Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 7: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 7 Thực tập sinh nguy hiểm



Úc Ngạn cầm ngược hai chân Diều Hâu giống như xách một con gà làm sẵn trên chợ về, nhét vào túi đeo vai của mình.

Trên trời vẫn còn một con diều hâu máy đang bay lượn, nhưng do bị hạch công năng – điều khiển Satan quấy nhiễu, nó đã mất dấu vết và vị trí của hai người lang thang không mục đích trên bầu trời.

Chiêu Nhiên kéo Úc Ngạn vào trong một con hẻm nhỏ u ám dùng cổ tay che miệng y, dựa vào tường tránh né sự tìm kiếm của con diều hâu khác.

“Chẳng lẽ Subway và Diều Hâu Thăm Dò có quan hệ canh tranh?” Cổ tay không bịt được miệng y, Úc Ngạn vẫn có thể nói chuyện.

“Không phải. Cục Diều Hâu Thăm Dò công bằng nhất, họ rất giỏi.” Chiêu Nhiên trả lời, “Cậu không cần biết quá nhiều, chỉ cần nhớ bất kể cậu gặp người Cục Diều Hâu Thăm Dò ở đâu, phải tránh đi, cố gắng không đụng mặt, trong tình huống khẩn cấp thì giúp mấy cô ấy một tay. Còn điều quan trọng nhất, đừng tấn ông diều hâu của họ, tội này tương đương với việc cướp súng cảnh sát.”

“Yên tâm, camera trong mắt diều hâu truyền về chỗ họ có độ trễ, tôi dùng thời gian chênh lệch phá hủy máy truyền tín hiệu trước, không ai biết diều hâu rơi vỡ thế nào đâu.” Úc Ngạn không để ý, nhặt một sợi dây kẽm cũ trên mặt đất, đâm tới đâm lui trong còng tay, “Anh nghĩ Cục Diều Hâu có thể cứu bệnh nhân béo phì không?”

“Không thể.”

“Không phải anh nói bọn họ rất giỏi à?”

“Vì Cục Diều Hâu Thăm Dò là cơ quan đặc biệt được thành lập để đối phó với dị thể, phạm vi hoạt động bị giới hạn nghiêm ngặt trong thành phố Hồng Ly, ra khỏi khu vực quản lý, dù họ biết tội phạm đang ở đâu cũng không được hành động, chỉ còn cách báo lên cấp trên chờ chỉ thị. Y tá bắt tay với bảo vệ buôn lậu bệnh nhân, thậm chí còn phá hủy camera giám sát và điện thoại, rõ ràng là hành động có kế hoạch, Huyện Cổ nằm ở rìa thành phố Hồng Ly, lái xe ra khỏi thành phố chỉ mất chưa đến mười phút, Diều Hâu Thăm Dò dù nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp.”

“À.” Úc Ngạn chỉ quan tâm còng tay của mình sao lại khó mở như vậy.

“Đồ ngốc, đưa cho tôi.” Chiêu Nhiên cầm lấy dây kẽm, chọc vào lỗ khóa rồi nhẹ nhàng xoay tròn, công việc tỉ mỉ này phải dùng đến đầu ngón tay, chỉ cần anh vuốt khẽ đầu ngón tay thì dù tiếng kẹt dây kẽm nhỏ bé anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Úc Ngạn rũ mắt nhìn chằm chằm động tác của anh, dù đeo găng tay da, cảm giác ở đầu ngón tay vẫn rất nhạy bén, đôi tay này hơi bất thường.

“Sao lại đeo găng tay?”

“Không nói cho cậu biết, chuyện của cấp trên thì bớt quản.” Dáng vẻ Chiêu Nhiên đang tập trung rất thu hút, dễ dàng chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Chưa đầy ba giây, còng tay cạch rồi rơi xuống đất. Úc Ngạn xoa cổ tay trầy xước đỏ bừng: “Nghe tin tốt trước.”

“Khi tôi đưa cậu ra ngoài, tôi tiện tay lục trong túi cảnh sát lấy ra một viên hạch.”

“… Tin xấu thì sao?”

“Đáng tiếc, viên hạch tôi lấy là hạch xanh cấp một sừng dê cậu đã sử dụng.” Chiêu Nhiên lấy một viên hạch u ám vô dụng trong túi ra, ném cho Úc Ngạn.

