Cơn giận trong lòng lúc mới đến không hiểu sao đã vơi đi một nửa, anh ta cầm lấy tờ hợp đồng chuyển chính thức nhăn nhúm liếc nhìn: “Không chuyển chính được mới là đồ bỏ… Lại còn phá giải được phòng ảo du thuyền Muses? Cậu đúng là liều lĩnh.”
“Du thuyền Muses, phòng ảo cấp cao đấy, cũng khá.” Viên Minh Hạo nằm sấp lên lưng ghế, hỗ trợ Úc Ngạn trong liên minh tạm thời.
Cáp Bạch ném trả lại hợp đồng chuyển chính thức cho Úc Ngạn: “Bù lại đổi được một dị thể đỉnh cấp, có cả khối người sẵn sàng liều mạng vì chuyện đó, những gì cậu làm được chẳng có gì đặc biệt trong mắt tôi hết.”
“Không liên quan đến việc anh ấy mạnh hay yếu.” Úc Ngạn nhíu mày, nhẹ nhàng biện minh, “Dù sao em chỉ cần anh ấy, nếu là một dị thể chó con thì càng tốt.” Đạp nhẹ một cái là có thể khế ước, sau đó cùng nhau đi vòng quanh thế giới, tuyệt vời biết bao.
Viên Minh Hạo cười tươi giơ ngón cái lên với ý: “Này, anh hùng nghĩ giống nhau, tôi cũng nghĩ thế đấy.” Vừa nói dứt lời thì bị Cáp Bạch lườm một cái.
Cáp Bạch cười khẩy khinh bỉ, cúi nửa người xuống nhìn vào mắt Úc Ngạn: “Vậy cậu thích em ấy ở điểm nào?”
Úc Ngạn mím môi, bị người lạ vượt qua khoảng cách an toàn khiến y rất khó chịu, há miệng nhưng không biết nói gì, suy nghĩ một hồi lâu, y quyết định bỏ cuộc nhắm mắt nói bừa: “Trắng trẻo, dáng đẹp, người gặp người yêu, đẹp trai dịu dàng, ngốc nghếch, kỹ năng tốt, em thích lên giường với anh ấy, em vui vẻ, em muốn kết hôn với anh ấy, sinh một quả bóng quái vật nhỏ rồi gửi đến nhà anh để nhận tiền mừng tuổi.”
Những lời nói linh tinh như một cú đấm khiến Cáp Bạch choáng váng, nụ cười lạnh cứng đờ trên mặt, sắc mặt thay đổi từ xanh sang trắng, còn Viên Minh Hạo thì cười ngặt nghẽo bên cạnh.
Một lúc sau, ánh mắt Cáp Bạch nhìn Úc Ngạn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng anh ta cũng chịu nghiêm túc đối thoại với Úc Ngạn, lấy điện thoại trong túi áo ngủ ra, tìm kiếm một số hình ảnh trên mạng rồi giơ lên trước mắt Úc Ngạn.
Đó là những bức ảnh của con người sau khi bị bỏng nặng, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng với những vết sẹo méo mó, cơ thể cũng đầy những vết sẹo nông sâu khác nhau, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu không hiểu nguyên nhân tôi ghét cậu.” Cáp Bạch nói, “Trong mắt dị thể chúng tôi, em ấy bây giờ có lẽ trông giống như thế này. Trên du thuyền Muses, em ấy bị đốt cháy chỉ còn lại bộ xương, mất đi dị hạch Nhật Ngự, bây giờ gặp ánh sáng là phai màu. Với thẩm mỹ của con người thì không thể hiểu được điều đó.”
Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình như bị sét đánh giữa cơn mưa rào, không động đậy.
“Tôi nhớ năm đó trên du thuyền Muses, em ấy bị Phương Tín và nhà ảo thuật Charlie Hanna ép buộc hóa kén. Vỏ kén lớn lên bao phủ toàn bộ du thuyền, nuốt chửng tất cả những người sống, cậu cũng không ngoại lệ, lẽ ra em ấy đã xé cậu thành từng mảnh nhỏ nhưng lại tự móc Vòng Quay Vĩnh Hằng lui về kỳ trưởng thành, đồng thời đổi lại một mạng cho cậu.”
