“Dừng, dừng lại.” Phương Sĩ Hưu giơ tay ra hiệu bảo Úc Ngạn đừng tiến tới gần hơn, “Tôi nói thảo luận điều kiện, không cần phải động tay động chân.”
“?” Úc Ngạn chỉ vào Chiêu Nhiên bị bậc thầy dùng rối kéo ra xa khoảng bảy tám mét, “Là mấy người tự kéo người có lý lẽ đi mà.”
Phương Sĩ Hưu nhếch môi cười: “Tôi đã thu nhận một đội thám hiểm năm người lạc đường trong mê cung mạch khoáng, nếu cậu chịu trả lại lọ thuốc cho tôi, tôi sẽ đưa họ trở về nguyên vẹn. Cậu thấy sao?”
“Họ chết hay sống liên quan gì đến tôi, đừng cản đường.”
“…” Phương Sĩ Hưu liên tục nhìn đồng hồ, trong thế giới mới này một số máy móc tinh vi của con người bị nhiễu loạn, vì vậy tất cả các thiết bị tinh vi phải được cải tạo thành thiết bị dị động mới có thể sử dụng, ngay cả một chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ cũng cần gắn một dị hạch nhỏ tinh xảo ở vị trí khởi động năng lượng.
Bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh nhưng một số hành động vô tình của hắn phản ánh sự lo lắng trong lòng hắn.
“Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.” Phương Sĩ Hưu đẩy kính không gọng, “Đấu với dị thể đã hóa bướm, các cậu sẽ không được lợi gì đâu, cậu ta sẽ không chết.”
“Đúng vậy, giết hắn rất khó nhưng giết ông thì dễ hơn nhiều.” Úc Ngạn xắn tay áo, băng găng tay anh hùng cuốn đến tận cổ tay nhưng y không có ý đổi hạch công năng – chiếm được quyền Vua giúp cường hóa kỹ năng đánh nhau mà vẫn giữ dơi ma quái ở hốc mắt, vì trực giác mách bảo y tốt nhất không nên đối đầu trực diện với tên gian xảo mắt hí này.
Y giả vờ lao tới, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào, đây là thói quen của Úc Ngạn khi tấn công để đánh lừa đối thủ, Phương Sĩ Hưu giơ tay lên che chắn trước mặt hốt hoảng vội vàng lùi lại, trông không có ý định đón đòn Úc Ngạn.
Ngài Phương trông có vẻ như người có học thức, cử chỉ nhã nhặn, tay chân mảnh khảnh nhìn như sắp bị Úc Ngạn đá gãy tay, đúng lúc đó Úc Ngạn cảm thấy có gì đó thắt chặt quanh eo, một sợi dây rối quấn quanh eo ý lực mạnh mẽ ổn định kéo y ra khỏi Phương Sĩ Hưu.
Úc Ngạn rút dùi phá giáp ra cắt đứt dây rối quanh eo, nhưng bàn tay vô tình chạm vào dây rối cũng bị cắt một vết nhỏ rươm rướm máu.
Bậc thầy dùng rối đó thật sự có khả năng làm hai việc cùng một lúc, gã và con rối thay thế phía sau của gã như hai mặt của một thể, hai khuôn mặt phía trước và phía sau quan sát theo các hướng khác nhau, đồng thời điều khiển dây rối để vừa cản trở Úc Ngạn vừa tấn công Chiêu Nhiên, không thể phân biệt được đâu mới là mặt thật của Nhĩ Mộc Lam.
Dây rối phủ khắp tạo thành một cái lưới trong phòng thí nghiệm, mỗi lần Chiêu Nhiên đấu với Nhĩ Mộc Lam đều phải tìm cơ hội di chuyển qua các khoảng trống giữa những dây rối đan chéo, nếu không sẽ bị dây sắc nhọn cắt vào da.
