Eragon thức dậy trong hang ấm. Saphira vẫn say sưa ngủ. Lần đầu tiên, kể từ khi vào lòng núi Farthen Dur, Eragon mới cảm thấy yên tâm và tràn trề hy vọng. Ăn ngon, ngủ kỹ. Trong nó không còn cảm giác căng thẳng, sự căng thẳng từ khi ra khỏi thung lũng Palancar, và nhất là từ sau cái chết của ông Brom.
Nhưng tuy được Ajihad ưu ái, lương tâm nó không ngừng day dứt vì Murtagh. Nó không thể chấp nhận việc ông giam cầm Murtagh như thế.
Nó nhìn mái hang, mơ màng nghĩ đến nàng tiên Arya. Nhưng vừa trở mình nhìn ra: một con mèo lớn tướng ngồi lù lù ngay cửa hang, đang thản nhiên liếm láp bộ móng. Đôi mắt con mèo đỏ rực nhìn Eragon.
"Solembum hả?"
"Chính xác."
Con ma mèo há mồm ngáp nhe ra những cái nanh nhọn hoắt, vươn vai nhảy xuống sàn: "Theo ta."
Saphira đã thức, nhìn Eragon thì thầm: "Đi đi, em không sao đâu." Con ma mèo đứng chờ ngay cửa vòm. Eragon vừa nhảy xuống sàn, Solembum biến ngay sau cửa. Vội vàng đuổi theo, Eragon gặp đầu Cầu - Thang - Vô - Tận. Và đó là con đường độc nhất. Nó chạy xuống cầu thang. Xuống tới tầng dưới, nó thấy mình đang đứng trên con đường uốn quanh, dẫn xuống phòng trung tâm. Kế bên cầu thang là một máng trượt, gần đó đặt sẵn một chồng những miếng da dùng để lót khi trượt xuống. Bên phải Eragon, một hành lang dẫn qua những căn hộ cùng tầng. Con ma mèo đang đủng đỉnh vừa đi vừa ve vẩy đuôi. Eragon chạy theo, cho tới khi Solembum ngừng trước một cánh cửa, nghêu ngao mấy tiếng. Hình như đó là một mật hiệu. Cánh cửa bật mở. Solembum lách vào, cửa đóng lại ngay. Eragon bối rối đưa tay định gõ, cánh cửa bung ra tức thì.
Nó bước vào một căn hộ hai phòng, trang trí xa hoa, bàn ghế chạm trổ, nhiều bó cây lủng lẳng trên tường. Những ngọn đền từ trần và các bức tường, chiếu sáng một đống đồ lộn xộn trên sàn.
Giữa phòng, bà phù thủy thầy bói Angela, đang ngồi trên một cái ghế da. Eragon bật hỏi:
- Bà làm gì ở đây vậy?
- Chỉ có một cái ghế độc nhất thôi, cháu chịu khó ngồi xuống sàn đi, rồi mụ nói cho nghe.
Eragon ngồi xuống giữa hai cái bình sóng sánh nước thuốc màu xanh. Angela cúi nhìn nó:
- Thì ra cháu là một Kỵ Sĩ. Mụ đã nghi, nhưng cho đến hôm qua mụ mới biết chắc. Mụ tin là Solembum biết từ lâu, nhưng nó không nói. Đáng lẽ mụ phải đoán ra ngay từ khi cháu nhắc đến Brom. Saphira...mụ thích cái tên này quá, rất hợp với một con rồng....
- Ông Brom đã chết. Tụi Ra'zac đã giết ông.
Angela giật mình, vén lọn tóc đen, nhẹ nhàng nói:
- Mụ rất tiếc, thật tình rất tiếc.
Eragon cười cay đắng:
- Nhưng không ngạc nhiên, phải không? Bà đã đoán trước cái chết của ông ấy mà.
