Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 132: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 132 Con rồng mà cậu từng thấy



Quả bóng hồng nhỏ hít hít mùi thơm của viên kẹo dẻo rồi nhét vào miệng nhai nhóp nhép, nhưng lúc này nó chỉ mới mọc được hai cái răng, nên phải cố gắng rất nhiều mới nhai được viên kẹo dẻo dính chặt.

Úc Ngạn ngồi xổm bên bờ kênh nhìn nó ăn nghiêm túc, giống như một quả bóng san hô hồng đang nở hoa, bây giờ nó nhỏ bé hơn nhiều so với lần đầu y gặp quái vật nhiều tay ở Trấn Nhật Ngự, không còn khả năng cắn thịt đông nữa mà trông giống như một sinh vật yếu đuối dễ bị các loài săn mồi khác nuốt chửng.

Y bế quả bóng hồng nhỏ lên khỏi tảng đá ngầm, những xúc tu hồng mềm mại yếu hơn cả trẻ sơ sinh, dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bóp nát nó.

Những cái tay nhỏ rung động bám lấy mọi thứ mà chúng chạm vào, khi Úc Ngạn đưa nó gần mặt mình những cái tay nhỏ đó sẽ bám chặt vào má y, khi y di chuyển nó ra xa, những tay nhỏ như chiếc cốc hút lại rời ra từng chút một.

“Người phỏng vấn, sao anh nhỏ xíu thế này, rất dễ bắt nạt.” Úc Ngạn cười gian, tung nó lên trời rồi bắt lại sau đó lại tung lên, quái vật nhỏ đang thương chưa từng bay cao như vậy từ khi sinh ra, sợ hãi kêu ùng ục ùng ục lên rồi rơi xuống mặt Úc Ngạn, những xúc tu nhỏ màu hồng sốt sắng bám chặt vào tóc mí mắt mũi và môi của y, Úc Ngạn kéo nó ra khỏi mặt, rồi dùng hai tay ôm chặt mà xoa nắn, xoa nắn khắp những điểm nhạy cảm nhỏ bé của nó.

Trong hang băng, những sinh vật phát sáng hầu như đã bước vào trạng thái ngủ đông, ánh sáng mờ dần, bóng tối bắt đầu xuất hiện báo hiệu nguy hiểm.

Dưới mặt nước tối om, thỉnh thoảng lại nhìn thấy bóng những con cá bơi qua, trên mặt nước nhô lên một số vây nhọn có hoa văn phát sáng màu đỏ máu, chúng ngửi thấy mùi thịt hồng non dưới nước, bơi theo đàn đến để săn mồi.

Một con cá cọp không thể kìm được, nhảy vọt lên khỏi mặt nước, há miệng đầy răng sắc nhọn cắn mạnh về phía Úc Ngạn, y vội vàng ôm quả bóng hồng nhỏ lùi lại, con cá cọp nhảy hụt rơi mạnh xuống bờ.

Tuy nhiên vây bên của nó lại mọc ra những móng vuốt cứng cáp giống như ếch, nó dùng hai vây vuốt đó bò nhanh về phía Úc Ngạn, khi đã đến gần một khoảng cách nhất định, nó nhảy mạnh lên lao thẳng vào quả bóng màu hồng ngon lành trong lòng Úc Ngạn.

“Tránh ra.” Úc Ngạn tung một cú đá, đá con cá ăn thịt đó trở lại nước, nhưng những con cá cọp khác dưới nước đang bò từng đàn lên bờ, nhảy loạn xạ như những hạt bắp rang đang nổ, bị những hàm răng sắc nhọn cắn không bị xé một miếng thịt xuống mới lạ.

Úc Ngạn đã hiểu vì sao hoa hồng thủy tinh lại cảm thấy câu chuyện này đầy đau thương, có lẽ đây là lần đầu tiên trong thời thơ ấu của Chiêu Nhiên gặp phải nguy hiểm sinh tử nhưng Cáp Bạch trong vỏ sò lại thờ ơ. Cáp Bạch có vô số mắt để nhìn thấu hư ảo nên chắc chắn thấy tình cảnh của Chiêu Nhiên, mà anh ta vẫn chọn cách ngồi yên không quan tâm để Chiêu Nhiên tự mình đối mặt.

