Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 13: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 13 Chiến đấu



Úc Ngạn nghiêng người nhìn vào gương, khóe mắt phán đoán vị trí sau đó bình tĩnh từ từ cởi túi đeo vai ra, cầm trên tay.

Mọi thứ trong Thẩm mỹ viện Tế Liễu đều không ổn, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi y đã trải qua bao nhiêu sự cố rùng rợn và kỳ lạ, Úc Ngạn vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo không bị phát điên, tất cả đều nhờ vào lòng can đảm mà y đã rèn luyện trong trò chơi kinh dị.

Nhưng thực tế và trò chơi không giống nhau, đối mặt với màn hình máy tính mọi người sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù quái vật có đáng sợ đến đâu nó cũng sẽ không đập vỡ màn hình chạy ra tấn công mình, nhưng tình hình bây giờ lại khác có một bàn tay cụt đang ở cạnh mình, rất có khả năng bị nó tấn công.

Dưới tình huống căng thẳng nhất, Úc Ngạn vẫn không bối rối sợ hãi, y muốn đập mạnh túi đeo vai xuống đất nhưng lại kiêng dè người ở phòng bên cạnh, nếu tạo ra tiếng động quá lớn nhất định sẽ đặt mình vào thế bị động.

Thế là, Úc Ngạn triển khai kế hoạch B.

Y thừa dịp tay cụt trên túi không chú ý, hất mạnh lên.

Tay phải bất ngờ không nắm vững, bay lên rồi đập xuống đất, mắt nổ đom đóm chóng mặt bò đi, kết quả vì luống cuống mà đụng vào tường.

Úc Ngạn sử dụng động tác chân chính xác giẫm lên nó như giẫm gián.

Tay phải vùng vẫy rất mạnh, giống như con cá diếc còn sống vặn vẹo dưới chân.

Úc Ngạn hơi dùng sức, tay cụt phát ra âm thanh răng rắc đau khổ, đầu ngón tay gian nan miêu tả, nhúng vào lớp sơn tường màu hồng chưa khô, vẽ ra một mặt người hình que trên mặt đất.

Tóc dài như gà xù lông, hai hàng răng nanh nhọn hoắt giống như khuôn mặt của quái vật, căn bản không hiểu nó muốn biểu đạt điều gì.

Úc Ngạn giẫm lên tay cụt rồi ngồi xuống, chống cằm quan sát bức chân dung nó vẽ.

“Nhìn hơi giống người phỏng vấn.”

Tay phải điên cuồng gõ lên mặt đất, giống như con người đang gật đầu.

Úc Ngạn nhặt tay cụt ra khỏi đế giày, cầm cổ tay nó xem xét cẩn thận.

Là một bàn tay phải xinh đẹp, ngón tay rất dài làn da mềm mại trắng nõn, khớp xương rõ ràng màu hồng nhạt. Mặc dù người phỏng vấn không bao giờ tháo găng tay trước mặt y, nhưng Úc Ngạn đã tưởng tượng ra đôi tay trong veo và sạch sẽ ẩn giấu dưới chiếc găng tay của anh.

Đây là bí mật dưới lớp găng tay của anh sao, chẳng lẽ hai tay của anh không nối liền với cơ thể? Anh ấy cử bàn tay phải đến giúp mình?

Để có thể bộc lộ tài năng trong hàng tá nhân tài của Subway, lại có được chỗ đứng ở trên cao, người phỏng vấn chắc chắn không dịu dàng ân cần như biểu hiện.

Úc Ngạn càng khẳng định suy đoán của mình, người phỏng vấn nhất định là vật dẫn có khả năng gắn dị hạch vào người, hơn nữa cấp bậc dị hạch gắn vào chắc chắn không thấp, để tay chân tách rời cơ thể tự do hành động là khả năng của anh.

Nhưng, hóa ra bàn tay của anh lại đẹp như vậy.

Úc Ngạn sờ lòng bàn tay của tay phải, xoa dọc theo ngón tay bóp đầu ngón tay hai lần rồi đưa lên mũi ngủi nhẹ, làn da có mùi gỗ nhàn nhạt rất giống mùi hương trên người người phỏng vấn.

Tay phải choáng váng thu năm ngón tay lại, đốt ngón tay ngượng ngùng đỏ ửng.

Úc Ngạn ngồi trên mặt đất, áp sát vách tường nghe động tĩnh phòng bên cạnh, hình như bác sĩ đang ngồi ghép nối linh kiện sắt thép gì đó không ra ngoài.

