Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 102: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 102 Bắt cóc*



Bốn năm trước, du thuyền Muses mất liên lạc với mặt đất sau khi khởi hành, thông báo chiêu mộ cho bến cảng số 3 quận Bắc thành phố Ân Hy lần đầu xuất hiện trên báo, yêu cầu dọn dẹp phòng ảo trên du thuyền, dù tiền thưởng ít, nhưng cũng có những nhà phá giải phòng ảo cấp thấp nghèo khó muốn thử vận may, hoặc một số nhà phá giải chuyên nghiệp tò mò đến xem, nhưng lúc đến nơi lại nghe nhân viên nói họ chưa từng đăng tin chiêu mộ này, không biết ai đã đăng bài.

Sau đó một vụ cháy lớn xảy ra tại bến cảng, nguyên nhân là do hàng hóa trong kho tự bốc cháy, trùng hợp trong kho chứa một số vật dễ nổ đặt không đúng quy định, khiến cả bến cảng số 3 bị lửa nuốt chửng, rất nhiều người bị thương, bến cảng số 3 cũng bị hư hại nặng nên phải tạm ngừng sử dụng.

Cảnh sát hỏi nhân viên làm việc lúc đó về tình hình cụ thể, nhưng mọi người đều ngơ ngác, chỉ có một bảo vệ tuần tra nói anh ta đã nhìn thấy một ông cụ lén lén lút lút, tay cầm một cây nến trắng đi loanh quanh gần kho hàng.

Cảnh sát chất vấn tại sao anh ta không ngăn chặn kẻ phóng hỏa, bảo vệ tuần tra hoảng sợ ấm ức nói anh ta biết ông cụ này, ông thường nhặt giấy vụn và chai nước gần đó để bán. Sau đó ông ta được chọn là khán giả may mắn lên du thuyền Muses, bảo vệ còn từng đùa ghen với ông ta, nói lão ăn mày gặp được vận may, được tận mắt xem nhà ảo thuật nổi tiếng thế giới biểu diễn, còn được hưởng thụ đồ ăn chỗ ở trên du thuyền sang trọng.

Bảo vệ tận mắt thấy ông ta lên tàu, nhưng ai cũng biết du thuyền Muses đến nay chưa bao giờ trở về, tàu cứu hộ đến vớt cũng không có tin tức gì, không một du khách nào sống sót, vậy thì ông cụ này là người hay ma?

Trong bốn năm qua, có một nhóm người thích mạo hiểm tổ chức đi dò tìm bí mật, nghe nói năm đó có năm người đi vào, một trong số đó nói mình đã nhìn thấy ông cụ cầm cây nến trắng đang gọi điện thoại, nhưng bốn người còn lại không tin, cho rằng anh ta đang cố tình phối hợp với truyền thuyết để dọa họ.

Bến cảng số 3 cũng bị bỏ hoang cho đến nay, không thể có người ở đó nghe điện thoại được, trừ khi cuộc gọi của Nặc Lan là do oan hồn mắc kẹt trên thuyền bắt máy.

“Mấy người tự đi đi!” Tài xế thả hai người ở ngã tư cách bến cảng số 3 tám trăm mét, quay đầu đạp ga chạy trối chết.

Úc Ngạn đeo túi đeo vai và Nặc Lan đứng ở ngã tư gió lạnh hú hét, đành phải theo chỉ dẫn tìm về hướng bến cảng số 3.

“Chúng ta có nên đi nữa không? Lúc nãy tài xế nói nghe rợn người quá.” Nặc Lan xoa cánh tay nổi da gà qua lớp áo, “Không lẽ vừa rồi chị gọi điện cho người chết thật à, ghét quá đi.”

“Chị treo trên người một cặp dị thể cấp vàng mà còn sợ ma ạ.” Úc Ngạn hoàn toàn miễn nhiễm với chuyện ma quái và trò chơi kinh dị, “Chị ở ngoài này chờ em, cho em mượn James là được.”

Móc khóa búp bê James sợ hãi ôm chặt lấy eo của Nặc Lan, sống chết không chịu đi với Úc Ngạn.

“Chị xem nó lại giả bộ kìa, vì đi theo chị sẽ ăn được nỗi sợ, đi theo em sẽ bị đói.”

Bị vạch trần ngay lập tức, búp bê James giả vờ như một con búp bê thật, lè lưỡi giang rộng tứ chi không động đậy. Cái miệng cong cong của búp bê Salanka trùng xuống thành nửa dấu ngoặc đơn, khinh bỉ nhìn người anh em đang tựa bên cạnh mình.