Dưới chân Chiêu Nhiên hiện lên vòng sáng vàng, vòng sáng lan rộng ra ngoài tạo thành ba vòng vàng nhỏ hơn, triệu hồi ba linh hồn kỵ sĩ áo giáp bạc: Kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo hoàng, Ninja Kunai giáp nhẹ và Kỵ sĩ cung tên Damascus, ba người xếp thành đội hình tam giác tấn công từ ba phía vào bậc thầy dùng rối.
Kiếm chữ thập Giáo hoàng có thể phá khiên xuyên giáp, Ninja Kunai giáp nhẹ di chuyển nhanh nhẹn, Kỵ sĩ cung tên tấn công từ xa, bậc thầy dùng rối nhếch miệng cười: “Thật vinh dự khi để cậu dùng cả lá cờ thần chiến tranh để đối mặt với tôi.”
Bậc thầy dùng rối ném con rối trong tay lên không trung, trong khi nó rơi xuống gã rút ra một tờ bùa vàng trong ống tay áo màu trắng hạc, cắn ngón cái để lấy máu vẽ bùa rồi dán bùa lên trán con rối.
Con rối như cây, ngay lập tức phát triển đến chiều cao của một thiếu niên, mười sợi dây kết nối cùng lúc với tay, chân và cổ của nó, đầu dây còn lại thì buộc vào ngón tay Nhĩ Mộc Lam để điều khiển hành động của nó.
Con rối cực kỳ linh hoạt, dưới sự điều khiển mười ngón tay nhanh như gió của Nhĩ Mộc Lam, gã dễ dàng chặn được phi tiêu của Ninja Kunai giáp nhẹ, những lưỡi dao cắm vào cơ thể gỗ đặc của con rối, không thể làm tổn thương Nhĩ Mộc Lam dù chỉ một chút.
“Thật sự rất ghét… những kẻ sau khi hóa bướm đến trước mặt tôi khoe khoang.” Chiêu Nhiên nhẹ nhàng lướt qua những sợi dây đan chéo, nhảy lên ngồi xổm trên bàn thí nghiệm, không đụng vào bất kỳ chai lọ nào, gò má bị sợi dây mảnh cắt làm bị thương vài giây sau máu mới bắt đầu rỉ ra, bị anh nhẹ nhàng lau nó đi.
Nếu chiến đấu nghiêm túc ở đây, dễ gây tổn thương cho Mẹ Đá Tường Vi trong bình kính nuôi cấy, Chiêu Nhiên không muốn đánh thức bà, việc này chỉ làm tình hình con tin trở nên xấu hơn.
Úc Ngạn hiểu lo lắng của Chiêu Nhiên, y luôn quan sát Nhĩ Mộc Lam, phát hiện lần nào gã cũng nghiêng đầu về hướng linh hồn kỵ sĩ tấn công, người bình thường sẽ dùng mắt để quan sát hướng nguy hiểm chứ không phải dùng tai.
Đôi mắt của Nhĩ Mộc Lam phủ một lớp mờ xám, không có ánh sáng, con ngươi cũng không theo kịp di chuyển của Chiêu Nhiên, chẳng lẽ gã không nhìn thấy gì?
Nhưng gã lại thể hiện như người bình thường, trong vài lần giao đấu với gã đều không hề có cảm giác gã giống người mù, chỉ dựa vào tai thì không thể giả vờ hoàn hảo đến vậy.
Nghĩ đến đây, Úc Ngạn lấy ra hai viên kẹo dẻo hình trái tim trong túi, nhẹ nhàng ném đi, một viên rơi xuống đất mà Nhĩ Mộc Lam không phản ứng gì.
Viên khác rơi trúng một sợi dây rối treo lơ lửng, con rối dán bùa lập tức thực hiện động tác né tránh, Nhĩ Mộc Lam cũng ngay lập tức quay đầu nhìn về hướng dây rối dao động.
Hóa ra gã dựa vào dây để cảm nhận mọi thứ.
Nếu dị thể sau khi hóa bướm không chết thì không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa.
Úc Ngạn siết chặt băng găng tay anh hùng, đấm một cú về phía mặt Phương Sĩ Hưu, Nhĩ Mộc Lam nhìn sáu hướng, nghe tám phía, quả nhiên phân tâm thả một sợi dây để cản y lại.
