Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 135: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 135 Sách minh họa cảnh vật



Úc Ngạn vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Chiêu Nhiên nhưng hoàn toàn mất sóng, thậm chí các chức năng cơ bản như chụp ảnh, quay phim và ghi âm đều bị nhiễu sóng, bây giờ điện thoại chỉ có thể dùng làm đèn pin.

Cuốn có cách ghi chép hoàn toàn khác với các sách về động thực vật của thế giới con người, không phân chia chi tiết về giới môn lớp bộ họ giống loài, vì trong thế giới mới này, ngay cả một hạt bụi cũng có sự sống, vượt ra ngoài phạm vi động thực vật mà con người biết, cần có đơn vị mới để đo lường các giống loài mới.

Y cẩn thận đọc kỹ hai lần phần giới thiệu về Hoa Hồng Thủy Tinh, đỡ bị bỏ sót.

Hoa Hồng Thủy Tinh là một thực vật dây leo dị thể giống cái màu xanh, thân chính tên là Dung Dung Nguyệt, sinh trưởng trên các tảng đá ngầm ven biển, bộ rễ mạnh mẽ ăn sâu vào đại dương tạo ra các nốt rễ giàu khoáng chất lắng đọng xuống đáy biển, có tác dụng làm sạch nước và nuôi dưỡng sinh vật biển.

Thân cành có đặc tính dễ vỡ như thủy tinh, khi những sinh vật khác đến gần chạm vào, hoa sẽ ngay lập tức bật ra gai nhọn để tự bảo vệ.

Những điều tốt đẹp sẽ khiến chị vui vẻ, nghe thấy bi kịch thì sẽ uể oải suy sụp. Du khách chạm vào nụ hoa trên cành có thể bước vào giấc mơ ký ức, thông qua hành động của mình để thay đổi ký ức đó nhưng sẽ không ảnh hưởng đến quá khứ thật sự, do đó hoa hồng thủy tinh cũng được gọi vui là “hoa lừa mình dối người”.

Khi du khách kể cho chị ấy nghe một câu chuyện tươi đẹp, chị ấy sẽ cung cấp phần thưởng tương ứng, dây leo mọc thành một cánh cửa tùy ý đưa du khách đến nơi mình muốn. Cũng có người không có nhu cầu gì, chỉ đến để bù đắp những hối tiếc trong quá khứ.

Chị có thể du hành đến bất kỳ ngóc ngách nào của thế giới mới, khi chim và cá ăn quả, chúng sẽ mang hạt giống đi gieo trồng khắp nơi, những hạt giống có chất liệu thủy tinh sau đó sẽ bén rễ và phát triển thành cây, chị muốn sống ở đâu thì thân chính sẽ mọc lên ở đó.

Chị có thể liên tục kéo dài cành để phân tán năng lượng của dị hạch trong cơ thể, nhờ đó kéo dài thời gian hóa kén vô tận, về lý thuyết, chị ấy có thể tồn tại lâu dài mà không cần đến người khế ước.



Úc Ngạn đọc xong hai lần, đã thuộc lòng thông tin về người chị ba của Chiêu Nhiên.

Cuối cùng y cũng thông minh hơn, đầu tiên xem qua phần ghi chép về cảnh vật của thành phố Pha Tắc trong cuốn sách này từ đầu đến cuối, tìm kiếm các sinh vật bắt đầu bằng hai chữ “Nhật Ngự”, để tránh việc vô tình mạo phạm những thân thích còn lại.

Không ngờ, y thực sự đã tìm thấy.

Thỏ băng địa cực, tên đầy đủ là Nhật Ngự Xá Xá Già, thuộc gia tộc Nhật Ngự ở vùng băng địa cực, xếp thứ sáu trong các nữ thân tộc.

Bên cạnh phần giới thiệu viết tay bằng chữ Trung Quốc tinh xảo, có một bức tranh minh họa chi tiết: một thiếu nữ đội mũ phù thủy nhọn đang nằm ngủ gà ngủ gật trên lưng con thỏ.

