Ép Hôn

Chương 96: Chương 96




- Sao thế?- Jay hơi lúng túng hỏi, cậu chưa bao h thấy Hana rơi vào tình trạng này, run rẩy như đang chạy trốn nỗi sợ hãi trong tuyệt vọng........
Trả lời cho câu hỏi chỉ là những tiếng nấc vẫn vang lên, đều đặn, nhưng nghe ngày càng tha thiết.......Đau nhói......Jay chợt đưa tay lên, bấu chặt lấy khoảng áo nơi ngực......nơi chứa trái tim.........
- Anh!- tiếng gọi tuy chỉ thoáng qua, song lại tha thiết đến não lòng....
Bất chợt, chân Hana như khụy xuống, cả ng` cô đổ ập xuống.....
Jay bàng hoàng. Cả ng` gần như tê liệt, hai tay tê cứng ko nhúc nhích. Cậu hướng ánh mắt ngạc nhiên tột cùng nhìn vào cô gái nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình bây h......Có cái j` đó........đập nhanh, gấp gáp........kì lạ.....
Hana bấu víu lấy tà áo Jay, áp mặt mình vào ngực cậu, tìm kiếm chút thứ gọi là bình yên ấm áp......Mọi sự kìm nén, đến lúc, sẽ phải vỡ ào.........Cô bật khóc.......tơi tả......thảm thương.......Khóc, đôi khi là cách giải tỏa tốt nhất, nhưng, lắm khi, cũng chính nó khiến vết thương ngày một lớn, loang ra cả không gian......như chính những giọt nước trong vắt rơi ra từ khóe mi........
Jay đứng yên. Cậu ko đẩy cô ra, cũng chẳng ôm cô vào lòng......Đơn giản chỉ là cho cô một hi vọng tìm kiếm......đau xót nhìn khuôn mặt ướt đẫm ướt, sự sợ hãi như một màn sương mỏng, giăng kín khuôn mặt nhỏ bé.......
Sự sợ hãi hòa quyện cùng nước mắt.......
Thật là một sự kết hợp ngu ngốc!........
- Xin lỗi!- Hana nhỏ nhẹ nói, giọng vẫn còn hơi hoảng loạn....
Jay ko nói j`, cũng chẳng tỏ thái độ bực mình hay tức giận j` cả, chỉ quay mặt đi hướng khác, cố tránh ánh nhìn của cô. Nó, khiên cậu đau.....Cậu cũng chẳng đả động j` đến chuyện vừa rồi, nếu mun, Hana sẽ tự nói, hơn nữa, cậu quan tâm đến chuyện của cô làm j`?!?!
- Đi ngủ thôi- Jay lên tiếng sau một hồi im lặng.

- Nhưng......
- Tôi sẽ ngủ dưới sàn.- Jay lạnh lùng nói, rồi cầm lấy cái chăn, trải xuống sàn.
Hana hơi lúng túng. Mặc dù bik là ko bao h có chuyện hai ng` ngủ chung giường, nhưng cô chỉ lo, trời về đêm rất lạnh, lỡ.....
- Tôi ko chết đâu mà lo- Jay hơi bực mình nói, rồi nhìn Hana đe dọa- còn ko mau đi ngủ đi! Định đứng đó suốt đêm ak`?
- ơh.....ukm, vâng ạk.- Hana cúi đầu đáp.
Leo lên giường, cô trở ng` một lúc, mắt vẫn mở trừng. Cô ko quen vs bóng tôi, mặc dù, đôi khi, nó là bạn cô........
Jay nằm bên dưới, cũng ko tài nào ngủ đc, trước h cậu chưa từng nằm như thế này, ko quen chút nào (đúng là công tử) Hơn nữa, trên kia, Hana cứ lăn qua lăn lại gây tiếng động làm câu ko ngủ đc. Nhưng cậu cũng ko nạt nộ j`, có lẽ cậu hiểu lí do vì sao......Hồi trước ở nhà, mấy lần đi qua phòng con nhỏ, cậu đều thấy đèn sáng trưng mặc dù ng` thì đã ngủ say, thêm biểu hiện lúc nãy, có lẽ, con nhỏ sợ bóng tối......
Jay khẽ thở dài.
Siết chặt.
Hana khẽ run. Hơi ấm truyền sang, từng tế bào như bị co giật......Cô mở to mắt, bàng hoàng quay lưng lại, toan nói j` đó song đã bị một bàn tay ấm chặn lại.
- Ngủ đi!- Jay nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm Hana dường như siết chặt hơn....
Ng` cô gần như run lên khi hơi ấm của Jay vờn quanh.....Bỗng chốc, cảm giác sợ hãi như tan biến, để nhường chỗ cho sự yên bình đến lạ kì.....
- Anh.......
- Chỉ là anh trai ôm em gái ngủ thôi- Jay bao biện nói, quả thật, lòng cậu có nghĩ thế (?)
- Vâng, anh trai.....- Hana cười buồn, giọng nói vẻ chua xót.
Cười nhạt, cô tự nghĩ bản thân thật quá ngu ngốc. Sao lại có thể.......Uk`, dù có thế nào, cũng rất vui, ít nhất, Jay cũng một lần thừa nhận cô như một ng` em gái thật sự, dù chỉ là em cùng cha khác mẹ (?) Vui, nhưng đau đến thốn lòng.......
............
Trong lúc đó, ở trong một căn phòng cũng trong ngôi biệt thự này, một ng` con trai nằm im, mắt nhắm nhẹ nhưng ko hề ngủ. Suy nghĩ của anh có lẽ đang lởn vởn đâu đó ở trong một căn khác.......Dường như ko chịu nổi nữa, anh bật dậy, đi nhanh ra phía cửa, từng bước đi nhự nhàng nhất có thể, nhưng, rồi, quả thật đúng như anh đoán......
- Anh đi đâu đấy?- một cô gái đứng dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, cất tiếng hỏi, giọng có vẻ ngạo nghễ, mội khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nữa miệng trong có vẻ mĩa mai_ phong thái của kẻ nắm chắc đc phần thắng trong tay.......
Ng` con trai im lặng ko nói j`, dù cũng đã đoán trước đc nhất định sẽ bị chặn lại như vầy, nhưng quả thật, anh ko nghĩ cô gái này lại có sự áp đảo lớn như vậy......

