Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 73: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 73 Tin tức buổi sáng



Úc Ngạn vừa mới rời khỏi phòng ảo trò chơi, đầu óc vẫn đang ở trạng thái hưng phấn, cảm xúc dễ bị kích động, sau khi ở cùng Chiêu Nhiên hai tiếng, y mới cảm nhận cả tinh thần lẫn thể xác mình đều kiệt quệ, cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, đầu ngã chống vó vào gối.

“Ngày hôm nay náo nhiệt thật.” Chiêu Nhiên tắt đèn bàn, rèm cửa dày, ánh sáng ngoài cửa sổ không thể chiếu vào phòng ngủ ấm áp kín gió đen kịt một màu, anh vừa nằm nghiêng cạnh Úc Ngạn, nhóc con đã áp vào người anh, bắp chân thon dài thẳng tắp quấn quanh người Chiêu Nhiên, cánh tay cũng theo đó ôm lấy eo anh.

Chiêu Nhiên không nhúc nhích, nửa cánh tay trên giường tê dại lại không nỡ đổi tư thế, sợ quay người đánh thức Úc Ngạn thì y không bám lấy anh nữa. Anh biết Úc Ngạn rất đa nghi, sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện quá khứ như vậy được, nhưng khoảng thời gian dịu dàng hiếm hoi hiện tại lại là khoảng thời gian khiến người ta muốn tận hưởng.

“Ngày mai em muốn nghe câu trả lời trực tiếp.” Úc Ngạn vùi đầu vào ngực anh nói lầm bầm.

“Sao lại tỉnh rồi, do anh nhúc nhích à?”

“Trả lời trực tiếp.” Y cố chấp nhấn mạnh lần nữa.

“Hôm nay còn chưa đủ trực tiếp à…”

“Đưa một món đồ là trả lời trực tiếp?”

“Ừm…” Chiêu Nhiên cười bất lực, “Anh không biết, mấy thứ trên mạng chẳng đáng tin chút nào, em dạy anh đi.”

“Em sẽ dạy anh.” Úc Ngạn luồn đầu ngón tay vào lọn tóc xoăn của Chiêu Nhiên rồi vén ra sau, để lộ cổ và gò má trắng nõn, “Người phỏng vấn, anh rất xinh đẹp.” Y kề môi đến gần khóe môi Chiêu Nhiên, sau đó nói, “Cơ thể cũng rất xinh đẹp.” Y đưa tay vào trong áo ba lỗ, vướt ve cơ thể được vải che phủ, “Anh là quái vật trong nhà của em à, em thích quái vật lắm. Nên sẽ thật tuyệt khi anh vẫn chưa kết hôn.” Y hôn lên môi Chiêu Nhiên, trong bóng tối, từng chi tiết biểu cảm của y đều phản ánh rõ ràng trong mắt Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên sẽ không bao giờ hiểu được bóng tối có thể mang lại cho con người bao nhiêu can đảm để nói nói vớ nói vẩn.

“Thè lưỡi ra.”

Úc Ngạn nghe lời thè lưỡi ra, bị đối phương cúi đầu ngậm lấy, mười mấy giây trôi qua, đầu ngón tay Úc Ngạn bắt đầu run rẩy, hai chân tê dại. Đầu lưỡi của người phỏng vấn cũng linh hoạt như bàn tay của anh, đây là lần đầu tiên y chính thức hôn ai đó, Úc Ngạn thất bại đến mức cả quần đùi cũng muốn tụt ra ngoài.

“Sáng mai 5h30 dậy, bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”

“Sớm thế…”

Quỷ nhỏ bám người đã ngủ, hơi thở bình tĩnh nhẹ nhàng phả vào cổ Chiêu Nhiên, cảm giác được ỷ lại rất kỳ diệu, giống như một động vật nhỏ chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay của anh.

5h30 sáng, Úc Ngạn bị kéo ra khỏi chăn, đóng gói xách tới ghế sô pha chờ ăn sáng, buồn ngủ tới mức đầu sủi bong bóng.

Những bàn tay nhỏ bé khắp sàn nhà đang làm nhiệm vụ của mình, bận rộn giữa bếp và phòng ăn, lau bàn, bày bát đĩa, cắm hoa tươi vào lọ, tất cả đều rất trật tự, nhưng cũng có vài đứa không làm việc, đang ngồi trên ghế sofa với Úc Ngạn, cầm báo đọc sách.