Tạm thời y chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Cùng lúc đó, Úc Ngạn nhỏ giọng hỏi tay phải: “Người phỏng vấn, anh có mang súng cho tôi không thế?”

Mặc dù Subway không cho nhân viên sử dụng súng công khai, nhưng công ty lớn như vậy chắc chắn có thiết lập kho vũ khí sau lưng.

Tay phải lắc ngón tay.

“Dị hạch lợi hại đâu, như hạch sừng dê đánh được lúc trước ấy?”

Tay phải sững lại một lúc trông có vẻ không hiểu chuyện gì, có lẽ trí tuệ của tay chân tách rời khỏi cơ thể có hạn, không hiểu được từ ngữ quá phức tạp.

Úc Ngạn thở dài: “Thế mày làm gì?”

Tay phải dùng ngón trỏ và ngón giữa chống lên mặt đất, còn ngón cái và ngón áp cuộn thành hình vòng cung mà con người không thể đạt được, khoe cơ nhị đầu với Úc Ngạn.

“Thôi bỏ đi.” Úc Ngạn nhấc tay phải lên, để nó yên lặng nằm sấp trên vai mình, “Tốt nhất là mày giỏi đánh nhau.”

Cánh cửa trắng bên cạnh lại được mở ra, nam bác sĩ ra khỏi phòng rời đi dọc theo hành lang bên phải.

Úc Ngạn dựa vào cánh cửa màu trắng, quan sát hướng đi của nam bác sĩ qua thị kính, sau khi bóng dáng áo blouse trắng biến mất ở cuối hành lang, y mới rón rén mở cửa trắng ra, dựa lưng vào tường lách sang phòng bên cạnh.

Vừa bước vào đã bị mùi thối xộc lên mặt, đó là một mùi khó chịu giữa thuốc khử trùng và mồ hôi trộn lẫn vào nhau, khiến Úc Ngạn không tài nào mở mắt ra được, cứ như y đang bước vào chuồng gia súc nửa tháng chưa được quét dọn.

Trên chiếc giường nâng ở giữa phòng thẩm mỹ có một núi thịt đang nằm ngửa, vô số ống dẫn đan xen vào nhau nối với các lớp khe hở trên da, dịch thuốc đang truyền liên tục vào ống dẫn trong suốt dưới da, một số lỗ kim còn bị sưng viêm.

Thẩm mỹ viện đang chuẩn bị quay video mới thuộc series nghệ thuật xương cốt, thời gian để Úc Ngạn cứu hộ không còn nhiều.

Cơ thể này thậm chí còn to lớn hơn so với lần đầu tiên Úc Ngạn nhìn thấy ở nhà xác bệnh viện Huyện Cổ, có lẽ được tiêm loại thuốc tăng mỡ.

Úc Ngạn lấy bức ảnh cảnh sát Diệp đưa ra, so với ông chú nho nhã lễ độ điềm đạm trong bức ảnh, ông Chu nằm trên giường thẩm mỹ gần như đã mất hình dạng con người.

Căn cứ vào tài liệu cảnh sát Diệp cung cấp, bệnh nhân mất tích tên Chu Cung Hành, sáu năm trước vì bệnh nên rời khỏi đội nghiên cứu tuyến đầu, đang điều trị tại bệnh viện thành phố Trường Huệ nhưng do tác dụng phụ của thuốc khiến cơ thể ông biến dạng và béo phì, Cục Diều Hâu vẫn chưa điều tra ra vì sao ông lại xuất hiện một mình ở thành phố Hồng Ly.

Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Úc Ngạn đã cảm thấy quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này Úc Ngạn mới biết, không phải trùng tên mà ông chính là thầy Chu trong trí nhớ của y.

Không một sinh viên ngành máy móc tinh vi nào không biết, bức chân dung này được in trên trang mở đầu sách giáo khóa của họ, ông Chu là một kỹ sư có trình độ rất cao trong lĩnh vực máy móc tinh vi, tham gia biên soạn hàng chục quyển sách chuyên ngành, gọi là tác phẩm của ông cũng hoàn toàn xứng đáng.

Úc Ngạn bước tới, lắc cánh tay ông.

Khuôn mặt sưng húp dựa nằm trên gối, ông khó khăn mở hé mắt ra, nhìn thấy người thanh niên trước mặt, dưới chiếc mũ trùm đầu là một cái hố đen không đáy.

