Một dải đèn nhận dạng màu xanh dương sáng lên ở rìa giếng loại bỏ bị hư hỏng, Kỷ Niên lau dầu máy trên tay lên mặt: “Đã sửa xong.”
Úc Ngạn nhìn thời gian hiển thị trên máy phân tích lưu trữ hạch, chỉ mất tám phút. Quả nhiên vẫn hơi xem nhẹ kĩ sư máy móc này.
Điều tra viên hôn mê trên mặt đất bị Úc Ngạn lục soát từ đầu đến chân, sau đó bị hai người còn lại ném xuống giếng loại bỏ.
Dải đèn nhận dạng màu xanh dương ở rìa giếng loại bỏ chuyển sang màu đỏ, cầu trượt bên dưới được mở ra, điều tra viên trượt xuống lòng đất dọc theo lối ra.
Sau khi họ hoàn thành tất cả những điều này, trên bầu trời vang lên âm thanh cảnh báo, bốn màn hình từ từ hạ xuống ở giữa khung đỡ thép trên trần nhà, lần lượt quay về bốn hướng, hiển thị bảng xếp hạng thành tích tính theo thời gian thực của các thực tập sinh.
1. Nặc Lan tổ tuần tra thành phố: 17
2. Hỏa Diễm Khuê tổ phản ứng nhanh: 16
3. Úc Ngạn tổ trật tự khẩn cấp: 13
4. Kỷ Niên tổ hậu cần máy móc: 9
5. Ung Trịnh tổ kỹ thuật an toàn: 8
6. Tăng Nhượng tổ tuần tra thành phố: 7
7. Nguyễn Tiểu Ly tổ cấp cứu chữa bệnh: 7 [OUT]
8. Xa Ân Tái tổ tuần tra thành phố: 6
9. Ngụy Trì Dược tổ phản ứng nhanh: 6 [OUT]
10. Ngải Khoa tổ tuần tra thành phố: 3 [OUT]
“Tại sao lại tính điểm như thế.” Úc Ngạn ngửa đầu nhìn chằm vào màn hình thông báo thành tích.
Xem ra mỗi khi loại bỏ một người, không chỉ có thể cộng thêm mười điểm loại trừ mà còn có thể cộng thêm số điểm hiện có của người đó vào điểm của mình. Ngoài điểm loại trừ, mỗi thí sinh cũng sẽ nhận được điểm thành tích tương ứng.
Đầu óc của các kỹ thuật viên nhìn chung đều sáng suốt, sau khi nghe những nghi ngờ của Úc Ngạn, hai người còn lại cũng hiểu mình đang ở thế bất lợi, bởi vì quy tắc khiến các thí sinh phải chém giết lẫn nhau, dù có hạng mục dành riêng cho kỹ thuật viên nhưng thứ mà các kỹ thuật viên thật sự cần nhất là còn sống.
“Nếu đã như vậy…” Úc Ngạn giơ gậy chỉ vào màn hình thông báo kết quả, “Nó hiển thị thành tích tính theo thời gian thực, hai cậu nghĩ có thể khống chế tổ kỹ thuật bao nhiêu phần trăm?”
“Về cơ bản là không thể…” Ung Trịnh ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn những con số trên màn hình, “Ý cậu là gì…?”
“Thay đổi công thức tính điểm cho kỹ thuật viên.” Úc Ngạn vỗ nhẹ vào gậy, “Tôi muốn tất cả kỹ thuật viên chia nhau điểm cộng.”
Ung Trịnh trừng to mắt: “Gian lận công khai?”
“Kỹ thuật viên sử dụng phương pháp kỹ thuật để ghi điểm cũng không giả mạo điểm số, sao tính là gian lận được?” Úc Ngạn không đồng tình, “Các trang bị không được phép sử dụng đã bị giữ lại ở chốt kiểm tra an ninh phòng thi, có nghĩa những thứ mang vào đều được sử dụng.”
Ung Trịnh do dự vài giây, miễn cưỡng gật đầu: “Không có cổng điều khiển, rất phiền phức. Cậu có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bị loại bỏ trong khoảng thời gian này không?”
