Thỏ băng địa cực hay còn gọi là thỏ tuyết cực băng, tên đầy đủ là Nhật Ngự Xá Xá Già, thuộc gia tộc Nhật Ngự biển băng địa cực, xếp thứ sáu trong số các nữ thân tộc.
Kích thước to lớn, tứ chi dài mạnh mẽ giúp chị chạy trốn với tốc độ cao, bộ xương mềm dẻo giúp chị di chuyển dễ dàng trong những hang động băng chật hẹp. Lông trên lưng có thể thay đổi màu sắc theo môi trường, khi sống ở tuyết lông lưng có màu trắng, vào rừng thì lông chuyển sang màu xám tro hoặc nâu.
Chủ yếu ăn rêu phát sáng ở biển băng địa cực, khi sống ở vùng ôn đới thì thức ăn đa dạng hơn, bao gồm quả mọng, nấm và một số loài cây dây leo mọng nước (như chồi non của hoa hồng thủy tinh) cũng nằm trong thực đơn của chị, lưỡi của Xá Xá Già rất cứng cáp, nhai cây dây leo hoa hồng thủy tinh mà không sợ bị gai đâm.
Xá Xá Già có tính tình ôn hòa lười biếng, thích nằm trên thảm dệt bằng dây leo để sưởi ấm bên lò sưởi. Từ khi Nhật Ngự Hi Hòa rời khỏi biển băng địa cực, Xá Xá Già cảm thấy nơi ở cũ quá lạnh nên đã chuyển đến rừng cây gừa ở thành phố Pha Tắc.
Úc Ngạn trượt xuống khỏi lớp lông mượt mà của cô thỏ khổng lồ, đặt quả mọng cuối cùng trong tay trở lại đĩa thức ăn của thỏ, rồi từ từ lùi về phía cánh cửa dây leo hồng thủy tinh đã đưa y đến đây, nhưng mỗi khi y bước đến gần cánh cửa lại lùi ra sau một bước, cuối cùng các dây leo cuộn lại rồi biến mất vào trong đất, bỏ lại Úc Ngạn một mình ở đây.
“Xong hết rồi à? Cậu giỏi thật đấy.” Nữ phù thủy tai thỏ đi một vòng quanh Úc Ngạn, tay đỡ cặp kính gọng tròn lớn trên mặt, đánh giá y một lượt — mái tóc ngắn đen nhánh lộn xộn, mắt phải sâu hun hút và mắt trái gắn dị hạch, chiếc mũi tinh tế và đôi môi mỏng gần như khắc nghiệt, cùng với vài nốt ruồi đen nhỏ không đều trên má, “Tôi đã gặp cậu ở đâu chưa nhỉ?”
Úc Ngạn lắc đầu, hai tay không biết để đâu tự động chắp ra sau lưng. Y đã không còn muốn cố gắng nữa, vì cố gắng chỉ làm hỏng thêm nhiều chuyện.
“Ồ không không không, tôi đã gặp cậu rồi.” Nữ phù thủy tai thỏ giơ ngón trỏ lên vẽ một vòng tròn trong không trung, trong những khe gạch màu nâu đỏ dưới chân mọc lên một cây dây leo màu nâu sẫm, thân cây cao đến một người rồi vươn cành lá ra ngoài, những chiếc lá hình ngôi sao có màu sắc khác nhau, rất khó tưởng tượng trên cùng một gốc thực vật có thể mọc ra lá màu đỏ, xanh, tím và vàng.
Một chiếc lá màu vàng hiếm hoi trong số đó tự động bay xuống, lơ lửng trước mặt nữ phù thủy tai thỏ: “Xem này, đây là thẻ mượn sách mà cậu đã đăng ký, thành viên VIP vàng, cậu đã giúp tôi dịch nhiều bản thảo tiếng Trung, đúng không?”
“Ơ…” Úc Ngạn hoàn toàn không nhớ chuyện này, “Đúng, là tôi làm.”
