Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 145: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 145 Sinh thái



Xá Xá Già vốn định giả vờ không nhận ra Chiêu Nhiên đang lúng túng đến mức chỉ có thể chuyển chủ đề, nhưng khi liếm vào mặt anh thì bị nhiệt độ nóng hổi làm bỏng lưỡi, phải hít vào vì đau đớn càng làm Chiêu Nhiên xấu hổ thêm.

Thỏ khổng lồ vặn vẹo cơ thể lông xù của mình: “Nếu vậy chị sẽ về nhà cây gừa đợi hai đưa trở về.” Bộ lông mềm mại của chị tương đương với một chiếc túi không gian, có thể nhét vào vài chiếc xe buýt cũng không thành vấn đề, chị phụ trách thu thập và vận chuyển cho gia tộc Nhật Ngự. Lông của chị chứa đầy các nguyên liệu mà Úc Ngạn đã thu thập và đóng gói, thắng lợi trở về.

Chiêu Nhiên ném chiếc ba lô mang từ nhà lên lưng Xá Xá Già, chị chào tạm biệt đơn giản rồi như một đống kem bơ lớn chui qua một cái hang hẹp để lại Chiêu Nhiên vẫy tay đứng đó.

Dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào cửa hang nơi thỏ khổng lồ biến mất bị Úc Ngạn nhìn thấy hết, dù chưa thể hiểu được nỗi buồn khi gặp lại người nhà rồi chia ly, nhưng Úc Ngạn quyết định đẩy nhanh tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của Chiêu Nhiên để có thể sớm quay về nhà cây gừa, giúp Chiêu Nhiên có thể nói chuyện với người nhà nhiều hơn.

Đã vậy thì không loot được bao nhiêu cũng không sao.

“Bộ đồ này của anh là sao vậy? Trông khá đẹp mắt.” Y tự nhiên nắm tay Chiêu Nhiên dẫn vào sâu trong mê cung hang động, “Nhìn thêm một lần nữa em sẽ mất khả năng hành động.”

“Hử?”

“Đừng làm ồn.” Y đang nghiêm túc tưởng tượng trong đầu cách cởi chiếc áo này.

“Nhóc ranh.”

“Khi đến đây, em thấy một bầy bọ cạp tinh thể đang xếp hàng bò vào hang động tinh thể, không biết có tính là manh mối không. Vì bọ cạp tinh thể có thói quen xếp hàng tìm kiếm khoáng thạch để ăn, đội thám hiểm có lẽ sẽ vào theo.”

“Không phải cứu không công đâu còn lấy được chút lợi ích nữa.” Úc Ngạn vừa nói vừa tung quả dị hạch cấp đỏ mới cướp được lên rồi bắt lại, nhét vào máy phân tích hạch để kiểm tra khả năng.

Tên: Hạch công năng – Kỹ thuật điều khiển tơ

Nguồn gốc: Cỏ phi tơ hồng mạch khoáng đá tường vi

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Đỏ cấp một (đỏ hồng)

Khả năng cơ bản: Quấn quanh, cắt và điều khiển nhẹ một mục tiêu đơn lẻ.

Giới hạn sử dụng: Cỏ phi tơ cần thời gian tái sinh sau khi bị đứt. Chỉ có thể sử dụng lại sau khi tái sinh hoàn toàn.

Giới thiệu vắn tắt: Cỏ bồ dẻo dai như tơ, đá to không thể lay chuyển.

Điều khiển cộng hưởng: Không xác định

“Viên hạch này… hình như chẳng có tác dụng gì.” Úc Ngạn tắt màn hình máy phân tích lưu trữ hạch, đây là một dị hạch có tính năng không chế, nhưng dựa vào sức mạnh của cỏ phi tơ sinh trưởng hoang dại bên ngoài, thời gian khống chế chắc chắn sẽ khá ngắn.

“Người đàn ông đó nói dối, ông ta nói viên hạch này nhặt từ đáy mỏ, nhưng thực tế lại đào ra từ gốc của cỏ phi tơ, đất vẫn còn trong móng tay ông ta.” Úc Ngạn vừa nắm tay người đi cạnh vừa lẩm bẩm, “Toàn bộ hệ sinh thái động thực vật trong mạch khoáng khoáng chất này đều tồn tại mối quan hệ cộng sinh, bọ cạp tinh thể đào hang làm tơi xốp đất cho cỏ phi tơ, cỏ phi tơ thu hút và bắt con mồi cung cấp canxi cho bọ cạp tinh thể (xương dị thể), chất bài tiết của bọ cạp tinh thể cung cấp canxi cho loài ốc dị thể sống sâu trong hang, những ốc dị thể này là nguồn gốc sản sinh ra đá tường vi, cung cấp thức ăn chính cho bọ cạp tinh thể.”