“Hy vọng là thế.” Úc Ngạn tiếp tục dùng hạch thấu thị phán đoán vị trí của người khác, “Cậu phải nhanh lên.”
“Tổ kỹ thuật an toàn Subway rất mạnh, cậu không biết họ mạnh đến mức nào đâu.”
“Bây giờ bọn họ sẽ biết cậu lợi hại đến mức nào.” Úc Ngạn khoác cây gậy lên vai, bước nhanh về phía mục tiêu giếng số 6.
Gián điệp trong bức ảnh người phỏng vấn đưa vẫn còn trong phòng thi, là thực tập sinh Tăng Nhượng thuộc tổ tuần tra thành phố, phải nhanh tìm cơ hội tốt để giết gã càng sớm càng tốt, đề phòng gã ta đụng phải đối thủ mạnh khác.
Khi ba thực tập sinh bị loại, bầu không khí trong phòng hội nghị cấp cao dần trở nên căng thẳng.
Tổ trưởng tổ kỹ thuật an toàn khoanh tay nhìn vào màn hình, nhìn vẻ mặt của học trò thân cận Ung Trịnh đang tập trung thao tác, nở nụ cười ranh mãnh: “Thử đánh lừa khi truy cập mạng… Chờ điểm số xảy ra biến động, bắt đầu bóp méo lưu lượng truy cập… Cứ tiếp tục chắc chắn cậu ấy sẽ sửa được, có cần đáp trả không sếp?”
Tuy ngoài miệng nói đáp trả, nhưng anh ta lại không nhúc nhích rõ ràng ủng hộ quyết định của thực tập sinh tổ mình.
Tổ trưởng tổ hậu cần máy móc nằm trên ghế sô pha ôm bụng cười to: “Tên nhóc đó nói đúng, nếu năm đó kỹ thuật viên chúng ta cũng dám làm như vậy, thì sao có thể để Đoạn Kha Chiêu Nhiên Nguyên Tiểu Oánh vào top 3 được.”
Đoạn Kha hừ lạnh: “Đây là quy tắc được cho phép à?”
“Chuyện này là sao?” Nguyên Tiểu Oánh đột nhiên đứng dậy, yêu cầu sếp lớn đưa ra lời giải thích.
Sếp lớn mỉm cười xin lỗi, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Chuyện này, chỉ cần không có dụng ý xấu giả mạo thành tích, việc kỹ thuật viên dùng phương pháp kỹ thuật để ghi điểm hình như không có gì sai, không có lý do gì để cấm đoán…”
Chiêu Nhiên hắng giọng: “Tôi lấy lập trường tổ trật tự khẩn cấp nói một câu, kỹ thuật viên không dễ gì mới ghi được điểm, việc này không có gì bất công cả.”
“Mẹ, tên họ Chiêu khốn kiếp này.” Đoạn Kha tức giận cười lớn, Nguyên Tiểu Oánh hừ lạnh quay lại ngồi trên ghế sô pha.
Đợi mọi người bình tĩnh lại chú ý tình huống trong phòng thi, sếp lớn cầm ly thủy tinh, đứng bên cạnh Chiêu Nhiên, tập trung quan sát biểu hiện của Úc Ngạn.
“Đứa nhỏ này khá quỷ quyệt, có năng lực quản lý.” Sếp lớn dùng ly thủy tinh nâng gọng kính vàng, chuyển hứng thú từ thực tập sinh điều tra viên lên người Úc Ngạn.
Chiêu Nhiên ngẩng cằm, theo dõi từng động tác của Úc Ngạn sau khi rời khỏi phòng thi viết, nói thật, anh rất bất ngờ trước biểu hiện của Úc Ngạn, anh chưa bao giờ nghĩ Úc Ngạn có thể vì điểm số mà chủ động kết giao đồng đội, phải biết ngay cả trong ngày thi tuyển sinh đại học, y cũng chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến điểm số của mình đến vậy.
