Chiêu Nhiên cầm cuốn sổ phác thảo trong lòng bàn tay, dùng bút lông sóc nhúng thuốc màu để ghi lại thành tích của Úc Ngạn trên vải vẽ. Danh tính du khách ngẫu nhiên của anh là một họa sĩ phác họa, trong hộp tranh cái gì cũng có.
Úc Ngạn vẫn chưa biết chuyện gì, cúi xuống tập trung mò mẫm trong lớp bùn dưới đáy nước, y tìm được thứ gì đó sáng lập lòe giữa đống bùn cát lắng động, chà xát lên quần áo, mới lộ ra hình dáng ban đầu của vật đó.
Tiếng nước chảy rì rầm ngày càng gần, những con nòng nọc ăn thịt người tụ tập thành một ngọn núi đen ngọ nguậy đang ngấu nghiến, xương cốt của người ăn xin nhanh chóng bị chúng gặm sạch, đàn nòng nọc lớn vẫn chưa thỏa mãn quay lại chỗ cũ, lúc này cách Úc Ngạn khoảng một bước.
Đột nhiên eo Úc Ngạn bị siết chặt, một cánh tay từ phía sau ôm lấy y, nhấc bổng y lên khỏi mặt nước, sau một hồi xoay tròn chóng mặt trên không, cố gắng lắm ngón chân mới chạm được đất.
“Đừng xem nơi này như trò chơi, bị thương sẽ ảnh hưởng đến đại não, em muốn trở thành người thực vực suốt quãng đời còn lại à?” Chiêu Nhiên buông eo y ra, cúi đầu dạy dỗ.
“Là do anh nghĩ em sẽ lại bị thương, anh Nhiên à.” Úc Ngạn đứng chống tay xuống, tay kia vẫn nắm chặt tã lót của em bé.
Theo tính toán của y, những con nòng nọc bị người ăn xin thu hút sẽ không đủ thời gian để y vớt đồ, nên y mới cố tình mang theo đứa bé xuống nước, nếu lũ nòng nọc ăn thịt người quay lại sớm y sẽ ném đứa bé ra, để mình có thể tranh thủ tìm rồi quay trở lại bờ.
Y vô tình liếc nhìn cuốn sổ thành tích trong tay Chiêu Nhiên, cau mày hỏi: “Trừ em hai điểm? Dựa vào đâu.”
Chiêu Nhiên dùng đầu bút đánh vào đầu y: “Dùng mạng người để đạt được mục đích của mình. Tối qua anh đã dặn gì với em?”
Không phải y không biết gì về tình cảm mà y còn biết lợi dụng nhân tính để giết người, điều này còn nguy hiểm hơn việc chỉ đơn thuần coi thường mạng sống.
“Em không ngờ NPC cũng có tình cảm.” Úc Ngạn nghiêng đầu thắc mắc, “Em cũng thử rồi mới biết người ăn xin sẽ vì đứa trẻ sơ sinh mà trượt chân rơi xuống nước.”
“Em đã làm đúng theo những gì anh yêu cầu, giết tên ăn xin chặn đường cướp của giữ lại đứa bé.” Úc Ngạn nhắc đến đứa bé đang khóc, “Không quá tốt cũng không quá xấu, chẳng phải à? Trong trò chơi còn phải quan tâm đến sống chết của NPC giả lập ạ?”
Chiêu Nhiên không nói nên lời, suy đi nghĩ lại liền gạch đi hai điểm vừa bị trừ.
Lúc này, Úc Ngạn mới lặng lẽ ghé vào tai Chiêu Nhiên, đắc ý thì thầm: “Người sống em cũng đối xử như vậy.”
Chiêu Nhiên tức giận trước thái độ ngang bướng của y, lại trừ đi hai điểm vừa gạch rồi xoay người bỏ đi không chờ Úc Ngạn.
Úc Ngạn vội vàng chạy theo, muốn nắm tay anh.
Chiêu Nhiên mãi nghĩ về chuyện khác, bất ngờ ngón tay bị chạm vào, vị trí này vô cùng mẫn cảm, bởi vậy phản ứng đầu tiên của anh khi bị chạm vào đều là rút tay.