Đã hứa trả ơn thì không thể bỏ chạy giữa chừng, cuối cùng Nặc Lan cũng cứng đầu bước theo vào trong, cô cúi người chui qua dải phong tỏa phủ đầy bụi để vào bến cảng, tiếng sóng biển dữ dội trong đêm đen, trên mặt đất vẫn còn dấu chân than đen dày đặc của vụ cháy năm xưa, bên phải là đống tàn tích chất đống của nhà kho đã sụp đổ, những vết khói đen trắng do vụ nổ để lại bao trùm khắp bề mặt tòa nhà.

“Trông không giống có người, may quá.” Nặc Lan giơ hai con búp bê lên trước như cây thánh giá, cẩn thận theo sát Úc Ngạn, “Chị chỉ sợ có người tay cầm nến trắng lơ lửng đến đón chúng ta thật…”

Tay trái Úc Ngạn cầm ngược dùi phá giáp, tay phải giơ cao gậy bóng chày kiêu ngạo lên trước để dò đường, đi về phía dãy phòng trực ban ở cạnh bến cảng.

Đồ đạc bên trong vẫn được giữ nguyên như đêm xảy ra hỏa hoạn, xem ra người trực ca đã vội bò dậy khỏi chiếc giường sắt để thoát thân, quần áo chăn gối nhàu nhĩ ném hết trên giường, vì nơi này cách kho hàng bị nổ một đoạn nên không bị ảnh hưởng nhiều bởi sóng nổ, chỉ có điều vì quá gần điểm cháy nên mặt tường ngoài và cửa sổ đều bị ám khói đen.

Chiếc điện thoại bàn đời cũ được đặt trên bàn làm việc, Úc Ngạn nhấc ống nghe lên nghe thử, không ngờ vẫn còn hoạt động.

“Chị Tiểu Lan, gọi lại số đó một lần nữa đi.”

“Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ người nhận điện thoại của chúng ta là nhân viên nghỉ hưu ở nhà nhận cuộc gọi của chị…” Nặc Lan tự trấn an bản thân, khó khăn cầm điện thoại lên, tìm lại số đã gọi gần đây nhất rồi gọi lại, áp điện thoại vào tai nhưng giữ một khoảng cách an toàn.

Trong phòng trực ban yên tĩnh bất ngờ vang lên tiếng chuông điện thoại inh ỏi, Nặc Lan giật mình, sau đó cô nghe thấy tiếng “Hì hì” phát ra từ ống nghe điện thoại, cô sợ đến mức nhảy bật khỏi bàn làm việc.

Cô lấy lại bình tĩnh, mới nhận ra Úc Ngạn đã nhấc ống nghe của điện thoại bàn lên rồi cười vào trong đó hai tiếng.

“Cậu muốn chết hả, đùa lần nữa chị không giúp cậu đâu đấy.” Nặc Lan nghiến răng đấm y một cái, Úc Ngạn ôm đầu bẽn lẽn đặt ống nghe điện thoại xuống.

Không tìm thấy gì trong phòng trực ban, bến cảng cũng trống không, chỉ có hai chiếc thuyền cá cũ kỹ neo đậu ở bến, không ai trông coi lâu năm không sửa, cũng không thấy dấu vết nào của du thuyền Muses, theo lời tài xế, du thuyền Muses sau khi khởi hành ra vùng biển quốc tế thì như bị mất liên lạc hoàn toàn với đất liền, không rõ tung tích, nói cách khác, con thuyền này đến nay chưa bao giờ trở về, mọi người chỉ dựa vào khí tượng và kiến thức thông thường để phán đoán nó đã chìm.

“Ngay cả tàu cứu hộ cũng không tìm thấy du thuyền Muses, với chút thông tin ít ỏi trong tay chúng ta thì không thể tìm thấy con thuyền gặp nạn đó đâu.” Nặc Lan hờ hững đá vào chân giường sắt, “Bỏ đi, cần gì phải cố chấp với phòng ảo này, chọn cái khác dễ hơn để đối phó với công ty là được.”

Cô ngồi xổm xuống nhắn tin cho Sở Như Diệu: “Chà, không thu hoạch được gì, bà có biết ở đâu có phòng ảo nào đơn giản cần phá giải không, để Úc Ngạn phá đại một cái cho xong việc.”

Sở Như Diệu: “Trong trang trại của chú tui có một tổ ong vò vẽ, vài ngày trước nó biến dị đốt chết mấy con ngựa và một người huấn luyện ngựa, bà bảo Úc Ngạn đến phá giải phòng ảo ở trang trại đi, có điều đơn giản quá, tui đoán chỉ cần dẹp tổ ong vò vẽ là xong, không kiếm được nhiều tiền đâu.”

