Trên màn hình trong suốt viết bốn chữ thình lình: “Chơi đùa mà thôi”.
“Hửm? Nghĩa là gì.” Nghĩ đến những biểu hiện khác thường của Úc Ngạn khi đối mặt với tổ trưởng Chiêu, tim Kỷ Niên đập thình thịch: “Ồ, không thể nào.”
Mới nhìn mặt tổ trưởng Chiêu đã thấy chắc chắn không phải thẳng, không ngờ còn chơi quy tắc ngầm với thực tập sinh của mình.
Nhân viên cấp cao của Subway đã mục nát từ trong rễ. Hai tay Kỷ Niên nắm vuốt thang đo độ thiện cảm, chỉ sợ nắm thêm một chút sẽ bẩn tay mình.
Bộ não chết máy của Úc Ngạn cuối cùng cũng khởi động lại, y thì thầm: “Những người ở bên ngoài có thể thấy được thẻ thân phận của chúng ta không?”
“Ung Trịnh có thể nhìn thấy từ code.”
“Chiêu Nhiên… Anh ấy không bảo vệ cơ thể thật của thực tập sinh mà lại muốn đi vào, là do nhìn thấy thẻ thân phận của tôi rồi sợ tôi giết tất cả mọi người, để bản thân sống sót ra ngoài một mình à.”
Mu bàn tay Úc Ngạn nổi lên gân xanh, các góc nhọn của bánh răng cắm sâu vào đầu ngón tay, máu thấm vào khe hở giữa các bánh răng, để lại vết đỏ trên bề mặt đồng.
Kể từ khi có được thẻ ma nữ, y luôn tìm kiếm lối thoát cho các thực tập sinh khác, vì không muốn đội Chiêu Nhiên chỉ huy hành động bị diệt toàn bộ, tránh bị giam cầm.
“Chơi đùa mà thôi”, đây là lời ca ngợi mình khi mình cố gắng để cho anh sống à?
Úc Ngạn cười lạnh, Kỷ Niên lập tức đưa tay sờ đống lông tơ dựng đứng trên cổ mình.
“Giết chết anh ấy.” Một giây trước đôi mắt Úc Ngạn còn đang u ám đột nhiên sáng lên——
Chỉ cần ý thức của người phỏng vấn chết trong phòng ảo trò chơi, thân thể xinh đẹp nằm trên bệ liên kết sẽ thuộc về y.
Lúc này, ba người trên dây cáp đang đứng thành hình tam giác, Chiêu Nhiên ở bên trái, còn Xa Ân Tái và Ngụy Trì Dược bên phải dây cáp, người treo cổ rủ xuống từ dầm thép phía trên đầu, vị trí không có quy luật, mỗi lần chuyển động, các dầm thép sẽ bị gấp lại và biến dạng, khiến vị trí của người treo cổ thay đổi.
Trong màn biểu diễn trên dây thép này, điều khó nhất không phải là đi trên dây, mà là hai kỹ thuật viên cần phải tính toán chính xác khoảng cách các bánh răng khớp vào nhau, sau đó điều khiển người treo cổ xoay vòng để tránh đường đi của từng người.
Do xung quanh tối đen nên không thể nhìn thấy rõ người trên dây cáp đã đi được tới đâu, chỉ có thể tính toán dựa trên vị trí nút thắt trên dầm thép.
Bỗng dưng Úc Ngạn thay đổi cường độ và hướng chuyển của bánh răng, Kỷ Niên ngẩng đầu lên quan sát chuyển động quay của dầm thép, cậu lập tức nhận ra y đang điều khiển người treo cổ, vừa né tránh hai điều tra viên vừa đánh ngã Chiêu Nhiên.
Kỷ Niên thông minh đến mức biết phải phối hợp với y như thế nào, đọc vị trí các nút thắt trên dầm thép nhanh hơn, để y không cần phải liên tục ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chiêu Nhiên vẫn tiến về phía trước với tốc độ không đổi, khi anh đang thuận lợi đến gần đích, người treo cổ xoay tròn đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Vị trí của xác chết kỳ lạ thay đổi khó lường, đánh trực diện, Chiêu Nhiên trượt chân, hai tay bám trên dây cáp kịp thời né tránh, khi anh vừa lật người, từ phía bên phải lại lao tới một xác chết thối rữa khác đầy máu thối đang trong quá trình phân hủy.