“À, cầm đi mà xem, đó là những gì cậu đáng nhận được. Nhớ trả lại trước khi lá khô héo, nếu không cậu sẽ phải làm việc để đổi lấy thẻ mượn sách khác.” Nữ phù thùy tai thỏ phẩy tay, một chồng sách trên kệ dây leo nổi lên rơi vào tay Úc Ngạn.
“Phù thủy…” Úc Ngạn đã gặp nhiều chuyện lạ nhưng vẫn thấy kỳ quặc. Nữ phù thùy tai thỏ hẳn là một người gắn dị hạch thỏ trong người, viên hạch đó mang lại một số khả năng đặc biệt.
Thỏ khổng lồ Xá Xá Già nằm bên lò sưởi, hai chân trước nhàn nhã khoanh lại: “Rất nhiều học giả loài người vào ngôi nhà cây gừa này, cầm bút viết những bản thảo, dùng toàn bộ kiến thức cả đời của họ để đổi lấy chân lý.”
“Chân lý gì ạ?” Trong lúc sắp xếp sách, quả thực Úc Ngạn thấy nhiều bản thảo đầy công thức toán học và kiến thức thiên văn địa lý.
“Chị không biết, uống thuốc của Anne sẽ có được chân lý mà họ tín ngưỡng, nhưng rất nhiều học giả vĩ đại không lâu sau đều tự sát, chị cũng rất tò mò họ đã thấy gì.” Giọng nói của thỏ trưởng thành êm dịu, nếu không nhìn tận mắt, người ta sẽ nghĩ đó là một giáo viên tri thức đang giải đáp thắc mắc cho học sinh.
Nữ phù thủy tai thỏ lẩm bẩm: “Dù sao thì thuốc của em cũng không có vấn đề gì về chất lượng. Quá thông minh không phải là chuyện tốt, khi người thông minh quá khác biệt với những kẻ ngốc xung quanh, cuộc sống sẽ chẳng còn niềm vui gì nữa.”
Hành vi của họ dễ khiến Úc Ngạn cảnh giác. Hoa hồng thủy tinh thu thập trải nghiệm của những du khách loài người, Xá Xá Già thu thập kiến thức của các học giả loài người, Chiêu Nhiên thì tìm hiểu về lực lượng và vũ khí của con người, những thành viên chưa được biết đến của gia tộc Nhật Ngự có lẽ cũng đang làm những việc tương tự.
Trong phim điện ảnh, đây giống như màn dạo đầu cho việc người ngoài hành tinh chuẩn bị xâm lược Trái Đất, là thời khắc quyết định để bảo vệ tôn nghiêm loài người, Úc Ngạn nên làm gì đây?
Dĩ nhiên là tham gia với họ rồi!
Úc Ngạn nhét những cuốn sách quý vào túi đeo vai, bị thỏ khổng lồ hỏi lý do, y thật thà trả lời.
“Giải độc bọ cạp khoáng thạch tinh thể, để tôi xem nào.” Nữ phù thủy tai thỏ Anne vẫy tay triệu hồi một cuốn sách ma dược bìa cứng đã ố vàng, các trang sách tự động lật theo ngón tay cô chỉ, “Độc ong đá vẫn còn hàng, xác rắn gỗ thông cũng còn dư, cậu đi tìm một bông hoa bách hợp bọ cạp, ừm… Nhân tiện, giúp tôi mang một số nguyên liệu về nhé, đây là danh sách, tôi sẽ gia hạn thời gian mượn sách tương ứng cho cậu.”
Rất nhanh, Úc Ngạn nhận được một danh sách nguyên liệu dài như cuộn giấy vệ sinh, cộng thêm danh sách nhập hàng của ông chủ Viên, cùng với nguyên liệu cần thu thập để làm bộ độ mới, đủ để y làm một trận lớn.
Nữ phù thủy nhỏ dựa vào mông lông siêu to của thỏ khổng lồ, cố đẩy cô thỏ ra khỏi cửa nhỏ của nhà cây gừa, thúc giục Xá Xá Gia cùng đi.