Đúng là đáng tiếc thật, chẳng qua một xanh cấp hai đổi lấy một xanh cấp ba, không lỗ. Úc Ngạn cất viên hạch vô dụng đi rồi im lặng.

Chiêu Nhiên nheo mắt lại, anh nghĩ mình đã nắm rõ cách hành xử của Úc Ngạn, một đứa trẻ yên lặng thường có ý định làm điều gì đó.

Bộ phân nhân sự của Subway có điều tra viên chuyên nghiệp, được gọi là người giới thiệu nghề nghiệp, chịu trách nhiệm tìm kiếm những người trẻ tuổi có tiềm năng, phân loại thông tin của họ rồi gửi cho người phỏng vấn.

Tuy nhiên, những người trẻ tuổi được người giới thiệu nhìn trúng không phải quỷ kế hơn người thì cũng rất giỏi đánh nhau, thậm chí có cả sát nhân có tiềm năng bị tâm thần, đã từng có người phỏng vấn chết trong tay thực tập sinh của mình, kết cục là thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức thay thế vị trí người phỏng vấn của mình.

Phỏng vấn người mới luôn là một công việc cực khổ mà những nhân viên của Subway muốn tránh nhất, nhưng Chiêu Nhiên lại tình nguyện nhận việc, tiếp nhận thực tập sinh khó đối phó – Úc Ngạn.

Quả nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc Úc Ngạn hỏi thẳng: “Người phỏng vấn, hợp đồng đâu? Tôi rất cần công việc này.”

“…” Chiêu Nhiên nhướng mày, chậm rãi rút ra một bản thỏa thuận hợp đồng và một cây bút trong áo. Tên nhóc xấu ra cuối cùng cũng thông suốt nhưng vẫn phải đề phòng xem y còn phương án dự phòng nào không.

Úc Ngạn nhanh chóng xem các điều khoản, xung quanh toàn tường gạch gồ ghề, y tự nhiên áp tờ giấy lên ngực Chiêu Nhiên, lót lên cơ bắp cứng rắn viết tên mình lên giấy.

Thực ra sau khi tỉnh lại từ trong ngăn kéo đựng xác, Úc Ngạn chưa bao giờ ngừng suy nghĩ. Điều khiến y băn khoăn nhất là biểu cảm kỳ lạ của Chiêu Nhiên lúc y bị thẩm vấn.

Khi anh nghe được “còn một người trốn trong nhà xác”, ánh mắt chợt lóe lên cảm xúc kỳ lạ, Úc Ngạn nghĩ đó là một loại sát khí, là sự cuồng loạn khi bị bắt quả tang.

Cho dù có người khác núp trong ngăn kéo nhà xác thì ảnh hưởng gì tới anh?

Có một người khác trong nhà xác, điều đó có nghĩa là ai đó có thể đã chứng kiến ​​​​những chuyện xảy ra trong phòng nên lúc đó anh mới hoảng loạn.

Kẻ đẩy y vào ngăn kéo nhà xác có lẽ là Chiêu Nhiên.

Vì ý đồ muốn chiêu mộ mình của Chiêu Nhiên quá rõ ràng, trong túi áo khoác gió của anh có một hộp thuốc lá nhưng lại không có bật lửa, mà y vừa vặn lại phát hiện bật lửa dưới gối trong phòng bệnh.

Dựa vào cái bật lửa cứu mạng này, y mới có thể sống để gặp mặt Chiêu Nhiên.

Cẩn thận truy xét sâu xa, Úc Ngạn bắt đầu hoài nghi liệu kẻ lấy mắt trái của y có phải cũng là Chiêu Nhiên không, bọn họ thông báo cần tuyển dụng vật dẫn cho nên mới cố ý biến người bình thường thành tàn phế, may mắn thì làm vật dẫn vào công ty bọn họ làm việc, mà những người không trở thành vật dẫn thì sẽ bị bỏ lại mặc cho tự sinh tự diệt.

Úc Ngạn chợt nở nụ cười.

Chiêu Nhiên nhếch khóe môi, trong lòng lại vang lên tiếng còi báo động, y lại nghĩ ra chủ ý không trung thực gì nữa đây?

“Người phỏng vấn, nếu tôi nhậm chức ai sẽ dẫn dắt tôi?

