Cũng may đón y rời khỏi nhà anh hai trước, nếu nhà anh hai mà bị phá hủy thì coi như xong.
Chiêu Nhiên dùng khăn giấy ướt lau sạch mặt y, tiện thể lau máu trên ngón tay y, đặt cổ tay lên trán Úc Ngạn đo thử, quả nhiên nóng phỏng tay, CPU quá nóng.
“Chóng mặt không?”
“Chóng mặt, trước mặt tối đen.”
“Nằm xuống.” Chiêu Nhiên ẩn vai y xuống, nhưng Úc Ngạn lại bướng bỉnh duỗi thẳng thân trên, không chịu nằm xuống.
Chiêu Nhiên đành phải dùng chút sức đè y xuống, không ngờ y lại vươn tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào vai anh.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào da thịt, trái tim Chiêu Nhiên mềm như bông, lập tức thu lại sức lực, dùng cổ tay vuốt ve lưng y.
Úc Ngạn nhắm chặt hai mắt, cô đơn ôm lấy anh, vẻ mặt không giống như đang tìm kiếm sự an ủi từ người có thể tin tưởng, mà như đang ôm một chiếc gối hình người, nhu cầu cấp bách cần được chạm vào, không có sự sống cũng được, không có tình yêu y không còn chọn lựa đường sống.
Quỷ nhỏ nóng vội điên cuống hiếm khi yên tĩnh, khiến người ta hơi đau lòng.
Chiêu Nhiên vén tóc trán y ra, chạm lên hàng mi đang run rẩy: “Xin lỗi, anh xin lỗi.”
Bỗng Úc Ngạn mở mắt ra, hạch lấy vật trong tranh vẫn còn gắn ở hốc mắt trái, con ngươi nhợt nhạt và mắt phải đen sẫm hung tợn trừng mắt nhìn Chiêu Nhiên.
“Người phỏng vấn, tôi thật sự rất ghét anh, người như anh.”
Chiêu Nhiên ngơ ngẩn, lời nói cay nghiệt như thanh sắt nện xuống đầu anh, khiến lòng anh chấn động.
“Tự em nói muốn ở bên anh mà, nuốt lời à?” Đôi mắt phai màu của Chiêu Nhiên tràn ngập ánh đỏ.
“Tôi nói muốn nói chuyện với anh, anh đã từng trả lời trực tiếp với tôi chưa?” Úc Ngạn đá vào đùi anh, “Tên khốn khiếp muốn chơi thì tôi nói thẳng, nếu một ngày nào đó tôi phát hiện ra anh có vợ con ở nhà, nửa đời còn lại tôi sẽ không để anh sống yên ổn!”
“Trực tiếp… Em muốn trực tiếp thế nào.” Chiêu Nhiên giữ mắt cá chân y không cho y đá lung tung, đỡ bị y đá vào vị trí nguy hiểm, anh ngồi dậy khỏi giường, nghiêm túc trả lời: “Anh không có vợ con. Nếu em thích, anh sẽ cố gắng hơn nữa.”
“…” Úc Ngạn im lặng vài giây, suýt nữa bị câu trả lời mơ hồ của người phỏng vấn xoa dịu.
Giọng y trầm xuống: “Sao tôi phải thay đổi bản thân vì một người có tam quan hoàn toàn trái ngược mình, mà còn là đàn ông, chỉ để làm anh hài lòng, làm anh vui vẻ, dựa vào đâu chứ. Tôi thiếu nợ anh à?”
Sau khi mở miệng, sự bất mãn tích tụ nhiều ngày được trút hết ra ngoài.
“À, không thích đàn ông.” Chiêu Nhiên vặn nhẹ đầu ngón tay, lặp lại những điểm mấu chốt trong lời y nói, ánh mắt luôn dán chặt vào đôi môi mỏng của Úc Ngạn, lúc đóng mở khi mắng chửi người, đầu lưỡi rất linh hoạt.
“Tôi không thích con người, phiền phức.” Úc Ngạn quay đầu, “Nếu anh chỉ muốn tìm người chơi cùng vài ngày nửa tháng cũng không sao, tôi chơi nổi, chỉ cần anh bớt can thiệp vào chuyện của tôi là được.”
“Nếu anh còn xen vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ đi tìm sếp lớn, đúng lúc ông ta muốn tôi trở thành sát thủ, tôi khá thích công việc này.”
Câu trước có thể coi là y cố ý nói xằng bậy, nhưng câu sau lại trắng trợn uy hiếp, dùng chính tương lai của mình để đánh cược.