Cục lông xám trắng khổng lồ lười biếng vươn người ra phía trước, sau đó lướt mượt mà ra khỏi cửa nhỏ cao ngang người của nhà cây gừa, bên ngoài nhìn vào chẳng khác gì một đống kem tươi ép ra từ túi bắt bông kem.
Úc Ngạn xác nhận hai lần, chị ấy đang cúi đầu mời y ngồi lên lưng mình.
Bám lấy bộ lông dài mượt mà, nhanh chóng trèo lên lưng Xá Xá Gia ngồi vững, Úc Ngạn bị lớp lông ấm mềm bao bọc, cô thỏ khổng lồ bắt đầu chạy đi.
Xung quanh toàn là những đại thụ rừng rậm, những sợi dây leo đan xen chằng chịt, phong cảnh hai bên lướt nhanh qua tầm mắt, gió ù ù thổi qua đỉnh đầu, Úc Ngạn chỉ còn cách cúi thấp người ép sát mặt vào lưng cô thỏ, vài lần suýt không giữ được mà trượt ra ngoài.
Dần dần, y thích nghi với tốc độ của thỏ, ngẩng đầu lên đón gió, những bông hoa xinh đẹp có mùi thơm kỳ lạ trong rừng bị gió lay nở bung, nhìn thấy người đẹp thì mở cánh hoa để thu hút, nhân cơ hội nuốt chửng đối phương, những cây cỏ chuông trắng như tuyết kêu leng keng, những con bọ kẹp màu vàng lấp lánh bay ngang qua mặt, nghe thấy tiếng chuông tan học thì đón một đàn con trên một chiếc lá lớn, để lại một dải cầu vồng phía sau cánh.
Úc Ngạn không nhịn được huýt sáo dài, trong lúc phi hành qua khu rừng, y cảm giác như mình trở thành một kỵ sĩ của vương quốc tinh linh, cưỡi trên lưng chiến thỏ dũng mãnh ra trận.
“Lần đầu tiên Anne ngồi lên lưng chị cũng vui vẻ như vậy.” Xá Xá Gia nói, “Tụi chị từng trải qua khoảng thời gian chiến tranh, trong vùng chiến sự ngột ngạt, cô bé tóc đỏ với những tàn nhang rất rực rỡ.”
“Hai người đã ký khế ước lâu chưa? Có thuận lợi không ạ?” Úc Ngạn hỏi vào tai thỏ khổng lồ.
“Đương nhiên là không thuận lợi, thỏ cuồng bạo trong kén rất khó đối phó. Nhưng em ấy đã thành công. Em ấy có một căn phòng tràn đầy trí tuệ, chị tin em ấy chính là phép màu.”
Úc Ngạn cúi người, áp mặt vào lông mềm của cô thỏ, không nói thêm gì nữa.
Trong bộ lông của cô thỏ có giấu những dụng cụ thu thập, mỗi khi đến một địa điểm, Úc Ngạn lại chui vào lông thỏ tìm kiếm các vật như lọ đựng và lưỡi hái gì đó.
Một chiếc búa nhỏ, dùng để đục khoét một lỗ trên bề mặt cây nấm đỏ Pana tròn trĩnh, cây nấm xì xì xì như bóng bay phun ra bột bào tử, Úc Ngạn đưa miệng túi kín vào chỗ xì hơi, nhanh chóng hứng đầy một túi rồi đổi sang túi khác, gói ghém xong bột bào tử nấm Pana thì ném vào lông thỏ, gạch bỏ một mục trong danh sách, tiếp tục hành trình.
Đi qua một thác nước nhỏ, nhưng khi đến gần mới phát hiện đó là một loại thực vật đóng giả thành thác nước, cành cây trĩu những giọt nước trong suốt, đó chính là quả mọng nước, có vị chua ngọt, phải dùng búa nhỏ gõ từng quả một xuống, cất vào lọ thủy tinh để bảo quản.
“Cho chị nè.” Úc Ngạn tiện tay gõ một nắm quả mọng nước cho cô thỏ giải khát, mệt thì nằm trong bộ lông thỏ đánh một giấc.