“Haha! Muốn gài bẫy mình chứ gì.” Biết ngay chị ba cố ý đặt bẫy chờ mình nhảy mà. Úc Ngạn cầm cuốn sách viết tay đã ngả vàng lên, so sánh hình vẽ tay với cô gái có tai thỏ đang ngủ gật trước lò sưởi, không chút khác biệt.

Cô gái đeo một cặp kính tròn lớn, một lớp tàn nhang nhạt rải rác trên cánh mũi, hai tai thỏ lông mịn vểnh lên trên vành mũ phù thủy rộng, mái tóc xoăn màu cam bông xù buộc thành hai lọn, cuối lọn buộc hai chiếc dây buộc tóc hình ngôi sao phát sáng, cả người đều cuộn tròn trong bộ lông ấm áp của thỏ khổng lồ.

Phù thủy từ từ duỗi tay ngáp dài trong lòng con thỏ, dụi mắt ngồi dậy, khi nhìn thấy người lạ trong nhà cô chớp chớp mắt.

Đầu óc Úc Ngạn xoay một vòng nghĩ ra ý hay định biểu diễn, trong lúc vô tình thể hiện tốt trước mặt chị bảy, thu hút sự chú ý của cô thỏ nhỏ, sau đó khi về nhà Chiêu Nhiên sẽ khen ngợi y hết lời, không chỉ vậy cô thỏ nhỏ còn sẽ nói nhiều lời tốt đẹp về y trước mặt anh hai, giúp anh hai xóa bỏ định kiến, từ đó y có thể thường xuyên đi mua sắm tại tiệm tạp hóa anh Viên.

“… Cuốn sách này, có bán không ạ?” Tính toán trong lòng là một chuyện, nói ra khỏi miệng lại chuyện khác, y nói vẫn hơi lắp bắp.

Cô phù thủy nhảy ra khỏi thỏ, đẩy đẩy gọng kính lười biếng đáp: “Tất nhiên là không bán, đây đều là những bản thảo viết tay mà tôi đã vất vả thu thập được, tất cả đều không xuất bản. Nhưng nếu cậu giúp tôi làm một số việc, tôi có thể cho cậu mượn đọc ở đây.”

“Việc gì?” Úc Ngạn chăm chỉ đã online.

Cô phù thủy chỉ tay về phía một giá sách hỗn độn bị sập, vì dây leo khô héo, những cuốn sách đặt trên cành rơi lả tả xuống đất, giấy ghi chú và nhãn dán rơi vãi khắp nơi, cần được sắp xếp lại.

“Tôi sẽ mất chút thời gian để pha chế nước thuốc, đến khi tôi ra ngoài cậu chỉ cần sắp xếp sách gọn gàng là được.” Cô phù thủy tai thỏ ngáp dài rồi bước vào một cánh cửa bị lá cây che phủ, bên trong tỏa ra mùi thảo dược hăng hắc.

Cô không trò chuyện nhiều với Úc Ngạn khiến y cảm thấy nhẹ nhõm, y đi vòng qua con thỏ khổng lồ đang gặm quả dâu lớn cạnh lò sưởi rồi cúi xuống bắt đầu thu dọn đống sách vở bừa bộn trên mặt đất.

Úc Ngạn có đôi mắt rất tinh, tư duy cũng nhanh nhạy, y có thể dễ dàng tìm thấy đúng chiếc đinh vít mình cần giữa một đống dụng cụ hỗn độn, vì thế việc thu dọn sách vở trở nên nhanh chóng gọn gàng.

Những cuốn sách này đều được viết bằng các ngôn ngữ khác nhau, dường như tất cả đều là tài liệu viết tay mà con người để lại.