Chiêu Nhiên lộn nhào về phía trước, vượt qua vài xác chết đang lắc lư rồi lao về phía trước, cơ thể tạo thành một lưỡi kiếm màu hồng, đập vỡ những xác chết chặn đường, xé người treo cổ thành những mảnh nhỏ.
“Rất lợi hại, chỉ suýt chút nữa thôi.” Chiêu Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, vỗ nhẹ bụi đất trên găng tay, dễ dàng nhảy lên bục ở điểm đích.
Hai kỹ thuật viên đưa ra những tính toán chính xác, thậm chí còn cân nhắc xem đối phương sẽ tránh từng bước như thế nào, nếu không phải Chiêu Nhiên, không một ai có thể chịu được thủ đoạn của họ.
Đột nhiên, những ngón tay đang vặn bánh răng liên tục của Úc Ngạn từ từ dừng lại.
“Cậu đọc nhầm rồi, suýt chút nữa đã đánh ngã Xa Ân Tái.” Y ngẩng đầu lên, mí mắt mỏng hơi sắc bén.
Kỷ Niên nuốt nước miếng: “Thế à, cũng may có cậu.”
Từng giây từng phút trôi qua, bức tường dao ở hành lang liên tục tiếp cận họ đã gần trong tích tắc, bức tường đẩy đi tất cả những đồ linh tinh cản đường, bao gồm cả ghế ngồi và rìu cứu hỏa rơi xuống đất.
Nếu ở lại đây lâu sẽ bị những con dao mũi nhọn trên tường đâm thủng.
Hai sợi dây cáp bắt đầu lắc lư nghĩa là họ đã sang tới bờ bên kia, đang cố gắng hết sức để tháo khóa, chuyển đầu kia của sợi cáp sang chốt bên dưới.
“Hừ.” Lại thua Chiêu Nhiên ở nước này, Úc Ngạn dùng sức đẩy một bánh răng để trút giận.
Phía bên kia, Chiêu Nhiên là người đầu tiên treo xong khóa dây, truyền ám hiệu tới, ra hiệu anh đã sẵn sàng tiếp ứng.
Úc Ngạn đè bả vai Kỷ Niên xuống: “Mấy người đi dây khác đi.”
Y nhanh chóng chộp lấy chiếc rìu cứu hỏa trên mặt đất rồi treo lên thắt lưng mình, cởi áo mưa áo khoác rồi xoắn thành một sợi dây dày, treo lên sợi dây cáp, mỗi tay giữ một đầu sau đó cố định quanh cổ tay, biến nó thành công cụ zipline đơn giản, hai chân đạp mạnh vào vách đá, mượn độ dốc rồi trượt xuống.
Tốc độ của zipline nhanh hơn dự kiến, vực thẳm dưới chân thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng u ám, chiếu sáng những chiếc gai nhọn lẫn lộn ở phía dưới.
Dầm thép phía trên đỉnh đầu mất kiểm soát, người treo cổ dày đặc xoay tròn như mấy món đồ chơi trong nôi.
Sợi dây thừng cũ kỹ đứt gãy, những người treo cổ lần lượt rơi xuống, cơn gió tanh hôi vút qua tai Úc Ngạn, rồi rơi xuống đáy hố, những chiếc gai nhọn đâm vào ngực, miệng mũi và trong hốc hốc mắt, dính đầy máu đen như bùn nhão.
Y cuộn người lại nâng hai chần tạo thành tư thế giảm xóc, càng lúc càng gần bờ đối diện.
Hoàng Kỳ và Kỷ Niên cùng trượt xuống một sợi dây cáp khác, tiếng hét thảm thiết sợ độ cao của Hoàng Kỳ vang vọng khắp không gian.
Tường dao lúc này đã bị đẩy tới cùng, bị cắm chốt ở đầu dây cáp chặn lại, ghế rơi xuống hố, vỡ tan thành từng mảnh, nhưng bức tường di động không dừng lại ở đó, mà vẫn tiếp tục tiến lên, lực nặng dần dần đẩy chiếc chốt lệch sang một bên, chốt cắm ở mặt đất nứt ra, sợi dây cáp treo lơ lửng trên không đứt gãy!