Ông Vương làm bộ đồ cần những vỏ sò ốc sóng sinh trưởng ở biển, trên bờ biển đầy những vỏ không bị sóng đánh dạt vào, nhặt đủ một trăm cái cũng không mất nhiều thời gian.
Dọc đường Úc Ngạn đối chiếu với sách minh họa cảnh vật và danh sách sưu tập, nhét toàn bộ hàng hóa vào trong thỏ khổng lồ, bộ lông dày của cô thỏ như một cái hố không đáy, ném bao nhiêu hàng vào cũng không vấn đề gì.
Hoa bách hợp bọ cạp mà Anne cần sinh trưởng trong mỏ khoáng của bọ cạp tinh thể, là chất bài tiết của bọ cạp tinh thể trưởng thành, cung cấp dinh dưỡng cho những con non trong tổ, do các mảnh vụn của pyroxen dính lại với nhau, hình dạng giống như hoa bách hợp.
Chúng len lỏi vào mạch khoáng đá tường vi qua kẽ núi, chạm vào vách đá gồ ghề là tay có thể dính đầy bột lấp lánh.
Những viên đá quý lấp lánh này không được con người khai thác vì chúng chứa nhiều bức xạ dị hóa, con người bình thường không thể đeo được nên cũng không có thị trường tiêu thụ.
Một số con bọ cạp nhỏ bò trên vách đá, hình dáng chúng khá giống nữ bọ cạp, mỗi đốt đuôi của chúng chứa đầy nọc độc màu tím, khi lắc đuôi chất độc đó sẽ như rượu vang đỏ lắc trong ly.
Vừa đi vừa tìm, cuối cùng phát hiện một hang động tinh thể to bằng miệng bát trên vách đá, trong hang đầy chất bài tiết của bọ cạp – những đá tường vi lấp lánh màu đỏ tím, mấy sinh vật chăm chỉ như đá quý này chăm chỉ ra vào tổ.
Xá Xá Già cúi xuống trước hang động tinh thể, nheo một mắt nhìn sâu vào trong: “Thấy rồi, nó ở bên trong.”
Nhưng hang động này quá hẹp, kẹp dài chuyên dùng để thu thập hoa bách hợp bọ cạp không thể vào được.
Xá Xá Già vẫn đang loay hoay tìm kiếm dụng cụ có thể dùng được, Úc Ngạn đã xắn tay áo, trực tiếp thò cả cánh tay vào hang động tinh thể để nhổ hoa bách hợp bọ cạp bên trong.
“Ối trời! Con người!” Cô thỏ khổng lồ kinh ngạc kêu lên, răng thỏ cũng lộ ra.
Xá Xá Già nhanh chóng cắp lấy đứa trẻ nghịch ngợm đang thò tay vào tổ bọ cạp, kéo Úc Ngạn ra khỏi miệng hang, tay y nắm chặt hoa bách hợp bọ cạp trong suốt, cánh tay bị hàng chục con bọ cạp tinh thể giận dữ cắn đầy.
“Chuyện nhỏ,” Úc Ngạn hoàn toàn không hoảng hốt, “Có thuốc giải rồi thì em sợ gì chúng?”
Cô thỏ khổng lồ cắp y lắc lắc, mấy con bọ cạp rơi lộp độp xuống đất, bò đi khắp nơi.
Trong mắt Úc Ngạn, những con bọ cạp tinh thể này giống như những viên đá quý biết di chuyển, hoàn toàn không đáng sợ, nhưng trong mắt dị thể bình thường, hành động của y chẳng khác gì thò tay vào tổ ong vò vẻ như cảnh trong phim kinh dị.
“Nhóc con, chị phải nói chuyện nghiêm túc với em rồi.” Cô thỏ khổng lồ ném y xuống đất, dùng đầu đẩy y vào tường, nhe răng thỏ ra hỏi y: “Vậy nhóc thối kia đã cứu mạng em à?”