Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 134: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 134 Tầm quan trọng của việc đọc nhiều sách



Rồng theo phản xạ muốn phản bác, giương cánh lên nhìn vào đứa trẻ dễ vỡ trốn dưới gốc cánh, suy nghĩ một lúc mới giật mình nhận ra. Nhưng nó chưa từng nghĩ đến lựa chọn như vậy, trong lòng dị thể không bao giờ có khái niệm bỏ rơi con non, dù đó là con non của gia tộc đối địch cũng không phân biệt.

“Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Hỏa Diễm Khuê kề sát cổ rồng, da người tiếp xúc với vảy của rồng lửa, Rồng cố vùng vẫy nhưng cổ nó bị cánh tay của Hỏa Diễm Khuê ôm chặt: “‘Cậu’ cái gì? Gọi tôi kính cẩn hơn đi, con non dân thường.”

“Ares. (A Thụy Tư)”. Cậu luôn sẵn lòng tuân theo những mệnh lệnh tùy hứng của vị công chúa cáu kỉnh này.

“Ares?” Úc Ngạn nằm trên cành cây khô, hai tay chống cằm, ngón trỏ xoay tròn cò súng, nhưng trong lòng y lại đang ngầm so sánh xem rồng hay Chiêu Nhiên lợi hại hơn. Chiêu Nhiên có thể kiêu ngạo trước mặt Mắt Rồng, nhưng có vẻ như tộc rồng lại cao quý hơn một chút, thật khó chịu.

Cỏ khô trong tuyết đã cháy thành tro, ngọn lửa dùng để chặn bầy chó dữ đã tắt, mười bốn con chó dữ bắt đầu tiến tới.

Rồng Ares cắn áo Hỏa Diễm Khuê, ngoạm lấy cậu rồi ném lên lưng mình, Hỏa Diễm Khuê kêu lên một tiếng, giữ thăng bằng nằm sấp ôm chặt lưng rồng, ngọn lửa bùng lên từ cơ thể cậu, nhanh chóng đốt cháy lớp vảy lạnh giá của rồng.

Hỏa Diễm Khuê như một viên đá đánh lửa, tạo ra những tia lửa nhỏ bập bùng trên lưng rồng, sau đó ngọn lửa bùng lên như đổ xăng vào làm cho lớp vảy đã tắt lửa do mất năng lượng bức xạ của rồng bùng cháy mạnh mẽ.

Rồng lửa vẫy đôi cánh mạnh mẽ bay lên trời, đôi mắt nó cũng như đang bốc cháy, toàn bộ dãy núi phủ đầy băng tuyết bị luồng gió nóng ập tới làm tan chảy, băng tan thành nước biến đất đóng băng thành bùn lầy.

Ánh trăng đêm bị thiêu rụi thành ban ngày sáng rực, tiếng gầm của rồng vang vọng khắp núi rừng, hơi thở rồng phun ra một luồng lửa thẳng về phía hai con chó dữ gần nhất, đốt cháy lớp lông dày của chúng.

Con chó khổng lồ bị thiêu đốt lăn lộn trên mặt đất nhưng ngọn lửa trên người nó lại bám chặt như keo, không thể dập tắt.

Thấy con chó dữ sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, cô bé đứng từ xa ra lệnh vội vàng nhảy xuống, cởi bỏ bộ váy thêu tinh xảo để dập lửa trên con chó lớn.

Phát hiện lửa rồng không tắt, khuôn mặt bình tĩnh của cô bé được dân làng tôn là Nương Nương Thuần Linh cuối cùng cũng bị vẻ hoảng hốt thay thế, vội vàng quay người lại quỳ xuống, hai tay chắp lên trán cầu xin rồng trên trời tha cho chó nhỏ của mình.

Nhưng Rồng nào còn sẵn lòng nghe cô bé cầu xin, dù sao cảnh tượng trước mắt cũng chỉ là một giấc mơ vàng, năm đó nó bị bầy chó khổng lồ này xé xác rồi ăn tươi nuốt sống, thật là một nỗi sỉ nhục kinh khủng.

Thấy cầu xin không được, cô bé liền lao vào con chó yêu đang cháy, ôm lấy cổ nó để ngọn lửa cũng thiêu đốt mình nhưng bị những con chó khổng lồ còn lại cắn vạt áo kéo ra.

