Ép Yêu

Chương 33: Chương 11.3




„Cô không hiểu nổi bố cháu nữa, đến cả cháu mình còn muốn hại thì quả thật là quá đáng quá rồi.“ Thượng Mai ngồi vắt 2 chân vào nhau. Mặt nhìn vào Thư Quân hỏi khi nói hết chuyện cho anh nghe.
Thư Quân chỉ biết im lặng không nói được gì, vỗn dĩ cũng không ưa ba mình nên cũng mặc kệ ông ấy làm gì. Nhưng nếu anh mà còn biết được chuyện ba anh giết người nữa chắc là anh phải ghê tởm ông ấy lắm.
Cả 2 người cùng đi ra nghĩa trang của gia đình Thượng Quan, khi đứng trước 2 bia mộ của 2 người thì Thanh Thu mở mắt to, nói nhỏ với cô Mai, „con hay mơ thấy 2 người này.“
„Họ đã nhận con nuôi khi con lên 6 tuổi...“ Cô Mai đang nói thì thấy Thư Quân chặn cô lại nói nhỏ vào tai cô.
„Cô à, Thanh Thu không nên kích động ký ức nhiều quá, bác sĩ đã nói thế.“ Anh nhìn cô cau mày. Thượng Mai thở dài hiểu ý.
„Thanh Thu con đến đây sao? Ta nhớ con.....“ Tiếng nói của người phụ nữ vang lên trong đầu Thanh Thu, làm cô bé đau buốt đến tận óc, ôm đầu mình thân thể mềm ra không đứng vững nữa.
Thư Quân đỡ lấy cô nhanh, „Thanh Thu em làm sao thế?“
Cơn đau làm Thanh Thu ngất đi. Họ rời khỏi nghĩa trang đi về nhà ngay. Đặt cô vào giường anh đắm chăn lên cho cô, nhìn vẻ mặt Thanh Thu tái nhợt đi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Anh đi xuống nói chuyện với cô anh, là đừng bao giờ nhắc chuyện quá khứ trước mặt Thanh Thu nữa. Thư Quân anh tự mình đến đồn cảnh sát nơi Văn Thiên bị tạm giam.
Khi Văn Thiên ngồi trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt tối om, „đến đây làm gì?“
Thư Quân chỉ nhìn anh không nói, làm cho Văn Thiên cảm thấy càng khó chịu với kiểu nhìn đó. Anh lại trợn mắt lên và nói, „đến gặp rồi, nhìn thấy tôi thế này thì thỏa mãn rồi chứ gì? Bây giờ đi về được rồi đó.“
„Thanh Thu, cô ấy...“ Thư Quân nhìn Văn Thiên, anh quả thật muốn nói cho Văn Thiên biết, hãy để cho anh Thanh Thu đi, thì anh sẽ giúp anh ra khỏi đây. Nhưng lời nói không thể thoát ra khỏi miệng mình.
Văn Thiên cau mày, „Thanh Thu làm sao? “
Thư Quân đứng lên, lúc đi ra ngoài anh còn nói một câu, “tôi vẫn không bỏ cuộc đâu.”
2 Bố con nhà này, không muốn cho anh yên đây? Anh đưa tay lên vò đầu nhưng mà đợi anh ra khỏi đây đã thì mọi chuyện sẽ tính sau.
***
Lee sang chỗ Thanh Thu nhìn thấy cô Mai có vẻ ái ngại ngồi im không dám hé răng vỗn dĩ là nói nhiều nay lại rất ngoan ngoãn ngồi im, chỉ thỉnh thoảng nói với Thanh Thu mấy câu rồi lại liếc mắt nhìn cô Mai.
Thượng Mai thấy thế chào 2 đứa lên nhà, cho 2 cô bé dễ nói chuyện với nhau hơn. Lee ngồi cạnh Thanh Thu, cô cũng thấy trên báo họ viết là anh Văn Thiên bị bắt vì tội giết người. “Thanh Thu? Thế là sao hả?”
Thanh Thu cúi xuống lắc đầu cũng không biết, cô rất buồn và muốn gặp anh lắm. Trong lòng vẫn không hết cái nóng ran như lửa đó. Lee thấy bạn mình buồn thì cũng buồn lây.
“Mai chúng ta đi thăm anh ấy nhé, mình sẽ nhờ Trí Kiệt chở bọn mình đi.” Cô nói với Thanh Thu, nhưng hơi ái ngại vì có nhắc đến cả Trí Kiệt nữa.
Quả thật từ hôm đó, Trí Kiệt đã rất buồn và cũng may là có Lee an ủi nên anh đã khá hơn nhiều và cũng chấp nhận sự thật. Trí Kiệt như đang có cảm tình với Lee nên hay gặp cô tâm sự, tuy là 2 người như chó với mèo nhưng vẫn có một cái gì đó kết nối mãnh liệt.