Ông Chu trợn trắng mắt không hé lời gì. Thiết bị giám sát gắn trên cơ thể ông biểu thị ông đang sợ hãi.

Úc Ngạn vội vàng cởi mũ trùm đen nhánh trên đầu xuống, dùng dao găm cắt đứt dây da cố định ông Chu, tay phải đang nằm trên ông cũng nhảy xuống giúp kéo chiếc khóa đồng trên dây da.

Sau khi gỡ xong thắt lưng, Úc Ngạn bắt đầu giúp ông Chu rút ống truyền dịch trên người, cẩn thận bóc lớp băng dính sau đó rút ống truyền dịch theo hướng kim tiêm, cây kim nhỏ vẫn còn đang nhỏ dịch thuốc.

“Đi rút ống nửa người dưới ra đi.” Úc Ngạn nhẹ giọng sai bảo cánh tay phải đang đờ ra bên cạnh.

Tay phải cũng nghe lời, năm ngón tay nhanh chóng luân phiên leo lên chân ông Chu, chộp lấy khoảng hơn chục ống truyền dịch rồi giật mạnh xuống, một số kim tiêm còn đang rỉ máu.

“…” Úc Ngạn chậc một tiếng, tay phải tự biết mình làm rối mọi việc lên, xấu hổ đứng sang một bên xoa đầu ngón tay.

Nhưng sau đó Úc Ngạn cũng phát hiện cách này có vẻ nhanh hơn nên cũng cầm ống truyền dịch trong tay lên, dùng sức kéo ra, tìm bông gạc để lau lỗ kim chảy máu, vấn đề cũng không quá lớn.

Cảm giác kim châm trên da khiến ông Chu tỉnh lại lần nữa, lần này ông mở mắt ra, trước mắt ông là khuôn mặt điển trai của một chàng trai trẻ.

Ông Chu thấy trên túi Úc Ngạn treo máy thị kính, bên ngoài thị kính in dòng chữ “Đại học Trường Huệ”, ông hơi kích động ngón tay béo phì nắm lấy dây đeo túi của Úc Ngạn.

“Tốt… Đứa nhỏ… cậu từ đâu đến…” Cổ họng của ông cũng bị mỡ xâm nhập, giọng nói từ trong cổ họng chật hẹp ép ra, không nói ra được, “Chạy ngay đi…”

“Thưa thầy, thầy có thể sống được bao lâu nữa?” Úc Ngạn cố gắng đẩy giường thẩm mỹ, mặc dù dưới giường thẩm mỹ đã lắp đặt bánh lăn nhưng trọng lượng của ông Chu khiến giường thẩm mỹ như mọc trên mặt đất, Úc Ngạn cộng thêm tay phải cũng không thể đẩy đi được.

Câu hỏi thẳng thắn khiến ông Chu dở khóc dở cười, đau đớn đặt bàn tay to lớn dị dạng của mình lên tay người thanh niên, nở nụ cười đau khổ: “Không hổ là… Sinh viên của Trường Huệ… Thầy… chết cũng đáng…”

Hai tay Úc Ngạn trống không, nhìn cánh tay phải bị ông Chu nắm xuống, tay phải buộc phải an ủi ông Chu đang hấp hối.

Úc Ngạn chưa bao giờ học được cách an ủi người khác, đối với y, điều y giỏi nhất là âm thầm hành động thay vì những lời hứa suông.

Tiếp tục như thế này cũng không phải cách, lối ra thẩm mỹ viện quá xa, việc đẩy ông Chu ra khỏi tòa nhà văn phòng gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.

Nếu như hạch quái dị sừng dê không bị Cục Diều Hâu tịch thu thì tốt rồi. Chẳng qua tình huống bây giờ Úc Ngạn đã sớm tính trước, nếu không thể chuyển ông Chu ra ngoài thì chỉ còn cách chuyển hướng nguy hiểm khỏi ông Chu, chống đỡ cho đến khi cảnh sát Diệp lấy được giấy phép bắt giữ liên khu vực.

Nhưng đến nay dị thể trong thẩm mỹ viện vẫn chưa xuất hiện, một đầu mối nhỏ nhoi cũng chưa bắt được.

Y không có ý thức trách nhiệm cứu người mạnh mẽ, y chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này sau đó hời hợt nói với người phỏng vấn: “Chỉ thế thôi à” rồi xem biểu cảm trên khuôn mặt đó sẽ có những thay đổi thú vị gì.