- Tại sao lại làm vậy?
- Ko có j` quan trọng lắm- cô gái nhún vai đầy mĩa mai- Thế nào? Cảm giác tuyệt đấy chứ nhỉ?
- Hai đứa nó vô tội mà- ng` con trai nói, vẻ đau khổ khắc khoải lộ rõ trên khuôn mặt.....
- Anh bik họ vô tội, vậy tại sao còn làm vậy? Việc tôi làm hôm nay cũng chỉ là mun giúp họ thôi, tất nhiên, tôi ko phủ nhận là việc này rất độc ác, nhưng, có là j` so vs điều mà anh giấu kín suốt 10 năm nay?- cô gái nhẹ hỏi, giọng đều đều nhưng lại có sức áp đảo khủng khiếp......
Ng` con trai cúi đầu, khóe mắt dường như đã long lanh nước. Đúng vậy. Cô gái kia nói hoàn toàn đúng. Anh thật sự là một kẻ độc ác, nhưng.......
- Tôi chỉ ko mun chúng phải đau khổ- ng` con trai lắc đầu nói.
- Thật ư? Hay là vì sự ích kỉ của bản thân anh?- nhìn ng` con trai một lúc, cô gái mỉm cười- anh về ngủ đi, tối rồi đấy. Còn, chuyện kia họ sẽ ko sao đâu, tôi hứa đấy.
Ng` con trai ngạc nhiên nhìn cô gái, nhưng rồi cũng lặng lẽ đi về phòng sau khi để lại một câu nói cũng tiếng thở dài não nề.....
- Tôi ko bik em bik đc những j`, và đang cố làm j`, nhưng, ko kịp nữa rồi....
Cô gái mỉm cười vẻ chiến thắng, mặt nhắm hờ lại. Có lẽ, cuộc chơi thực sự bắt đầu rồi, dù cô đã cố gắng để nó ko bao h xảy ra......
- Em bik, phải ko?- một chàng trai cất tiếng hỏi.
Chàng trai tiến lại phía cô gái, nhẹ xoa đầu cô như đang an ủi. Mỉm cười nhẹ nhàng. Cô gái vòng tay ôm lấy chàng trai, khẽ cười.
- Đúng vậy.
- Vậy tại sao còn......- chàng trai nhìn cô gái, sự thắc mắc hiện rõ trong đáy mắt.
- Rồi, dần dần sẽ quen thôi.- cô gái cười buồn.

- Là anh em.......sẽ đau lắm đấy- chàng trai thở dài, có vẻ tự nói vs mình hơn là vs cô gái.
- Có lẽ. nhưng, phải tập dần thôi, chuyện này, tương lai sẽ phải lặp rất nhiều lần.- cô gái cười, vẻ chua xót- đến lúc đó, sẽ còn đau hơn......- rồi, sự tinh nghịch sâu sắc lại nhanh chóng trở về vs con ng` đó- Tình cảm, là thứ ko thể cứ mun là có thể trốn tránh.
- Nhưng ko phải ai có tình cảm là đến đc vs nhau. Thời gian là thứ vô tình nhất thế giới này, thứ hai là lòng thù hận.- chàng trai cười buồn, có lẽ anh đang nghĩ chính đến bản thân mình......
- Hi vọng họ có thể nhận ra điều đó sớm nhất có thể- cô gái cười.
- Tại sao em ko nói? Rõ ràng em bik......
- Suỵt. Nếu thế thì còn j` thú vị chứ! hãy để họ "tận hưởng" những "trái quả" mà đời trước tạo ra.......các bậc cha mẹ, sẽ phải trả giá cho những j` họ đã làm, bằng chính đứa con mà họ thương yêu- nụ cười hiện ra, phảng phất sự gian xảo và độc ác.
- Tàn nhẫn thật, vs tất cả.....Nhưng, đó chẳng phải là bạn em?
- Chính vì thế. Hana, cậu ấy vẫn còn phải tập rất nhiều để đối mặt vs cuộc sống khắc nghiệt này, và vs cả số phận đau thương của mình.......
Đôi khi, sự thật ko đơn giản chỉ là sự thật, đằng sau nó còn ẩn chứa một bí mật đau đớn mà cũng đẹp đẽ vô cùng........
Là đau đớn hay đẹp đẽ........chẳng phải phụ thuộc vào chính những ng` bị cuốn trong vòng xoáy định mệnh kia?.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.