Nặc Lan: “Tiền không quan trọng.”

“Chú sao? Có phải là người chú đã làm mất thiệp mời không?” Úc Ngạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào bụi bay trong không trung, suy nghĩ.

Nếu y có thể lợi dụng bug của phòng ảo để từ trong trò chơi đi vào trấn Nhật Ngự nhiều năm trước, đến bên cạnh quái vật nhiều tay khi còn nhỏ, thì liệu y cũng có thể sử dụng bug tương tự để quay về bên cạnh hành khách của du thuyền Muses bốn năm trước không?

Điều kiện để đột nhập vào trấn Nhật Ngự là kết nối phòng ảo đoàn xiếc thú của Chiêu Nhiên vào cảnh trò chơi thị trấn bị mất tích dựa trên nguyên mẫu trấn Nhật Ngự, vậy thì… Úc Ngạn cầm búp bê JS lên nói với tụi nó: “Tìm xem có trò chơi nào dựa trên vụ đắm thuyền Muses không, 3D hoặc 2D, thậm chí trò chơi pixel đơn giản cũng được.”

Anh em JS sử dụng khả năng tìm kiếm mạnh mẽ của mình tìm ra một trò chơi tương tác tình huống được làm sơ sài, lấy bối cảnh vụ đắm du thuyền Muses, trò chơi kể về một câu chuyện tình yêu bi thảm, khi tấm thiệp mời của nữ chính rơi xuống đất, nam chính nhặt lên giúp cô, ngón tay hai người chạm nhau, nhìn nhau nở một nụ cười từ đó bắt đầu một mối tình đầy đau thương.

Cả hai vội vã trở về thành phố Hồng Ly trong đêm, lén chuyển thiết bị liên kết bị niêm phong trong phòng ảo đoàn xiếc thú ra ngoài, đặt nó trong phòng ảo tổ ong vò vẽ tại chuồng ngựa của chú Sở.

“Hãy canh đúng thời gian, phải vào lúc chú Sở chưa mất thiệp mời. Nếu em có thể lấy thiệp mời trước khi tên trộm lấy, thì em có thể lên thuyền và thấy được vị trí cụ thể khi thuyền đắm.” Úc Ngạn vừa căn dặn vừa đeo thiết bị liên kết, anh em JS thì ôm lấy con trỏ chuột trên màn hình máy tính thao tác lui tới, còn Nặc Lan đứng canh chừng ngăn không cho dị thể ong vò vẽ tấn công Úc Ngạn, nhưng cũng phải đảm bảo không giết chúng để không phá giải phòng ảo.

Úc Ngạn tựa vào hàng rào chuồng ngựa nhắm mắt lại, không để ý đến môi trường khắc nghiệt xung quanh. Trong mắt y, những việc ngoài mục tiêu đều không đáng để ý tới.

Khi Úc Ngạn mở mắt ra, ánh nắng chói lóa làm y phải giơ tay che lại. Y đứng giữa con phố đông đúc xe cộ, một chiếc xe hơi bực bội bóp còi inh ỏi với y.

Úc Ngạn vội vàng chạy qua đường, nhìn quanh khung cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Đây vẫn là khu phố thuộc thành phố Hồng Ly, thoáng chốc Úc Ngạn đã không thể phân biệt được đâu là thực tế đâu là giả lập.

Y đi vòng ra một sạp báo đã đóng cửa trong ký ức, nhìn vào ngày tháng trên tờ báo, hôm nay là ngày 8 tháng 12 năm M017, trên báo đang ca ngợi sự xa hoa của du thuyền Muses và danh tiếng của nhà ảo thuật Charlie Hanna.

Úc Ngạn ngẩn người một chút, rồi nhanh chóng chạy đến nhà chú Sở, hy vọng lúc này thiệp mời của chú vẫn chưa bị mất.

Bất chợt, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai: “Sở Thành Chương!”

Úc Ngạn theo tiếng gọi quay lại nhìn về phía bên kia đường, một cô gái mặc váy lụa dài bước ra khỏi ghế sau, đội chiếc mũ rộng vành trang trí đầy hoa tươi, cô vừa vẫy tay vừa chạy qua đường.