Chiêu Nhiên đã sống sót đến khi trưởng thành, điều này chứng tỏ trận chiến đêm đó anh đã chiến thắng, đổi thương tích lấy sự kính sợ cần có của bóng tối, buộc phải học cách bảo vệ bản thân trong nguy hiểm.

Đây là ký ức của Cáp Bạch khắc sâu vào tâm trí cho đến ngày nay, bị hoa hồng thủy tinh nghe thấy.

“Đuổi gì mà đuổi, hôm nay quái vật nhỏ có vệ sĩ không thấy à.” Úc Ngạn ôm quả bóng hồng nhỏ mềm mại trong tay, lách người né tránh những con cá quái vật đang đuổi theo, tay phải rút gậy bóng chày kiêu ngạo quật ngược lại, đánh bay một con cá cọp vừa nhảy lên, khiến nó rơi xuống nước choáng váng lật bụng.

Những con cá cọp màu đỏ xương cứng va vào gậy bóng chày tạo ra tiếng va đập sắc bén, Úc Ngạn đánh trái một cái, phải một cái, những con cá cọp nhảy lên như máy ném bóng tự động ném bóng chày, đều bị Úc Ngạn đánh hết thành cú home run, chẳng mấy chốc mặt nước đã đầy những con cá bị đánh ngất lật bụng trắng.

Quả bóng hồng nhỏ giơ vô số tay cầm cờ reo hò, ỷ có người chống lưng, nó phát ra tiếng ùng ục khinh miệt lũ cá cọp.

Úc Ngạn ra tay quá mạnh, không cẩn thận làm rơi quả bóng hồng nhỏ ra khỏi lòng, rơi tõm xuống nước, y vội vàng nằm xuống bên bờ nước đưa một tay ra vớt, tay còn lại thì dùng gậy bóng chày đuổi những con cá cọp đang tụ tập lại.

Quả bóng hồng nhỏ tự nổi lên mặt nước, hoảng sợ dùng đám tay nhỏ xíu vẫy nước điên cuồng bơi về bờ, nhảy lên bờ như một chú chó con, lắc mình để làm khô nước trên người rồi nắm lấy ống quần của Úc Ngạn, lộn nhào bò trở lại vòng tay của y sau đó mới an tâm tiếp tục làm trời làm đất.

Mặt nước rung động, một bóng đen khổng lồ màu đỏ máu chầm chậm nổi lên khỏi mặt nước, một con cá cọp khổng lồ nặng hàng tấn trồi lên mặt nước, trên đầu treo ngược một chiếc đèn nhỏ màu đỏ, chiếu sáng gương mặt kinh khủng của nó, đôi mắt trống rỗng đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Úc Ngạn.

Vua cá cọp?

Úc Ngạn sợ hãi lùi lại nhưng quả bóng hồng nhỏ màu hồng trong lòng y vẫn phì phì phun nước bọt ra mà trêu tức.

“Đồ ngốc, đừng khiêu khích nữa, con này em không đánh nổi đâu…”

Quả bóng hồng nhỏ giơ nắm đấm nhe hai chiếc răng sữa còn chưa mọc đủ gầm gừ với phía vua cá cọp khổng lồ.

Vua cá cọp khổng lồ đột nhiên như gặp phải mối họa lớn, lượn quanh trong nước một lúc rồi lặn nhanh xuống, mang theo đàn em biến mất tăm.

“Hả? Không ngờ anh còn nhỏ mà đã giỏi vậy rồi?” Úc Ngạn nâng quả bóng hồng nhỏ màu lên nhìn kỹ, “Không hổ là Nhật Ngự Hi Hòa.”.

“Ùng ục.” Quả bóng hồng nhỏ giơ một tay, giơ ngón cái lên đập tay với y.

Thực ra Úc Ngạn không biết, phía sau lưng y có hàng ngàn con mắt đang lơ lửng trên không, nghiêm nghị quan sát mặt biển tạo thành một bức tường mắt lơ lửng nhấp nhô, ánh mắt hung dữ đẩy lùi những loài cá nguy hiểm.

“Muốn đi với em không? Em còn nhiều đồ ăn ngon lắm.” Úc Ngạn mở khóa kéo túi, nhét quả bóng hồng nhỏ vào trong, tò mò liệu có thể mang nó ra khỏi ký ức của hoa không.

Một con mắt từ trên trời bay xuống, lơ lửng trước mặt Úc Ngạn, nhìn chằm chằm vào y rồi liếc xuống quả bóng hồng nhỏ nằm gọn trong túi.