“Ừm, chuyện đó em biết.” Viên Minh Hạo vừa nói vừa cắn hạt dưa. “Charlie dùng dị hạch nhà ảo thuật để tự thoát ra, bị thương chạy trốn về quê nhà nhưng ông ta không phát hiện có người đặt một mắt dịch chuyển trong túi mình, Cáp Bạch đuổi theo giết chết ông ta, đồng thời có thỏa thuận miệng với gia tộc Hanna nếu ai có ý đồ với Chiêu Nhiên hoặc đồ của cậu ấy thì sẽ phá hủy hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật gia truyền.”
Theo suy luận này, Mắt Dịch Chuyển chắc chắn do Úc Ngạn tương lai bị nhà ảo thuật tráo đổi bỏ vào, đó mới là kết cục thực sự của năm đó.
Nhưng Úc Ngạn không thể tranh luận gì thêm, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh ngọn lửa tái hiện trong phòng ảo du thuyền, Chiêu Nhiên tự tạo thành chiếc lồng kiên cố để bảo vệ mình, bị ngọn lửa và khói súng thiêu đốt máu thịt, chỉ còn lại bộ xương mục nát như bây giờ.
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cậu ấy sắp khóc rồi.” Viên Minh Hạo thấy tâm trạng y không ổn liền can ngăn Cáp Bạch, làm dịu tình hình, “Không sao đâu, đừng buồn, ờ… ông Vương đâu rồi, lại đây nào, không phải ông muốn cảm ơn cậu bé này sao?”
Ở bức tường phía bắc, một ngăn kéo đựng xác mở ra, một ông cụ có làn da trắng nhợt cứng nhắc ngồi dậy, lưng còng, chân tay không linh hoạt, bò ra khỏi ngăn kéo nghỉ ngơi, mang theo một thước dây tiến lại gần Úc Ngạn, đo kích thước cổ, vai, eo và chân của y.
Bị ba người bao vây cùng lúc, Úc Ngạn không biết phải làm gì, đành mặc kệ ông Vương đo đạc.
“Đừng sợ, dù là người chết nhưng họ cũng sẽ không làm hại cậu. Chỉ là trong lòng họ còn điều gì đó chưa hoàn thành, nếu cứ hỏa táng hoặc chôn cất những thi thể này, họ vẫn sẽ cảm thấy thiêu đốt và mục rữa, rất đau đớn. Vì vậy tôi tập hợp họ lại đây làm việc, chờ đến khi họ buông bỏ được nỗi vướng bận trong lòng sẽ có thể yên nghỉ. Nguyện vọng của ông Vương là giải thoát những linh hồn bị mắc kẹt trong phòng ảo du thuyền đắm, cậu đã giúp ông ấy hoàn thành điều đó.”
“Tay nghề may vá của ông ấy rất tốt, muốn làm một bộ quần áo để cảm ơn cậu, cậu cứ để ông ấy đo.”
Sau khi đo xong kích thước, ông cụ Vương lấy ra một tấm da dê, viết những nguyên liệu cần thiết rồi đưa cho Úc Ngạn.
[Hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật (tương lai)*1]
[Vỏ óc sóng * 100]
[Sợi Thủy Tinh Nhuộm Màu * 1]
Trừ mục đầu tiên, hai loại nguyên liệu còn lại Úc Ngạn chưa từng nghe qua.
Cáp Bạch khoanh tay chêm vào một câu: “Đều là nguyên liệu của Thế Giới Mới, làm sao cậu ta tìm được chứ?”
“Ở bờ biển Thành phố Pha Tắc chắc chắn sẽ tìm thấy, sáng mai em sẽ đưa cậu ấy ra ga tàu là xong.”
