe thấy sức khỏe của mẹ Chu Quân Ngôn không ổn lắm và bà muốn đi bệnh viện, nhưng Chu Quân Ngôn lại không thể phân thân. Nhất thời có hơi lo lắng mà mở miệng:
“Dì à, bây giờ anh ấy đang đi họp ở nơi khác rồi ạ.”
Đầu dây bên kia dừng mấy giây rồi “À” một tiếng, Cố Nhan nói tiếp: “Nhưng dì đừng lo lắng quá, cháu là đồng nghiệp của anh ấy, cháu tên Cố Nhan, tạm thời cháu đang giữ điện thoại của anh ấy ạ. Dì có thể tin tưởng và nói địa chỉ cho cháu. Hiện tại cháu không bận gì nên có thể đến nhà đưa dì đến bệnh viện ngay bây giờ được không ạ?”
Mẹ của Chu Quân Ngôn – Chu Ninh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của một cô gái xa lạ. Bà chưa hiểu tình hình ra sao nhưng thấy Cố Nhan năn nỉ ỉ ôi, chân thành nhiệt tình đến mức khó mà từ chối, cuối cùng mềm lòng nói địa chỉ cho cô.
Cố Nhan để Vương Diên Nhất đưa tổng biên tập, tiểu Lý và tiểu Trương đến trước cửa công ty rồi sau đó quay lại đón cô đến chỗ địa chỉ mà Chu Ninh nói.
Sau khi đến nơi, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, đội mũ và quấn khăn quàng cổ. Bà đang đứng trước cửa tiểu khu với dáng vẻ hơi lo lắng.
Cố Nhan không chờ xe dừng hẳn đã bước xuống xe. Cô chạy chậm đến trước mặt mẹ Chu Quân Ngôn, mỉm cười ngoan ngoãn:
“Dì ơi, dì đợi có lâu không, bây giờ chúng ta đến bệnh viện nhé.”
“Có phiền đến cháu lắm không? Để mai dì đến bệnh viện cũng được.” Chu Ninh chưa nói xong thì đã bị cô lôi kéo đến ghế sau ô tô.
Cố Nhan lắc đầu như trống bỏi: “Không phiền không phiền đâu ạ. Cơ thể không thoải mái thì không thể chậm trễ được đâu ạ.”
Sau khi đến bệnh viện tỉnh, Cố Nhan nháy mắt ra hiệu cho Vương Diên Nhất để cậu lái xe đi chỗ khác không cần để ý đến cô. Cô theo trình tự dẫn mẹ của Chu Quân Ngôn đi đo huyết áp, đo nhịp tim và linh tinh các thứ.
Ba tiếng sau, cô nhận được tất cả các kết quả kiểm tra. Dùng mối quan hệ của Cố Trung Lâm gọi điện thoại và sắp xếp cho mẹ Chu một phòng bệnh đơn để truyền nước.
“Nước biển còn nhiều lắm, dì Chu dì có thể nằm ngủ một lát đấy.”
“Thật ra không cần phải đối tốt với dì như thế đâu.” Mẹ Chu ngượng ngùng nhìn cô.
Bà nhớ tới Cố Nhan trước đó nhìn thấy họ Chu trên thẻ chứng minh thư của bà với vẻ mặt tự nhiên và cũng không có hỏi vì sao Chu Quân Ngôn lại cùng họ với bà.
“Không có gì đâu ạ, nếu dì thích dì muốn ở bao lâu ——” Cố Nhan nói tới đây bỗng vội vàng lắc đầu: “Phi phi, tốt nhất là càng ít nằm viện càng tốt. Sức khỏe quan trọng nhất.”
Mẹ Chu trìu mến nhìn cô bé xinh xắn trước mặt đang nhìn chăm chăm vào chai nước biển của mình. Cô bé này rất chịu khó vì bà mà chạy tới chạy lui bận rộn cả một buổi trưa, chỉ đơn giản là đồng nghiệp của Ngôn Ngôn thôi sao?
Bà muốn hỏi chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ mỉm cười nhìn cô bé.
Không biết qua bao lâu, Cố Nhan đứng dậy đi đến cửa. Khi bước vào thì trên tay đã có thêm một bó hoa cẩm chướng lớn màu đỏ pha trắng.