“.” Úc Ngạn ngượng ngùng lấy quả bóng hồng nhỏ ra khỏi túi, đặt lại xuống đất sau đó đẩy nhẹ về phía nhãn cầu.

Các dây thần kinh đen trong nhãn cầu kéo dài ra, kéo quả bóng hồng nhỏ ra sau lưng, chỉ tay về phía sau Úc Ngạn thúc giục y nhanh rời đi.

“Hứ.” Úc Ngạn cắn miệng môi, đeo lại túi quay người đi vào màn sương mù.

Đi được một nửa, đột nhiên cảm thấy cổ ngứa ngáy, quả bóng hồng nhỏ không biết từ khi nào đã bò lên, những bàn tay nhỏ xíu bám chặt lấy khuôn mặt Úc Ngạn, kêu ùng ục âu yếm cọ sát vào y.

Sương mù dần nuốt chửng bóng dáng Úc Ngạn, cảnh vật xung quanh cũng tan biến theo, ý thức của Úc Ngạn ở hang băng bị kéo trở lại hiện thực, y xoa mắt, nhận ra mình vẫn đang đứng giữa biển hoa hồng thủy tinh, trước mặt là một nụ hoa chớm băng xanh trong suốt lúc này đã hoàn toàn nở rộ, cánh hoa bung ra như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ băng.

“Đơn giản vậy sao?” Úc Ngạn vẫn chưa hết thòm thèm.

Trên đỉnh đầu, thiếu nữ hoa hồng thủy tinh đang tận hưởng chất dinh dưỡng từ câu chuyện đã được chỉnh sửa thành kết cục tốt đẹp. Loài hoa mong manh này chỉ có thể nghe những chuyện vui vẻ còn nghe chuyện buồn thì dễ lụi tàn.

“Cậu không cần làm gì nhiều, đã có người sửa chữa những câu chuyện trên người cậu rồi.” Giọng của Dung Dung Nguyệt êm tai như tiếng thủy tinh va chạm.

“Ai thế?” Úc Ngạn hỏi, nhưng Hỏa Diễm Khuê bên cạnh bất ngờ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Nụ hoa trước mặt cậu vẫn chưa có dấu hiệu nở, Hỏa Diễm Khuê nhắm chặt hai mắt, ý thức lạc vào ký ức trong hoa.

Úc Ngạn cẩn thận thò ngón trỏ ra, chạm nhẹ vào bề mặt nụ hoa trước mặt Hỏa Diễm Khuê, trước mắt y cũng xuất hiện một làn sương mù dày đặc, khi sương mù tan đi lọt vào mắt Úc Ngạn là một khu nhà trệt thấp bé, tường gạch ngói xi măng, trên con đường đất nông thôn thỉnh thoảng có nhóm nam nữ mặc áo vải thô đeo gùi đi cùng nhau, đó là thế giới loài người.

Mọi người đều hối hả tụ tập về cùng một hướng, ở cuối con đường núi bốc một làn khói đen đậm, không biết nhà ai đang cháy.

Úc Ngạn lén lút đi theo đến gần, nam nữ già trẻ xúm lại thành vòng tròn ở khoảng đất trống trước làng, xì xào bàn tán, hóa ra là một dãy nhà cấp bốn bằng đất bị cháy, cặp vợ chồng trong nhà bị thiêu chết.

Hỏa Diễm Khuê ngồi bên ngoài bức tường đất cháy đen, mặt mày lấm lem than, giữa hai chân kẹp chiếc xô nước rỗng, hối hận che mắt bất động.

Nghe người xung quanh bàn tán nói người vợ họ Lâm, là cô gái miền núi bản địa còn người chồng là chàng rể, không cha không mẹ cô độc một mình, hết lòng theo vợ, làm lụng cơm nước không thiếu việc gì, sau khi vợ mang thai anh ta càng chăm chỉ hơn, dâng trà rót nước lại còn vui vẻ cười tươi.

Nhưng dân làng không bao giờ gọi người chồng bằng tên của anh ta, mà gọi anh là “Yêu Tinh”.

Úc Ngạn suy nghĩ rất lâu kết hợp với ngữ cảnh, cho rằng “Yêu Tinh” là cách họ dùng từ địa phương để miêu tả một dị thể, bởi vì họ nói từ khi người đàn ông đó đến, nhà người phụ nữ không bao giờ phải đi chặt củi nhưng ngày nào nhà cũng đèn đuốc sáng trưng.