“Tôi dẫn dắt cậu.” Chiêu Nhiên thầm nghĩ anh là đồ ngu ngốc, anh dẫn em.

Úc Ngạn rũ mắt xuống, đầu bút xuyên qua mặt sau tờ giấy di chuyển trên ngực Chiêu Nhiên.

Trước ngực tê dại, Chiêu Nhiên có thể đọc rõ những nét bút của Úc Ngạn thông qua chuyển động của đầu bút, nét bút cuối cùng vừa vặn dừng ngay trái tim anh.

Úc Ngạn viết xong tên, đậy nắp bút lại, đầu ngón tay vén mép áo sơ mi Chiêu Nhiên, ấn ngón trỏ lên vết thương của anh, máu tươi tràn ra đầu ngón tay sau đó ấn ngón trỏ lên hợp đồng, in dấu tay mình lên rồi liếm sạch ngón tay của mình.

“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, thưa người phỏng vấn.”

——

Tốc độ hạch quái dị – Cánh diều hâu quá đỉnh, mười lăm phút, Úc Ngạn đã tìm được địa chỉ khu cư xá của mình trên thẻ căn cước.

Y ngồi trên xích đu bỏ hoang trong công viên, chậm rãi thu hai cánh đen nhánh lại. Y và Chiêu Nhiên chia tay ở ga tàu điện ngầm, Chiêu Nhiên để lại thông tin liên lạc của mình.

Nhìn ra xa không biết từ khi nào, khu nhà ở đã không được bảo trì tốt, cây cối xanh tươi gần như khô héo, kẻ có tiền đều dời đi nơi khác, chỉ còn lại mấy hộ gia đình già canh giữ tổ, ban đêm những tòa nhà trống trải san sát, giống như một thành phố ma.

Sau khi vào khu cư xá, Úc Ngạn mới quen thuộc hoàn cảnh nơi này, cảm giác như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ký ức quen thuộc dần dần được khôi phục bước vào cánh cửa quen thuộc.

Hoa văn trên cửa chống trộm phủ đầy tro bụi, Úc Ngạn theo thói quen tìm chìa khóa trong ngăn nhỏ túi sách, nhưng ngăn trống trơn.

Nhưng không sao, y vừa học được một kỹ năng mới.

Úc Ngạn lấy sợi dây kẽm nhặt được ra, uốn cong hai lần, đút vào lỗ khóa rồi khẽ khuấy.

Bên trong ổ khóa vang lên tiếng cạch nhẹ, cửa chống trộm tự động mở ra.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, mùi nhà quen thuộc dễ chịu, nhưng bụi bặm lại khiến người ta hơi ngạt thở vì đã lâu không được quét dọn.

Úc Ngạn mò mẫm bật đèn trần lên, ở giữa phòng khách chất đống sách vở, dụng cụ, hành lí linh tinh cao cỡ nửa người, tất cả đều mang từ trường về sau khi tốt nghiệp vẫn chưa kịp thu dọn.

Điện thoại và chìa khóa nằm yên trên bàn trà.

Điều kỳ lạ là điện thoại như khôi phục cài đặt gốc, album ảnh, ghi chú và thậm chí danh bạ đều trống trơn. Giống như có ai đó đang cố tình che giấu một âm mưu xấu xa mờ ám.

Úc Ngạn hoàn toàn không quan tâm, y cầm điện thoại di động lên tải lại một số ứng dụng hữu ích, lưu số của người phỏng vấn rồi gửi yêu cầu kết bạn đến tài khoản mạng xã hội của anh.

Ảnh đại diện của Chiêu Nhiên là một con mèo nhỏ màu đen, id là “NSDD”.

“NSDD, mày nói đúng đấy? Đúng là rất phù hợp với người làm công phải làm việc cho sếp lớn.”

Úc Ngạn suy nghĩ một lúc, đặt biệt danh cho Chiêu Nhiên là Boss, một câu hai nghĩa, vừa thể hiện là cấp trên vừa thể hiện là thủ lĩnh quái vật ở màn cuối cùng trong trò chơi, tất nhiên cũng mang ý nghĩa một ngày nào đó sẽ bị người chơi đánh bại.

Chưa tới hai phút, Chiêu Nhiên đã gửi một tin nhắn tới.

Boss: “Đến nhà chưa, không đụng vào đường dây cao thế nào chứ.”

Úc Ngạn: “1.”