Úc Ngạn hạ súng xuống, ngồi trên cành cây lạnh lùng nhìn họ, thanh máu của con chó khổng lồ bị cháy vẫn đang giảm dần, nhưng không giảm xuống mức 0.

Thực ra nếu chó khổng lồ và cô bé đã thiết lập quan hệ khế ước thì chỉ cần Nương Nương Thuần Linh không chết, chúng cũng sẽ không chết, Úc Ngạn rất tò mò nếu lửa rồng thiêu đến cùng, những con chó khổng lồ đó sẽ sống như thế nào, nhưng không khỏi đau lòng khi nhớ lại cảnh Chiêu Nhiên chịu đựng đạn dị hạch thiêu đốt nhưng không chết.

Nếu cái chết trở thành một mong ước xa vời không thể đạt được, thì ý nghĩa của hóa bướm chẳng phải trở thành một chiếc khóa cổ sao, dị thể tự tay trao dây xích cho chủ nhân, dâng hiến tất cả tự do của mình.

Nếu còn lựa chọn khác, Chiêu Nhiên cũng sẽ không phải chịu đựng mọi đau khổ để đi đến ngày hôm nay. Liệu anh có thấy uất ức không?

Núi rừng trở nên mờ ảo, mặt đất tan băng mọc lên vô số chồi non thủy tinh, dây leo thủy tinh quấn quanh trong rừng rồi nuốt chửng giấc mơ, rừng cây, bùn lầy, dân làng cầm súng, cô gái huấn luyện chó và mười bốn con chó dữ khổng lồ hóa thành khói rồi biến mất, xung quanh trắng xóa giống như câu chuyện đã đọc đến trang cuối cùng, chỉ còn lại bìa trắng trống trơn.

Hỏa Diễm Khuê cưỡi rồng đáp xuống mặt đất trắng xóa, cành cây mà Úc Ngạn tựa vào biến mất khiến y ngã xuống, y lắc lắc đầu, trước mặt lại hiện ra những nhánh cây hoa hồng thủy tinh đang bao quanh mình.

Vẻ mặt Hỏa Diễm Khuê mơ màng chạm vào bên cổ, mắt rồng bị ngón tay của cậu chạm vào tròng đen, tự giác nhắm lại.

Nụ hoa thủy tinh trước mặt cậu nở rộ, đại diện cho câu chuyện đau buồn trong ký ức đã được sửa đổi thành kết cục mà Dung Dung Nguyệt hài lòng.

“Ồ… Kết thúc rồi.” Hỏa Diễm Khuê chưa thỏa mãn, vẫn tưởng rằng có thể nhìn thấy dung mạo của rồng. Người phụ nữ trên tàu hỏa đã nói rằng, dị thể thường có xu hướng phỏng theo con người, thực sự muốn xem mặt của nó.

Dung Dung Nguyệt ngẩng mặt lên, cơ thể dây leo yểu điệu lay động, hưởng thụ chất dinh dưỡng mới làm đầy hệ thống rễ.

“Du khách, cảm ơn câu chuyện của hai người, nói cho tôi biết hai người muốn đi đâu.” Cô từ từ hỏi.

“Táo vàng, cô biết ở đâu có không?” Hỏa Diễm Khuê không chút do dự nói thẳng.

“Tôi đã không muốn ăn nữa.” Mắt rồng đột nhiên thay đổi ý định.

“Tại sao không muốn ăn, đã đến đây rồi, nếu không ăn vé tàu chẳng phải lãng phí sao?”

“… Chúng ta đi thôi, tôi thực sự không muốn ăn nữa.” Mắt rồng vươn sợi tơ ra, xoay đầu Hỏa Diễm Khuê, cố gắng làm cậu quay lại đường cũ.

Dây leo hoa hồng thủy tinh nhanh chóng sinh trưởng, tạo thành hình dạng một cánh cửa trước mặt Hỏa Diễm Khuê, ngay khoảnh khắc đầu đuôi dây leo nối liền, hoa hồng thủy tinh trên dây nở rộ, bên trong cánh cửa hiện ra một vườn táo vàng, những quả táo chín mọng đè nặng trên cành tỏa ra ánh sáng vàng óng nhàn nhạt.