Người phụ nữ họ Lâm, tên thật của Hỏa Diễm Khuê là Lâm Khuê, trùng hợp vậy sao? Úc Ngạn nhanh chóng hiểu ra vấn đề, một dị thể có thuộc tính hỏa giống đực kết hợp với cô gái miền núi, nói không chừng đã thiết lập quan hệ khế ước.

Vụ cháy này là do mấy đứa trẻ trong làng gây ra, có lẽ ban đầu chúng không có ác ý, một nhóm trẻ tin lời đồn nghe người đàn ông đó giống Tôn Ngộ Không không sợ lửa, nên khi không ai chú ý chúng đã ném lửa vào trong cửa sổ.

Nhưng không biết ai là người đầu tiên phát hiện ra đám cháy, không những không cứu mà còn dùng khóa sắt khóa cửa nhà cặp vợ chồng đó, những dân làng đến sau mặc dù phát hiện ra chiếc khóa đó mà ai cũng nhìn nhau không ai chịu cắt khóa, mọi người vây quanh trước cửa, nghe cặp vợ chồng bên trong gào khóc cầu cứu nhưng vẫn thờ ơ.

Chỉ có Hỏa Diễm Khuê đạp cửa xông vào cứu hỏa nhưng đã quá muộn, cặp vợ chồng nằm trên mặt đất, người vợ đã cháy thành than còn người chồng ôm chặt vợ mang thai trong vòng tay, dù trên người không có vết bỏng nhưng cũng đã ngừng thở theo vợ.

Quan hệ khế ước là như vậy, khi người khế ước chết, dị thể cũng sẽ theo chủ mà đi.

Úc Ngạn đi đến bên cạnh Hỏa Diễm Khuê đang cực kỳ đau khổ, ngồi xổm xuống ôm đầu gối ngẩn người.

Một tiếng khóc nỉ non vang lên làm nhóm dân làn đang bàn tán ngừng bặt.

Phần bụng của thi thể người vợ bị thiêu thành than đen đột nhiên nứt ra, trong đống máu thịt lòi ra một đứa bé, mái tóc màu đỏ nhạt thưa thớt, giống hệt như Hỏa Diễm Khuê.

Chiêu Nhiên từng nói với y, nếu phụ nữ loài người kết hợp với dị thể giống đực, nhưng dị thể giống đực không cống hiến dị hạch thì chỉ có thể sinh ra đứa trẻ loài người có gene không ổn định, nguy cơ tử vong rất cao.

Xem ra người đàn ông đó cũng chỉ là một dị thể yếu ớt, có lẽ không có dị hạch dư thừa để cống hiến.

Hỏa Diễm Khuê là con lại giữa loài người và dị thể?

Một câu chuyện bi thảm như thế này làm sao có thể sửa chữa để có kết thúc tốt đẹp đây.

“Tôi rõ ràng không nhớ những chuyện này, không cần phải nhắc tôi đâu.” Hỏa Diễm Khuê cúi đầu, những giọt nước trào ra khỏi khóe mắt khi rơi xuống da sẽ tự nhiên bay hơi, nên không thể chảy nước mắt, “Tôi chỉ nhớ lúc nhỏ được một thầy cúng ở nhà hỏa táng nhận nuôi, mới có thể ăn no, nhưng một ngày nọ gặp khách hàng hiểu về dị thể, ông ta khẳng định tôi là dị thể, bí mật nói với cha nuôi trong cơ thể tôi có dị hạch, rất có giá trị.”

“Cha nuôi lấy một bát cơm lừa tôi vào lò thiêu, muốn thiêu tôi để lấy dị hạch đó. Tôi nghĩ nếu hoa hồng thủy tinh đưa tôi trở lại thời điểm đó, tôi có thể tự cứu mình không phải chịu đựng trong lò thiêu suốt nhiều ngày. Tôi không bị cháy chết, nhưng không thể không ăn không thở.”

“Này.” Úc Ngạn chống cằm, “Điều đó chứng tỏ đây không phải là ký ức của cậu.”

Y nhìn chăm chú vào bên cổ Hỏa Diễm Khuê, chỗ lẽ ra phải có Mắt Rồng lại trống một lỗ, Mắt Rồng đã biến mất.

“Đây là ký ức của rồng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.