Mở cuốn sách <Lược sử thủy triều>, những chữ viết tay tiếng Anh hoa mỹ và một số thuật ngữ chuyên ngành làm người đọc nhức đầu, từ được nhắc đến nhiều nhất trong cuốn sách này là “bức xạ”, trong thế giới mới không tồn tại mặt trời và mặt trăng nên cũng không có ban ngày và ban đêm, vật thể duy nhất cung cấp năng lượng và ánh sáng là vòng sao quay chậm trên bầu trời.

Xem ra vòng sao lấp lánh này không xuất phát từ những ngôi sao xa xôi trong vũ trụ, mà là những mảnh vụn khoáng vật trôi nổi vô kể, những mảnh vụn phát sáng này phát ra bức xạ dị hóa, khi vòng sao di chuyển theo quy luật, lượng bức xạ tại các địa điểm khác nhau cũng sẽ thay đổi theo, giá trị bức xạ cao, dị thể tại địa phương sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng do đó hoạt động tích cực, tương đương với ban ngày trong thế giới loài người; lúc bức xạ dưới ngưỡng, dị thể cũng sẽ bước vào trạng thái ngủ đông, tương đương với con người nghỉ ngơi vào ban đêm.

Do giá trị bức xạ thay đổi như thủy triều, nên người ta gọi một ngày trong thế giới mới là “ngày thủy triều”, giống như “ngày sao” quay của Trái đất, thời gian của nó cũng là 23 giờ 56 phút 4 giây, đây cũng là lý do chính khiến người ta tin rằng thế giới mới vẫn còn trên Trái đất.

“Chả trách.” Úc Ngạn gãi cằm, nhớ lại những sinh vật phát sáng trong hang băng địa cực đồng loạt tắt sáng và ngủ đông, thì ra với Chiêu Nhiên và những người khác, điều này có nghĩa là ban đêm đã đến.

Những con đom đóm xanh bay lượn trong chụp đèn thủy tinh để chiếu sáng, Úc Ngạn mượn ánh sáng của đom đóm xanh và những viên đá opal phát sáng trong lò sưởi, lặng lẽ xem những dòng chữ dày đặc khó nhận biết.

Y đọc sách rất nhanh, một khi đã chìm vào thì không dễ bị làm phiền, tiện thể y tựa vào bộ lông mềm mại của con thỏ khổng lồ, hơi ấm từ những viên đá opal phát nhiệt, thỉnh thoảng còn lấy một quả mọng nước trong đĩa trước mặt thỏ khổng lồ rồi bỏ vào miệng.

Nhà khoa học nghiêng cứu loài người Sile phát hiện ra liều lượng tối đa của bức xạ dị hóa mà cơ thể con người có thể hấp thụ là cố định, không phân biệt trẻ em hay người lớn, khi lượng bức xạ trong cơ thể đạt đến một giá trị cố định sẽ xảy ra biến dị, trong cơ thể sẽ sinh ra dị hạch, từ con người biến thành dị thể. Giá trị này chỉ liên quan đến giống loài, không liên quan đến kích thước cơ thể.

Năm L824, Ủy ban đo lường quốc tế quyết định lấy Sile (Sl) làm đơn vị tiêu chuẩn cho bức xạ dị hóa. 1 Sile đại diện cho liều lượng bức xạ dị hóa tiêu chuẩn mà con người cần hấp thụ để biến dị, liều lượng bức xạ dị hóa mà chuột thí nghiệm cần hấp thụ để biến dị là 0.01 Sile.

Tuy nhiên, bức xạ dị hóa không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với những vật dẫn gắn dị hạch trong cơ thể, dị hạch sẽ tạo ra một trường điện từ ngược trong cơ thể vật dẫn, che chắn hoàn toàn bức xạ dị hóa.

“Mày đang nhìn gì thế?” Úc Ngạn đột nhiên phát hiện con thỏ khổng lồ thích quay đầu nhìn trộm mình, nên y đặt chồng sách đã sắp xếp lên đầu nó ra lệnh, “Mày cũng giúp tao một chút đi, tao sẽ thưởng cho mày.”