“…” Úc Ngạn liếc nhìn phía sau mình, thấy một người đàn ông mặc vest trắng đứng cạnh, tay cầm một bó hoa hồng vàng kem, anh ta nâng kính râm lên mỉm cười đáp lại một tiếng, miệng nói “Cẩn thận chút”, rồi nắm tay cô gái kia cùng nhau bước vào tiệm chụp ảnh.

“Họ Sở?” Úc Ngạn hơi ngẩn người, vô tình cúi xuống thì chợt nhìn thấy túi xách của người đàn ông bị rạch một đường, vài tờ tiền và một tấm thiệp mời cứng rơi ra từ vết rạch đó.

“Thiệp mời?” Mọi việc diễn ra quá suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, Úc Ngạn lập tức bước đến, vờ như không có chuyện gì đặt chân lên tấm thiệp mời rồi cúi xuống nhặt.

Bàn tay chìa ra bất ngờ chạm vào một bàn tay khác trẻ trung thon dài, Úc Ngạn ngước lên, bả vai đột nhiên cứng lại.

“Mấy tờ tiền này cho cậu, đừng tranh cái này với tôi, được chứ.” Giọng điệu của chàng trai có chút khiêu khích, dùng từ ngữ thương lượng để nói lời đe dọa, dường như quyết tâm phải có tấm thiệp mời này cho bằng được.

Mắt trái của cậu ta băng bó, mắt phải linh hoạt thông minh, khuôn mặt ấy lại giống y hệt Úc Ngạn.

Ngón tay Úc Ngạn khựng lại, cậu thanh niên đối diện đã nhanh chóng chộp lấy tấm thiệp mời, nhét vào túi quay người rời đi.

Úc Ngạn kinh ngạc đến mức khựng lại một lúc. Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự y đã du hành về bốn năm trước ở thành phố Hồng Ly, thì việc gặp bản thân lúc đó cũng có khả năng.

Thì ra chính y đã trộm thiệp mời của chú Sở?

Úc Ngạn lặng lẽ đi theo, nhận ra mình của bốn năm trước trông không thông minh lắm, dám rạch túi của một đại gia giữa phố xá đông đúc, nếu bị bảo vệ bắt được, nhẹ thì bị đánh cho một trận, nếu người ta muốn trả thù, chỉ cần báo cảnh sát và gán cho cậu một tội danh là đủ để cậu phải ngồi tù mọt gông.

Y lén theo sau cậu thiếu niên mặc áo thun đen vào một con hẻm nhỏ, con đường này là đường tắt về nhà, gợi lên ký ức tuổi thơ của Úc Ngạn, bên trái con hẻm có một ngõ cụt lõm vào, mỗi lần đi học về ngang qua đây y luôn tưởng tượng nếu có kẻ giết người trốn ở đó lao ra bắt cóc mình thì phải làm sao ——

Cậu thiếu niên áo đen bất ngờ lao ra từ bên cạnh, Úc Ngạn đã cảnh giác trước chiêu này, y giơ hai tay lên đỡ cú đá quất tới, nhưng cậu thiếu niên rõ ràng mạnh hơn nhiều, đôi tay của cậu ta đã bắt đầu hình thành cơ bắp và ra đòn cực kỳ hiểm hóc, Úc Ngạn không tiếp nổi vài chiêu chí mạng, bị cậu thiếu niên xoay ra sau khóa chặt cổ, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi dao sắc bén từng dùng để rạch túi, dí vào động mạch bên gáy Úc Ngạn.

“Mày theo tao làm gì? Chiêu Nhiên không cho tao tùy tiện ra tay với người lạ, nếu không tay chân đầu mày đã nằm ở các cống ngầm khác nhau rồi.” Giọng nói của cậu thiếu niên lạnh lùng mang chút tinh nghịch tự nhiên, giật phăng chiếc mũ trùm của Úc Ngạn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Úc Ngạn, cậu thiếu niên ngẩn người vài giây, rồi dùng sức chớp mắt.

Úc Ngạn từ từ giơ hai tay lên, trong đầu suy nghĩ nên giới thiệu bản thân thế nào.

Y hiểu rất rõ bản thân mình trong quá khứ nhờ vào nhật ký và video, biết rõ cậu thiếu niên này có lòng đố kỵ mạnh mẽ đến mức đáng sợ, vấn đề là liệu cậu thiếu niên này có chấp nhận Úc Ngạn là bản thân trong tương lai hay không, một khi cậu cho rằng Úc Ngạn và cậu là hai người khác nhau, Úc Ngạn còn đoạt lấy Chiêu Nhiên ở tương lai, với tính cách điên cuồng của cậu thiếu niên này, rất có thể cậu ta sẽ giết chết Úc Ngạn ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.