“Anh em tốt, hẹn gặp lại! Tôi đi hái táo cho cậu ấy.” Hỏa Diễm Khuê vỗ vai Úc Ngạn, không thể chờ đợi mà chui vào cửa.

Một vườn táo vàng rộng lớn, dưới ánh sáng của vòng sao tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Trước vườn cây dựng thẳng một tấm biển gỗ điêu khắc ra hình dáng một con rồng, như thể khẳng định đây là lãnh thổ riêng của loài rồng.

“Không biết có thu phí không, nếu mỗi quả ba vạn thì tôi chỉ có thể mua cho cậu một quả thôi.” Hỏa Diễm Khuê nhón chân cố gắng với tới một quả táo vàng đang làm cong cành cây, nhưng cành cây cảm nhận được vật lạ đến gần, tự động nâng lên cao, khiến cậu dù nhảy thế nào cũng không với tới được.

Mắt rồng ngước nhìn cằm cậu, vươn một sợi tơ màu đỏ máu quấn lấy một quả táo vàng, nhẹ nhàng kéo xuống.

Sợi tơ quấn quanh quả táo mạnh mẽ bẻ làm đôi, đưa cho Hỏa Diễm Khuê một nửa còn mình thì cầm nửa kia, chần chừ mãi không chịu ăn.

Táo vàng tươi mới có mùi thơm giòn tan, vỏ ngoài trông như một lớp băng ngọt mỏng, khi cắn một miếng vỏ nứt ra giòn rụm, phần thịt quả bên trong lại đỏ như máu, mọng nước và ngọt ngào.

Hỏa Diễm Khuê cầm quả táo vàng đắt đỏ cẩn thận thưởng thức, thoáng chốc trong đầu hiện lên một ảo giác, cậu dường như nhìn thấy một thanh niên có sừng rồng cong ngồi dựa vào nhánh cây, một chân đung đưa trong không trung, dung mạo như quý tộc, ngũ quan tinh xảo quý phái, đồng tử vàng đỏ có một đường thẳng dọc ở trung tâm, lòng trắng mắt đen tuyền, lưỡi thì xanh dương rực rỡ.

Khi cậu tỉnh dậy khỏi ảo giác, trên nhánh cây không còn gì, nhưng làn da trên ngực cậu đã thay đổi một chút.

Da xung quanh mắt rồng bị lột một phần, lộ ra làn da không phải của con người mà là lớp vảy rồng dày đặc, đỏ trắng xen kẽ, phủ khắp từ cổ đến ngực trái, khe hở giữa những chiếc vảy như phát ra ánh lửa nóng rực của dung nham.

Hỏa Diễm Khuê không tin nổi, sờ vào “áo giáp rồng” trên người mình, động mạch cổ và trái tim yếu ớt của cậu đều được lớp giáp kiên cố bảo vệ.

“Lợi hại thật đó.” Hỏa Diễm Khuê tiện tay tìm một hòn đá nhọn trên mặt đất đập vào ngực trái mình, đá vỡ tan còn cậu thì không hề hấn gì.

“Hiệu quả của quả táo này đỉnh thật đấy, tôi ăn thêm hai quả nữa được không?”

“Đủ rồi, đừng ăn thêm nữa.” Mắt rồng vươn sợi tơ ra vuốt ve lớp vảy mới, chán nản lẩm bẩm, “Đợi đến khi tôi thật sự chán cậu, không muốn nhìn thấy cậu nữa thì hãy ăn tiếp.”

*

Hoa hồng thủy tinh vẫn đang chờ đợi Úc Ngạn nói ra điều y tìm kiếm, trong tay y cầm một cuộn danh sách nhập hàng của ông chủ Viên cùng với danh sách nguyên liệu ông cụ Vương cần để làm bộ đồ mới, có quá nhiều thứ cần biết địa điểm nhưng có vẻ mỗi câu chuyện chỉ đổi được một lần chỉ dẫn.

“Vậy tôi muốn biết nơi nào có thể tìm được thuốc giải độc bọ cạp tinh thể.” Úc Ngạn nói.