Úc Ngạn đã trượt gần đến đích, dây cáp vừa đứt, y quyết đoán buông tay, toàn thân bay ra ngoài, dưới tác dụng của mặt nạ Hồ Chết, thân thể y giống như một cái bóng nhỏ mực liên tục, kéo theo một luồng bóng đen từ trên trời rơi xuống, lao về quả bóng màu hồng ngay trước mặt.
Cách đó không xa, đôi mắt đỏ tươi lấp lóe trong đêm tối. Chiêu Nhiên vươn cánh tay ra, nhảy lên theo hướng Úc Ngạn bay, hai cơ thể va vào nhau dữ dội.
Úc Ngạn nhắm chặt hai mắt, ai tay ôm chặt eo anh, cùng anh lăn ra ngoài, da thịt mềm mại và xương ấm áp làm vật đệm, lăn mấy mét thì đập vào tường rồi dừng lại, Chiêu Nhiên nằm trên mặt đất, Úc Ngạn chống hai tay trên ngực anh rồi ngồi dậy, phủi đá vụn và bụi bẩn trên đầu.
“Đau quá, em phóng qua đây đấy à.” Chiêu Nhiên xoa đầu hít một hơi, trong bóng tối, màu sắc tươi sáng của anh như đóa hoa ăn thịt người mới thức tỉnh.
Úc Ngạn rất thích khuôn mặt này, mang một vẻ đẹp gần giống con người nhưng không phải con người, người bình thường có thể thấy hơi đáng sợ, nhưng đối với Úc Ngạn, người chết mê chết mệt cô y tá không mặt trong “Ngọn Đồi Câm Lặng” mà nói thì rất xinh đẹp.
Khoảnh khắc lưu luyến này không phải lý do để y giơ cao đánh khẽ, y đã nghĩ ra một chiếc chuồng nuôi hoạt động theo nguyên lý nào đó để chăm sóc cơ thể ngủ say của người phỏng vấn mãi mãi.
“Em.” Chiêu Nhiên nhìn thấy đôi mắt như đinh của y, y đang say mê đính những viên ngọc vô hình lên người mình.
Bốn mắt cứ nhìn nhau trong tư thế này, chiếc nhẫn Úc Ngạn đeo trên cổ tuột ra khỏi cổ áo, rơi xuống trên dây thừng rồi lắc lư nhẹ nhàng.
Chiếc nhẫn bạc được y cẩn thận mài giũa cho đến khi nhẵn bóng như gương, bề mặt nhẵn bóng phản chiếu khuôn mặt Chiêu Nhiên.
Hình ảnh phản chiếu lại là mặt của một thiếu niên người châu Âu, hốc mắt sâu, đôi mắt xanh vàng lấp lóe hình sao.
Úc Ngạn ngạc nhiên.
Anh em J.S có thể mô phỏng hóa tùy ý trong bối cảnh trò chơi, nhưng hình ảnh phản chiếu sẽ không bị sửa đổi nên tất cả những nơi có thể phản chiếu sẽ đều chiếu diện mạo thật của anh em J·S.
“Cậu là J… Hay S?”
“J, tên tôi là James.”
Bị lộ lớp mặt nạ, nó không hề xấu hổ hay khó chịu mà vẫn dùng mặt Chiêu Nhiên nở nụ cười.
“Tôi không nên biến thành dáng vẻ của hắn, bởi vì khi tôi có được ký ức của hắn, khi anh ngã xuống, cơ thể này sẽ không tự chủ được mà đỡ lấy anh.”
“Tôi với em trai luôn nhìn mấy anh qua màn hình, đây là lần đầu tiên con người bước vào thế giới của chúng tôi.” James cầm lấy chiếc nhẫn Úc Ngạn đeo trên cổ, “Đây là chiếc nhẫn trong thực tế à? Trong game có rất ít mấy thứ nhỏ bé tỉ mỉ như vậy, lúc nào cũng vẽ qua loa thành pixel đủ màu sắc.”
“Chúng tôi luôn ở bên cạnh anh, bắt đầu từ kẻ ăn xin trong nước ở thị trấn bị mất tích. Nhìn thấy hai người chơi vui vẻ như thế, tôi phải kìm lắm nên giờ mới gia nhập, thì ra trò chuyện và ôm người khác là cảm giác như thế này.”