“Chuyện này không được.” Chiêu Nhiên nheo mắt lại, hai bàn tay cụt đột nhiên vươn ra từ bức tường trên đầu giường, nó tóm lấy hai tay Úc Ngạn, thô bạo gập ra sau lưng, cố định người trước mặt mình.
“Nói xong chưa? Cái miệng này lợi hại thật đấy.” Chiêu Nhiên cúi người tới gần y, ngậm lấy ngón trỏ tay phải của mình rồi cởi găng tay ra, dùng lòng bàn tay che miệng Úc Ngạn.
Sau một buổi chiều không gặp, thái độ của quỷ nhỏ đã quay ngoắt 180 độ như chuyển tình, đổi duyên, chẳng lẽ nhìn thấy thứ gì bên trong thật à.
Những sợi tơ đỏ tươi trên đầu ngón tay sinh trưởng rất tốt, cạy mở hàm răng đang đóng chặt, tràn vào trong, chui vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi Úc Ngạn, một sợi tơ dài bò vào cổ họng, đầu sợi tơ đâm qua yết hầu niêm mạc yếu ớt, cũng đi sâu vào bên trong máu thịt.
Chất dịch không màu lây nhiễm lần trước niêm phong trong cơ thể Úc Ngạn bị sợi tơ đánh thức, giống như trong cơ thể y nở ra một đàn kiến nhỏ, bò lít nha lít nhít trong mạch máu và nội tạng.
Úc Ngạn đau khổ giãy giụa, sống không bằng chết cộng thêm mũi miệng bị bịt kín không thể lên tiếng, hai tay cũng bị giữ chặt, cảm giác ‘nở trứng’ đáng sợ trong cơ thể khiến y tuyệt vọng không thể tả, cơ thể y như biến thành một chiếc thùng chứa đầy vỏ trứng.
Thực ra những sợi tơ kia lại đang đưa chất dịch không màu chữa bệnh vào não và cơ thể mệt mỏi của Úc Ngạn, các tế bào bị tổn thương trong phòng ảo trò chơi sẽ được khôi phục như lúc ban đầu, nhưng quá trình này lại hơi đáng sợ, trước kia Chiêu Nhiên cũng hay dùng phương pháp này để dậy dỗ quỷ nhỏ Úc Ngạn không chịu nghe lời.
Nhưng bây giờ Úc Ngạn không còn cứng đầu như trước, khi bị đánh cũng không xem ra gì, sự áp bức và đau đớn không khiến y khuất phục, mà càng khiến y thêm căm ghét và tủi thân.
“Anh không có ý định chơi đùa với em.” Bàn tay che miệng mũi Úc Ngạn kẹp chặt cằm y, Chiêu Nhiên nói, “Em phải thành thật ở bên anh suốt quảng đời còn lại.”
“Nghe anh nói này.” Chiêu Nhiên khoanh chân ngồi trước mặt Úc Ngạn, một tay kìm kẹp cằm y, nhìn qua không tốn chút sức lực nào, “Đầu tiên, cố gắng cách xa sếp lớn càng xa càng tốt.”
“Thứ hai, em đã đi đâu sau khi tách khỏi anh ở thị trấn bị biến mất? Có phải em tới một thị trấn rất lạnh không.”
Úc Ngạn từ chối trả lời, Chiêu Nhiên nói tiếp: “Đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu.”
Những sợi tơ trong cơ thể y lập tức cựa quậy, cơ thể Úc Ngạn căng cứng, y buộc phải gật đầu, nước bọt chảy xuống khóe môi không khép lại được.
“Em có thấy kỵ sĩ mang áo giáp bạc xếp hàng diễu hành không có điểm cuối không?”
Úc Ngạn hơi bất ngờ, lắc đầu.
Sắc mặt Chiêu Nhiên ngày càng u ám: “Có nhìn thấy bà cốt và nghi thức cúng tế không.”
Úc Ngạn nhắm mắt gật đầu.
“Có phải em trôi theo dòng sông vào hang băng phát sáng không?”
“Ừ.” Úc Ngạn ừ một tiếng.
“Em nhìn thấy quái vật đó à?”
Úc Ngạn không trả lời, im lặng nhìn vào mắt anh, nhưng đây cũng có thể coi là một câu trả lời.
Chiêu Nhiên ngẩng mặt, hít một hơi dài, những sợi tơ đâm vào cơ thể Úc Ngạn lụn bại, thu vào trong đầu ngón tay anh.
Cuối cùng vẫn bị y nhìn thấy bộ dạng thật sự của quái vật đó. Nói như vậy, y đã nhìn thấy không sót gì cảnh mở miệng đẫm máu tàn bạo nuốt chửng miếng thịt khổng lồ.
