Ép Khô Nam Phụ

Quyển 1 - Chương 7: VƯỜN TRƯỜNG (6) Chẳng lẽ lão sư cũng ở nơi này?



《VƯỜN TRƯỜNG ( 6)》

CHẲNG LẼ LÃO SƯ CŨNG Ở NƠI NÀY?

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹

“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.” Mộc Khanh Khanh nhẹ nhàng cúi đầu trước cửa sổ xe tạm biệt Ôn Thành, trên mặt mỹ lệ như hoa, phác hoạ ra một nụ cười thanh lệ khó có được.

“Hai người ‘ hẹn hò ’, đưa phái nữ về nhà, về tình về lý, không cần nói lời cảm tạ.”

Gương mặt Ôn Thành vốn đã dịu dàng đa tình, hơn nữa cánh môi hoa đào của hắn gợi lên nụ cười phong lưu, một bộ dáng tuấn nhã như ngọc khiến Mộc Khanh Khanh nhìn không chớp mắt.

Lấy lại bình tĩnh, Mộc Khanh Khanh vẫy vẫy tay với Ôn Thành, “Vậy hẹn gặp lại, rãnh rỗi lại liên lạc.”

“Được, hẹn gặp lại.” Dứt lời, Ôn Thành không hề dừng lại, trực tiếp lái xe rời đi trước.

Mộc Khanh Khanh nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, chậm rãi nhìn không thấy bóng dáng nữa, cũng không dừng lại lâu, trực tiếp tiến vào tiểu khu, về nhà.

Sau khi thân ảnh Mộc Khanh Khanh biến mất trên đường, một chiếc xe taxi vẫn luôn nấp ở gần đó chậm rãi đi lên, người ngồi trên đó đúng là Đường Kỳ Dung mới vừa một đường theo đuôi hai người Mộc Khanh Khanh và Ôn Thành.

Trên xe taxi, Đường Kỳ Dung đang nói chuyện điện thoại với ba hắn, giọng nói truyền vào điện thoại vẫn giống như ngày thường; vui vẻ như ánh mặt trời. Chỉ là biểu cảm trên mặt hắn lại nhìn không ra một chút cao hứng nào, ngược lại là một mảnh âm trầm và mưu tính.

Đường Kỳ Dung nói chuyện với ba xong, chậm rãi thu hồi di động. Không hề phát ra một chút động tĩnh.

Hắn biết người đàn ông kia, là lão sư khá nổi tiếng ở trường, Ôn Thành. Chẳng lẽ hai người bọn họ đã quen biết từ lâu? Như vậy cô ấy lựa chọn nhận lời mời của trường học cũng là vì hắn ta sao? Hai người bọn họ…

Dừng lại! Không thể lại suy nghĩ loạn!

Tốt xấu gì lão sư cũng không ở chung với hắn ta, không có mời hắn ta vào nhà, thậm chí hai người cũng không có biểu hiện ra cử chỉ gì quá mức thân mật! Nói không chừng chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi!

Cũng không biết là đang lừa ai, hay là muốn giãy giụa cái gì, Đường Kỳ Dung ép buộc chính mình bỏ qua nụ cười chân thành tươi đẹp của lão sư đối với Ôn Thành, quên đi hình ảnh lão sư vừa mới “Không tha” nhìn về phía Ôn Thành.

Hãy để cho hắn lại lừa dối bản thân một lần, nếm thử một lần, tranh thủ một lần đi.

Editor: Dương Gia Uy Vũ



Sau khi Mộc Khanh Khanh về đến nhà, vẫn có việc cần làm, ngày mai đã phải chính thức đi dạy, yêu cầu cô phải chuẩn bị thật tốt một chút.

Còn có kế hoạch "tẩy trắng" quan hệ với Đường Kỳ Dung, cũng phải suy nghĩ lại một chút. Mặc dù đây là "Thế giới tình dục" cả trai lẫn gái đều có thiên phú dị bẩm, nhưng rốt cuộc thì đứa bé Đường Kỳ Dung kia vẫn chưa thành niên, lại dễ dàng xúc động; chủ yếu là tục ngữ nói rất đúng, một giọt tinh mười giọt máu*, thân là một đứa nhóc vẫn là nên dưỡng tốt thân thể đi!