- Mụ không biết đó là cái chết của ai. Nhưng không...mụ không ngạc nhiên thật. Mụ đã gặp Brom một vài lần. Ông ta không quan tâm đến chuyện bói toán...tầm phào của mụ. Nó chỉ làm ông khó chịu.
- Ở Teirm, bà đã cười nhạo số mệnh của ông ấy và bảo mệnh số của ông như một trò đùa. Vì sao vậy?
- Nhớ lại, mụ thấy định mệnh quả đã đùa giỡn với ông ta cây nghiệt quá. Tại sao mụ nói thế ư? Ông ta như bị lời nguyền. Cả đời thất bại, chỉ trừ một lần. Không phải lỗi của Brom. Mà do định mệnh. Ông ta được tuyển làm Kỵ Sĩ, nhưng rồng lại bị giết. Yêu một người đàn bà, nhưng không được đền đáp lại. Rồi được chọn làm người dìu dắt, huấn luyện cho cháu, ông ấy lại thất bại vì cái chết. Chỉ một lần thành công, là giết chết Morzan. Một việc đáng lẽ ông ta không làm thì tốt hơn.
- Ông Brom chưa hề nhắc đến một người đàn bà với cháu.
- Ta nghe chuyện này từ một người...không thể nói dối. Nhưng thôi, chuyện này nói vậy đủ rồi. Đời sống vẫn tiếp tục, đừng để cái chết làm chúng ta rầu rĩ mãi.
Bà cúi nhặt bó rơm, tiếp tục bện lại với nhau. Eragon đàn phải hỏi qua chuyện khác:
- Vậy bà bỏ Teirm đến đây làm gì?
- Sau khi nghe cháu nhắc đến tên Brom, mụ nhớ lại những chuyện xảy ra tại Alageasia. Thiên hạ xầm xì chuyện triều đình đang truy lùng một Kỵ Sĩ. Lúc đó ta hiểu ra, trứng rồng của Galbatorix chắc đã nở. Vậy là mụ đóng cửa hiệu đi tìm hiểu thêm.
- Bà cũng biết chuyện trứng rồng?
- Tất nhiên là biết. Mụ đâu có ngu. Mụ từng đi nhiều nơi cháu không thể ngờ nổi đâu. Chẳng chuyện lớn nhỏ nào qua khỏi mắt mụ lang này. Dù sao mụ cũng phải đến chỗ Varden càng sớm càng tốt, vì vậy mụ đã đến đây cả tháng rồi, mặc dù mụ không ưa nổi nơi này, vừa xa xôi vừa mốc thếch. Người nào ở đây cũng quá nghiêm túc, quá quí phái. Tuy nhiên số mạng của toàn thể dân Farthen Dur là chết thảm.
- Vì mụ muốn có mặt tại tất cả những nơi có những sự kiện trọng đại xảy ra. Hơn nữa, nếu mụ ở lại Teirm, Solembum vẫn cứ đi một mình, mà mụ muốn luôn gần gũi nó. Nào, kể cho mụ nghe, từ ngày đó cháu đã phiêu lưu ra sao nào.
Trong một tiếng đồng hồ, Eragon kể lại chuyến đi trong hai tháng rưỡi của nó. Angela lặng lẽ nghe, nhưng khi nó nhắc tới tên Murtagh, bà ta bật kêu lên: "Murtagh?" Eragon gật đầu bảo:
- Đúng vậy, chính anh ta cho cháu biết anh ta là ai. Nhưng để cháu kể hết, bà hãy phán xét về anh ấy.
Khi Eragon kể xong, Angela ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Solembum nhảy tót lên lòng bà, hau háu nhìn Eragon.
Angela vuốt ve con ma mèo, nói:
- Thú vị thật. Galbatorix liên minh với Urgals. Murtagh xuất đầu lộ diện...Dù cháu chắc đã tiên đoán được những điều nguy hiểm, nhưng ta cũng khuyên cháu phải coi chừng Murtagh.