Y nhạy cảm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ cảm nhận được mối liên hệ giữa những bàn tay cụt khắp nhà và con quái vật đó.
Hai tay Úc Ngạn vẫn bị trói sau lưng, nhưng sau khi sợi tơ biến mất, cơ thể y thoát quyền kiểm soát, giơ chân đạp lăn Chiêu Nhiên, ho dữ dội.
“Khụ… Nó là quái vật, anh là ma quỷ.” Úc Ngạn liều mạng giãy giụa, đầu giường bị y lắc mạnh, “Thả tôi về nhà.”
“Anh nói sai à?” Chiêu Nhiên dễ dàng bắt được cổ chân y, “Em về nhà làm gì?”
“Tôi nói cho nó biết địa chỉ nhà tôi, tôi muốn đi tích trữ thịt đông, kẹo dẻo và thức ăn cho chó, nói không chừng bây giờ nó đang ngồi xổm trước cửa nhà đợi tôi.”
…
Chiêu Nhiên vén lại mái tóc, vẻ mặt hơi mơ hồ: “Thức ăn cho chó?”
“Tôi chính thức thông báo với anh, người phỏng vấn, tôi có chó con.” Úc Ngạn giơ một chân lên đạp vào ngực Chiêu Nhiên, ở vào thế yếu nhưng vẫn mang vẻ mặt hung ác, “Nó để lại dấu đồ đằng trên người tôi.”
Đám bàn tay nhỏ nằm trên khe cửa hóng drama, nghe y nói có chó con mới, Không Đáng Tin vừa khóc vừa chạy đi.
“…” Chiêu Nhiên ngừng dùng sức trấn áp quỷ nhỏ nghịch ngợm, tự nhiên ngồi xuống trước mặt y, thả lỏng cơ thể: “Đồ đằng ở đâu?”
Úc Ngạn trở mình bò dậy, vén áo quần lên đưa lưng về phía Chiêu Nhiên.
Cột sống lưng nằm ngay chính giữa vòng eo thon gọn, lớp da mỏng manh bao phủ lên những cơ bắp trẻ trung xinh đẹp, vạt áo như tấm màn mở ra trước mắt anh, Chiêu Nhiên chống cằm thưởng thức: “Ở đâu cơ.”
“?” Úc Ngạn quay đầu tìm kiếm dấu đồ đằng sau lưng mình, ngoại trừ lông tơ tí ti dày đặt thì không còn gì cả.
Chẳng lẽ dấu đồ đằng trên cơ thể ý thức không thể mang ra khỏi phòng ảo trò chơi?
Chiêu Nhiên thờ ơ quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt y trong thời gian ngắn, ý chí dần dần sụp đổ cuối cùng ngã vào trong gối.
“Có thật mà.” Y thấp giọng nhấn mạnh.
“Anh biết.”
Một luồng hơi ấm áp phà vào phần lưng thon gầy, bàn tay Chiêu Nhiên vuốt ve làn da, một lớp hoa văn màu vàng ẩn dưới làn da chậm rãi hiện lên.
Hoa văn mặt trời được hàng trăm bàn tay đan xen thiêng liêng giáng xuống, trông như nước vàng tan chảy vẫn chưa đông lại, chậm rãi chảy trong mạch máu.
“Là cái này?” Chiêu Nhiên thu cánh tay về.
Úc Ngạn vội vàng bò dậy, chạy đến chiếc gương dài bên cạnh tủ quần áo để quan sát hoa văn, đôi mắt lấp lánh phát sáng.
“Em thích quái vật kia? Không sợ à.”
Úc Ngạn châm biến: “Thế anh tưởng mình tốt hơn nó?”
“Chờ chút.” Úc Ngạn vội vàng quay về lại giường, chống hai tay lên gối ôm, nghiêm túc hỏi anh, “Anh lấy bao nhiêu hạch trên người nó?”
Chiêu Nhiên không thể theo kịp suy nghĩ đột ngột của Úc Ngạn, y đang nói gì vậy, sao lại phát triển thành chủ đề này.
Phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra tên nhóc này nghĩ anh gắn hạch quái vật nhiều tay lên người.
Thế là anh bắt chước giọng điệu trước đó y nói: “Có mấy viên lấy mấy viên.”
Nhưng Chiêu Nhiên không ngờ chỉ với một câu nói đùa của mình cũng có thể làm cho đôi mắt mong chờ của Úc Ngạn u ám đi.
