Khiết Nhi nghe tiếng liền đi xuống thì thấy mặt anh mang đầy sát khí tiến lại chỗ cô.
" Ang gọi…"
* Bốp *
Anh đánh vào mặt cô một cái rõ đau.
Tau cô ôm mặt, đôi mắt ngấn lệ quay qua nhìn anh.
Mọi người chứng kiến tất cả.
" Anh làm gì vậy hả?"
" Tôi làm gì? Không phải cô rất rõ sao? Cô có biết vì cô mà Hạ Nghi em ấy suýt mất mạng không HẢ"
" Tôi không làm gì cả"
" CÒN CHỐI.
Chính mắt tôi chứng kiến tất cả còn chối sao? Tôi không ngờ cô là một con rắn độc đấy"
" Thiếu gia à, không phải con bé làm đâ…" quản gia chưa nói hết câu thì bị anh chặn miệng
" BÀ IM MIỆNG, còn bênh cho cô ta sao"
" Rắn độc sao? Ha…Hahaha" Cô cười lớn
" Cô cười cái gì hả"
" Ha…Tôi cười vì sự ngu ngốc của bản thân khi nghĩ rằng anh sẽ tin tôi nhưng không…TỪ TRƯỚC TỚI GIỜ ANH CHƯA TỪNG TIN TƯỞNG TÔI, ANH CHỈ TIN VÀO ĐÔI MẮT MÌNH THÔI.
Phải, là tôi làm đó, tôi xô cô ta xuống đó, tôi ghét cô ta, tôi muốn cô ta chết đó, ANH VỪA LÒNG CHƯA.
"
Cô tức giận hét lên nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
Anh im lặng kéo cô lên phòng, có vẻ cô đã chọc con quỷ trong hắn thức dậy.
Hắn ném mạnh cô lên giường.
" Nè, anh tính làm gì"
Anh im lặng nhìn cô tay tháo cà vạt xuống, cô cảm thấy sợ hãi nên lùi ra sau, tay anh kéo chân cô lại, lấy cà vạt cột hai tay cô lại sau đó đi lại tủ lấy ra một cây roi da.
Cô nhìn cây roi trên tay anh mà lắc đầu liên tục miệng cầu xin
" Đừng…đừng lại đây…anh…anh không được làm vậy"
* Chát * từ đầu tới cuối anh đều im lặng, tay bắt đầu vung roi lên cơ thể nhỏ bé đó.
Từng đòn roi anh đánh lên người cô rất đau, cơ thể đã bắt đầu chảy máu nhưng cô không la hay cầu xin.
Cô cố gắng cắn chặt môi khiến nó bật máu.
Hành động này của cô càng khiến anh điên lê mà đánh mạnh hơn vào người cô.
Một lát sau, anh quăng cây roi xuống đất, tay cởi vào nút áo sơ mi, nằm đè lên cơ thể đầy vết thương của cô mà hôn, Khiết Nhi bây giờ đã kiệt sức cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng chút sức lực của cô đâu thể làm gì anh.
Cô vừa bị anh tra tấn về tinh thần lẫn thể xác.
Nước mắt cô lại rơi xuống, lại một lần nữa cô bị anh ‘ăn sạch’.
Cô mệt mỏi thiếp đi mặc anh đang hành hạ cơ thể.
Xong xuôi thì anh bỏ đi để cô người đầy thường tích trên mình.
[…]
" Cố Tĩnh Trạch "
" Đến lâu chưa"
" Mới tới thôi, nay bạn tao có việc gì mà rủ tao đến bar thế"
" Không có gì" vừa nói tay anh cầm ly rượu trên bàn uống sạch
" Mày nghĩ mày giấu được tao"
Anh im lặng một hồi sau đó kể lại toàn bộ từ lúc Khiết Nhi "cắt tay Hạ Nghi ’ cho đến việc cô xô ả ta khiến ả nhập viện cho Lập Hàn nghe.
Nghe xong, lông mày của anh khẽ cau lại tỏ vẻ nghiên trọng.
" Theo mày nói thì Hạ Nghi bị Khiết Nhi đẩy xuống cầu thang "
" Phải"
" Có lộn không vậy? Tao không nghĩ cô ấy là loại người đó đâu"
" Nhưng mọi việc đã rõ vậy rồi"
" Mày quên lí do Hạ Nghi bỏ mày là gì sao"
Anh trầm mặc suy nghĩ.
Trước đây, gia đình rất muốn công khai thân phận của anh nhưng anh không muốn, vì làm như vậy khiến anh không thoải mái nên anh đã xin gia đình dấu kín thân phận.
Khi vào cấp 3 anh và Hạ Nghi quen nhau được một thời gian, cứ nghĩ Hạ Nghi khác những cô gái khác không ham tiền nhưng anh đã lầm.
Khi anh nói nhà mình không thuộc tầng lớp thượng lưu, được học ở ngôi trường này cũng là do học bổng.
Hạ Nghi nghe xong liền chia tay, xúc phạm anh.
Sau đó lấy lí do theo đuổi ước mơ nên đi du học nhưng thực chất là nhắm được một vị đại gia có tiếng.