Chiêu Nhiên nhận ra xung quanh mình không phải là ai khác nên quay đầu lại nhìn y, Úc Ngạn đang cắn móng tay đứng dưới bóng bức tường thấp cạnh dòng nước, chiếc áo choàng du khách che khuất khuôn mặt, chỉ có mắt trái gắn dị hạch màu tái nhợt lấp lóe ánh sáng lạnh trong bóng tối.
“Được rồi, được rồi.” Cuối cùng y cũng nhượng bộ bước ra khỏi bóng tối, hai tay bế đứa bé lên, đi theo Chiêu Nhiên, lẩm bẩm không vui với đứa bé: “Coi như mày là khối lập phương pixel biết khóc, NPC nhỏ.”
Đứa bé chỉ là một nhãn dán nhỏ trong trò chơi, sau khi phóng to lên sẽ phát hiện e-kip sản xuất không chăm chút vẽ đứa nhỏ này, tất cả đều được tạo thành từ những bức khảm pixel nhưng lại có thể khóc rất to.
Chiêu Nhiên lắc đầu, anh lúc nào cũng bất lực mất bình tĩnh trước mặt y, khuôn mặt nghiêm nghị cũng bất giác dịu dàng hơn.
“Anh Nhiên.” Úc Ngạn chán nản giơ hai bé lên trước mặt, miễn cưỡng nói, “Anh làm em nhớ đến giáo viên cấp hai của em.”
“Một cô gái rất đẹp, lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm nhưng lại rất có trách nhiệm, hồi đó các bạn nam trong lớp thường lén hút thuốc, nhắc nhở nhiều lần vẫn không chịu sửa, rồi cô ấy tức giận đến mức khóc ngay trên bục giảng.”
“Sau đó các bạn nam sợ cô khóc nên không hút thuốc lá nữa hoặc giấu để cô không phát hiện.”
“Em còn nhớ chuyện hồi cấp hai à?”
“Em chỉ tình cờ nhớ ra.”
“Em không biết cảm giác trách nhiệm này đến từ đâu.” Ánh mắt Úc Ngạn bình tĩnh, “Chỉ cần em còn quan tâm anh, anh nói gì em cũng sẽ nghe. Nhưng anh đừng tin bản tính con người có thể thay đổi được.”
“Đêm qua anh làm tình với em, anh không chủ động hôn em cũng không gọi tên em.” Úc Ngạn ném đứa bé lên không rồi bắt lại, làm mãi không biết mệt: “Nên hôm nay em không nghe lời anh, em sẽ cho anh trừ hai điểm, thế nào.”
Chiêu Nhiên nhìn về nơi khác, dùng răng nanh cắn môi, sờ chóp mũi: “Khụ… lần sau… lần sau.”
Để che giấu cảm xúc của mình, Chiêu Nhiên tô vẽ lên tập tranh đã bị trừ điểm, che đi những dấu vết vừa thay đổi điểm số rồi vẽ thêm vài nét xung quanh, sau đó dùng màu trắng chấm mắt vào bồ hóng lông xù vừa vẽ.
“Em vừa mới mò được thứ gì dưới nước thế?” Chiêu Nhiên vừa vẽ vừa đổi chủ đề.
Úc Ngạn lấy vật sáng bóng đó ra, đặt trong lòng bàn tay: “Huy hiệu thăng cấp, đây là một đạo cụ hiếm có trong trò chơi, có thể tăng cường đáng kể kỹ năng của nhân vật, càng nhiều huy hiệu, nhân vật sẽ càng mạnh.”
“Mau đeo vào để chịu đựng tốt hơn chút.” Thanh gỗ của cọ vẽ tự do xoay chuyển giữa các ngón tay của Chiêu Nhiên.
Úc Ngạn ghim huy hiệu lấp lánh vào ngực, thử giữ tư thế phòng thủ rồi đấm một cú về phía Chiêu Nhiên. Chiêu Nhiên theo thói quen giơ cẳng tay lên chặn cú đấm của y, nhưng lần này, lực nhanh đánh vào cẳng tay của anh, thậm chí anh còn bị đẩy lùi hai bước, ngạc nhiên cúi xuống nhìn xương cánh tay đau nhức của mình.
“Khá lắm.”