Đôi mắt y bị mái tóc bù xù che đi, y cứng đờ đứng trước giường, cố gắng tiêu hóa cảm xúc của mình một cách vô ích.
“Không phải,” Chiêu Nhiên vội vàng bò dậy cố gắng cứu vãn, “Em cũng vừa mới đùa anh mà… Anh nói sai, để anh nói lại.”
Nhưng trạng thái cả người Úc Ngạn đều không ổn, cảm giác căm ghét tất cả mọi người quen thuộc này khiến Chiêu Nhiên cảnh giác.
Rất giống Úc Ngạn bị nuôi lệch lúc trước.
“Em nghe anh nói, anh không giết nó, nó rất tốt…”
“Tôi nhớ ra con chó trước kia của nhà mình.” Úc Ngạn đứng thẳng lên, chậm rãi đi đến cuối giường, “Hồi hai tuổi tôi có nuôi một con chó chăn cừu Malinois, nuôi năm năm, bố tôi nói sẽ bán nó đi, nhưng tôi không đồng ý.”
“Nhưng ý kiến của tôi không quan trọng, xe mua chó đợi ở bên ngoài, tôi nói với bố “Nó chết thế nào bố sẽ chết thế ấy”, bố tôi tức giận cầm xẻng bổ thẳng vào bụng nó.”
“Tôi không hiểu, làm như vậy ông ấy cũng không bán được, mục đích ông ấy làm vậy là gì.”
“Lúc đó con chó đã hấp hối, tôi đợi rất lâu nhưng nó cứ trợn tròn mắt thở hổn hển, người mua chó hóng chuyện, nói lấy dao để nó ra đi dứt khoát, tôi nghe lời ông kia vào bếp lấy con dao, đâm xuyên qua cổ nó, nó nhìn tôi, còn liếm tôi, rồi chết ngay sau đó.”
“Mẹ tôi đào một cái hố ngoài sân để chôn nó, tôi cũng nằm xuống theo, bố tôi thấy thế cũng lấp đất lên người tôi, nói không thở được thì tự bò ra”.
Chiêu Nhiên hối hận xoa trán: “Ngoan yêu, anh sai rồi, nếu anh đến sớm hơn thì đã không có chuyện này.” Thì ra Úc Ngạn dễ bị nuôi lệch là do chuyện này.
Bỗng Úc Ngạn giơ tay lướt về phía trước, không biết từ lúc nào tay phải y đã lấy được dùi phá giáp, ánh sáng chữ thập màu đỏ lướt qua, sượt qua cổ họng Chiêu Nhiên.
Cũng may Chiêu Nhiên né nhanh, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cổ vẫn sờ thấy một vết cắt nhỏ, y muốn ra tay thật, không phải trò đùa.
“Anh lấy được hạch mình cần là đủ rồi sao lại còn muốn giết nó?!” Cơ thể vừa được chữa trị bằng chất dịch không mùi lây nhiễm tăng sức sống gấp trăm lần, Úc Ngạn trèo lên mép giường, tay trái kẹp cổ Chiêu Nhiên vật xuống, tay phải cầm ngược dùi phá giáp đâm xuống, thậm chí còn không thèm quan tâm nó có đâm vào tay mình không, Chiêu Nhiên trái né phải tránh, đệm giường bị đâm thành mười mấy lỗ, bị sức mạnh bộc phát của Úc Ngạn làm giật mình mồ hôi lạnh chảy ướt hết cả người.
“Em mới nhìn thấy nó mới mấy tiếng đồng hồ, vì con quái vật đó mà muốn giết anh?” Chiêu Nhiên nhân cơ hội nắm lấy tay cầm đao của y, không thể tin được.
“Tôi thân quen với anh lắm ư?” Úc Ngạn thở dốc gấp gáp, “Anh cũng đang xem tôi là người thay thế đó thôi? Vô duyên vô cớ tìm thấy tôi, lợi dụng tôi mất trí nhớ, nặn tôi theo hướng anh thích, có thể đánh phải nghe lời lương thiện không phải sao.”
“Em mất trí nhớ à.” Chiêu Nhiên bất lực hỏi y.
Úc Ngạn nắm chặt dùi phá giáp, nhưng cổ tay lại bị đối phương dễ dàng đỡ lấy, không thể đâm thêm nữa.
“Em mất trí nhớ à.” Chiêu Nhiên cay đắng nhếch môi, “Em nhớ tri thức, nhớ tuổi thơ, nhớ từng mẫu chuyện sinh hoạt trong quá khứ, em chưa từng quên bất cứ chuyện gì, em chỉ quên anh.”