Tùy tiện dùng số trả lời, Úc Ngạn đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên người mình, lau tóc đi ra, y phát hiện trên điện thoại lại có thêm một tin nhắn mới.

Boss: “Cần gì thì cứ nói trực tiếp với tôi.”

Úc Ngạn theo thói quen nằm lên ghế sofa, hai chân gác lên lưng ghế đầu thòng xuống ghế sofa, tạo thành tư thế gần như lộn ngược.

Y giơ điện thoại lên, trả lời lung tung: “Cần người phỏng vấn qua ngủ cùng.”

Lúc gõ ra mấy chữ này, Úc Ngạn không biểu lộ cảm xúc, y không quan tâm người phỏng vấn nghĩ gì về mình cũng không quan tâm ngày mai mình sẽ ra sao, tựa như mọi thứ đều không quan trọng.

Phải chăng đây là tâm lý của những kẻ bỏ trốn, sự khoái chí của việc trả thù và cảm giác tội lỗi nặng nề của việc mang tội danh sát nhân đan xen vào nhau.

Lúc mới chui ra khỏi ngăn kéo đựng xác, đầu óc y trống rỗng, không nhớ được gì chỉ có khát vọng sống sót mãnh liệt, nhưng khi trí nhớ chậm rãi khôi phục y lại trở nên chán nản hơn, nếu con người không có bộ não có khi sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

Một hai phút trôi qua, Boss mới trả lời: “Bình thường cậu cũng nói với người lạ vậy à?”

Úc Ngạn nhíu mày rõ ràng mình nói theo ý anh, không ngờ còn bị chỉ trích, chỗ làm việc thực sự rất phức tạp.

Úc Ngạn trả lời: “Đúng vậy.”

Tránh cạnh tranh vô nghĩa ở chỗ làm việc, bắt đầu từ việc không nịnh bợ cấp trên.

Đặt điện thoại xuống, hai mắt Úc Ngạn đờ đẫn ngây ngẩn một lúc.

Đột nhiên, mắt y sáng lên.

Dưới tủ tivi đối diện với ghế sofa có một cái lỗ to bằng quả bóng bàn.

Y lăn người khỏi ghế sofa nằm xuống đất quan sát cẩn thận. Có vẻ chỉ có góc nhìn đặc biệt khi nằm trên sofa mới thấy được cái lỗ này, từ góc nhìn khác hầu như không thể phát hiện ra.

Úc Ngạn phải mất rất nhiều công sức mới có thể lật ngược chiếc tủ tivi nặng nề, trên đó quả thật có một cái lỗ, có vẻ do con người tạo ra là một nơi lý tưởng để giấu tiền.

Y thử đút ngón tay mình vào nhưng lỗ quá nhỏ, chỉ có thể đút hai ngón tay vào, không thể chạm tới đáy.

Y tìm đèn pin chiếu vào bên trong, có thể thấy một một thiết bị đọc, cấu tạo tương đối giống một chiếc xe bập bênh hoạt động bằng tiền xu trên công viên, hơn nữa còn vận dụng phương pháp khóa mật mã của vali, Úc Ngạn nhận ra phương pháp khóa này là thiết kế mình thường dùng.

Khi còn nhỏ bố y rất hay mở ngăn kéo, y đã tự nghiên cứu sáng chế ra một loại khóa đơn giản hoạt động bằng tiền xu, gắn vào mặt trong ngăn kéo, chỉ có y mới biết nên đặt đồng xu ở góc độ nào để mở, nếu cố kéo ra sẽ kích hoạt thiết bị nghiền bên trong, tất cả giấy tờ và đầu ngón tay sẽ cùng đến chỗ chết.

Nhưng Úc Ngạn sờ soạn khắp người cũng không tìm thấy đồng xu nào, nhưng trong túi lại có một vật cứng, lấy ra xem thì là một dị hạch xanh cấp một đã hết tác dụng.

Kích thước cũng tương đương, mặc kệ đi, dù sao cũng không dùng được nữa cứ ném vào thử.

Úc Ngạn nhanh chóng lùi xa, ngay cả bản thân y cũng không chịu nổi thủ đoạn của cái bẫy này.

Trong lỗ vang lên tiếng bánh răng ăn khớp vào lỗ, vài giây sau, giống như một lát bánh mì bật ra khỏi lò nướng bánh, một mảnh giấy cuộn rơi ra khỏi lỗ.