Úc Ngạn dụi mắt, quấn chăn ló đầu hỏi tờ báo bên cạnh: “Xem có hiểu không vậy, mày lấy gì nhìn thế?”

Trong số những bàn tay nhỏ trong phòng, có một số thành viên đặc biệt có tên, Đáng Tin đeo chiếc nhẫn màu đen bạc Úc Ngạn tặng, Không Đáng Tin luôn đeo chiếc kính râm nhỏ, Kẻ Điên bị Úc Ngạn cắn khâu thành dấu răng, Xương Nắm Tay cũng được trang trí bằng những hạt dây bạc.

Khi Úc Ngạn ở nhà buồn chán, y đều trang trí cho đám tay nhỏ có tên, thắt nơ bướm lên ngón áp út của Xấu Hổ, vẽ một chai Lafite 1982 trên mu bàn tay Kẻ Nát Rượu, rồi đan một chiếc vòng tay ruy băng cho Ngây Thơ.

Trên ghế sa lông còn có một bàn tay nhỏ lười biếng, ngã chổng vó lên trời, không làm gì cả.

Úc Ngạn cẩn thận phân biệt Phá Game rồi nói: “Mày đến từ đâu đây, hình như tao chưa từng gặp mày.”

Phá Game giơ một ngón tay lên, lười biếng nhìn Úc Ngạn, chậm rãi đứng dậy, lấy ra một điếu thuốc trong hộp thuốc lá, kẹp vào giữa ngón tay, tựa vào ghế salon bắt đầu im lặng khoe khoang với Úc Ngạn.

“Hôm qua mày ném túi của tao phải không?” Úc Ngạn nhặt Phá Game lên lắc lắc.

Chiêu Nhiên ra khỏi phòng tắm, lấy khăn tắm lau mái tóc dài ướt sũng: “Có đôi khi anh còn không phân biệt được, thế mà em có nhận ra mỗi đứa một khác.”

Tay nhỏ có tên phản ánh ý thức của Chiêu Nhiên, mỗi khi Chiêu Nhiên xuất hiện đặc điểm tính cách mới, một bàn tay nhỏ sẽ nâng cấp thành bàn tay nhỏ có tên vĩnh viễn, cụ thể hóa những cảm xúc mới.

Phá Game mới xuất hiện tối qua.

“Phản ánh ý thức.” Úc Ngạn nhớ lại đêm qua, “Cho nên khóc lóc giữ chặt không cho em đi cũng là một trong những suy nghĩ của anh?”

“Chuyện này.” Chiêu Nhiên im lặng lau tóc, Không Đáng Tin đang làm việc bên cạnh lặng lẽ rơi một giọt mồ hôi.

Mùa đông bình minh đến muộn, ăn sáng xong liền đi thẳng tới gara, đã có bàn tay nhỏ tới sưởi ấm xe trước, nhưng Úc Ngạn vẫn quấn chăn mỏng rúc vào ghế sau, ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật.

“Nhân lúc trời tối anh vẫn nhìn rõ, cho nên đi sớm một chút, đợi tới phòng làm việc của anh rồi ngủ tiếp. Kỳ thi thực tập đã kết thúc, chắc chắn sẽ có 7 ngày nghỉ, có thể ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Chiêu Nhiên chỉnh lại gương chiếu hậu, nhìn Úc Ngạn nửa tỉnh nửa ngủ gục đầu vào đầu gối trong gương: “Thắt dây an toàn vào.”

“Ừm.” Thật ra Úc Ngạn chỉ đang ngẩn người.

Y suy nghĩ một đêm, tính toán quỹ đạo thời gian và không gian của quái vật nhiều tay Chiêu Nhiên. Ngày nhật ký sớm nhất có được trước đó là vào năm M016, nên lẽ ra Chiêu Nhiên đã gặp mình ít nhất sáu năm trước hoặc thậm chí sớm hơn.

Chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, mới khiến y phải giấu cuốn nhật ký đi như lời nhắc nhở, chẳng lẽ khi viết nhật ký, y đã biết trước mình sẽ mất đi những ký ức liên quan ở tương lai.

Y cảm thấy mình còn thiếu một số manh mối quan trọng, muốn hỏi thẳng anh nhưng lại không biết nên hỏi vấn đề gì.