Kể cả 2 người đảm bảo không phủ nhận nhưng sẽ có lúc…………
Thanh Thu nhìn cô bạn mình, nước mắt lại rơi ra trên mặt ôm Lee cảm ơn. Cô muôn gặp anh càng nhanh càng tốt chứ cứ như thế này chắc cô chết vì sự khó chịu này mất.
***
Ngày hôm sau Trí Kiệt đến đón 2 cô gái. Lee nhanh nhẩu ngồi vào xe, còn Trí Kiệt anh ra ngoài nhìn thấy Thanh Thu mở cửa xe ra mời cô vào. Hành động của anh vẫn cho Lee thấy là anh vẫn còn thích Thanh Thu và làm cô tủi thân, mặt Lee hơi xị xuống nhìn Trí Kiệt.
Khi đi đến nới, Thanh Thu còn trần trừ chưa chịu vào. Cô sợ vào trong đó, nhưng ở đó là người cô yêu và muốn nhìn thấy. Nên đã lấy hết can đảm bước vào đó.
Khi bước vào trong, người cảnh sát hỏi mấy người muốn đến đây làm gì hoạch muốn gặp ai? Trí Kiệt vào nói chuyện với người cảnh sát, lúc ra thì Trí Kiệt cau mày không hiểu nói, “anh ấy không còn ở đây nữa. Sáng nay đã có người đưa anh ấy ra rồi.”
Thế là sao? Nếu anh ấy ra thì phải về nhà chứ nhưng đằng này không thấy nói gì và cũng không ai biết gì? Thanh Thu gọi nhanh về nhà, cô Mai nhận máy và nói cũng không biết là Văn Thiên ra được ngoài và hiện tại cũng chưa thấy về.
Thanh Thu lại càng lo thêm không biết làm gì nữa, đầu cô lại đau nhức. Mấy ngày hôm nay cô đã bị thiếu ngủ rồi vì lo lắng cho anh. Choáng váng đứng không vững trên đôi chân mình nữa, cô bảo với Trí Kiệt và Lee đưa cô về.
***
Kể từ ngày hôm đó đã hơn 1 tháng , không ai biết Văn Thiên lại trốn đi đâu? Ngày qua ngày Thanh Thu như cái xác không hồn nhìn ra ngoài sân chờ chiếc xe của anh về, nhưng chờ rồi lại chờ vẫn không thấy anh đâu. Người cô gầy trông thấy.

Cô Mai cảm thấy lo lắng cho Thanh Thu, cảm thấy áy náy điều gì mà không giám nói ra cho Thanh Thu biết. Cô Mai cầm bát cháo lên phòng cho Thanh Thu, cô gõ cửa hỏi, “Thanh Thu àh, ăn cháo đi con.”
Vẫn không thấy Thanh Thu đáp lại, cô đẩy cửa phòng vào trong thấy Thanh Thu đang ngất dưới nền đất, cô Mai hoảng hốt chạy lại vỗ nhẹ lên mặt Thanh Thu nhưng cũng không thấy cô bé dậy. Liền gọi cho cấp cứu ngay.
Đưa Thanh Thu vào viện, lo lắng Thượng Mai gọi luôn cho Thư Quân. Khi Thư Quân đến nơi anh nhìn cô mình hỏi, “làm sao thế cô?”
“Cô không biết, lúc vào phòng thấy con bé ngất lịm dưới sàn nhà.” Nước mắt cô Mai lăn dài trên mặt, sợ cô bé tội nghiệp sẽ bị làm sao?
Khi bác sĩ đi ra, nhìn 2 người nói, “cô bé chỉ bị suy nhược cơ thể, vì mang thai nữa nên phải tẩm bổ thật nhiều vào là khỏe lại thôi.”
Thư Quân và Cô Mai không tin vào tai mình nữa đồng thanh, “có thai?”
“Đúng cô ấy đã có thai được gần 1 tháng rồi, nên gia đình phải chăm sóc cô gái nhiều hơn.” Nói xong người bác sĩ rời đi để lại Thư Quân và Cô anh đứng đó mắt và mồm há rộng…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.