Ép Hôn

Chương 41: Chương 41




- Anh......chắc chắn mình ko làm j` ư?- con bé nhếch mép- thế mà tôi lại nghĩ là có đấy.
- Tại sao em lại nói vậy?- Jun ngạc nhiên nhìn con bé.
- Anh làm j` thì anh tự hiểu hơn ai hết.- quay sang thằng nhok- chúng ta về thôi, đừng mất thời gian với loại ng` này.
Rồi ko chờ cho thằng nhok có phản ứng j`, con bé kéo thằng nhok đi nhanh ra ngoài. Ở bên trong nhà, Jun vẫn còn cảm thấy mơ hồ về việc vừa mới diễn ra. Tại sao con bé lại trở nên như vậy?
Bắt thằng nhok dừng xe lại ở một cánh đồng cỏ khá hoang vu, con bé bước xuống xe, ngồi xuống giữa cánh đồng cỏ, đôi mắt hoe hoe đỏ, chợt thấy thật mun khóc.
- Sao thế?- thằng nhok ngồi xuống cạnh con bé, đưa mắt hỏi.
- Ken này, vợ thì có thể ôm chồng mà ko cần xin phép phải ko?- con bé hỏi bâng khươ.
Thằng nhok ngạc nhiên, tự nhiên hỏi vậy là ý j`? Sao lại có "chồng- vợ", "vợ- chồng" ở đây chứ?
Ko để thằng nhok ngạc nhiên thắc mắc lâu hơn, con bé đột nhiên ôm chặt lấy thằng nhok như lúc sáng. Thằng nhok giật nảy mình, đưa tay đẩy con bé ra nhưng ko đc. Con bé càng siết tay chặt hơn.
- Này, cô làm cái trò j` thế?- thằng nhok la toáng lên.
- Yên nào. Làm ơn, chỉ một lát thôi.

- Nè!
- Chẳng phải tôi là vợ anh sao? Chỉ là ôm một xí thôi mà.- con bé khẽ nhăn mặt, siết chặt tay hơn nữa.
- Cái này......
Thằng nhok ko bik nói j` hơn, đành ngồi yên. Con bé vẫn ôm thằng nhok. Hai đứa ngồi im lặng một lúc lâu, chẳng nói j`. Chỉ có thi thoảng, con bé dường như lại siết chặt tay hơn một chút. Một hồi lâu, con bé bỗng cất tiếng.
- Rất ấm. ko ngờ ôm anh lại ấm vậy, bik vậy đã ôm từ lâu.- con bé khẽ mỉm cười.
- Cô nói mà ko bik ngượng hả? Tự nhiên con gái lại đi ôm con trai, lại còn thản nhiên nói vậy nữa, cô thật là.....- thằng nhok lắc lắc đầu.
- Tôi sao chứ? Bộ ôm chồng mà cũng ko đc ak`? Làm như tôi ko quen bik, tự dưng chạy lại ôm anh ko bằng.- con bé bĩu môi.
- Cô.....sao thản nhiên gọi tôi là "chồng" vậy hả?
- Thì anh là chồng tôi thật mà, sao ko đc gọi?
Thằng nhok bik mình chẳng thể nói lại con bé, đành im lặng lắc đầu cười. Con bé lúc nào cũng thế, cái tính ương bướng ko chịu nổi. Thằng nhok cũng tự thấy bản thân mình kì lạ, ko hiểu sao nó vẫn để con bé ôm như thế, ko đẩy ra mặc dù nó bik mình thừa sức đẩy con bé ra. Và cũng ko hiểu vì sao, thằng nhok lại cảm thấy rất vui, sung sướng một cách kì lạ trước những hành động và lời nói của con bé. Thằng nhok......thật ra đang nghĩ j` vậy.....
Im lặng một hồi lâu, con bé một lần nữa lại lên tiếng, lần này giọng nó nghe thật buồn, cảm giác rất hư ảo.
- Ken này, đã bao h anh phải rời xa một ng` bạn mà anh rất rất yêu quý chưa?- con bé vừa nói, vừa dụi đầu mình vào ngực thằng nhok.
- J` thế?- thằng nhok khẽ nhíu mày- Uhm.....tôi ấy hả? Tôi cũng có một ng` bạn đi Mỹ cách đây 2 năm. Mà sao?
- Đi Mỹ ak`? Anh may mắn quá nhỉ.
- Sao lại là may mắn?- thằng nhok ngạc nhiên hỏi.
Con bé im lặng. Thay vì trả lời câu hỏi của thằng nhok, nó lại mỉm cười, nhưng sao trông thật buồn....
Im lặng ngồi thế một hồi, con bé cuối cùng cũng chịu thả thằng nhok ra, hướng cái nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Nó khẽ thở dài. Vẫn hướng ánh mắt lên bầu trời, con bé mỉm cười, nói khẽ như đang tự nói cho chính mình nghe.
- Tôi đã từng có một ng` bạn thân, rất thân. Chúng tôi rất yêu quý nhau. Nhưng rồi một ngày, ng` đó lại bỏ tôi mà đi, để lại tôi một mình nơi đây, cô đơn, lẽ loi. Ng` đó....sẽ chẳng bao h quay trở lại nữa......Tôi....sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại ng` đó.....- tiếc nuối và đau khổ.