Việc chia sẻ điểm số với các kỹ thuật viên có đủ lợi thế với Úc Ngạn không? Y phải đảm bảo hai kỹ thuật viên không bị thương, điều này còn khó hơn việc hành động một mình, ngược lại, còn tăng xác suất ghi điểm của hai kỹ thuật viên lên rất nhiều, không giống phong cách làm việc của Úc Ngạn.
Chiêu Nhiên khẽ cau mày: “Nhóc con không giỏi nhịn rắm.”
“Thế này đi, tôi có một biện pháp rất hay có thể khiến tất cả mọi người hài lòng, rất công bằng.” Sếp lớn giơ ly rượu lên, “Thả sói.”
…
Mười phút lặng lẽ trôi qua, nhiệm vụ kiểm tra được phát ra như dự kiến.
[Nhiệm vụ điều tra viên 1: Giải cứu con tin A trong nhà kho ven biển Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ điều tra viên 2: Vận chuyển thiết bị Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ điều tra viên 3: Tiêu hủy máy móc Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ kỹ thuật viên 1: Lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
Nhiệm vụ kiểm tra mới sẽ được công bố sau mỗi phút, đồng thời cập nhật thành tích và thứ hạng của từng thí sinh theo thời gian thực, mỗi giờ mỗi phút đều gây áp lực vô tận cho các thí sinh còn lại trong phòng thi.
“Xong.” Ung Trịnh thay đổi phương thức tính điểm của kỹ thuật viên, đổi thành chia sẻ điểm số, như vậy khi một kỹ thuật viên hoàn thành nhiệm vụ lắp ráp và kiểm tra máy móc, hai người còn lại chịu trách nhiệm bảo vệ và trông coi sẽ nhận được điểm kỹ thuật tương ứng.
Kỷ Niên đang bận rộn lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ, còn Ung Trịnh ngồi xếp bằng ở gần đó để gỡ lỗi chương trình thiết bị, với sự hợp tác của hai người, tiến độ lắp ráp được đẩy lên rất nhanh.
Úc Ngạn quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời dẫn hai kỹ thuật viên tránh mặt các điều tra viên, cố gắng sửa chữa càng nhiều giếng loại bỏ và hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra càng tốt, số lần sử dụng hạch thấu thị giảm dần, vẫn còn một giờ trước khi kết thúc bài kiểm tra, hạch thấu thị bị tiêu hao gần mười lần, sừng dê còn lại 27 phút, không thể lãng phí nữa.
Thỉnh thoảng trong bụi cỏ lại phát tiếng lách cách khe khẽ, giống như tiếng gỉ sét khi mở lồng sắt.
Úc Ngạn cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt dừng trên bãi cỏ có tiếng động khác thường, đột nhiên, một bóng dáng khổng lồ màu bạc lướt qua đỉnh đầu, Úc Ngạn còn chưa kịp nhìn thấy bộ mặt thật của bóng khổng lồ kia, một ánh sáng bạc khác đã bay về phía y, đẩy ngã Úc Ngạn xuống đất.
Móng vuốt thép sắc bén cắm vào vai Úc Ngạn, những chiếc răng nanh sắc nhọn càng lúc càng tiến gần đến động mạch cảnh, Úc Ngạn dùng gậy bóng chày đỡ lấy thứ khổng lồ đang đè lên người mình, hóa ra là một con sói máy màu bạc, tương tự như con diều hâu máy của Cục Diều Hâu, là vũ khí dị động do dị hạch điều khiển.
Úc Ngạn cuộn người lại, co hai chân đặt vào bụng sói bạc, đá mạnh vào nó, khiến sói bạc văng ra khỏi người, y xoay người lại rồi đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn lại thì thấy một con sói khác đang lao về phía hai kỹ thuật viên.
Kỷ Niên hoảng sợ dừng sửa chữa máy móc: “Suýt chút nữa… Trốn… Trốn không thoát…”
Sói bạc chạy băng băng, bốn móng vuốt sắc nhọn cào lên lớp sỏi trên mặt đất, khí thế chạy tới còn đáng sợ hơn cả con sói xám thật sự.