Cáp Bạch liếc nhìn hắn: “Nếu cậu ta chết hoặc bị thương ở đó, Chiêu Nhiên không đến tìm tôi sống chết mới lạ? Cậu bớt lo chuyện người khác đi.”
Cửa kính bị khóa đột nhiên vang lên tiếng gõ, bốn tiếng cốc cốc cốc cốc của đốt ngón tay gõ vào kính. Chiếc áo choàng của Viên Minh Hạo tự động bay xuống vai, lơ lửng đến trước cửa để mở khóa.
“Ồ, đông vui quá nhỉ, anh hai cũng ở đây à. Công ty không có việc gì nên em lẻn qua đây.” Chiêu Nhiên mở cửa bước vào, phủi tuyết rơi trên người, “Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, lái xe trơn lắm.”
Miệng anh thì hàn huyên với anh hai, nhưng ánh mắt chỉ lo tìm kiếm Úc Ngạn, thấy y đứng ngơ ngác, mắt đỏ hoe, lông mi ướt dính vào nhau, Chiêu Nhiên vội vàng bước tới ôm y vào lòng, hỏi Cáp Bạch: “Anh lại nói gì với em ấy thế?”
“Em đúng là bị ma ám mà.” Cáp Bạch hừ nhẹ, “Anh không thể nói à?”
Chiêu Nhiên trả lời: “Không, chỉ có em mới được nói thôi.”
Cáp Bạch tức đến muốn phát điên nhưng bị Viên Minh Hạo kéo đi, hắn dùng tay trái kéo một xe đẩy hàng, chất đầy hoa quả và đồ ăn nhẹ, đặt Cáp Bạch lên xe đẩy rồi đẩy vào phòng ngủ trong, đóng cửa lại.
“Lỗi tôi,” Viên Minh Hạo dựa vào cửa phòng ngủ, gãi đầu nhìn hai người, “Tôi gọi Pháo Trắng đó đến, không ngờ làm tổn thương Tiểu Úc Ngạn, hehe.”
Úc Ngạn không cảm thấy tủi thân, chỉ nhớ lại hình ảnh Chiêu Nhiên bị lửa nóng thiêu đốt khiến tim y run rẩy.
Khi cảm nhận đôi tay quen thuộc đặt lên vai mình, Úc Ngạn đột nhiên nhớ ra mình nên làm gì, y chui ra khỏi vòng tay Chiêu Nhiên, nhìn ông cụ Vương vừa đo kích thước cho mình, lắp bắp nói: “Cảm… ơn…”
Khó khăn lắm mới nói xong hai chữ “cảm ơn”, Úc Ngạn cảm thấy mặt mình nóng bừng. Chiêu Nhiên ngạc nhiên, mỉm cười xoa đầu y.
“Nhưng ông ấy không nghe thấy đâu.” Viên Minh Hạo đút tay vào túi bước tới, “Ông ấy đã chết rồi. Cậu cảm ơn cũng không nhận được đâu.”
“Ồ.” Hiếm khi nói được một lời cảm ơn hoàn chỉnh, thật tiếc.
“Nhưng cậu có thể mua cái này!” Viên Minh Hạo nhanh chóng lấy một xấp giấy nhớ màu cam dài trên kệ xuống, trên giấy có viết chữ “cảm ơn” bằng bút lông, “Bùa cảm ơn, chỉ cần dán lên người đối phương là họ sẽ cảm nhận được lòng biết ơn chân thành của cậu. Chỉ 499 tệ, có tới năm mươi tờ.” Viên Minh Hạo lấy mã QR thanh toán ra, xoay vài lần trên ngón tay rồi đưa cho Úc Ngạn.
Chiêu Nhiên nhướng mày: “Mười tệ một tờ, anh cũng thật là…”
Ting! Tài khoản ngân hàng báo tin nhắn, đã nhận được 499 tệ. Úc Ngạn đã quét xong.
Y vội vàng xé một tờ, dán lên trán trắng bệch của ông cụ xác chết.
