Ép Hôn

Chương 34: Chương 34




Thằng nhok nhìn cái dáng vẻ của con bé, cố gắng lắm mới ko bật cười. Haha... chọc cô ta xí nào- thằng nhok cười thầm. Rồi đột nhiên, thằng nhok kéo con bé vào trong phòng, vặn chốt cửa lại. Thằng nhok cười đểu, nhìn gian gian. Con bé lo ngại đưa mắt lên nhìn.
- Anh...anh định làm cái...j` vậy hả?
Tiến lại gần con bé, thằng nhok cúi xuống cho đến khi môi nó để sát môi con bé. Con bé nhắm tịt mắt lại. Thằng nhok cười, rồi chuyển hướng sang tai con bé, thì thầm.
- Cô nghĩ tôi định làm j` cô hả?
Thế là....
- AAAAAAAAAAA...!
Con bé hét lên một tràng rồi dùng hết sức đẩy thằng nhok ra xa làm thằng nhok ngã ra sau. Nằm dưới sàn nhà, thằng nhok ôm bụng cười rũ rượi.

- Haha....Xem cái mặt cô kìa....haha....vui quá đi....
Sau khi định thần lại, con bé liếc thằng nhok một cái sắc hơn dao, cơn giận dữ lại trở về trong nó.
- Cười....cười cái j` hả? Bộ vui lắm hay sao mà cười. Anh....đc lắm. Chuyện lúc nãy tôi còn chưa tính, h thêm chuyện này nữa, anh chết chắc rồi.- nó nghiến răng.
Khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười nửa miệng, nó tiến lại phía thằng nhok.
- Anh vui lắm hả? Cười đã quá ha. Anh thì vui thế còn tôi thì gần như đứng tim vì sợ, sau này tôi mà bị bệnh đau tim là do anh cả đấy. Lúc nãy...sao anh dám nói dối tôi hả? Bộ chọc tôi anh vui lắm hả? Có chọc cũng phải chọn chuyện mà chọc chứ, lúc nãy tôi suýt chết vì sợ lun đó, bik ko hả?....
Nó vừa nói- mà đúng hơn là hét- vừa bước đến, vô tình dồn thằng nhok vào góc bên trái phòng. Mà khổ nỗi phía góc trái phòng thằng nhok có vô số thứ linh ta linh tinh, ko cẩn thận một chút là vấp ngã ngay. Cũng chính vì thế mà mỗi lần bước lui, thằng nhok lại phải ngoái đầu lui nhìn xem thử có cái j` chấn đường ko. Mà khổ nỗi (lại khổ) chính vì mãi để ý mấy thứ linh ta linh tinh phía sau mà thằng nhok quên để ý đến một cái còn nguy hiểm hơn nhiều- đó là cái giường lớn nằm chếch về góc trái phòng. Con bé thì chẳng hề quan tâm đến mấy thứ đó, cứ hét vào mặt thằng nhok, xấn bước đến phía trước.
Và rồi....
Chuyện j` đến rồi cũng sẽ phải đến....
Vấp chân vào giường, thằng nhok ngã lăn ra, ko quên kéo theo con bé vẫn đang say sưa ca "bài ca ko quên" ko bik j`.
Và tất nhiên....
Ko nói thì ai cũng bik....
Con bé nằm đè lên ng` thằng nhok. Theo phản xạ, thằng nhok cũng vòng tay ôm lấy con bé lúc nó ngã xuống. Tình trạng hiện h rất chi là....(t.g cũng chả bik nói sao nữa). Con bé nằm trọn trong vòng tay của thằng nhok. Mặt kề mặt. Cả hai trân trối nhìn nhau. Ko ai thốt ra đc một lời nào. Im lặng....Im lặng....và im lặng....Im lặng đến nỗi nghe rõ cả tiếng tim con bé và thằng nhok đang đập loạn xạ cả lên. Dường như chẳng có ai trong hai ng` có ý định ngồi dậy. Cả hai cứ như rơi vào một không gian vô định...hư ảo....ko một ai...trừ hai đứa nó...thời gian....cứ như ngừng trôi. Người cứ lơ lửng như ở trên mây.