“Chơi với tôi đến khi trò chơi kết thúc đi.” James nói. Cơ thể nó hóa thành một tia chớp màu hồng giật ra khỏi hông Úc Ngạn, đứng vững cách đó ba mét, đút hai tay vào túi áo gió, dùng vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Chiêu Nhiên đối diện với y.
Tiếng dây cáp đứt gãy chấn động không gian, Hoàng Kỳ và Kỷ Niệm cũng lần lượt trượt đến điểm đích, được Xa Ân Tái và Ngụy Trì Dược kịp thời đỡ lấy, quay người tụ họp với hai người còn lại, mà chuyện xảy ra tiếp theo khiến mọi người bị sốc líu lưỡi không nói nên lời. Úc Ngạn và tổ trưởng Chiêu đứng ở hai bên, Úc Ngạn giơ dao mũi nhọn lên, mũi dao chĩa thẳng vào Chiêu Nhiên.
“Chuyện này…” Xa Ân Tái hiểu tình hình, “Anh hùng đang đối đầu với ma nữ.”
Ngụy Trì Dược hít sâu một hơi: “Ai, ai là anh hùng.”
Kỷ Niên vội vàng la lên: “Là Úc Ngạn!”
“Không thể nào.” Xa Ân Tái cau mày, “Anh hùng có ba trái tim. Cho dù Ngải Khoa có hy sinh, thì một dân thường chết cũng chỉ mất một nửa trái tim, nhưng ma nữ chỉ có nửa trái tim, chạm vào một chút thôi cũng sẽ chết, nếu Úc Ngạn là anh hùng, cậu ấy chắc chắn sẽ trực tiếp lao vào chiến đấu với tổ trưởng.”
Úc Ngạn nói: “Hắn là kẻ giả mạo, tức là J trong J.S.”
Các thực tập sinh sửng sờ, không biết lời y nói là đúng hay sai. Kỷ Niên cũng sửng sờ, đầu óc quay cuồng, phân tích tình hình hiện tại.
James búng ngón tay, trên ngực hai người sáng lên ánh sáng trắng, những lá bài đã hòa vào cơ thể họ lại xuất hiện, lơ lửng trước mặt hai người — trên đầu Úc Ngạn là một ma nữ đang cười gằn quay lưng lại với chiếc gương thần, còn trên đầu nó là anh hùng cầm kiếm khiên mặc áo choàng đỏ.
“Tôi không biết em ấy đang nói chuyện gì.” James kẹp thẻ anh hùng trước mặt, bắt chước hoàn hảo thái độ và giọng điệu của Chiêu Nhiên, “Có lẽ em ấy chỉ muốn thắng. Lối ra ở ngay phía trước, mấy đứa đi đi, bác sĩ đang bảo vệ ở bên ngoài, em ấy cũng không chắc sẽ chết mà, mấy đứa không cần phải vì công việc của tôi mà chịu áp lực đâu.”
Bàn tay cầm dao của Úc Ngạn cứng ngắc run rẩy, y nghiên người ngóng nhìn họ. Y không ăn nói khéo léo như đối phương, mấy câu lý lẽ vụng về khiến cổ họng y nghẹn ngào, rồi chợt có cảm giác cam chịu cô đơn.
Khi các thực tập sinh lần đầu tiên cùng nhau tham gia nhiệm vụ, họ buộc phải đưa ra lựa chọn giữa mạng sống và bạn đồng hành của mình, nếu bị bức đến bước đường cùng tự giết lẫn nhau, cho dù sống sót rời khỏi phòng ảo trò chơi thì chuyện không đoàn kết này cũng chẳng có uy hiếp gì với những công ty đối thủ.
Nhìn thấy các thực tập sinh đang lưỡng lự giữa tiến và lùi, James giơ tay lên, theo triệu hồi của nó, mặt đá dưới chân Úc Ngạn nứt ra, vài cánh tay nhợt nhạt đâm xuyên qua mặt đất ngay tích tắc, Úc Ngạn phản ứng nhanh hơn một bước, lách người lăn một vòng khỏi bàn tay đang tóm lấy mình, bổ nhào về phía các thực tập sinh.
Nhưng khi cơ thể y đang bay lên, những bàn tay quỷ đuổi theo, tóm lấy mắt cá chân y.