“Tốc độ làm việc của họ nhanh thật. Mà hình như bên ngoài trời đang mưa đấy ạ.” Cô tươi cười rạng rỡ lại gần, muốn cắm những bông hoa vào lọ thủy tinh.
“Cháu đã chăm sóc dì cả buổi, làm sao vẫn có thể mua hoa được thế?” Mẹ Chu lắc lắc đầu.
“Không đắt đâu ạ. Hơn nữa nếu có hoa trong phòng sẽ thơm hơn, dì sẽ không cảm thấy buồn chán.”
“Có cháu bên cạnh dì, dì không ——”
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Cố Nhan nghe thấy tiếng bước chân mà cô quen thuộc. Cô vui mừng ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy ngay vẻ mặt lo lắng của Chu Quân Ngôn đang bước vào, tóc có lẽ là bị nước mưa xối ướt, áo khoác đen cũng dính đầy bọt nước.
Tim Cố Nhan nhảy lên. Cô đặt hoa xuống, vươn tay lấy một ít khăn giấy đi đến trước mặt anh, giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, nhìn chăm chú vào anh với ánh mắt mong đợi.
Nhìn đi! Lúc anh không có ở đây, em đã chăm sóc rất chu đáo cho mẹ anh đấy!
Không ngờ Chu Quân Ngôn lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Cố Nhan bắt gặp đôi mắt lạnh nhạt của anh, nụ cười trên khuôn mặt bỗng cứng lại.
Chu Quân Ngôn cố gắng đè nén phẫn nộ:
“Cô dây dưa với tôi còn chưa đủ sao. Bây giờ đến cả mẹ tôi cô cũng không buông tha?”
Tay Cố Nhan vô thức xoắn lại, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Truyện Hệ Thống
“Ngôn Ngôn!”
Mẹ Chu vội vàng muốn giải thích nhưng bị Chu Quân Ngôn đánh gãy. Cuối cùng anh mệt mỏi lắc lắc đầu, giọng yếu ớt:
“Cô không khác gì kẹo cao su cả, có ném kiểu nào cũng ném không được.”
Cố Nhan cảm giác tay cô đang run rẩy. Sau khi giữ tay lại cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng mới có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười.
“Cháu…… Dì à bình nước cũng sắp cạn rồi, vậy cháu không làm phiền nữa.”
Cô đặt khăn giấy và điện thoại của Chu Quân Ngôn bên cạnh hoa cẩm chướng, cầm túi xách đang để trên ghế trước mặt lên, ấp úng mà nói một câu: “Hẹn dì dịp khác” rồi cúi đầu rời đi.
Khi Cố Nhan chạy ra bệnh viện mới phát hiện là trời mưa thật sự rất lớn. Rõ ràng trưa nay lúc ăn cơm thời tiết vẫn còn đẹp lắm mà.
Cô lấy điện thoại muốn gọi xe, dùng sức ấn vài cái mới phát hiện điện thoại của cô do hết pin đã tự động tắt máy từ bao giờ.
Cô rũ đầu đi về phía trước nhưng vẫn không thấy chỗ có thể trú mưa được.
Trời đã tối sầm, người qua đường cầm những chiếc ô với màu sắc rực rỡ khác nhau, chỉ có vài cái đèn đường được bật lên.
Cô lẻ loi đi một mình bên lề đường, một chiếc xe điện đột nhiên lướt ngang qua cô và hắt đầy nước bẩn lên người cô.
Cơn mưa lớn trút xuống như tát vào mặt cô. Cố Nhan đờ đẫn cúi đầu nhìn chiếc váy và đôi giày bẩn thỉu của mình. Bất chợt cảm thấy tủi thân nên cô ngồi xổm xuống đất rồi vùi đầu vào đầu gối nhỏ giọng khóc lên.
Cô ẩn mình trong màn mưa đêm tối, người đi đường đi ngang qua cô và không ai chú ý tới cô.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Cố Nhan không còn cảm giác là mưa đang xối trên người mình.
Hết mưa rồi sao? Hay là cô đã bị xối đến chết lặng?
Cô hít hít mũi và cuối cùng muốn ngẩng đầu thì nghe thấy tiếng thở dài của ai đó bên cạnh:
“Rốt cuộc cô còn muốn ngồi xổm ở đây bao lâu nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.