Tất cả các thực tập sinh tham gia kỳ chuyển chính thức đều sẽ ký một hợp đồng miễn trừ trách nhiệm, bởi vì bài kiểm tra lực thực có nguy cơ thương vong, mặc dù bên ngoài luôn có tổ cấp cứu túc trực nhưng đối mặt với sống chết và đau đớn, những người trẻ tuổi chưa từng tham gia thực chiến sao lại không sợ cho được.
Hai con sói máy màu bạc lần lượt lao tới, Ung Trịnh ôm chặt máy tính trong tay, đè Kỷ Niên ôm đầu nằm ngã trên mặt đất.
Nhưng móng vuốt sắc bén lại không đụng vào người bọn họ như dự liệu, Kỷ Niên ngẩng đầu, nhìn thấy gậy bóng chày cách xa vài mét bay tới, đập mạnh vào quai hàm sói bạc,trên cằm thép tạo ra một đường rãnh.
Úc Ngạn đứng giữa sói bạc và hai kỹ thuật viên, dùng hai tay mở cái miệng to đầy răng thép của sói bạc, quay người cắn răng nói: “Đừng dừng lại, tiếp tục sửa chữa.”
Hai chân Kỷ Niên run rẩy bò dậy khỏi mặt đất, nhặt dụng cụ thò nửa người vào thân máy.
Răng nanh và hàm răng sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay Úc Ngạn, Sói Bạc lắc đầu dữ dội, vung móng vuốt sắc nhọn xuống phía dưới, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, máu từ má và ngực của Úc Ngạn bắn ra tung tóe.
Đối đầu với hai con sói mày cùng một lúc, Úc Ngạn lại không để chúng đến gần kỹ thuật viên và thiết bị bảo trì dù chỉ nửa bước.
“Cẩn thận…” Đây là lần đầu tiên Ung Trịnh tham gia một cảnh đẫm máu thực sự, đầu ngón tay toát ra mồ hôi lạnh, cảm xúc tình bạn định mệnh tự nhiên sinh ra.
Một đường móng vuốt đẫm máu cào từ má xuống ngực Úc Ngạn, y nhặt gậy bóng chạy rơi trên mặt đất lên, lấy hạch quái dị – sừng dê ra, nhanh chóng gắn vào hốc mắt.
Sừng dê tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn trong phạm vi lớn, trên đầu Úc Ngạn mọc ra hai chiếc sừng, nhắm chuẩn thời gian sói bạc lao tới, vung gậy thật mạnh, phát ra âm thanh đánh vào vòng eo của con sói bạc.
Đặc điểm của gậy bóng chày kiêu ngạo là không bao giờ gãy, nếu lực đủ mạnh thì dù có va chạm với sắt thép thì đối thủ cũng sẽ là thứ duy nhất bị gãy.
Phần eo của sói bạc bị bẻ gãy, tia lửa điện vẫn bắn ra từ hỗ dây bị rách, Úc Ngạn lấy con dao găm quân sự lấy được trên người điều tra viên ra, cắm chính xác vào hạch tâm con sói bạc, hai tay dùng sức cắt đứt dây kim loại, lúc này sói bạc mới mất khả năng hành động.
Úc Ngạn mất trọn mười phút mới có thể khống chế được hai con sói bạc, y thở hổn hển, sờ vào vết thương trên mặt, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nhức từ vết thương.
“Đã sửa xong!” Kỷ Niên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nhiệm vũ kỹ thuật viên: Lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ [đã hoàn thành]
Kỷ Niên ném dụng cụ xuống, lảo đảo vượt qua giếng loại bỏ, chạy đến chỗ Úc Ngạn: “Cậu không sao chứ?”
Cậu ta giật mình trước vết xước dài trên ngực Úc Ngạn, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết thương: “Cũng may vết xước không sâu, tôi sẽ dùng quần áo siết chặt giúp cậu để cầm máu… Ung Trịnh, cậu đến đây giúp tôi.”