- Vậy tại sao cô ko đi tìm ng` đó?
- Nếu có thể.
- Vậy là sao? Ko lẽ tập đoàn Thanh Thiên lại ko đủ sưc để tìm ng` bạn đó của cô sao? Nghe thật nực cười.
Con bé ko nói j` trước giọng điệu châm chọc của thằng nhok, nó chỉ im lặng ngồi cười. Nhưng ko hiểu sao khi nhìn nụ cười của nó, ng` ta lại có cảm giác rằng thà thấy nó khóc còn thấy dễ chiu hơn.
- Nè, cô ko sao chứ?- thằng nhok cất tiếng hỏi.
Con bé lắc đầu. Nhưng có lẽ hành động này của nó chẳng có ý nghĩa j` khi mà nó đang khóc. Nước mắt như ko kìm đc, thi nhau tràn cả ra ngoài. Con bé vẫn ngồi yên, để mặc cho khuôn mặt mình ướt đẫm nước mắt, nó chẳng thèm lau. Rồi bỗng nhiên, nó quay sang thằng nhok, mỉm cười.
- Nếu có một ng` mà anh rất yêu, lại bỏ anh đi thật xa, ko từ biệt vì một ng` khác, anh có hận ng` đó ko?
- Hận? Tôi cũng ko bik nữa, tôi chưa từng bị như vậy. Nhưng nếu việc đó xảy ra, có lẽ tôi sẽ rất buồn. Mà....cô yêu ng` đó lắm ak`?
- Đúng vậy. Rất yêu.
- Vậy cô có hận ko?
- Có. Tôi hận. Nhưng ko phải hận ng` đó, mà tôi hận ng` đã mang ng` đó rời xa tôi. Ng` đó đáng lẽ đc hạnh phúc. Tôi hận vì ng` con trai kia đã làm ng` đó đau khổ.
- Ng` con trai kia? Ko lẽ.....ng` cô đang nói đến là một cô gái????
- Tất nhiên. Ko lẽ anh nghĩ là một ng` con trai? Đừng nói với tôi là anh đang nghĩ tôi từng bị thất tình đấy chứ?- con bé cười giễu.

- Thì tại cô nói yêu ng` đó lắm, làm tôi cứ tưởng.....
- J` chứ? Bộ tôi ko đc yêu bạn mình ak`? - con bé cười khẩy.
Thằng nhok ko bik nói j`, đành ngồi im. Con bé cũng ko nói j` nữa. Cả hai lại rơi vào trạng thái như lúc nãy: im lặng.....im lặng......và im lặng.
- Ken, anh có bik cảm giác mất đi một ng` mà mình yêu quý, xem như ng` thân như thế nào ko?- con bé hỏi mà ko thèm nhìn sang phía thằng nhok.
- Huh? Chưa. Mà sao cô lại hỏi vậy?
Thằng nhok quay sang nhìn con bé, ko hiểu sao nó có linh cảm về một cái chết nào đó, của một ai đó, mà ai-đó có thể chính là ng`-đó mà con bé đang nói tới. Nhưng điều làm thằng nhok cảm thấy tò mò lúc này là...
- Lúc nãy cô bị sao vậy? Tự dưng như ng` mất hồn. Thật ra anh ta đã nói j` với cô? Tại sao khi nãy cô lại nói với anh ta như vậy?- thằng hỏi một hơi.
- Anh mun bik thật hả?
- Đúng vậy. Rất tò mò.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.