Ông cụ ngơ ngác vài giây, lặng lẽ giơ hai tay lên, đầu ngón tay chạm vào đỉnh đầu trọc lóc rồi làm động tác hình trái tim khô héo với Úc Ngạn, sau đó trở về ngăn kéo của mình để tiếp tục đi ngủ.
“Trong kho có võng, tự lấy mà dùng, tiện thể khóa cửa giúp tôi.” Anh Viên búng ngón tay, lùi về phòng ngủ bên trong rồi khóa cửa lại.
Cáp Bạch đang ngồi trước bàn trà nhỏ, tức giận xé một gói ốc sên xào cay, dùng tăm xiên ăn. Anh ta nghe thấy Viên Minh Hạo bước vào cũng làm như không nghe thấy.
Một tay Viên Minh Hạo mở lon bia, tay kia thuận tiện đưa cho Cáp Bạch một lon sữa, Cáp Bạch không giống em trai mình, bình thường không hay uống rượu, chỉ thích uống đồ ngọt.
“Nhất Nhất Nhị Nhị Tam Tam đã ngủ hết rồi, giờ không ai tranh đồ ăn vặt với anh đâu.” Hắn nói về ba con nòng nọc nhỏ gây phiền toái.
“Không thể giận cậu ta mãi được, thôi, không liên quan gì đến tôi.” Cáp Bạch liếm đầu ngón tay, “Tôi sẽ đi ngay thôi.”
“Đã đến rồi thì ở lại xem phim luôn, nghe nói nội dung rất hay.” Viên Minh Hạo tự ý mở máy chiếu, chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng đã tải sẵn.
Trong thế giới hậu tận thế, những người quản lý mất đi năng lượng từ dị hạch và khả năng đặc biệt, chỉ cần một con dao làm bếp thông thường cũng có thể gây ra một vụ án kinh hoàng giữa đám đông, nội dung rất mới lạ.
Cáp Bạch buồn ngủ.
Chỉ có loại phim này mới khiến anh ta buồn ngủ, vì lười đứng dậy nên Cáp Bạch đành ở lại.
Viên Minh Hạo dựa vào đầu giường, cánh tay dài đỡ sau đầu Cáp Bạch, nghiêng đầu lén nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh ta, cổ áo ngủ rộng trễ xuống vai, những con mắt mọc trên xương đòn và cơ thể anh ta cũng từ từ nhắm lại.
Những con mắt có thể nhìn thấu mọi sương mù trên thế gian đều khép lại, lúc này dị thể thuần khiết màu trắng hoàn toàn không phòng bị, bất kỳ kẻ thù nào cũng có thể dễ dàng tấn công anh.
Viên Minh Hạo thường nhớ lại cảnh giết anh ta trong vỏ kén, che hai mắt ở sau lưng, tay thọc vào vết thương khuấy động trong máu thịt, lôi ra hạch đẫm máu của anh ta, máu tươi nhuốm bẩn màu trắng tinh khiết, tiếng kêu thảm thiết của Cáp Bạch vang lên, những con mắt trên người chảy ra những giọt nước mắt đỏ.
Và điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là liên tục lặp đi lặp lại bên tai anh ta: “Sẽ xong ngay thôi, sẽ xong ngay.”
Mỗi khi nhớ đến những điều này, Viên Minh Hạo luôn rón rén nhẹ nhàng xoa dịu anh ta, dỗ dành anh ta, Viên Minh Hạo nghiêng đầu khẽ chạm môi vào tóc mái của Cáp Bạch rồi nghiêng người dựa vào cổ anh ta nhắm mắt lại.
Vạt áo ba lỗ bị kéo lên đến bụng, đồ đằng mắt thần của Cáp Bạch đánh dấu trên bụng dưới của Viên Minh Hạo từ màu đen đậm chuyển sang màu xám nhạt rồi lại thay đổi.
Đợi đến khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn, con mắt ẩn trên cổ tay của Cáp Bạch mới từ từ khép lại.