“Ông ta đã đào một gốc hạch, cả đám cỏ ở cửa hang sẽ dần chết hết, bầy bọ cạp tinh thể quanh đó cũng sẽ chết theo, tốc độ sản xuất khoáng thạch của ốc dị thể sâu trong hang sẽ chậm lại, thức ăn cho bọ cạp tinh thể ít đi, số lượng giảm xuống, hệ sinh thái của mạch khoáng này sẽ mất cân bằng một thời gian mới có thể phục hồi. Em đi qua gốc cỏ đó cũng không hề đào.”

“Đồ ở thế giới mới chỉ có thể trao đổi, ông ta đào gốc cỏ phi tơ, bọ cạp tinh thể sẽ bao vây ông ta, ăn máu thịt và xương của ông ta, dùng dưỡng chất duy trì sự sống cho cỏ dây leo sau khi héo tàn, thực ra dù anh có nổ súng hay không, có giết chết mẹ bọ cạp tinh thể hay không, chỉ cần ông ta còn sống rời khỏi đây, tổn thương cho hang mỏ này đã gây ra rồi sao lại tha cho ông ta, nếu anh không đến em sẽ cướp hạch rồi chặt ông ta ra cho bọ cạp tinh thể ăn.”

Chiêu Nhiên để tay trái vào túi áo bảo vệ chống bức xạ, tay phải bị Úc Ngạn kéo đi lắng nghe y nói rất lâu, dù lời nói của Úc Ngạn vẫn mang sự khinh thường không đặt mạng người vào mắt nhưng giờ đây Chiêu Nhiên lại không thể nổi giận.

Có nên mắng y vài câu không nhỉ? Hốc mắt Chiêu Nhiên tự dưng cay cay, không hiểu sao bóng dáng gầy gò trẻ tuổi ấy lại như đang phát sáng, vừa nghịch ngợm lại đáng tin cậy.

“Ở lại Subway có quan trọng đến vậy không? Chúng ta chuyển đến thế giới mới sống thì sao?” Úc Ngạn đột ngột hỏi.

“Rất quan trọng, thế giới mới cần được bảo vệ. Vì cửa chính thông với thế giới con người đã mở, thế giới mới đang bị xâm lấn với tốc độ rất nhanh. Có những việc anh không làm thì sẽ có dị thể khác thay thế, đó là điều không thể tránh khỏi.”

“Nhưng anh khó mà tự bảo vệ được mình.”

“Đúng vậy, nên trước khi chết anh muốn làm nhiều việc hơn cho đồng loại và gia tộc.”

Úc Ngạn quay lại, nhìn sâu vào mắt anh một lúc lâu rồi quay đi lẩm bẩm: “Tốt bụng đến mức làm em ghét.” Y nhìn chằm chằm vào khoảng không nghĩ thầm, chi bằng sau khi ký khế ước sẽ ép buộc anh giết người cướp của để xem lương tâm anh day dứt thế nào, muốn anh ấy khổ sở. Nhưng lại không thể đối xử như vậy, vì nếu anh thật sự rơi nước mắt Úc Ngạn sẽ hòa tan cùng với sự oán trách đó.

Úc Ngạn đành phải thỏa mãn cơn nghiện hành hạ Chiêu Nhiên trong đầu, đang mơ màng thì bất ngờ tay trái bị kéo một cái, y ù ù cạc cạc quay đầu thì bị Chiêu Nhiên mãnh mẽ kéo vào lòng, ôm chặt bằng một tay.

“Mới có một ngày không gặp mà em hiểu ra nhiều điều nhỉ.” Chiêu Nhiên dùng mu bàn tay lau bụi bẩn trên má y, “Sao lại tiến bộ nhanh thế này.”

Úc Ngạn vỗ vào chiếc túi đeo vai nặng trĩu trên lưng, bên trong chứa bộ sách minh họa cảnh vật thế giới mới rồi ngẩng cao đầu chờ đợi được khen ngợi.