Dung Dung Nguyệt hơi bất ngờ, dây leo thủy tinh nâng cằm Úc Ngạn lên, đến gần nhẹ nhàng hỏi: “Dùng để làm gì?”

“Tôi… dị thể của tôi khi đánh nhau với nữ bọ cạp đã trúng độc, chắc không có vấn đề gì lớn đâu, chỉ là cơ thể yếu hơn trước.”

“Dị thể của cậu?” Dây leo của cô Dung Dung Nguyệt khẽ vén cổ áo của Úc Ngạn, quả nhiên trên ngực y có một dấu ấn hình mặt trời.

Dù Chiêu Nhiên đã tạm xóa bỏ nó trên du thuyền Muses nhưng việc đầu tiên Úc Ngạn làm khi xuống thuyền là tìm Chiêu Nhiên để lấy lại dấu ấn này. Nó vô cùng quan trọng với y, giống như ý nghĩa của nơi để trở về.

“Dấu ấn của Nhật Ngự Hi Hòa.” Dây leo của Dung Dung Nguyệt ý vị sâu xa vẽ theo hình hoa văn nóng rực đó, “Cậu ta vẫn chưa ký khế ước với cậu đúng không? Sao phải giải độc? Cậu ta càng yếu, xác suất cậu thành công càng lớn.”

“Vì anh ấy đau mà, cô đang nói gì vậy.” Khuôn mặt Úc Ngạn đầy nghi hoặc, “Cô là một bông hoa, chắc không có cảm giác đau đớn.” Thật muốn giật hai cái lá của cô.

Y có chút giận, hơn nữa dựa vào tên tuổi của Cáp Bạch mà tự tin, một bông hoa dị thể nhỏ bé không đáng để y để ý.

Dung Dung Nguyệt sững sờ một lúc, dây leo che mặt cười khẽ, dưới sự kêu gọi của chị, dây leo thủy tinh mọc thành một cánh cửa gợn sóng, mời Úc Ngạn bước vào: “Đi đi.”

Cánh cửa dường như thông thẳng vào bên trong một căn nhà nhỏ, trong lò sưởi chất đầy những viên đá opal đỏ rực, khiến căn nhà ấm áp khô ráo.

Một con thỏ khổng lồ đang nằm bên cạnh lò sưởi, gặm quả mâm xôi dại to bằng quả dưa hấu, đôi môi ba cánh mấp máy liên tục, một thiếu nữ đội mũ phù thủy nhọn đang nằm ngủ trên lưng con thỏ.

Những dây leo xanh mọc trong nhà rất trật tự, uốn cong thành hình giá sách, nâng đỡ những quyển sách đủ loại chất liệu và độ dày khác nhau.

“Nhà sách?” Úc Ngạn tùy tiện chọn một quyển có chữ mà y hiểu rồi tiện tay lật qua vài trang.

Mục lục chia theo thành phố, Úc Ngạn lật đến phần về thành phố Pha Tắc, quả nhiên nhìn thấy vài sinh vật mà y đã từng gặp qua.

Ốc sên Phúc Hạ tên đầy đủ là ốc sên chứa nước Phúc Hạ, thuộc gia tộc Phúc Hạ ở vùng đất cát, sinh sống ở phía đông nam thành phố Pha Tắc, có thể tìm thấy trên những cây xương rồng hình cầu. Chúng di chuyển khá chậm chạp và dễ bị bắt. Cơ thể mập mạp của chúng có thể tích trữ một lượng lớn nước để đảm bảo sống sót trong mùa khô. Một con sên trưởng thành có thể chứa tối đa một lít nước, chúng có tập tính tiết nước lên lớp vỏ bên ngoài thể để giữ ẩm cho cơ thể.



Úc Ngạn lật thêm vài trang nữa.

Hoa hồng thủy tinh tên đầy đủ là Nhật Ngự Nguyệt Hành, thuộc gia tộc Nhật Ngự ở vùng biển băng địa cực, xếp thứ hai trong các nữ thân tộc. Cư dân trong thành phố gọi cô là Dung Dung Nguyệt, ca ngợi cô như viên ngọc sáng nhất của thế giới mới.



“Chị ba của Chiêu, Chiêu, Chiêu, Chiêu Nhiên.” Hai mắt Úc Ngạn thất thần, lo lắng cắn hết mười ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.