Úc Ngạn nặng nề ngã xuống đất, Kỷ Niên chen lấn từ trong đám người ra trước, nắm lấy một tay Úc Ngạn, ngồi xuống đất liều mạng kéo lại, lúc này Úc Ngạn mới cắm con dao mũi nhọn xuống đất để cố định cơ thể, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của bàn tay quỷ.
“Để tôi thắng, tôi có thể đưa mấy cậu ra ngoài.” Úc Ngạn chật vật thốt ra lời hứa qua kẽ răng. Lực giữ cổ chân y bỗng lỏng ra, Úc Ngạn và Kỷ Niên bị hất văng ra ngoài theo quán tính, nhìn lại, Ngụy Trì Dược đang nằm rạp trên mặt đất, đâm mạnh dao mũi nhọn vào tay quỷ, tay quỷ giãy dụa vặn vẹo, hóa thánh đám sương máu rồi tan đi, gã mới kịp quay người nói: “Kỹ thuật viên, lùi lại! Anh vừa nói gì thế?”
“Tôi nói…” Hãy tin tôi.
James bước về phía họ, mỗi bước đi nhàn nhã đều mang theo khí thế của tổ trưởng Chiêu.
“Đừng đến đây nữa, tổ trưởng.” Xa Ân Tái cảm thấy chuyện không ổn, liền cầm dao lao tới, giữa chừng lại đổi hướng, giẫm lên vách đá, tấn công theo hướng xảo trá, con dao mũi nhọn như gần đâm vào ngực trái đối phương.
Dưới chân James bỗng xuất hiện vầng hào quang màu vàng nhạt, hào quang tạo thành hình đồng hồ mặt trời, ánh sáng và bóng tối của kim đồng hồ rút lui, Xa Ân Tái khiếp sợ lùi lại năm bước, hắn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã đứng trước mặt mình, xoay người đá hắn ra xa hai mét.
Ngay sau đó, vòng vàng dưới chân James thay đổi hình dạng, kim đồng hồ biến mất, ba đường thẳng chia vòng tròn thành sáu vùng hình quạt, năm vùng sáng và một vùng tối, một chùm ánh sáng quay tròn trong vòng tròn, cũng nhanh chóng dừng lại vào một trong năm vùng sáng.
Đồng hồ bất thường, Roulette. Úc Ngạn nhận ra năng lực này này, quái vật nhiều tay ở trấn Nhật Ngự đã sử dụng năng lực này để chiến đấu với Ký sinh trùng Hồ Chết.
James có thể thực hiện tất cả các tuyệt chiêu mà Chiêu Nhiên biết, chuyện này giống như khả năng đăng nhập tài khoản ở một nơi khác khiến người ta nghe rợn cả người.
Một lưỡi kiếm đá đột nhiên đâm ra từ bức tường đá gồ ghề phía sau Xa Ân Tái, đâm thủng từ lưng tới ngực hắn.
Cơn đau nhức dữ dội khiến hắn đổ mồ hôi như mưa, Xa Ân Tái ngẩng đầu lên, chứng tỏ mình vẫn còn nửa trái tim màu đỏ. Đèn pin trong tay hắn chuyển hướng, vừa vặn chiếu qua mắt đối phương, dao mũi nhọn trong tay Xa Ân Tái phản chiếu khuôn mặt tổ trưởng Chiêu, còn đôi mắt xanh vàng thì phản chiếu thình lình trên dầm thép.
“Là J.S cải trang, giết nó!” Hắn bẻ gãy chiếc gai đá dính máu trên ngực, ngã xuống đất thở hổn hển hét lên.
“Thú vị thật,” James nhướng mày, vòng vàng dưới chân tản ra, “Cùng lên đi.”
Ánh đèn pin lóe qua mắt nó, vòng vàng trên mặt đất nhấp nháy như điện áp không ổn định. Chi tiết nhỏ này nhắc nhở Úc Ngạn, y né tránh tay quỷ đang bảo vệ James, vượt lên trước cướp lấy đèn pin, bật đèn mức mạnh nhất chiếu thẳng vào con mắt James.
Những bàn tay quỷ hơi rụt lại khỏi người nó, cơ thể James ẩn giấu dưới thể xác Chiêu Nhiên biến thành màu trắng, hành động hắn trở nên chậm hơn.