Khi dây rối sắp quấn quanh mình, Úc Ngạn bất ngờ biến thành một đàn dơi ma quái bay tán loạn, tránh khỏi sự tấn công của dây rối rồi bay đến trước xác của bảo vệ bị y giết, lần nữa tụ lại thành hình người, bế xác chết lên ném mạnh về phía Chiêu Nhiên.
Y huýt một tiếng còi dài ra hiệu, không cần bất kỳ giao tiếp nào, Chiêu Nhiên cũng hiểu được ý định của y, anh đá xác chết lên không trung, dưới chân xuất hiện vòng vàng, kim chỉ trên Roulette quay chọn đúng một góc sáng lên.
Với xác suất 5/6 triệu hồi bàn tay quỷ để tiêu diệt mục tiêu đã chọn, bàn tay quỷ ở dưới vực sâu khóa chặt phía dưới xác chết, nghiền nát xác nhân viên bảo vệ thành từng mảnh.
Xác chết bị thạch sừng tinh thể đồng hóa nổ tung thành một mảng máu, tạo thành cơn mưa máu trong phòng thí nghiệm, máu rơi lên dây rối nhanh chóng kết tinh thành các tinh thể màu hồng như những lớp băng động trên mái nhà vào mùa đông, phủ đầy trên mỗi sợi dây rối.
Tiếng vang và rung động của tinh thể trên dây rối làm nhiễu phán đoán của Nhĩ Mộc Lam, gã bắt đầu mê man hết nhìn đông tới nhìn tây, quả nhiên không thể thấy được gì.
“Đừng đánh nhau nữa, thứ cần lấy đã lấy được rồi, đi thôi.” Úc Ngạn kéo Chiêu Nhiên chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, Phương Sĩ Hưu giơ tay muốn cản lại nhưng bị hàng loạt bàn tay quỷ mọc lên dưới mặt đất giữ chặt chân, không thể động đậy.
Biết Phương Sĩ Hưu không thể ngăn nổi họ, Úc Ngạn nghênh ngang đi qua hắn, còn làm mặt quỷ.
Hai người nghênh ngang rời đi, Phương Sĩ Hưu vịn tường xoa cái eo suýt bị trật: “Ôi trời, thằng nhóc một mắt đó là ai vậy.”
“Xong việc rồi.” Nhĩ Mộc Lam chậm rãi thu dọn dây rối, phủi đi những tinh thể trên dây, một tay vịn bàn, tay kia vén trường sam phủi những mảnh tinh thể dính trên đế giày vải, “May mà họ đi rồi. Nếu hắn thật sự muốn đánh với tôi, tôi cũng hơi e ngại. Chiêu Nhiên thì khó đối phó, đứa nhỏ bên cạnh hắn thì đầu óc ranh mãnh, tốt nhất đừng gây sự với họ.”
“Đồ mù này.” Phương Sĩ Hưu bất lực nắm lấy một sợi dây rối, kéo kéo, tạm thời làm đôi mắt cho bậc thầy dùng rối.
Nhĩ Mộc Lan thả một sợi dây rối trong ống tay áo ra, buộc vào cổ Phương Sĩ Hưu, đi theo sau để tránh va vào tường.
“Thật sự coi tôi là chó dẫn đường à.” Ngài Phương bị siết chặt đến trợn trắng mắt.
“Đã ký khế ước nên rất nhiều bất tiện, mong ngài thông cảm.” Nhĩ Mộc Lam đeo một cặp kính râm nhỏ như người kéo đàn nhị, mỉm cười nói, “Lúc ra ngoài tôi đã rút một quẻ cho ngài, nói ngài thông minh, muốn sao được vậy.”
*
Úc Ngạn vòng một tay qua cổ Chiêu Nhiên, ngồi trong lòng anh để anh bế chạy đi, phía sau, con rối dán bùa máu đang đuổi theo họ trong hành lang dài.