Sau khi liên kết với cảnh, thể lực của nhân vật sẽ được cân bằng về trạng thái ban đầu bằng 0, Úc Ngạn đeo huy điện thăng cấp, sẽ mạnh hơn các nhân vật không được bổ trợ ở mọi mặt.
Khu dân cư gần các dòng nước bẩn thỉu, tường ngoài một số ngôi nhà gạch bị nứt nẻ, rêu phong mọc từ trong ra ngoài, thùng rác đã lâu không được đổ, thức ăn đựng trong túi nilon bắt đầu lên men, thối rữa, mùi hôi thối như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Úc Ngạn luôn cảm thấy có một ánh mắt ác ý đang nhìn lưng mình, trực giác thôi thúc y ngẩng đầu nhìn lên đỉnh bức tường thấp của ngôi nhà gạch.
Cách hai người rất gần, có một người vô cảm nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ lộ đầu ra khỏi bức tường thấp.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Úc Ngạn, người kia quay đầu bỏ chạy, cố gắng chui vào cánh cửa gỗ đổ nát. Phản ứng Úc Ngạn rất nhanh, trong giây phút người đàn ông bỏ chạy y cũng bắt đầu di chuyển, nhảy lên, hai tay nắm lấy mép bức tường thấp, cánh tay chống đỡ bước hai chân lên tường, nhanh nhẹn bước qua.
Người đàn ông hoảng sợ dùng miệng cắn khóa cửa, chạy vụt vào căn phòng tối tăm, Úc Ngạn đuổi theo, quay người nắm tay Chiêu Nhiên rồi cùng chui vào cửa.
Sau khi được huy hiệu thăng cấp tăng cường sức mạnh, sức tay Úc Ngạn tăng lên đáng kể, nắm tay Chiêu Nhiên đến nỗi anh phải hít một hơi lạnh.
“…”
Cánh cửa gỗ phía sau đóng sầm lại, toàn bộ ánh sáng mờ ảo còn lại đều bị chặn ngoài căn phòng kín tối này, sàn gỗ đổ nát trong nhà phủ đầy bụi, cầu thang gỗ kêu cót két, một số tấm ván bị gãy, lan can mục rỗng, mùi ẩm mốc tích tụ từ những niên đại xa xưa tràn vào lỗ mũi.
Chỉ cách một cánh cửa nhưng lại giống như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi này khác với cảnh do trò chơi tạo ra, năm tháng đã trao cho nơi đây bóng tối vô tận, khiến người ta khi bước vào sẽ cảm nhận được cơn ớn lạnh dâng lên từ đôi chân.
Sắc mặt Chiêu Nhiên bỗng nghiêm trọng, vẻ mặt tự tin nắm chắc chiến thắng trong tay đã không còn nữa.
Anh thay đổi kế hoạch quan sát trận chiến từ xa để Úc Ngạn tự mình khám phá, tự nhiên bước lên phía trước, đồng thời đưa một tay ra lâu lâu lại kéo Úc Ngạn ra sau khi y chuẩn bị bước ra khỏi phạm vi an toàn.
Đứa bé NPC được tạo thành từ các khối pixel ngồi xổm trong hộp tranh, chỉ để lộ đôi mắt tò mò nhìn xung quanh.
Úc Ngạn hết nhìn đông tới nhìn tây, đôi mắt vẫn chưa quen với bóng tối, gần như chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của đồ đạc trong phòng, một chiếc máy đánh chữ phủ đầy bụi nằm trên chiếc tủ thấp, lúc ấn xuống nút tròn lại phát ra tiếng lạch tạch giòn giã.
“Máy đánh chữ, đồ cổ một hai trăm năm trước.”
Úc Ngạn mò mẫm dọc theo chiếc bàn dài đến bên cửa sổ, chỉ có thể dựa vào xúc giác để nhận biết tình hình xung quanh, trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn có một đống vải lanh thô, phủ lên thứ gì đó nát nhừ, khẽ chạm sẽ vang lên tiếng xột xoạt.
Cuối cùng y cũng tìm thấy một chiếc đèn lồng trên bàn, nhặt một hộp diêm gần đó, mò mẫm trong bóng tối, dùng đầu ngón tay lấy ra một que diêm không bị ẩm, đánh lửa rồi thắp sáng ngọn lửa trong đèn.