“Nếu muốn giết anh, dưới ánh nắng là cơ hội tốt nhất.” Người phỏng vấn đã từng nói như vậy.
Úc Ngạn vứt đèn pin cho Kỷ Niên: “Chiếu vào nó!”
James giơ tay chặn ánh sáng mạnh trước mặt, bản thân nó không sợ ánh sáng, nhưng nếu vứt bỏ thể xác Chiêu nhiên, nó cũng sẽ mất đi năng lực mạnh mẽ của Chiêu Nhiên.
Xa Ân Tái nhịn đau rút cơ thể ra khỏi gai đá, mắt choáng váng nhưng vẫn nhặt lại dao mũi nhọn lên rồi lao về phía trước, dùng sự linh hoạt và nhanh nhẹn của mình dí vào gáy James, đẩy cằm nó lên, lướt qua động mạch của nó.
Cùng lúc đó, Úc Ngạn ba chân bốn cẳng lao tới trước người nó, đâm dao mũi nhọn trên tay vào trái tim James.
Mũi dao đâm tới sau lưng, máu tươi bắn tung tóe khắp người Xa Ân Tái, James phát ra tiếng kêu dã thú trong cổ họng, đôi mắt đỏ bừng, khóe môi dính nhớp liên tục nứt nẻ, trong cơ thể nó bộc phát luồng sức mạnh, hất văng hai người ra xa mấy mét, Úc Ngạn lăn mấy vòng rồi khó khăn dừng lại ở rìa vách đá.
Đây là điềm báo Chiêu Nhiên bước vào trạng thái cuồng bạo.
James ấn vết thương trên ngực, máu chảy ra từ ngón tay, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Anh thú vị thật, ngay cả người trong lòng mình mà cũng ra tay không chút do dự nào.”
Lúc này Úc Ngạn lại mất tập trung, James đã tái tạo hoàn hảo năng lực của Chiêu Nhiên, vậy rốt cuộc Chiêu Nhiên đã móc được bao nhiêu hạch từ quái vật nhiều tay ở trấn Nhật Ngự?
Quái vật nhiều tay có tổng cộng bao nhiêu hạch? Liệu tên dị thể ngu ngốc dễ tin người đó có còn sống sót sau khi chạm trán với Chiêu Nhiên không?
Liệu có thể gặp lại nó khi trở về thực tại không? Nó thích ăn thịt đông lạnh và kẹo dẻo, trong thành phố cần gì có đó, tiền lương của y cũng đủ nuôi nó.
Nó có bị người phỏng vấn tàn sát không, có lấy hết tất cả hạch rồi đổi thành tiền không, của cải và biệt thự của Chiêu Nhiên có phải từ đó mà ra không.
Trên người bị hai vết thương chí mạng, cả người James đầy máu bước ra khỏi bóng tối, thứ chảy ra từ vết thương không phải là huyết tương mà là code chương trình màu đỏ, số 1 và 0 dày đặc bao phủ quần áo, dưới chân nó lại bắt đầu xuất hiện vòng vàng, vòng vàng bị phân tán bay loạn, mỗi một vòng nhỏ đều xuất hiện một kỵ sĩ mặc áo giáp bạc cầm vũ khí bay lên từ mặt đất.
Lá cờ thần chiến tranh của Chiêu Nhiên có thể triệu hồi tổng cộng sáu dạng linh hồn kỵ sĩ: Kỵ sĩ giáo rìu, Kỵ sĩ cung tên, Kỵ sĩ búa xích, Kỵ sĩ kiếm rộng hạng nặng, Kỵ sĩ kiếm chữ thập Giáo hoàng và Ninja Kunai giáp nhẹ.
Sáu vòng vàng bao quanh Úc Ngạn ở trung tâm, dần dần khép vòng tròn lại, người bắn cung kéo căng dây cung, cung tên vàng khắc hoa văn Damascus vươn ra từ không trung, cung tên có thể xuyên qua ngoài vòng vàng, chỉ cần đối diện vòng vàng có chi viện thì mũi tên có thể bắn được.
Những người khác bị kỵ sĩ bao vây kỹ càng ở bên ngoài, không thể phá vỡ đi vào chứ đừng nói đến việc chạm vào một sợi tóc của James.
