Nghe được câu đó từ Hàn Di Băng, Cố Tĩnh Minh điên lên lập tức gọi cho Cố Tĩnh Trạch nhưng lại thuê bao, có gọi bao nhiêu cuộc cũng không được.
Ông tức giận quăng điện thoại ra xa đôi mắt nhìn vào phòng cấp cứu.
…1 tiếng… 2 tiếng…3tiếng…
Sau 3 tiếng cánh cửa mở ra, một cô ý tá gấp gáp chạy ra thông báo trên gương mặt đầy mồ hôi
" Con tôi sao rồi bác sĩ"
" Bệnh nhân đang mất máu rất nhiều, hiện tại bệnh viện chúng tôi đang liên lạc với ngân hàng máu nhưng không kịp.
Ở đây ai có nhóm máu Rh âm không"
Mọi người như bất động tại chỗ, Hàn Di Băng cô gắng lấy lại bình tĩnh nói với vị y tá
" Tôi…tôi cũng thuộc nhóm máu Rh âm, tôi có thể truyền máu cho cô ấy"
Cố Tĩnh Minh, Lưu Ánh Tuyết và Cơ Lập Hàn đồng loạt nhìn cô với vẻ mặt bất ngờ.
Vị y tá nghe xong liền dẫn cô đi xét nghiệm để lấy máu.
Hiện tại bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại ba người.
Cơ Lập Hàn dựa lưng vào bức tường nghĩ đến gương mặt lo lắng lúc nãy của Hàn Di Băng thì cảm xúc có chút khác lạ.
Nhìn cô ấy như vậy Lập Hàn cũng có chút đau lòng và lo lắng.
Lát sau, Hàn Di Băng bước ra trên tay đã được băng bó.
Gương mặt thẫn thờ nhìn về phía xa xăm một nơi không xác định
" Con bé sao rồi con" bà sốt sắng hỏi
Cô lắc đầu nhẹ trả lời
" Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho nó".
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua nhưng cánh cửa vẫn chưa mở ra điều này đồng nghĩa với việc sông chết của cô vẫn chưa rõ.
…Cánh cửa mở ra, một vị bác sĩ đi lại mọi người đều chạy lại chỗ bác sĩ đó hỏi về tình hình của cô.
Vị bác sĩ nhìn qua một lượt sau đó tháo khẩu trang ra
" Mọi người đi theo tôi"
Ông dẫn mọi người đến phòng làm việc riêng rồi nói
" Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chúng tôi rất tiếc đứa bé không giữ lại được ngoài ra…"
" Ngoài ra sao nữa bác sĩ, ông mau nói đi" cô lay tay vị bác sĩ đó, nước mắt bắt đầu rơi
" Ngoài ra phần đầu của cô ấy bị va đập khá mạnh dẫn tới có máu bầm tích tụ, chúng tôi đã lấy nó ra nhưng việc bệnh nhân tỉnh lại được hay không thì còn tùy thuộc vào ý chí của cô ấy "
" Vậy tôi có thể vào thăm cô ấy được chứ bác sĩ"
" Được, chúng tôi đã chuyển cô ấy vào phòng chăm sóc đặc biệt "
Nghe xong Hàn Di Băng lập tức chạy tới
phòng của cô.
Mở cửa bước vào, nhìn thấy một vơ thể nhỏ bé, xanh xao đang nằm im trên giường bệnh đó.
Trên đầu đã được băng bó.
Hàn Di Băng đi lại nắm tay Khiết Nhi áp vào mặt mình vừa khóc vừa nói
" Mày mau dậy đi chứ, sao lại nằm đây hả, tao còn chưa mua kem cho mày ăn mà mau dậy đi lúc đó mày muốn ăn bao nhiêu cũng được hết.
Chỉ cần mày tỉnh dậy là được.
"
Cơ Lập Hàn tù ngoài bước vào thấy Di Băng như vậy lòng chợt dâng lên cảm giác đau đớn.
Đi lại đặt tay lên vai cô vuốt nhẹ như đang an ủi.
" Nín đi, tôi tin cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi"
" Hai bác kia đâu"
" Bác trai đưa bác gái về nhà để nghỉ ngơi rồi"
" Anh nói xem, tại sao mọi chuyện lại đổ lên đầu nó chứ? Nó đã làm gì sai? Vừa biết trong bụng mình có một sinh linh thì lại bị sảy mất.
Từ nhỏ đã mất mẹ, cha lại nghiện cờ bạc, còn bị bán cho tên khốn nạn như Cố Tĩnh Trạch.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ nó sẽ được hạnh phúc nhưng tôi đã lầm, hắn ta không chỉ đem tiểu tam về mà còn đánh đập nó.
Đến lúc như thế này thì lại biến mất tăm hơi.
Nếu được thì biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của nó luôn đi".
Càng nói càng tức giận, nước mắt lại rơi càng nhiều.
Cơ Lập Hàn có chút chạnh lòng vì những câu nói của Hàn Di Băng.
*Rốt cuộc Du Khiết Nhi đã tu bao lâu mới gặp được người bạn như em chứ.
Trên người toàn máu cũng không quan tâm, bây giờ ngồi đây khóc lóc lo cho cô bạn của mình.*