- Murtagh tỏ ra là một người bạn chung thủy và một đồng minh quả quyết.
- Dù sao cũng vẫn phải rất thận trọng. Còn vấn đề Tà Thần nữa. Mụ nghĩ, sau Galbatorix, Tà Thần Durza là mối đe dọa lớn nhất của Varden. Mụ ghê tởm Tà Thần, chúng luyện những phù phép yêu mị nhất, bằng cách chiêu mộ âm binh. Ta muốn được móc tim chúng bằng que sắt rỉ, quăng cho lợn ăn.
Eragon ngạc nhiên vì giọng cay độc của bà phù thủy kiêm thầy bói:
- Ông Brom bảo, Tà Thần là phù thủy, sử dụng âm binh để hoàn thành những công việc theo ý chúng. Nhưng cháu không hiểu sao chúng quá độc ác vậy?
- Không, không đúng. Phù thủy thông thường, chẳng xấu hơn hay tốt hơn tất cả chúng ta. Họ dùng sức mạnh phép thuật để điều khiển âm binh và sức mạnh của âm binh. Còn Tà Thần buông thả sự kiểm soát hầu tìm kiếm những phép thuật, sức mạnh lớn hơn. Chúng để cho thân xác điều khiển bởi âm binh. Bất hạnh là chỉ những âm hồn độc ác nhất mới có thể trở thành quỉ ám con người, và một khi chúng đã nhập vào rồi, chúng sẽ không buông tha, không chịu xuất ra khỏi thân xác đó nữa. Tình trạng này có thể xảy ra vì tai nạn, khi một phù thủy để một âm hồn mạnh hơn nhập vào. Vấn đề là, khi một tà thần được tạo ra, việc tiêu diệt nó là một điều cực kỳ nan giải. Mụ tin cháu đã biết, chỉ có hai người sống sót sau khi giết Tà Thần: thần tiên Laetri và Kỵ Sĩ Irnstad.
- Cháu đã được nghe chuyện này. Sao bà lên tận trên đỉnh này để ở, vừa biệt lập vừa bất tiện?
- Nói thật nhé, ta đi trốn. Vì ta chỉ yên ổn được mấy ngày đầu khi tới đây. Một tên gác bép xép tiết lộ ta là ai, thế là đám phù thủy tép riu xúm vào làm phiền ta, nằng nặc mời ta gia nhập vào cái hội bí mật của chúng. Nhất là lại do loài dòi bọ như cặp sinh đôi điều khiển. Cuối cùng ta dọa sẽ biến chúng thành cóc, à xin lỗi, thành ếch ráo. Thế mà chúng đâu có nản lòng. Nửa đêm, ta chuồn lên đây. Chuyện lên tận đây sống, đối với mụ không khó khăn như cháu tưởng đâu.
- Bà có phải để cặp song sinh xăm nhập vào tâm trí để kiểm tra không?
- Hai anh em nó không dám làm chuyện đó với mụ đâu. Chúng biết sẽ bị mất hết công lực và hóa điên khùng. Vả lại, ta từng đến đây, trước khi Varden bày ra vụ kiểm tra tư tưởng này.
Bà ta liếc về cuối phòng, bảo:
- Buổi nói chuyện thật thú vị, nhưng chắc cháu cũng phải đi thôi. Mụ đang luyện một môn thuốc đặc biệt bằng độc thảo và lưỡi thằn lằn. Đó, nước thuốc sôi rồi. Lúc nào rảnh hãy tới chuyện trò với mụ nhé. Đừng cho ai biết mụ ở đây. Mụ chán di chuyển lắm rồi, bực mình lắm. Mà cháu thì chắc không muốn làm mụ...bực mình, phải không?
- Cháu sẽ giữ bí mật.
Mèo ma hướng dẫn Eragon trở về phòng, rồi ngoe ngẩy đuôi quay đi.