- Mời cậu chủ xuống ăn ạ.- tiếng một ng` làm vang lên.
Đến lúc này dường như cả hai mới quay lại thế giới thực, và nhận ra tình huống lúc này...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......!- cả hai gần như cùng hét lên.
Thằng nhok vội rút tay, thả con bé ra. Con bé cũng vội ngồi dậy, ko quên đá bay thằng nhok xuống dưới sàn nhà. Vơ vội cái áo ném cho thằng nhok, con bé đạp thằng nhok ra khỏi phòng ko một chút thương tiếc, văn chốt cửa lại. Ngồi bệt xuống sàn, con bé lấy tay che khuôn mặt đỏ hơn gấc chín của mình lại, trông yêu cực. Đặt tay lên ngực trái, nó cảm nhận rõ từng nhịp đập của tim. Nhanh. Mạnh. Kì lạ thật, ko hiểu sao nó lại như vậy. Ở bên ngoài, mặt thằng nhok cũng đỏ ko kém.
Mọi ng` nghe tiếng hét của hai đứa thì vội chạy lên xem. Thằng nhok vội vàng mang áo vào, đập cửa phòng.
- Nè! Mở cửa ra, cô làm j` vậy hả? Đây là phòng tôi mà.
Con bé vẫn ngồi yên trong phòng, nó đang cố trở lại tâm trạng bình thường. Bên ngoài, mọi ng` nhìn thằng nhok đầy nghi ngờ.
- Ken! Cháu đã làm j` con bé vậy? Sao nó lại....- ông Trần nhíu mày hỏi đứa cháu trai thân thương của mình.
- Đúng vậy, sao Anny lại ở trong phòng con? Mà hai đứa làm j` mà hét dữ vậy? Con đã làm j` quá trớn hay sao mà con bé....

- Ahhhh! Mọi ng` nói cái j` thế! Con có làm j` cô ta đâu, chỉ là....- nói đến đây, mặt thằng nhok cũng đỏ dần lên.
- Trời! Mặt đỏ lên thế kia mà còn định cãi ak`? Con đã làm j` con bé hả? Sao lại....dù sao hai đứa cũng chưa chính thức kết hôn mà....
Thằng nhok đứng chịu trận mà chẳng bik giải thích sao ọi ng` hiểu. Ai cũng nghĩ nó đã....Ở trong phòng, nghe mọi ng` nói với thằng nhok, con bé nhận ra là mọi chuyện đã đi quá xa so với sự thật. Cứ để thế này là ko ổn. Dù sao tâm trạng nó cũng đã ổn định. Con bé hít một hơi thật sâu, mở chốt cửa rồi chạy vụt về phòng, cố gắng ko chạm mặt thằng nhok. Mọi ng` nhìn theo nó, khó hiểu. Rồi ngay lập tức, mọi nghi vấn lại đổ về thằng nhok. Tức khí, thằng nhok đi vào phòng, đóng cửa cái "rầm". Mọi ng` nhìn hai đứa nó, lắc đầu rồi bỏ xuống dưới nhà, họ bik có ở lại cũng chẳng có ích j`.
Nằm lăn lộn trên giường, con bé cảm thấy khó chịu vô cùng. Hễ nhắm mắt lại là cảnh tượng lúc nãy lại hiện ra, khiến mặt nó nóng ran lên, tim đập thình thịch. Nó ghét cái cảm giác này kinh khủng. Mà kể ra cũng lạ. Nó cũng có anh trai, thậm chí đã từng tắm chung (lúc nhỏ thui), mấy anh em cũng từng đùa giỡn, vật nhau nằm lăn trên giường....vậy mà ko hiểu sao lúc nãy nhìn thằng nhok, nó lại như thế. Ko lẽ vì thằng nhok là ng` lạ nên mới thế? Cũng ko đúng. Trước kia, anh nó hay dẫn bạn về nhà, có hôm cả lũ say sỉn ko bik làm sao mà chui vào phòng nó tất, nằm khắp phòng. Sáng tỉnh dậy, nó thấy anh nó, mấy ng` bạn của anh đều nằm trên giường nó hết trơn. Nó cũng chẳng cảm thấy j` cả. Ak` ko, có, nhưng mà là tức giận. Sau vụ đó nó cấm tiệt ko cho anh nó uống rượu ở nhà lun. Vậy thì tại sao....hôm nay...nó lại....
- AAAAA...! Rắc rối quá, ko nghĩ nữa đâu!!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.