Úc Ngạn nhìn lướt qua máy móc thiết bị lộn xộn trong phòng thẩm mỹ, khi ánh mắt dừng lại trên một thiết thiết bị đồng tử của y đột nhiên co rút lại.

Đối diện với chiếc giường thẩm mỹ là một chiếc máy ghi hình, đang ở trạng thái bật và quay lại toàn bộ sự việc.

Bài học đầu tiên mà một điều tra viên non trẻ sẽ học trong thực tế chính là kiểm tra xung quanh ngay khi vào bất kỳ phòng nào.

Chạy.

Úc Ngạn vội vàng chạy về phía cửa, đẩy cửa muốn thoát ra ngoài, nhưng cánh cửa màu trắng chỉ mới mở một góc nhỏ đã bị người bên ngoài chặn lại.

Y cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Không biết nam bác sĩ mang kính gọng đen đã đứng ngoài cửa từ khi nào, vẫn luôn quan sát Úc Ngạn qua cửa kính.

Úc Ngạn bất chấp tất cả, dùng lại chiêu đối phó với chuyên gia tư vấn, dùng hết sức lực đạp về phía cửa.

Ầm một tiếng bản lề bị gãy, cánh cửa nứt ra rồi ngã xuống nhưng bác sĩ mắt kính kia vẫn đứng đó, đầu đập vào ô cửa cả người bất động, vẫn hơi khom người duy trì tư thế nhìn trộm qua cửa kính.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Úc Ngạn, nam bác sĩ mỉm cười, nhanh chóng giơ tay chạm vào trái tim Úc Ngạn.

Vù vù vù!

Trong phòng thẩm mỹ truyền đến tiếng muỗi vo ve khó chịu, dị hạch trong mắt trái Úc Ngạn sáng lên, sau lưng mọc ra một đôi cánh mỏng màu xám, tần suất vỗ cánh nhanh như bóng mờ.

Ôi, không thể đánh!

Màn hình của máy phân tích lưu trữ hạch bên hông sáng lên, bên trái hiển thị “Hạch quái dị – Muỗi đêm”, phía dưới tên xuất hiện hình con buỗi, bên phải lại hiển thị “Số lần còn sử dụng được 0.”

Úc Ngạn vỗ cánh bay ra khỏi giữa khung cửa chật hẹp và cánh tay của nam bác sĩ.

Khả năng cơ bản của muỗi đêm là tránh một đòn trí mạng, nam bác sĩ chỉ mới đấm vào tim Úc Ngạn một đấm, đã bị muỗi đêm phán đoán là một đòn trí mạng, chắc chắn hắn ta không phải con người.

Chỉ sợ, hắn ta là dị thể trấn giữ thẩm mỹ viện.

Tay phải còn đang an ủi ông Chu trên giường thẩm mỹ, bị tiếng cửa nổ nát vụn làm giật mình, hoảng sợ nhảy xuống giường bò hai vòng mới tìm được phương hướng, lao ra từ đũng quần của nam bác sĩ, năm ngón tay vội vàng đuổi theo Úc Ngạn chạm vào vai Úc Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nam bác sĩ bị Úc Ngạn thu hút, xoay người đuổi theo hướng y chạy trốn.

Úc Ngạn âm thầm nhớ lại địa hình của thẩm mỹ viện, lúc này quay lại con đường cũ cũng là đường chết, bởi vì ngay cả hành lang cũng có nhân viên vệ sinh cười giả ngồi xổm canh gác, đi qua hành lang còn có một đám chuyên gia tư vấn chặn lại, y chỉ còn cách chọn con đường khác.

Lúc đến có một không gian khá lớn chất đống thiết bị, trên cửa có bảng cảnh cáo bức xạ ion hóa. Úc Ngạn không còn cách nào khác đánh phải lách mình trốn vào trong.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy cách bày trí bên trong nhờ ánh sáng nơi hành lang, Úc Ngạn lấy đèn pin ra.

Năng lượng của muỗi đêm đã cạn kiệt, màu sắc dị hạch xám xịt, cảm giác ở hốc mắt ngày càng khô khốc, giống như nhét một cục giấy rác vào hốc mắt.

Úc Ngạn móc muỗi đêm vô dụng ra khỏi mắt rồi nhét về lại máy phân tích lưu trữ hạch, trong rãnh gắn hạch chỉ còn lại ba dị hạch.