Giống như một trang giấy xé ra từ quyển nhật ký, trên đó viết chi chít chữ:

Trời trong xanh

Tôi nói với mẹ: “Ăn đi mẹ, hôm nay là tết của chúng ta.”

Mẹ tôi run rẩy sau ánh nến của chiếc bánh sinh nhật, mẹ vừa đau đớn vừa thương hại nhìn tôi, như một thiên thần nhìn một con ác quỷ trở về sau cuộc tàn sát.

Tôi không thể chịu được, lấy ra vé xe đường dài đã mua sẵn, cùng với quyển sách <Nếu cho tôi ba ngày tươi sáng> mà tôi đã đọc đi lại nhiều lần, xem như một món quà tặng mẹ. Đây là ngày chúng tôi chia tay, mẹ được tự do, không còn ai đánh mẹ nữa, mà tôi thì ở đây, trông coi cuộc sống mênh mông vô bờ.

Nhưng sau khi mẹ đi, anh ấy đã đến.

Anh ấy thích đi vào từ ban công, rất linh hoạt, luôn tràn đầy sức sống, hôm nay cũng vậy, anh ấy nhảy vào sau khi gõ cửa sổ bốn lần rồi ôm chặt lấy tôi.

Anh nhìn bánh ngọt còn nguyên trên bàn, hỏi tôi món tráng miệng đó là gì.

Bánh sinh nhật, anh chưa từng thấy à?

Anh lại hỏi sinh nhật là gì.

Tôi nói, là ngày được sinh ra.

Anh hơi sa sút, ôm tôi từ phía sau, tựa cằm lên vai tôi xin lỗi và thương tiếc cùng tôi: “À… ngày bất hạnh. Hôm nay không hôn à?”

Anh luôn chọc tôi cười, tôi quàng tay qua cổ anh rồi hôn lên, anh hôn không giỏi lắm, răng thường cạ vào lưỡi tôi, nhưng anh rất thích chuyện này, mỗi lần ngực chúng tôi chạm nhau tôi đều có thể nghe thấy nhịp tim phấn khích của anh.

Cổ anh ấy rất nhạy cảm, hôn một chút sẽ hiện lên màu hồng phấn, nhưng anh lại rất thích, hỏi tôi: “Đây là cảm giác bị ánh mặt trời chiếu sáng sao?”

Không, đây là cảm giác bị vực sâu nuốt chửng, chỉ có ma quỷ gặm nhấm linh hồn mới khiến người ta say mê.

Tôi nói ra lời trong lòng với anh nói tôi không muốn học nữa, có một ông chủ buôn ngọc bích thuê tôi làm tay chân, ông chủ thấy tay tôi đen dám ra tay với bố ruột, chỉ cần bồi dưỡng mấy năm là có thể khiến băng xã hội đen kinh sợ.

Tôi bị lời ông chủ làm lung lay, dần dần cảm thấy nơi tối tăm và thối nát là nơi tôi nên thuộc về. Cuộc sống đã đè bẹp những giấc mơ, và cuối cùng bản thân tôi đã bóp nát chính mình.

“Đừng, đi học đi, sau khi học xong anh sẽ tìm một công việc phù hợp với em.” Anh để tôi ngồi lên đùi anh ấy rồi ôm tôi vào lòng, cố gắng truyền hơi nóng vào trong trái tim tôi, dùng cổ tay nặng nề vò tóc tôi nhỏ giọng dỗ dành tôi.

Mỗi lần an ủi tôi, anh đều cố gắng hết sức, anh không giỏi chuyện đó, nhưng lại phá lệ vì tôi.

Anh nói với tôi, nếu tay dính máu có thể cứu người khác, vậy giết chóc chẳng phải là một phương thức chuộc tội sao? Đừng làm một kẻ xấu, hãy làm một anh hùng.

Tôi giống như đi lại trong đêm tối, chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Mãi cho đến khi tôi gặp “Thầy Sullivan” của đời mình, cho tôi ba ngày tươi sáng và một thế giới chưa từng thấy.

Ngày 22 tháng 1 năm M016.

——

Tùng tùng tùng tùng, có người gõ lên cánh cửa thủy tinh bốn lần.

Úc Ngạn ngẩng đầu, ngoài ban công cửa sổ là mặt của Chiêu Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.