* Một giọt tinh mười giọt máu (一滴精十滴血): là quan niệm dân gian, có nghĩa là mười giọt máu mới sản xuất được một giọt tinh dịch, ý nói tinh dịch còn quý giá hơn máu (nhưng theo mình tìm hiểu thì điều này không đúng)

Còn có một chuyện, mặc dù đã sớm nghe nói mỗi khi nhận một nhiệm vụ ở “Tổ tình dục” đều sẽ có rất nhiều nhiệm vụ nhánh bạch bạch bạch, nhưng để một đóa hoa thuần khiết như cô trực tiếp câu dẫn một thiếu niên vị thành niên lên giường làm việc, lương tâm của cô thật sự không thể qua được cái ranh giới kia, cho nên có thể kéo dài thì kéo dài đi…

Vậy nên hiện giờ tình huống của cô rất là phức tạp, mặt ngoài phải duy trì hình tượng là lão sư toán học cao quý lãnh diễm của Đường Kỳ Dung, nhưng bên trong còn phải lén lút công lược hắn, hơn nữa còn không lộ dấu vết mà trở thành lão sư thuần khiết trong nhân sinh của hắn, a, đúng rồi, lần đầu tiên gặp mặt hắn còn xảy ra tiếp xúc thân thể thân mật như vậy…

Sau khi làm việc trong thư phòng một lúc lâu, việc dạy học ngày mai đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là chuyện về tiểu tử Đường Kỳ Dung kia vẫn không biết phải làm sao.

Rửa mặt xong, nằm ở trên giường suy nghĩ đối sách, Mộc Khanh Khanh gọi hệ thống ra ——

“Tôi muốn kiểm tra tin tức có liên quan đến nhiệm vụ nhánh thứ ba.” Cô vẫn nên xem xét trước đến tiết tháo đã chết sạch của hệ thống quân, nhiệm vụ tiếp theo có thể chỉ cần nhìn đã muốn đánh hay không.

[ Ký chủ chưa gặp được điều kiện kích phát nhiệm vụ thứ ba, không có quyền xem xét tin tức có liên quan.]

Vẫn luôn bị Mộc Khanh Khanh vì "chuyện nào đó" mà canh cánh trong lòng thẹn quá hóa giận ác ý nói xấu, hệ thống quân rất là cao lãnh cự tuyệt.

“Xem xét điều kiện kích phát nhiệm vụ thứ ba.” Hừ! Cô cũng không tin không hỏi được một chút tin tức hữu dụng nào!

[ Mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này:【 Đường Kỳ Dung 】.]

“…”

Cái này quả thực đúng là vô nghĩa!!!

Bị làm ầm ĩ một trận như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Mộc Khanh Khanh cũng không muốn nghĩ đến những việc vặt vãnh lung tung rối loạn kia nữa.

Trời đất bao la, giấc ngủ là lớn nhất…



Đến cùng với buổi sáng tươi đẹp là chuông báo thức làm người ta căm thù đến tận xương tuỷ, Mộc Khanh Khanh chán ghét mỗi một sáng sớm ngủ không đủ giấc…

Tối hôm qua vốn dĩ đã bị các loại tâm sự quấy rầy, ngủ rất khuya, thật vất vả mới tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, kết quả lại nghe thấy âm thanh dọn nhà ồn ồn ào ào cách vách, làm cô liên tiếp bừng tỉnh từ trong mộng.

Đúng là đủ kỳ quái, vậy mà còn có người hơn nửa đêm dọn nhà, muốn vào ở gấp đến độ như vậy sao? Một buổi tối cũng nhịn không nổi chắc?

Haizz, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng Mộc Khanh Khanh vẫn phải rời giường đi làm.

Ngày đầu tiên đã đến trễ cũng không hay…

Chậc chậc, nhìn cái quầng thâm mắt đáng thương của cô kìa, muốn che cũng không che được…

Mộc Khanh Khanh nằm ỳ trên giường thành tánh căn bản không có thời gian làm bữa sáng, chỉ đơn giản thu thập một chút đồ vật, trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Sau khi Mộc Khanh Khanh đóng cửa lại khóa kỹ, chuẩn bị đi thang máy, bên tai cũng nghe thấy thanh âm cửa phòng cách vách - đầu sỏ gây tội tối hôm qua hại cô ngủ không ngon mở ra, ngược lại cô cũng không vội vàng vào thang máy, cô muốn nhìn thử xem là kỳ nhân dị sĩ nào hơn nửa đêm chơi còn chơi trò dọn nhà?

