“Anh ta mất máu quá nhiều, đưa anh ta đến chỗ an toàn trước đã.” Chiêu Nhiên vác người bị thương lên vai, chỉ vào vách đá cách đó mười mét, cách mặt đất một mét có một cái hốc lớn do bọ cạp tinh thể đào ra, vách hốc không đủ chắc chắn đã từng bị sập, vài tấm đá rơi vào nước chống đỡ nhau tạo ra một chỗ trên mặt nước có thể tạm nghỉ chân.
Tay trái Úc Ngạn ôm hổ phách tinh thể xương tay màu hồng, tay phải vác khẩu súng bắn tỉa mini của Chiêu Nhiên trên vai, đi theo sau đội thám hiểm bốn người, lạnh lùng nhắc nhở: “Cẩn thận chút, nếu đạp nát thêm trứng cả chân cũng sẽ bị đóng băng trong tinh thể.”
Nghe vậy, mọi người đều cẩn thận hơn nhiều, đi từng bước nhỏ về phía bệ đá cố ý tránh những quả trứng nguy hiểm. Úc Ngạn chẳng tin tưởng họ, luôn sẵn sàng hóa thành dơi ma quái thoát khỏi mặt nước.
“Đội thám hiểm từ đâu tới thế, chẳng chuyên nghiệp chút nào.” Giọng Úc Ngạn lạnh nhạt, dù chỉ đang lầm bầm lầu bầu nhưng người khác nghe lại thấy ngữ điệu chói tai, hùng hổ doạ người.
Đội trưởng họ Triệu giơ cao ba lô đi trước, mặt tái mét lông mày nhíu chặt, có vẻ cú sốc từ việc thành viên bị trọng thương đã ảnh hưởng rất lớn đến hắn, quay đầu lại cãi nhỏ: “Tư liệu của chúng tôi không đầy đủ, trên đó không viết việc phá trứng sẽ gây hậu quả gì.”
“Bởi vì học giả viết sách minh hoa cảnh vật chưa từng dại dột bóp vỡ trứng nên người ta không biết.” Đối phương cãi lại làm Úc Ngạn càng thêm bực, không muốn nói chuyện với người lạ nhưng không nói ra thì tức giận dồn nén. “Nếu mấy người tiếp tục khám phá theo cách này, chết hết ở đây cũng bình thường sao mới chỉ chết một người thế?”
“Cậu nói lại lần nữa xem?!” Đội trưởng Triệu quay lại túm lấy cổ áo Úc Ngạn, nhưng cằm đột nhiên bị cấn, một khẩu súng lạnh lẽo kề sát dưới cằm hắn, tay phải Úc Ngạn cầm súng, đôi mắt khác màu lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt người đó, nhướng mày: “Ông mà ngã xuống sẽ đè lên đống trứng, có lẽ sẽ biến thành một bộ xương người hoàn chỉnh trong hổ phách, trước khi chết có thể tạo dáng như bức tượng “Người Suy Tư” không, để trong phòng khách rất hợp.”
“Khụ.” Chiêu Nhiên đặt người bị thương xuống tản đá, thử bắt mạch, quay lại cảnh báo đội trưởng Triệu giữ im lặng: “Này anh, đừng tranh cãi nữa, trợ thủ của tôi tinh thần không ổn định, anh đừng chọc tức em ấy.”
“Công ty mấy người tuyển người kiểu gì vậy.” Đội trưởng Triệu nén giận trong lòng, vì lãnh đạo Subway có mặt nên không thể lên cơn, quay người ngồi bên cạnh thành viên của mình để kiểm tra vết thương.
Chiêu Nhiên vỗ nhẹ đầu Úc Ngạn, ngầm cảnh báo như đang nhắc nhở mèo con liên tục đẩy ly thủy tinh xuống đất nhưng miệng lại nói: “Nhưng đúng là những đội thiếu trang bị không nên tiếp cận thế giới mới, nơi đây rất nguy hiểm và cũng lãng phí nguồn lực cứu hộ. Các anh được bộ phận nào cử đến?”
Đây chính là lí do Cáp Bạch luôn phản đối việc để Úc Ngạn vào thế giới mới một mình, con người bình thường dễ bị thương khi khám phá thế giới mới, vì họ thích bẻ gãy chỗ này đào hỏng chỗ kia. Động thực vật thế giới loài người luôn êm dịu không phản công trả đũa, nhưng dị thể ở thế giới mới không dễ dàng tha thứ cho những thói quen xấu của con người.
Trong đội có một thành viên tính tình hiền lành tên là Hồng Thanh, người đẫy đà béo mập, bộ đồ bảo hộ chống bức xạ bó sát làm bụng hắn ta căng lên, hắn ta vẫy tay giải thích với Chiêu Nhiên: “Chúng tôi là đội thám hiểm dân sự, nhưng đúng là hiểu biết về thế giới mới chưa đủ, lần này cũng vì hứng thú với mạch khoáng đá tường vi mà cùng nhau đến đây.”