Kỷ Niên âm thầm theo dõi trận chiến, đối thủ còn một rưỡi trái tim đỏ, vẫn có thể chịu được ba đòn chí mạng, cơ hội chiến thắng của Úc Ngạn vẫn quá nhỏ.
“Không xông vào được!” Ngụy Trì Dược thử vô số lần, lần nào cũng bị vòng vàng gạt bỏ hất ra, gã lo lắng quay đầu hỏi Kỷ Niên, “Làm sao bây giờ hả Kỹ thuật viên?”
Giọng nói gã ngập ngừng, cơ thể hơi cứng đờ, gã bất ngờ cúi đầu xuống, không thể tin lại có một con dao mũi nhọn đỏ như máu đâm xuyên qua ngực mình.
Gã chậm rãi quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Kỷ Niên.
Kỹ thuật viên nhỏ bé yếu đuối nắm lấy cán dao, máu bắn tung tóe trên má, vừa nhẫn tâm, vừa cắn răng rút dao ra.
Nửa trái tim đỏ còn lại của Ngụy Trì Dược mất hết, gã chậm rãi quỳ xuống, cả người tối sầm lại, offline trong dáng vẻ tử vong.
Dân thường chết, anh hùng mất máu, James cũng bị thương, vòng vàng dưới chân nó nhấp nháy yếu ớt.
Úc Ngạn bị nhốt trong vòng vàng bị cảnh tượng xảy ra trước mặt dọa sốc: “Đừng ra tay nữa! Chống đỡ thêm hai phút nữa là thắng!”
Đồng hồ đếm ngược của hệ thống phòng chống mê hoặc dưới mặt nạ Hồ Chết đã bước vào hai phút cuối cùng, cứ giảm mỗi giây nó sẽ đập đều một nhịp.
Hai bàn tay Kỷ Niên thấm đỏ máu, hai chân cậu vẫn đang run rẩy, rồi liếc nhìn Xa Ân Tái đang bị thương nặng, cầm dao đi đến.
Xa Ân Tái sửng sốt nhìn chằm chằm cậu, hết sức ngạc nhiên trước sự sợ hãi và quyết tâm của cậu.
James nhìn thấu mục đích của Kỷ Niên, giơ tay đưa một vòng vàng ra, chặn trước Xa Ân Tái.
Không phải nó muốn bảo vệ thực tập sinh, mà nếu những dân thường còn lại chết đi, nó sẽ chỉ còn lại một nửa viên máu, tình thế chiến thắng rõ ràng trở thành bất lợi, khiến nó luống cuống.
Đối mặt với kỵ sĩ cao lớn mặc áo giáp bạc, Kỷ Niên bất lực hạ tay xuống.
Khi tất cả mọi người đều tưởng cậu đã bỏ cuộc, thì cậu bất ngờ giơ dao mũi nhọn lên đâm thẳng vào ngực mình rồi lại rút ra đâm lần nữa.
Khoảnh khắc trước khi cơ thể cậu chuyển sang màu xám và offline, Kỷ Niên đã tháo huy hiệu thăng cấp trên ngực mình và Ngụy Trì Dược, dùng toàn bộ sức lực ném chúng và đèn pin cho Úc Ngạn.
“Đây là giao dịch, cậu đừng quan tâm.” Kỷ Niên nhắm mắt lại, giơ một ngón tay lên môi, trầm giọng nói với Úc Ngạn: “Cẩn thận sếp lớn.”
*
Trong phòng ảo đoàn xiếc thú, vài thực tập sinh đang nằm trên bục liên kết, máy theo dõi sự sống của Ngải Khoa đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động chói tai.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng đột nhiên bùng nổ, Nặc Lan đứng gần Ngải Khoa nhất, nhanh chóng vẫy tay với thực tập sinh tổ cấp cứu: “Tiểu Ly! Mau lại đây!”
Nguyễn Tiểu Ly tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, bước một bước dài đến bục liên kết của Ngải Khoa, kiểm tra thiết bị theo dõi, xem ra hắn đã chết trong phòng ảo trò chơi, não bộ sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
“Tránh ra.” Cô ấy xắn tay áo lên, nhanh chóng dùng cồn lau tay và cẳng tay vài lần, sau đó cầm máy khoan điện đã chuẩn bị từ lâu, khoan vào xương sọ Ngải Khoa.