“Đợi đã.” Úc Ngạn ôm lấy túi đeo vai huỳnh quan, thò tay vào sờ lọ tìm bình cầu đựng thuốc rồi bảo Chiêu Nhiên tìm một kho lạnh để rẽ vào, rồi chai thuốc vào tủ bảo quản chống đạn.
“Không mang ra ngoài sao? Người khế ước của Xá Xá Già phù thủy Annie chắc chắn có cách bảo quản.” Chiêu Nhiên hỏi.
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, chai thủy tinh quá mỏng, nếu không may bị ép vỡ thì phiền lắm, bên trong chứa đầy chất xúc tác dị thể hóa kén… Đã biết được địa điểm rồi, sau khi ra ngoài em sẽ nhờ chị bảy chở em đến lấy sẽ an toàn hơn.”
Thỏ khổng lồ Xá Xá Già giỏi chui qua các hang hẹp và vận chuyển hàng hóa.
Sau khi giấu kỹ chai thủy tinh, Úc Ngạn nghiêng người nhìn thấy vết thương trên má Chiêu Nhiên liền nghiêng đầu đến liếm một cái rồi hôn một cái.
“Ây ya…” Tinh thần căng thẳng của Chiêu Nhiên ngay lập tức thư giãn, gò má đỏ lên nhìn trái nhìn phải để chuyển đề tài.
Vì vết thương do chiến đấu với nữ bọ cạp vẫn còn trong xương nên Chiêu Nhiên không muốn phô bày quá nhiều sức mạnh trước mặt bậc thầy dùng rối, một khi độc phát tác trong lúc chiến đấu gây sai sót sẽ khiến Úc Ngạn gặp nguy hiểm.
Anh xoa khớp khuỷu tay, dù chất độc không gây hại nghiêm trọng nhưng sẽ gây đau âm ỉ và không tự biến mất.
“Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Chiêu Nhiên kéo tay áo che giấu.
Cửa kho lạnh phát ra tiếng động lớn, con rối đã phát hiện ra nơi ẩn náu của họ, đang dùng thân gỗ nặng nề của mình đập vào tấm cửa kim loại mỏng. Cánh cửa bị đập lõm vào biến dạng.
Sau khi giấu kỹ lọ thủy tinh mỏng manh, Úc Ngạn mới yên tâm lấy gậy bóng chày kiêu ngạo ra chuẩn bị đánh nhau: “Con rối đó sao mà đáng ghét thế, giờ có thể nện nó được rồi.”
Nhưng con rối ngoài cửa đột nhiên ngừng đập cửa, hình như bị thứ gì đó thu hút.
Hai người áp sát tường, Úc Ngạn lặng lẽ kéo hé cửa kho, thấy con rối dán bùa máu đang kéo dài cánh tay tìm kiếm sâu hơn vào trong hành lang.
Chiêu Nhiên đã xem qua bản đồ thoát hiểm, hướng nó đi chính là phòng nồi hơi.
“Có lẽ nó đi tìm con tin.” Cả hai cũng theo sau.
Bên trong phòng nồi hơi khô ráo, các đường ống chằng chịt, bốn thành viên đội thám hiểm mặc trang phục chống bức xạ dày cộm bị còng tay vào đường ống sắt, dù đã cố gắng hết sức cũng không thể trốn thoát.
Xung quanh họ, ba công nhân ống dẫn đã xuất hiện những đặc điểm của Thạch Sừng tinh thể, cơ thể vặn vẹo trên mặt đất, bò ngược lại gần họ, miệng liên tục phát ra tiếng meow meow.
Các thành viên đội thám hiểm đã dùng chân đối phó với chúng suốt một ngày một đêm, cơ thể mất nước, nỗi sợ hãi và đói khát khiến họ kiệt sức.
Trong số bốn thành viên, ba người có biểu hiện tuyệt vọng thẫn thờ và một người đã chết, cánh tay xác chết bị còng vào ống dẫn đã chuyển sang màu trắng thối rữa và bốc mùi hôi thối. Hắn chết vì vết thương do đạn, lỗ đạn trên đầu đã không còn chảy máu.