“Mấy người đến đây bằng cách nào?” Chiêu Nhiên thắc mắc hỏi.
“Đi thuyền.” Hồng Thanh không suy nghĩ đáp lại nhưng bị đội trưởng Triệu trừng mắt nên không dám nói thêm.
Không khó để tưởng tượng, nếu Subway đã nghiên cứu ra cách mở thông giao thông giữa thế giới mới và thế giới loài người thì chắc chắn cũng có nhiều người khác đã nắm được công nghệ này.
“Các anh có tất cả bao nhiêu người?”
“Trừ chúng tôi ra, còn có năm người đi đường khác, chúng tôi vẫn chưa gặp nhau. Bị mắc kẹt trong vùng nước nông này mãi không ra được, thử quay lại theo đường cũ nhưng dốc đứng quá trơn và cao, không lên nổi.”
“Đừng lo lắng quá, đội cứu hộ đặc biệt đã mang theo thiết bị cứu hộ đến mạch khoáng, chắc sẽ đến nhanh thôi.” Chiêu Nhiên đơn giản an ủi tâm trạng hoảng loạn của vài người rồi hỏi tiếp, “Các anh có mang súng không?”
Các thành viên đội thám hiểm im lặng, ánh mắt lảng tránh không trả lời thẳng, Hồng Thanh vô thức sờ vào túi súng bên ngoài đùi.
Chiêu Nhiên lại kiểm tra tình trạng cầm máu của người bị thương, dặn dò theo thường lệ: “Trong khu vực lõi mạch khoáng đá tường vi tuyệt đối không được nổ súng, khu vực lõi có rất nhiều dị thể, tên là thạch sừng tinh thể, là một loài sinh vật thân mềm, ngoại hình giống với loài sinh vật biển Cameroceras của thế giới loài người trong kỷ Ordovic.”
“Giống như con bạch tuộc đội mũ ốc kem.” Úc Ngạn thuận miệng bổ sung.
“Vỏ xoắn ốc của chúng được kết dính từ các khoáng chất tinh thể mật độ cao, cực kì cứng cỏi và trơn truột, đạn thường hoặc đạn dị hạch cấp bậc thấp hơn thạch sừng tinh thể đều không thể phá vỡ lớp vỏ tinh thể này, sẽ bị phản đạn đổi hướng, đạn lạc rất dễ gây thương tích cho đồng đội.”
Mọi người đều gật đầu, hứa sẽ ghi nhớ.
Thành viên nằm trên bệ đá đã ngừng chảy máu, yếu ớt mở mắt mơ màng, nắm chặt tay người anh em tốt bên cạnh, ngẩng đầu nhắc đến gia đình.
Nghe nói còn có năm kẻ xui xẻo cần cứu, Úc Ngạn không kiên nhẫn nhảy xuống bệ đá, nhảy lò cò trên những viên đá cuội nhô lên khỏi mặt nước, đi ngược dòng thượng du tìm kiếm.
Ngọn nguồn của dòng nước màu hồng nhạt này ở đâu?
“Meow meow!” Úc Ngạn nghe thấy tiếng kêu nhỏ nhẹ, giơ đèn pin lên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm ra nguồn gốc của tiếng kêu trong khe hở giữa đống trứng.
Một sinh vật hình người cực nhỏ đứng trong khe hở của đá cuội, toàn thân màu hồng nhạt, những sợi tơ trên đầu được buộc thành hai bím tóc nhỏ xinh, ngũ quan đều là màu hồng phấn non nớt, giống như cô bé ngón tay cái. Khi bị ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu vào, cô bé còn giơ đôi tay nhỏ không có ngón để che khuôn mặt tròn của mình.
Úc Ngạn cẩn thận tiến gần, dùng gậy bóng chày kiêu ngạo thử khều khều những viên đá cuội gần cô bé ngón tay cái thì phát hiện sinh vật nhỏ bé màu hồng không có chân, nửa thân dưới mọc trong một chiếc vỏ ốc tinh thể màu hồng, phần nhọn của vỏ ốc cắm vào bùn dưới đáy nước, sinh vật trông giống cô gái thực ra là đuôi của thạch sừng tinh thể, phần đầu ẩn sâu trong chiếc vỏ xoắn ốc.
Trong khe đá cũng có vài quả trứng, đã lớn bằng nắm tay chỉ một thời gian nữa là sẽ nở, lúc đó nơi này sẽ đầy ắp những bạn nhỏ màu hồng.