Ánh sáng mờ ảo của đèn lồng chiếu sáng một vùng nhỏ, sau khi Úc Ngạn nhìn rõ thứ gì dưới đống vải lanh y liền vội vàng rút tay về.
Đống vải lanh là quần áo cũ, bên dưới lớp vải lanh là một xác chết teo tóp, bộ xương mục nát ngậm chiếc bút lông ngỗng trong miệng, dưới cằm ép một quyển sách da dê.
Qua nhiều năm, mô người bị hư hỏng dính chặt vào bìa sách giấy da dê trên bàn, Úc Ngạn cẩn thận bóc cuốn sách ra khỏi bàn, nhưng cằm của bộ xương khô vẫn dính chặt vào đó, Úc Ngạn nôn nóng kéo ra: “Ra nào.”
Bộ xương khô rơi lả tả trên mặt đất thành một vũng xương vụn, vướng vào đống vải lanh.
Bả vai Úc Ngạn siết chặt, Chiêu Nhiên kéo y ra khỏi bộ xương: “Đừng phá lung tung ở đây.”
Trong chớp mắt ánh đèn dầu lấp lóe, Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào bộ xương khô mục nát nằm rải rác trên mặt đất: “Có phải nó vừa động đậy không anh?”
Chiêu Nhiên đẩy y ra: “Đồ ngốc, phía trên!”
Úc Ngạn bổ nhào sang bên phải, khi ngẩng đầu lên đã thấy một người đang nằm trên kệ, đó chính là người đàn ông xa lạ nhìn chằm chằm vào họ, để lộ nửa đầu trên bức tường thấp lúc nãy.
Gã há cái miệng đẫm máu lao xuống, đáp trúng ngay chỗ Úc Ngạn vừa đứng, nếu không né kịp, chỉ sợ giờ đầu y đã bị ông chú này nện vào xương ức.
Tiến vào khu vực hoàn toàn tối tăm, người đàn ông mất hồn mất vía bỏ chạy thay đổi thái độ, trở nên cực kỳ dữ tợn và nhanh nhẹn, lao mình về phía Úc Ngạn, há miệng lớn cắn vào động mạch cảnh của y.
Úc Ngạn phản ứng rất nhanh, lăn người sang một bên rồi đứng dậy, tung một cú đá vào đầu gã đàn ông, cơ thể y xoay tròn trên không, cú đá thứ hai theo quán tính tăng thêm sức mạnh, đánh mạnh vào hộp sọ gã.
Sau khi được huy hiệu thăng cấp tăng cường sức mạnh, hai cú đá liên tiếp này mạnh hơn sức lực bình thường Úc Ngạn có thể tung ra, đầu người đàn ông lập tức lõm xuống.
Nhưng sau một đòn nặng nề, thậm chí gã còn không cảm thấy choáng váng mà cứ lao thẳng về phía Úc Ngạn, y chỉ có thể nhảy sang một bên để tránh, gã không biết đau không biết sợ, cái đầu cứng như gang đập vỡ bức tường, mạnh vụn gạch đá bay tứ tung sượt qua má Úc Ngạn, rạch ra một vết máu.
“Cứng quá…” Úc Ngạn thở phì phò quan sát xung quanh có vũ khí sắc bén nào có thể sử dụng được không, đột nhiên, y giật huy hiệu thăng cấp trên ngực ném vào tay Chiêu Nhiên: “Thử xem có thể thăng cấp khả năng hội họa không!”
Không cần y giải thích thêm, Chiêu Nhiên chỉ cần nhìn vào ánh mắt của y đã hiểu y muốn gì.
“Đỡ lấy.” Chiêu Nhiên xé một trang trong tập tranh, tung lên không, Úc Ngạn cùng lúc trùn người xuống, trượt xuống đáy quần người đàn ông đầu sắt, mắt trái y sáng lên ánh sáng nhợt nhạt, hạch cấp bạc lấy vật trong tranh hiện rõ những hoa văn phức tạp.
Tay phải Úc Ngạn thọc vào vải vẽ, dùng hết sức kéo ra, rút ra một con dao mũi nhọn gắn hạch cấp đỏ hình ngôi sao chữ thập – Dùi Phá Giáp.