Nguyên nhân là ví hắn đã bắn vào những người biến dạng đó nhưng da của họ đã bị đồng hóa biến thành chất liệu gần như vỏ thạch sừng tinh thể, khiến đạn bật ngược lại xuyên thủng hộp sọ của hắn.
“Đội trưởng chắc chắn đã phát hiện… manh mối chúng ta để lại ở miệng giếng… Anh ấy sẽ dẫn người đến cứu chúng ta…” Người phụ nữ héo hon, đôi môi khô khốc, tựa vào ống dẫn, cố gắng tránh xa xác chết đang bốc mùi.
“Đừng bỏ cuộc… Chân Chân đã trốn thoát, cô ấy sẽ dẫn đội trưởng đến cứu chúng ta.” Một người khác an ủi.
“Có lẽ cô ấy đã chết rồi.” Người thứ ba bi quan lẩm bẩm.
Bùm một tiếng, cửa an toàn của phòng nồi hơi bị đập mạnh mở tung, mấy người giật mình tim đập thình thịch sau đó tinh thần phấn chấn tưởng tổ cứu hộ đã đến.
Nhưng cánh cửa an toàn bị đập gãy bản lề rơi xuống, phía sau cửa hiện ra một khuôn mặt ma quái bằng gỗ dán bùa máu.
Ba người sợ đến mất hồn nhưng chỉ trong chớp mắt, một tia sáng sắc hồng rực rõ vụt qua, Chiêu Nhiên lao tới đẩy ngã con rối cao lớn kỳ dị ra ngoài.
Úc Ngạn nhân cơ hội lẻn vào trong, lướt mắt kiểm tra trang bị vũ khí và tình trạng sức khỏe của họ.
“Đừng động đậy, nhiệm vụ cứu hộ Subway.” Úc Ngạn giơ thẻ thân phận Subway của Chiêu Nhiên ra trước họ, sau đó quay người áp sát sau lưng một công nhân đường ống bị biến dạng thành thạch sừng tinh thể, cánh tay khóa chặt cổ hắn nhanh chóng vặn một cái, tiếng gãy xương vang lên bên tai.
Úc Ngạn không biểu cảm xử lý ba công nhân đường ống biến dạng, sau khi đá thi thể hóa đá tinh thể ra ngoài cửa liền giơ súng bắn đứt còng tay trói đội thám hiểm.
Ba người vui mừng khôn xiết, ôm đầu khóc nức nở, nữ đội viên che miệng khóc, chỉ vào xác đồng đội trên mặt đất hỏi Úc Ngạn: “Anh ấy thì sao? Chúng tôi phải đưa anh ấy ra ngoài.”
Úc Ngạn thổi khói trên nòng súng: “Chẳng phải đã chết rồi sao? Hồn về thùng rác là được rồi.”
Ở cửa, Chiêu Nhiên đạp lên mảnh vỡ của con rối đứng dậy, đôi mắt đỏ sáng rực trong bóng tối, răng nanh hé ra: “Sao lại thiếu một người. Cô gái đi tìm chúng tôi cầu cứu đâu rồi?”
Vừa dứt lời, anh cảm thấy mặt đất dưới chân rung nhẹ.
“Gì vậy?” Úc Ngạn đột ngột đứng dậy, nhìn xung quanh, động đất tạm ngừng.
Rung chuyển dừng lại vài giây rồi đột ngột chấn động mạnh, mọi người chao đảo ngã nhào xuống đất, một tiếng vỡ kính chói tai vang lên từ xa.
Giống như sinh vật cổ đại tỉnh giấc khỏi lớp băng cổ xưa, đang bò ra khỏi chiếc hộp Pandora.
Tiếng hét thê lương ai oán của người phụ nữ xuyên thấu màng nhĩ của mọi người, âm thanh khủng khiếp như đặt hàng trăm chiếc loa báo động mở âm lượng lớn nhất, decibel cao đến mức có thể làm vỡ mọi vật dụng bằng thủy tinh.