Úc Ngạn ngồi xổm lên đá cuội, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của cô bé, giống như lòng đỏ trứng được màng trứng bao bọc, có lẽ chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ. Cô bé tò mò nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, hai tay xoa xoa má làm mặt mình sáng bóng óng ánh.
Dòng nước chảy vào các khe hở giữa những viên đá cuội chất đống, khi di chuyển vài viên đá cuội quả nhiên nhìn thấy một cái hang do bọ cạp tinh thể đào trên vách đá, có thể thông sang một không gian khác.
Y đang mải mê chơi, đột nhiên cảm thấy có ai đó đặt tay lên vai mình, nghĩ là Chiêu Nhiên nhưng khi quay đầu lại ythấy bàn tay trên vai không có năm ngón, da trắng pha hồng, chất liệu giống như đá opal.
“Meow.” Tiếng gọi quyến rũ trưởng thành vang vọng sát tai y.
Úc Ngạn giật mình quay phắt lại, một người phụ nữ mắt đỏ đứng sau lưng y, suýt chút nữa thì mũi chạm vào mũi cô ta, khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn được chạm khắc từ tinh thể màu trắng sữa giống như các mặt cắt của kim cương, nngũ quan lộ ra màu hồng rực rỡ, phần dưới không có chân, ngồi trong một chiếc vỏ ốc tinh thể khổng lồ màu hồng to bằng máy giặt, nhìn thoáng qua thì thấy đáng sợ, nhìn lâu lại càng kinh hoàng tới tận tâm hồn, đặt trong viện bảo tàng chắc chắn sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật kinh dị.
Úc Ngạn bị dọa thật, theo phản xạ lùi lại nhưng gót chân vấp phải đá cuội, ngã ngửa ra phía sau, y lập tức ném đèn pin và gậy bóng chày, hai tay chống đất uốn cong eo nằm ngửa trên đống đá cuội, suýt chút nữa đè vỡ những quả trứng tinh thể sắp nở dưới đáy nước.
Nhưng tư thế này rất khó để tự đứng dậy, Úc Ngạn nghiến răng chống đỡ, kích hoạt hạch quái dị – dơi ma quái trong hốc mắt, ngay khi cơ thể sắp biến thành dơi thì một bàn tay kéo cổ y lên, trực tiếp nhấc y dậy rồi vác lên vai.
“Suỵt, cẩn thận nào.” Chiêu Nhiên vác Úc Ngạn lên vai, nhặt gậy bóng chày kiêu ngạo và đèn pin trong nước trả lại cho y.
“Ai da, thật phiền phức khi phải đối mặt với những pha bất ngờ này.” Úc Ngạn bật đèn pin chống nước xung quanh tìm kiếm tung tích của thạch sừng tinh thể, “Cô ta từ đâu chui ra vậy.”
Ánh sáng của đèn pin chiếu lên trần hang, ánh sáng những viên tinh thể hồng làm mờ mắt Úc Ngạn, Chiêu Nhiên cũng ngước đầu lên, mắt anh có thể nhìn rõ hơn, trên trần hang tối tăm sâu thẳm bám đầy hàng trăm thạch sừng lớn nhỏ, vô số người phụ nữ treo ngược buông thõng tay, đôi mắt không tròng phát ra ánh sáng đỏ ngây dại nhìn chằm chú bọn họ.
Những con thạch sừng tinh thể nhỏ nhất to bằng cái bình đựng nước, còn lớn nhất thì có thể sánh với thùng chứa nước, những chiếc vỏ xoắn ốc tinh thể của chúng lắc lư xào xạc khi bị ánh sáng chiếu vào.
Làm phiền rồi. Úc Ngạn lúng túng chuyển ánh đèn pin sang chỗ khác, giật nhẹ tóc Chiêu Nhiên: “Lối ra nằm sau đống đá cuội, chúng ta mau đi thôi.”
“Đừng sợ. Vì em vừa đến gần trứng mới nở nên mẹ của chúng xuống kiểm tra, thấy không có gì nguy hiểm thì quay lại.” Thạch sừng tinh thể cái thường tập trung đẻ trứng và chăm sóc con non, nhờ vậy mà chúng có thể luân phiên nghỉ ngơi, còn thạch sừng tinh thể đực thì phụ trách đi thu thập thức ăn từ khu tập trung của bọ cạp tinh thể.
Chiêu Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Gọi đội thám hiểm nhanh chóng rời khỏi đây, làm phiền thạch sừng tinh thể trong mùa sinh sản rất nguy hiểm.”
Đội thám hiểm cẩn thận lội qua nước, tránh xa tất cả đống trứng, đội trưởng Triệu cõng người bị thương đi sau cùng, thỉnh thoảng lên tiếng an ủi đồng đội.