Con thỏ khổng lồ ngơ ngác một lúc nhưng rồi cũng nâng hai chân trước lên, đứng dậy đặt chồng sách lên chỗ cao.

Úc Ngạn lấy trong túi ra một nắm kẹo dẻo hình trái tim, đưa đến trước cái miệng ba múi to hơn cả khuôn mặt mình: “Hình như dị thể rất thích ăn cái này, Chiêu Nhiên cũng rất thích ăn.”

Con thỏ khổng lồ thè chiếc lưỡi hồng nhạt nhỏ của nó cuốn lấy kẹo dẻo trong tay Úc Ngạn, cái miệng ba múi nhai liên tục, tựa hồ cảm thấy rất ngon. Úc Ngạn vuốt ve răng thỏ trắng tinh của nó, liếc nhìn cánh cửa xanh khép chặt của phòng chị bảy, rồi mạnh dạn ôm chặt lấy cổ nó, vùi mặt vào lông dụi lung tung cuối cùng trượt xuống theo lớp lông mượt mà.

Y rất thích thế giới kỳ lạ này, dường như mọi sinh vật dù nguy hiểm hay vô hại đều không có góc cạnh, giống như những hành tinh y từng mơ thấy khi còn nhỏ, ngủ quên dưới gầm giường khi trốn khỏi những trận đòn của người bố say xỉn.

Đôi mắt đen nhánh của con thỏ khổng lồ luôn dõi theo Úc Ngạn, cậu chàng kỳ quặc đang nằm trên lông của mình rơi nước mắt, hơi thở ấm nóng.

Úc Ngạn hít mũi, dùng lông thỏ lau sạch nước mắt trên lông mi, nhảy lên đầu con thỏ khổng lồ, chỉ huy nó đứng dậy để đưa mình lên cao, sắp xếp sách vào kệ sách bằng dây leo mới: “Bên trái chút nữa, thêm chút nữa.”

Trong lúc lật sách, Úc Ngạn phát hiện một số sách có phong cách minh họa tương tự nhau, những hình minh họa tinh xảo và sống động trong sách đều do cùng một người vẽ, trên trang bìa cũng ghi tên người vẽ là Kiều Hiểu Tinh.

Úc Ngạn ngồi xếp bằng trên đầu con thỏ khổng lồ, tiện tay lật đến trang cuối của cuốn sách minh họa cảnh vật, xem qua danh sách tham khảo và lời cảm ơn. Nghiên cứu của con người về dị thể sâu sắc hơn y tưởng rất nhiều, những kiến thức về sinh vật ở thế giới mới này chưa được phổ cập trong thế giới loài người.

Tác giả của cuốn sách minh họa cảnh vật là Tống Ngọc Ninh, trong danh sách cảm ơn dày đặc, lại có một cái tên “Úc Ngạn”.

Úc Ngạn ngạc nhiên cẩn thận xem xét nhiều lần, chắc chắn là trùng tên trùng họ với mình.

Trong lúc y đang sững sờ, nữ phù thủy tai thỏ bất ngờ đẩy cánh cửa lá xanh ra gọi to về phía con thỏ khổng lồ: “Xá Xá Già! Đến giúp em đỡ cái vạc chút.”

Đôi tai của con thỏ khổng lồ khẽ động đậy, trong cổ họng phát ra giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành: “Không rảnh, chị đang chơi với bạn của bé út.”

Có gì đó không đúng.

Úc Ngạn suy nghĩ một chút.

Cầm cuốn, xem lại mục về từ thỏ băng địa cực, bên cạnh từ này, có một mũi tên cong rất nhỏ chỉ về phía con thỏ khổng lồ trong ảnh minh họa dưới chân cô gái tai thỏ.

Như hình 1-1 chỉ ra, nữ phù thủy tai thỏ là người khế ước và con thỏ khổng lồ dưới mông Úc Ngạn chính là chị bảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.