Không ai trả lời.
Kỷ Niên nghi ngờ nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng kỹ thuật viên còn lại, nhưng lại sững sờ khi liếc nhìn màn hình thông báo kết quả theo thời gian thực – sau tên của Ung Trịnh xuất hiện chữ [OUT]
“Xảy ra chuyện gì thế?” Kỷ Niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Úc Ngạn, cậu cảm thấy ngực mình nghẹn lại, thân thể mất thăng bằng ngã về phía sau, rơi vào giết loại bỏ.
Cậu giãy dụa treo mình ở miệng giết, ngón tay bám vào thành giếng, hai mắt khiếp sợ mở to. Úc Ngạn vô cảm ngồi xổm bên cạnh giếng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Kỷ Niên.
“Vì sao…?” Kỷ Niên sợ hãi hỏi y.
Úc Ngạn bình tĩnh trả lời câu hỏi bình thường này: “Bởi vì muốn đưa hạng nhất này cho người phỏng vấn.”
Cánh tay gầy yếu của Kỷ Niên không thể bám vào thành giếng, cậu ta hét lên rồi trượt xuống, nhưng ngay trước khi rơi xuống vực sâu, cậu ta cởi chiếc thắt lưng gắn dị hạch, ném nó lên khỏi giếng, hét to hết sức: “Tùy cậu ——! Kỹ thuật viên không thể thua——!”
“Thắt lưng tinh tế”, một thiết bị dị động của Kỷ Niên rơi xuống bên dưới chân Úc Ngạn, y sửng sốt một lúc, hoang mang ngây ngẩn một hồi.
Bảng xếp hạng thành tích tính theo thời gian thực của các thực tập sinh xuất hiện thay đổi:
1. Úc Ngạn tổ trật tự khẩn cấp: 107
2. Nặc Lan tổ tuần tra thành phố: 76
3. Hỏa Diễm Khuê tổ phản ứng nhanh: 58
4. Kỷ Niên tổ hậu cần cơ khí: 32 [OUT]
5. Ung Trịnh tổ kỹ thuật an toàn: 30 [OUT]
6. Ân Tái tổ tuần tra thành phố: 16 [OUT]
7. Tăng Nhượng tổ tuần tra thành phố: 10
8. Nguyễn Tiểu Ly tổ cấp cứu chữa bệnh: 7 [OUT]
9. Ngụy Trì Dược tổ phản ứng nhanh: 6 [OUT]
10. Ngải Khoa tổ tuần tra thành phố: 3 [OUT]
Phòng hội nghị quan sát lập ức im lặng, tổ trưởng tổ hậu cần máy móc và tổ trưởng tổ kỹ thuật an toàn đều chết lặng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên mấp máy môi, ôm trán, vuốt tóc trên trán lên, vẻ mặt phức tạp.
Đứa nhỏ này đúng là kẻ vô lại, hôm nay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cũng không phải là ngày đầu tiên Chiêu Nhiên biết y. Trước đây y lên kế hoạch giết người tỉ mỉ chỉ vì bị phụ đạo viên làm phiền, nếu anh không phát hiện kịp thời phát hiện thì có lẽ y đã thực hiện được.
Từ lúc sinh ra y đã có khiếm khuyết, không có khả năng đồng cảm cơ bản nhất, lạnh lùng, cáu kỉnh và hành động bừa bãi, dường như bài học ngày hôm đó y nhận được chưa đủ khắc nghiệt, không đủ để cơ thể này ghi nhớ hậu quả việc mình gây ra, y chỉ rơi vài giọt nước mắt cá sấu, anh đã không nhịn được buông y ra mà dỗ dành, bây giờ nhớ lại, ai biết được quỷ nhỏ kia có đang cười nhạo anh vì mềm lòng dễ mắc lừa hay không.
Chẳng qua, nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát, dạy dỗ kịp thời, chung quy có thể uốn nắn một ít. Chiêu Nhiên chống đầu, ánh mắt như sợi dây quấn quanh người thanh niên mặc đồ đen ở trong màn hình.