Mọi người thận trọng dọn những viên đá cuội chắn lối ra, Úc Ngạn hóa thành dơi ma quái đi trước dò đường, sau khi xác định an toàn sẽ ra hiệu cho những người phía sau đi theo. Hồng Thanh mập nhất, bị kẹt ở cửa hang không ra được, các đồng đội dùng hết sức đẩy bắp đùi hắn ta làm chậm trễ hai phút, Úc Ngạn mất hết kiên nhẫn, đá một cái vào mông hắn ta đẩy thẳng ra khỏi hang.
Hai người còn lại nhỏ con hơn, trèo ra rất suôn sẻ.
Đội trưởng Triệu định đưa người bị thương ra trước rồi mới đi sau, nhưng cảm thấy có lực kéo ngược lại, đồng đội bị thương trên lưng hắn yếu ớt nói: “Đội trưởng… cứu… cứu mạng…”
Đội trưởng Triệu hoang mang quay đầu, bất ngờ chạm mặt với một người phụ nữ có khuôn mặt màu hồng. Người phụ nữ không biểu cảm như một bức tượng opal, lạnh lùng dùng cánh tay không có năm ngón quấn quanh mắt cá chân của người bị thương.
Phía sau cô ta, những vỏ xoắn ốc màu hồng trên trần hang rơi xuống như mưa, các đầu xoắn tinh thể cắm vào mặt đất không một tiếng động, hàng chục người phụ nữ tinh thể giống nhau trồi ra khỏi vỏ, tay quấn quanh cơ thể người bị thương, kéo ngược lại.
Sau khi đưa ba thành viên ra ngoài, Úc Ngạn quay lại thì bị số lượng thạch sừng tinh thể xuất hiện đầy đất dọa sợ, liền nắm chặt tay Chiêu Nhiên: “Ông ta bóp nát trứng có lẽ để lại mùi, Thạch sừng sẽ không tha cho ông ta.”
“Đội trưởng Triệu, anh ra trước đi.” Chiêu Nhiên đưa tay đón người trên thương trên lưng hắn. Đội trưởng Triệu cũng sốt ruột, giọng nói vang dội cực kỳ lo lắng, rút súng chĩa vào những chiếc vỏ xoắn ốc tinh thể đang bò tới gần: “Anh ta không đáng bị như thế này! Mất một tay mà vẫn không tha? Nhất định phải mất mạng sao?”
Chiêu Nhiên đè thấp nòng súng của hắn xuống: “Đừng quên tôi đã dặn gì. Quy luật của thế giới mới này sẽ không mặc cả với anh.”
Chiêu Nhiên cố gắng đấu sức với những thạch sừng tinh thể, nhưng chúng quấn rất chặt làm chân người bị thương rớm máu, người bị thương khóc lóc đau đớn, gần như bị kéo đứt làm đôi.
“Đội trưởng, đừng lo cho tôi nữa, các anh đi đi…” Người bị thương đau đớn đẩy đội trưởng Triệu ra, rút súng nạp đạn, dí vào cằm mình rồi bóp cò ngay lập tức.
Đội trưởng Triệu nghẹn ngào hét lên: “Nhất Minh!”
Úc Ngạn mặt tái xanh: “Mẹ kiếp đã bảo bao nhiêu lần đừng nổ súng!”
Viên đạn xuyên qua hộp sọ của người đó, mang theo cả óc não màu trắng bay lên trần hang, va vào vỏ xoắn ốc của một thạch sừng tinh thể làm vỏ ốc rung lên dữ dội, đẩy viên đạn về một hướng khác.
Viên đạn giống như một quả bóng đàn hồi, mỗi khi bật qua một vỏ xoắn ốc lại nhận thêm một chút lực đổi hướng, bay lung tung giữa những vỏ xoắn trên trần và dưới đất, và mỗi lần vỏ bị đạn bắn trúng nó sẽ rung lên chuyển hướng ngược lại, tăng gia tốc thêm cho viên đạn.
Quỹ đạo viên đạn hoàn toàn không thể đoán trước, bay loạn xạ trong không gian. Úc Ngạn lập tức biến thành một đàn dơi ma quái bay quanh Chiêu Nhiên, dùng những con dơi chắn những viên đạn có thể bay ra từ bất cứ hướng nào.
Ba người chật vật bò ra khỏi cửa hang, cánh tay Chiêu Nhiên bị viên đạn sượt qua để lại một vết thương, đội trưởng Triệu bị đạn xuyên qua đùi, đau đớn đến mức gân cổ nổi lên, ngẩng đầu dựa vào vách đá thở dốc.
Trong hang vọng ra tiếng động, có thể nghe rõ tiếng xương cốt và máu thịt bị quái vật nhai, xương bị cắn gãy nhai nát rồi nuốt chửng. Mùi máu tanh nồng nặc gây mũi tỏa ra khỏi hang.