Ép Hôn

Chương 18: Chương 18




- Tên Ken chết tiệt, ko bik biến đi đâu mất, ko chịu chở mình về. Còn cả Hana nữa, bận j` mà bỏ rơi bạn bè thế này chứ. Ko bik hôm nay có xảy ra chuyện j` ko nữa, thiệt tình...- con bé lẩm bẩm, hôm nay nó lại phải đi bộ về một mình, hi vọng lịch sử ko tái diễn.
Đi đc một đoạn, vẫn ko thấy j`, con bé đã thấy an tâm. Bây h thì đã ra đến đường chính, mọi ng` qua lại đông đúc, con bé ko còn lo lắng nữa, nó ung dung chậm rãi đi về.
KÍT!
Một chiếc xe màu đen phân gấp, đậu ngay sát con bé làm nó giật mình. 2 ng` mặc đồ đen, đeo kính đen từ trong xe bước ra. Suy nghĩ đầu tiên đến với con bé là: "mấy ng` này nhìn cứ như mafia í". 2 ng` tiến lại phía con bé, nó cũng ko để ý lắm.
-----------------------------

- Uhm...Uhm...
Con bé ko nói đc, cứ như bị ai bik miệng lại. Mà đúng thế thật. Miệng con bé bị bịt. Rồi nó thấy đầu nó đau như búa bổ. Đúng rồi, lúc nãy nó bị 2 ng` mang đồ đen kia chụp thuốc mê thì phải. Con bé cố gắng mở mắt ra. Mắt nó nặng trĩu, cứ như bị cục tạ đè lên vậy. Hé mắt nhìn, con bé ko thấy rõ lắm, mắt nó thấy mờ quá. Cố gắng căng mắt ra nhìn, con bé có thể thấy rõ mình đang ở trong một nơi khá tồi tàn, có lẽ là một nhà kho đã bỏ hoang, có mấy tên đứng canh nó. Con bé tìm cách rút tay ra khỏi sợi dây thừng buộc chặt. Dây buộc chặt quá, tay con bé bắt đầu rỉ máu. Nhưng nó ko thể bỏ cuộc. Nó vẫn cố gắng. Đúng lúc đó, một tên quay sang phía nó.
- Thưa anh, có vẻ cô ta đã tỉnh- tên đó nói ột tên đứng ở góc khuất ánh sáng bik, có vẻ là một ai đó tương tự như thủ lĩnh, ng` cầm đầu.
- Tháo bịt miệng nó ra đi.
Tên kia tuân lệnh, tháo bịt miệng con bé ra, con bé ho khù khụ.
- Các ng` là ai, soa lại bắt tôi?- con bé vừa nói, vừa cố tháo dây thừng.
- Có vẻ như cô đã vô tình đắc tội với ng` ta mà ko bik nhỉ.
Đắc tội ư? Con bé có đắc tội với ai nhỉ? Ah`, mà kể ra thì cũng nhiều lắm, nhưng chắc ko có ai dám làm chuyện này đâu, có ai dám đụng đến tập đoàn Thanh Thiên nhà nó đâu chứ. Lạ nhỉ, rốt cuộc là ai ta? Đúng rồi, ko lẽ...Con bé chợt nhớ ra, đúng vậy, Bona ko bik nó là ai. Đúng rồi, chắc chắn chỉ có cô ta mới làm thế này. Con bé nghiến răng, dám bắt nó thế này, nó sẽ ko để yên đâu.
"You make me cry, make me smile,

make me feel that love is true
You always stand by my side
I dont want to say goodbye..."
Chuông điện thoại con bé vang lên. Một tên liền cầm lên. Tắt máy.
Cuộc điện lúc nãy chính là của thằng nhok. Đã tối mà vẫn chưa thấy con bé về, tự dưng nó thấy nôn nao, lo lắng dễ sợ. Thằng nhok cứ đi ra đi vào, có chục lần mà mãi cũng chưa thấy con bé về, nó đành gọi điện xem sao. Con bé tắt máy. Nó tức. Rồi nó nghĩ, vì cớ j` mà con bé tắt máy. Ko thể là do thấy số nó gọi đến. Nó đã từng bắt con bé hễ thấy nó gọi là phải ngay lập bắt máy, cấm viện lí do. Nó có linh cảm con bé đã gặp chuyện chẳng lành. Hiện ko ai bik con bé là ai, vì vậy rất có thể...Ngay lập tức, thằng nhok chạy biến ra khỏi nhà, lái xe đi tìm con bé.
Trong lúc đó, ở nhà kho bỏ hoang:

- Chỉ cần ta thoát đc, ta sẽ cho các ng` thành tàn phế cả. Các ng` rồi sẽ phải trả giá.
- Kìa, cô bé nhìn xinh đẹp thế này mà sao ăn nói mạnh miệng thế.- một tên tiến lại, vuốt mặt con bé.
- Tránh xa ta ra, khốn kiếp.- con bé đã tháo đc sợi dây buộc. Ngay lập tức, nó túm lấy tay tên kia, vật hắn xuống đất.
Mấy tên còn lại thấy thế thì liền chạy lại. Con bé nhảy bật lên, tung một cước vào tên gần nhất. Rồi nhanh như cắt, nó xoay ng`, đá ngay mặt tên phía sau lưng. Một tên bắt đc tay con bé, ko hốt hoảng, lập tức, con bé nắm chắt lấy tay tên đó, nảy ng` lên, lộn một vòng từ trước mặt lui sau lưng hắn, vất hắn xuống đất như vất một món đồ thừa thải, ko cần nữa. Đo ván. Cũng may là con bé có học karate, judo..., nếu ko chắc nó tiêu rồi. Cứ thế, con bé hạ gần hết bọn chúng. Bất chợt, có một tên tiến lại phía con bé, tay cầm cây côn. Có vẻ bọn chúng thấy chơi với con bé hơi khó, dùng vũ khí cho chắc. Mấy tên kia cũng đồng loạt lăm le vũ khí, tên cầm gậy, tên cầm côn...đi về phía con bé, siết chặt vòng vây.Con bé nhìn phát hoảng. Ax. Chơi tay ko đã mệt lắm rồi, h còn thêm mấy thứ này, ko bik nó có cầm cự đc ko nữa. Thôi thì đành liều vậy- con bé nghĩ thầm, rồi nó chạy lại chỗ tên gần nhất, hắn chưa kịp ra tay đã bị con bé ột đấm làm xâm xoàng cả đầu óc, tiếp đó, con bé xoay ng` đá vào ngay gáy hắn. Tên đó nằm gục xuống, con bé ra đòn mạnh mà hiểm quá. Ngay lập tức, con bé nhặt cây nhị khúc của tên vừa bị nó đánh lên, vừa đúng lúc tất cả bọn chúng đã ở sát con bé, chuẩn bị ra tay. Con bé chọn thế. Nó nhếch méc cười. Tuy là vậy nhưng trong lòng nó lại đang rất hỗn loạn. Lần đầu tiên nó lâm vào hoàn cảnh này. Lần đầu tiên nó dùng nhị khúc để đánh ng` thật, trước h nó chỉ dùng hình nộm để tập thôi. Nhưng nó mặc kệ hết. Hơi sức đâu mà nghĩ đến mấy chuyện đó. Bây h nó ko còn sự lựa chọn nào khác nữa, thôi thì tới đâu thì tới, nói chung là cầm cự càng lâu càng tốt, hoặc đánh bại bọn chúng luôn thì lại càng tốt hơn. Còn nếu nó thua thì coi như chết chắc. Đành liều vậy, coi như là đánh cược với số phận. Mà kể cũng lạ, đáng nhẽ thấy nó bây h mà chưa về thì phải có ng` đi tìm chứ. Thật là, tên chồng tương lai chết tiệt của nó chắc đang chơi vui vẻ, ko để ý tới sự vắng mặt của nó cũng phải thôi. Nó mà về thấu nhà thì...- con bé ko kịp nghĩ tiếp vì bọn bắt nó đã đồng loạt xông lên. Con bé khó khăn lắm mới né kịp. Nó xoay cây nhị khúc, bắt đầu đánh trả lại. Một tên cầm gậy đánh trúng tay nó. Đau khiếp. Con bé nhảy bật lên, ngắm ngay đầu tên đó, lúc đầu nó định dùng nhị khúc đánh nhưng lại sợ nguy hiểm tới sọ nên chỉ dùng chân đá. Phải công nhận sức chịu đựng của tên đó thật tuyệt, nó đá mạnh vậy mà hắn tỏ ra chẳng có j`, lại còn định dùng gậy đánh nó. Ko còn cách nào khác, con bé vung cây nhị khúc, nhắm thật chuẩn, đánh ngay vào cổ tay tên đó làm hắn phải buông gậy. Con bé lộn hai vòng, đánh vào tên cầm côn. Hắn đưa côn ra đỡ. Ngay lập tức, con bé lấy đà nhảy ra phía sau, dùng nhị khúc đập ngay vào lưng hắn. Nó có cảm tưởng xương sống hắn sắp gãy đến nơi lun ý. Sơ hở. Một tên bắt đc nó. Con bé vùng vẫy cố thoát ra. Mấy tên kia thấy thế liền chạy lại. Con bé xoay vòng 2 cây nhị khúc. Ném. 2 tên ngã lăn. Thế là mất vũ khí. Con bé đạp thật mạnh vào chân tên túm đc nó làm hắn đau điếng phải phải thả nó ra, lùi một bước. Con bé vội cúi xuống lượm cây gậy. Thuận chân đá tên bên cạnh đến vẹo cổ là ít. Một tên lao tới. Mặt. Chậc. May là con bé cũng có học kiếm đạo. Trước kia ông nó bắt nó học đủ thứ, nó giảy nảy lên ko chịu, ko ngờ bây h có ích ghê...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.