Trong đó số đó có cánh diều hâu xanh cấp ba, nhưng trong phòng chật hẹp thế này, khả năng bay căn bản không có tác dụng

Úc Ngạn lấy hạch công năng – điều khiển Satan ra, nhét nó vào hốc mắt, ánh sáng màu tím quay vòng liên kết.

Thay đổi dị hạch thường xuyên khiến hốc mắt y khá đau đớn.

Hai bộ quần áo chống bức xạ bằng chì nằm lộn xộn trên mặt đất, Úc Ngạn cẩn thận vịn tường đi ngang qua, cố gắng tìm một lối ra khác nhưng lại không thể chạy quá xa, y phải đảm bảo nam bác sĩ vẫn đuổi theo mình, không quay lại giữa chừng giải phẫu ông Chu.

Trong phòng có một chiếc máy X-quang cũ, nhìn như kiểu cũ từ thế kỷ trước, rất giống phòng thay đồ trong cửa hàng quần áo, phía trước dựng thẳng một tấm bảng hình ảnh, phía sau chính là chiếc máy này, chỉ cần đứng ở giữa là có thể hoàn thành quá trình kiểm tra X quang.

Máy vẫn đang hoạt động, phát ra tiếng ồn làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính giác của Úc Ngạn, khiến y không thể phán đoán vị trí của nam bác sĩ qua tiếng bước chân.

Đúng lúc này, tay phải đang nằm trên vai đột nhiên liều mạng kéo tóc Úc Ngạn, ra hiệu cho y nhìn về phía cửa.

Nam bác sĩ đã đuổi theo, giơ chân bước qua đống quần áo bằng chì vương vãi dưới đất, cúi xuống tìm Úc Ngạn dưới gầm bàn ghế.

Úc Ngạn ngồi xổm dưới ngăn tối gần máy chụp X-quang, nhìn nam bác sĩ từng bước lại gần.

Nam bác sĩ nở nụ cười kinh khủng, cứng ngắc bước đến nơi Úc Ngạn đang trốn rồi từ từ cúi xuống, bốn mắt nhìn nhau với Úc Ngạn.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, mắt trái của Úc Ngạn sáng lên ánh tím, ác ma đầu dê bên ngoài dị hạch nhếch môi nhe răng cười.

Khả năng cơ bản của hạch công năng – điều khiển Satan là làm mục tiêu mất phương hướng.

Nam bác sĩ trúng chiêu, hai mắt lờ mờ, mơ màng đứng dậy.

Úc Ngạn lấy dao găm ra rồi lao ra ngoài.

Tay phải y cầm ngược con dao găm, tay trái nắm lại làm tư thế phòng thủ đá thẳng vào gò má nam bác sĩ.

Nam bác sĩ bị điều khiển Satan mê hoặc, tốc độ phản ứng chậm hơn bình thường, miễn cưỡng nâng tay đỡ lấy chân trái Úc Ngạn, Úc Ngạn lại bất ngờ xoay người đá chân phải, dùng sức đá mạnh nam bác sĩ xuống đất.

Úc Ngạn nhớ kỹ những gì người phỏng vấn dạy, hành động của dị thể dựa vào dị hạch trong cơ thể chúng, không móc ra dị hạch nó sẽ luôn đứng dậy lần nữa.

Y quyết định rất nhanh, nhào tới dùng sức mạnh cơ thể đè nam bác sĩ xuống, dùng dao đâm vào trong cơ thể hắn ta, dùng mũi dao lục lọi vị trí dị hạch trong máu thịt.

Không có, bên bụng trái không có, lồng ngực không có… đùi cũng không có…

Rốt cuộc nó nằm ở đâu?!

Nam bác sĩ nhấc chân, đầu gối đập mạnh vào bụng Úc Ngạn, khiến Úc Ngạn ngã nhào xuống đất.

Úc Ngạn xoay người muốn chạy trốn lại bị bàn tay to mạnh mẽ của nam bác sĩ túm gáy xách lên cao, sau đó ném mạnh vào tường.

“A! Ư…” Úc Ngạn va vào tường rồi ngã xuống đất, hai gò má trầy xước, tiếng xương cốt vang lên, cú va chạm này làm y choáng váng, nội tạng như đảo lộn, mất một lúc lâu mới có thể đứng dậy.

Nam bác sĩ giống như một con búp bê rỉ sét, động tác chậm chạp loạng choạng đứng dậy từng chút một, vết thương do dao găm đâm vào trên người rỉ máu, từ từ nhuộm đỏ chiếc áo blouse trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.