[ Tuyên bố【 nhiệm vụ ba 】: Thành công mời Đường Kỳ Dung cùng đi đến trường. Chú ý: Đây là nhiệm vụ hằng ngày, ký chủ cần kiên trì.]

Khi hệ thống nói tới đây, tạm dừng trong chớp mắt, âm thanh điện tử lạnh như băng lại tiếp tục vang lên, [ Khen thưởng nhiệm vụ: Đại lượng kim tệ.]

Khi nhìn thấy Đường Kỳ Dung từ trong nhà đi ra, Mộc Khanh Khanh kinh ngạc nhướng mày, trong kịch bản của nguyên thế giới cũng không nói nữ phụ và nam phụ ở cách vách nhau mà? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này không có liên quan gì đến việc nam nữ chính bạch bạch bạch, cho nên không giới thiệu à?

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Nghi vấn vừa mới dâng lên trong lòng còn chưa kịp hiểu rõ, Mộc Khanh Khanh lại bị âm thanh của hệ thống nhắc nhở hấp dẫn tâm trí.

Khen thưởng nhiệm vụ quá dụ hoặc! Hơn nữa so sánh với hai cái nhiệm vụ ném tiết tháo lần trước, cái này quả thực là quá nhân tính hóa rồi! Tối hôm qua cô còn đang rầu rĩ phải làm thế nào mới bất động thanh sắc mà công lược Đường Kỳ Dung! Sáng nay hệ thống đã cho cô một kiến nghị tốt như vậy.

Bên kia sau khi Đường Kỳ Dung phát hiện Mộc Khanh Khanh chú ý tới hắn, động tác mở cửa dừng lại, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ hơi mở, môi đỏ khẽ nhếch, hệt như không ngờ lại gặp được Mộc Khanh Khanh ở đây, thần thái động tác của hắn đều hoàn mỹ miêu tả sự kinh ngạc và vô tội của hắn, lại còn lựa chọn đánh đòn phủ đầu, “Chẳng lẽ lão sư cũng ở nơi này?”

“Ừ, có phải cậu định đến trường hay không?” Câu hỏi này thật sự quá vô nghĩa, có điều loại chuyện mời mọc này, vẫn phải có một câu làm nền.

“Đúng vậy, lão sư có muốn đi cùng nhau không?” Khuôn mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười mà hắn đã luyện tập suốt cả đêm.

Nhìn tươi cười trên mặt Đường Kỳ Dung, Mộc Khanh Khanh hơi nhíu mày đẹp, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó hiểu, rõ ràng là một thiếu niên thanh xuân rực rỡ như ánh nắng, sao lại lộ một nụ cười thành thục kỳ quái như vậy?

Mà Đường Kỳ Dung thấy Mộc Khanh Khanh hơi hơi nhíu mày mày, còn tưởng rằng cô chán ghét lời mời của hắn.

Nụ cười luyện tập cả đêm trên mặt cũng sắp cứng đờ, đôi tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, đôi mắt sạch sẽ cũng nhiễm một tầng màu đen.

Không được sao! Chẳng lẽ vẫn không được sao!

Thời điểm Đường Kỳ Dung sắp nhịn không được muốn chất vấn, thanh âm thanh lãnh của Mộc Khanh Khanh tựa như tiếng trời truyền vào tai hắn.

“Đóng cửa lại đi, đi thôi.”

Nghe được tiếng đáp lời, Đường Kỳ Dung vội vội vàng vàng khóa cửa lại, vừa bước nhanh về phía Mộc Khanh Khanh, vừa kích động hô: “Lão sư! Cô đồng ý…”

Thanh âm đột nhiên ngừng lại một chút, toàn thân hơi cứng ngắt, Đường Kỳ Dung chạy nhanh thả chậm bước chân dồn dập của mình, nhẹ giọng nói, “A… Lão sư đáp ứng rồi, à, cảm ơn lão sư.” Lời nói cố tình nhẹ nhàng vẫn mang theo vui vẻ kích động khó nén trong đó, cùng với vài phần thấp thỏm.

Xong rồi xong rồi, bộ dạng hấp tấp không thành thục vừa rồi bị lão sư thấy mất rồi…

Đường Kỳ Dung không mẫn cảm tiêu cực như lần trước, Mộc Khanh Khanh ngược lại cảm thấy hắn như vậy có vài phần thú vị đáng yêu.

Loại tính cách thẳng thắng như ánh mặt trời này cũng thật khiến người ta yêu thích.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.