“Rất tốt, khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác.”

Úc Ngạn hài lòng hỏi tiếp: “Anh làm thế nào để sống trong thế giới loài người? Nếu em đuổi anh ra khỏi nhà, anh sẽ lập tức bị lừa đi làm lao động đen, bị mổ lấy nội tạng để bán, nhiễm các bệnh truyền nhiễm và bệnh ngoài da rồi phải đi ăn xin dưới gầm cầu, đúng không? Anh chắc chắn sẽ bị lừa mà.”

“Đúng vậy.” Trong giọng nói Chiêu Nhiên mang theo ý cười.

“Vậy anh rất sợ em sẽ bỏ rơi anh nhỉ?”

“Ừ, rất sợ. Không thể thiếu em.”

“Hừ, em biết mà, em phải chăm sóc anh.” Úc Ngạn ngồi trong lòng anh không cần đi bộ, miệng thì nhai bánh quy do Chiêu Nhiên mang đến để lấp đầy bụng, mũ trùm đen nhánh rất bẩn, dính đầy lông thỏ và cọng cỏ, trong tóc ngắn còn dính một quả cỏ phi tơ giống như quả cây chùm ngây có gai nhỏ, Chiêu Nhiên giúp y nhổ ra ném xuống đất rồi phủi sạch vụn bẩn trên áo Úc Ngạn.

Sau khi tiến sâu vào hang khoảng hai trăm mét, lối đi trong hầm biến mất, nhờ ánh sáng tím đỏ phát ra từ bọ cạp tinh thể bò trên tường, ở góc mặt đất có một hang hẹp dốc xuống vừa đủ cho người trưởng thành cúi mình đi vào, đáy hang phẳng lì trông như cầu trượt. Các sinh vật nhỏ phát sáng trên tường đang nối đuôi nhau tiến vào trong.

“Chính là chỗ này, muốn vào lõi mạch khoáng chắc chắn phải theo đường của bọ cạp tinh thể.” Úc Ngạn nhảy xuống khỏi người Chiêu Nhiên, tựa vào mép hang nhìn vào trong, mắt trái gắn hạch quái dị – Dơi ma quái phát ra ánh bạc, trong chớp mắt cả người y hóa thành đàn dơi đen nhánh, ré lên rồi bay vào trong hang.

Tay Chiêu Nhiên bám vào mép hang thấp, đẩy cơ thể nhảy vào trong, hai chân chùng xuống giảm tốc độ rồi trượt xuống dưới. Bộ đồ chống bức xạ có bề mặt cao su đặc biệt bền bỉ và chống mài mòn, xuôi theo bề mặt đá gồ ghề mà không để lại vết xước quá sâu nào trên áo.

Khi gần đến đáy hang, Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, nên trước khi chạm đất đã chuẩn bị tư thế đứng vững, quả nhiên, mặt đất bị dòng suối màu đỏ nhạt bao ngập, độ sâu vừa đủ chạm mắt cá chân.

Bộ đồ chống bức xạ được trang bị ủng cao chống nước, bao phủ từ dưới đầu gối trở xuống, đế giày có các đường nối kín giúp không thấm nước, bề mặt mô phỏng da cá mập giúp giảm lực cản khi lội trong nước.

Đàn dơi bay phía trước dò đường quay lại phía sau Chiêu Nhiên, Úc Ngạn hiện lại thành người, ôm cổ leo lên lưng Chiêu Nhiên: “Nước có màu gì kỳ lạ vậy, may mà không dẫm phải.”

Chiêu Nhiên cõng y đi về phía trước, một khối băng tinh thể nổi theo dòng nước trôi đến, Chiêu Nhiên vừa vặn bước tới chắn lại, Úc Ngạn dùng gậy bóng chày kiêu ngạo gõ gõ vào khối tinh thể, thử chạm vào bề mặt, xác định nước không có tính ăn mòn rồi mới vớt khối tinh thể lên, bật đèn pin để quan sát.

Ánh sáng chiếu rõ toàn bộ khối tinh thể, bên trong có một bộ xương tay người hoàn chỉnh. Thậm chí có thể quan sát thấy các chấm nhỏ thô ráp trên bề mặt xương trắng, xương tay cong nhẹ.