“Ôi trời.” Nặc Lan che miệng lại, cô chưa từng thấy cách chữa trị nào thô bạo như vậy, có tin được không thế?
Ống tay áo kéo lên để lộ hạch chữa trì đỏ cấp ba gắn ở cổ tay Nguyễn Tiểu Ly – Không chế bằng tay không.
Các cơ quan mà ngón tay cô chạm vào có thể dừng tổn thương tạm thời, thậm chí một cơ quan có thể giữ tươi mãi mãi nếu cô cầm nó trên tay.
Nguyễn Tiểu Ly đang khoan hai lỗ trên hộp sọ của Ngải Khoa, thò ngón trỏ vào từng lỗ, nhẹ nhàng chạm vào phần mềm não để ngăn ngừa chấn thương và chuyển biến xấu
Khả năng của cô giúp tổ cấp cứu tranh thủ thời gian cấp cứu tốt nhất, y tá vội vàng đẩy cô và Ngải Khoa ra ngoài, giành giật từng giây từng phút để cứu Ngải Khoa.
Những người còn lại đợi trong đoàn xiếc thú rất lâu, Nặc Lan mất kiên nhẫn đi loanh quanh, nhỏ giọng mắng Hỏa Diễm Khuê: “Cậu đi ra đi, chị đây sắp bị nướng chín rồi đây này.”
Hỏa Diễm Khuê xoa xoa hơi ẩm trên cánh tay: “Em vội, khi nào mới có thể vào giúp bọn họ.”
Bên ngoài lều ngày càng ồn ào, Nặc Lan lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hình như là phóng viên của các tờ báo lớn, chen chúc bên ngoài chờ phỏng vấn.
“Ai gọi bọn họ tới! Ai tiết lộ cho bọn họ biết vị trí nơi này?” Nặc Lan rút kiếm lao ra ngoài, muốn đuổi người, lại đụng phải Nguyễn Tiểu Ly đang vội vã quay về lều.
Lúc này, thiết bị theo dõi sự sống lại bắt đầu báo động, Nguyễn Tiểu Ly giật mình, vội xốc lại tinh thần chạy đến chỗ Ngụy Trì Dược, thành thạo xoay người nhảy lên bục liên kết, nhờ các y tá giúp đỡ khoan lỗ, hai ngón tay lại tiếp xúc với xương sọ, cố gắng hết sức để ngăn chặn tổn thương và tranh thủ thời gian cho các bác sĩ khác.
Thuận lợi tìm thấy vị trí, thần kinh căng thẳng của Nguyễn Tiểu Ly cũng hơi thả lỏng, y tá vội vàng đẩy bọn họ ra ngoài.
Không ngờ, chỉ vài giây sau, máy theo dõi sự sống của Kỷ Niên lại vang báo động, con ngươi Nguyễn Tiểu Ly rụt lại, hai tay cô vẫn còn đặt trên đầu Ngụy Trì Dược, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Kỷ Niên, máy theo dõi từ nhấp nháy chuyển sang màu đỏ, mỗi một tiếng còi báo động đều khiến tinh thần mọi người bị tra tấn.
Âm thanh báo động đột ngột dừng lại, máy tắt lụi, mọi người im lặng như tờ.
“…” Nặc Lan cẩn thận di chuyển đến cạnh Kỷ Niên, đẩy cậu. Đầu cậu nghiêng sang một bên, máu mũi chảy xuống bục liên kết.
*
“Đúng vậy, hiện ba thực tập sinh của chúng tôi đang bị thương nặng, một trong ba người đã được xác nhận bị tổn thương não nghiêm trọng, sau khi kiểm tra sơ bộ, chúng tôi đã lấy ra một con chip theo dõi trong não cậu ấy.”
“Có thể nhìn ra chip theo dõi này giống hệt với mô hình trọn vẹn trước sau mà công ty Redneck Drift thường sử dụng. Tôi nghĩ công ty Redneck Drift sử dụng những thủ đoạn không công bằng để cạnh tranh ác ý, coi mạng người như cỏ rác, chúng tôi nhất định sẽ dùng hành động pháp lý để bắt họ phải trả giá cho những hành vi tranh giành lợi ích bằng mọi cách này.”
Tổ trưởng tổ cấp cứu đã nói với phóng viên như vậy.