“Hổ phách tinh thể hồng à anh.” Úc Ngạn giơ khối tinh thể xinh đẹp lên thưởng thức, “Để dưới đèn bàn là tuyệt.”

Tay trái ôm khối hổ phách tuyệt đẹp, cầm đèn pin lội trong nước tìm những mảnh sót lại khác, nhưng cứ đi vài bước lại thấy dưới nước cạn có những chồng trứng nhỏ màu tím đỏ bán trong suốt, hàng chục viên chất đống cùng nhau, màu sắc tươi sáng y như trứng ốc bươu vàng.

“Chắc là trứng của thạch sừng tinh thể.” Chiêu Nhiên cẩn thận bước những bước nhỏ hơn, tránh đạp lên những đống trứng thạch anh nhỏ dưới đáy nước, sợ dẫm nát những sinh linh yếu ớt này.

“Nhìn giống thật. Bây giờ đang là mùa sinh sản của thạch sừng tinh thể.” Úc Ngạn đã cùng với Xá Xá Già đọc xong phần về mạch khoáng đá tường vi trong sách minh họa cảnh vật, biết ở tâm mạch có một loài sinh vật có hình dạng ốc, tên là thạch sừng tinh thể, có đầu dài nhọn như kem ốc quế cắm ngược vào khe đá, nó sẽ thò đuôi ra ngoài vỏ, biến thành hình dáng của một người phụ nữ xinh đẹp, thường không chủ động tấn công các sinh vật khác.

Một tiếng rên đau đớn đột ngột vang lên từ sâu trong hang ngầm, Úc Ngạn cảnh giác ngẩng đầu, xác định nguồn âm thanh ở thượng nguồn của dòng nước.

Chiêu Nhiên nhanh chân lội qua, âm thanh người nói càng lúc càng ồn ào, có người gào thét khóc lóc ầm ĩ, có người vội vã lội nước và tiếng sột soạt của quần áo rất hỗn loạn.

“Trong nước có máu.” Úc Ngạn chiếu đèn pin xuống chân, dòng nước pha lẫn những sợi máu người, “Có người bị thương, có lẽ lại đụng phải con tinh bọ cạp đang trốn chạy.”

“Trong nước có máu.” Úc Ngạn dùng đèn pin chiếu sáng dưới chân, thấy dòng nước pha lẫn những sợi máu loang, “Có người bị thương, không lẽ va phải con bọ cạp tinh thể bỏ chạy kia.”

Vòng qua cột đá bị nước ăn mòn che khuất tầm nhìn, mấy nhà thám hiểm mặc đồ bảo hộ chống bức xạ đơn giản đang luống cuống di chuyển một đồng đội bị thương, trên người đầy máu, người đồng đội bị thương kia đã mất sức để kêu đau, mặt tái nhợt gần như hôn mê.

Người bị thương nặng ấy bị cắt cụt tay phải từ cổ tay, vết cắt mịn màng dù đã thắt garô cầm máu sơ cứu nhưng máu thịt của anh ta dường như đang tan chảy, máu hóa thành nước rơi khỏi xương thịt.

“Có chuyện gì vậy?” Chiêu Nhiên nhanh chóng đến giúp họ xử lý vết thương cho người bị nạn, Úc Ngạn vốn không muốn giúp, nhưng Chiêu Nhiên đã đi y cũng đành phải theo giúp một tay, do dự một lúc, luyến tiếc lấy miếng hổ phách xương tay màu hồng mình nhặt được ra, đưa lên trước mặt người bị thương thoi thóp hỏi: “Cái này anh còn cần không?”

Người đó thấy tứ chi bị đứt của mình thì ngất xỉu ngay lập tức. Người bị thương không giãy giụa nữa, việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn nhiều cũng coi như giúp được một chút.

Nghe mấy người đó kể lại, nguyên nhân là do chạm vào trứng chất đống trong nước, đơn thuần chạm vào thì không sao nhưng người này tò mò bóp vỡ một quả, lúc đó như kích hoạt cơ chế bảo vệ nào đó, máu thịt tan chảy trong tinh thể đóng băng, máu thịt tan chảy trong tinh thể đông cứng, anh ta chưa kịp phản ứng thì tay phải đã rơi ra khỏi cổ tay, trôi theo dòng nước rồi cơn đau thấu xương ập đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.