Giá như y có thể tìm thấy đoàn tàu bí ẩn có thể di chuyển qua phòng ảo. Phải thu thập thêm một ít hạch vô dụng, lấy về đổi lấy trang nhật ký.

“Người phỏng vấn, trước em nói anh tìm cho em mấy hạch vô dụng, anh tìm được chưa?”

“Không ngủ à.” Chiêu Nhiên thoải mái tựa vô lăng, “Anh đi hỏi quản lý kho hàng, nhưng họ nói hạch vô dụng phải đối chiếu với sổ sách rồi tiêu hủy, không cho anh, lúc đi anh tiện tay bỏ hai viên vào túi, bỏ ở ngăn kéo văn phòng, lát nữa sẽ đưa cho em.”

“Vâng.”

“Anh cũng có một vấn đề muốn hỏi em.” Chiêu Nhiên tránh đi những con đường sáng đèn, chỉ đi trên con đường tối, nơi anh có thể nhìn rõ khá an toàn hơn.

“Anh nói đi.”

“Ở thị trấn bị mất tích trong phòng ảo trò chơi, lúc mặt đất nứt ra, anh tới kéo em, sao em không nắm lấy tay anh, em nghĩ tới chuyện gì thế?”

Úc Ngạn mím môi, ôm đầu gối lắc lư: “Nhất định phải nói à.”

“Anh muốn nghe, em nghĩ chuyện gì mà có thể dọa em.”

“Em tưởng anh có nhiều tay như vậy là vì anh đã chặt tay dân làng trong thị trấn, sợ anh cũng sẽ chặt tay của em, cầm đi giúp anh làm việc.” Úc Ngạn thành thật giải thích từng chữ.

Chiêu Nhiên bị chọc cười: “Bắt tay em làm gì, phá nát nhà anh à.”

“Cầm chơi game với người yêu mới của anh.” Úc Ngạn cúi đầu xoa ngón tay, “Trước em anh có bạn trai nào khác không.”

“Em nghĩ sao, ai cũng thấy anh dẫn theo một đứa nhỏ, không ai nói chuyện với anh.”

“Gì cơ?” Úc Ngạn ngẩng đầu, Chiêu Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn y qua kính chiếu hậu, không tiếp tục giải thích, chỉ nói: “Ngoan yêu, anh biết em đang nghĩ gì.”

“Em sẽ nghĩ nếu anh nói dối thì sao, nếu như anh không phải là quái vật mà em gặp phải thì phải làm sao.” Chiêu Nhiên nhìn về phía trước, giơ tay che ánh đèn giao thông, “Nhưng thật ra đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng là em sẽ làm phải gì nếu anh thực sự là con quái vật đó.”

Bị anh nhắc nhở, Úc Ngạn rùng mình.

Điều kiện khế ước là phải đánh bại dị thể cuồng bạo trong kỳ hóa kén, đây chẳng phải mang ý nghĩa phải đánh người phỏng vấn trong trạng thái cuồng bạo ở kỳ hóa kén ư.

Sắc mặt Úc Ngạn cứng đờ, giữ tư thế hóa đá hồi lâu không nhúc nhích.

Xe đậu dưới hầm công ty, hai người đi thẳng vào khu làm việc của tổ trật tự khẩn cấp, Úc Ngạn trốn tránh hiện thực, đi đến ghế sofa của Chiêu Nhiên ngủ bù, Chiêu Nhiên ngồi vào ghế, bật máy tính xem chút tin tức.

Đúng như dự đoán, Redneck Drift cạnh tranh ác ý, cố ý giết hại các thực tập sinh của công ty đối thủ, khiến thông cao hai người bị thương một người tàn phế lan truyền trên mạng, Cục Diều Hâu Thăm Dò tham gia điều tra, Redneck Drift đối mặt với khoản tiền phạt rất lớn và hình phạt tù chung thân đối với những người có liên quan.

Mặc dù chưa thể làm lung lay căn cơ hoàn toàn, nhưng việc mất đi uy tín là đòn chí mạng nhất đối với công ty săn giết dị thể, chưa kể dị thể anh em J.S họ bỏ ra bao công sức tìm kiếm lại ký khế ước với Nặc Lăn, động thái này mất cả chì lẫn chài, Redneck Drift bị tổn thất nặng nề, chủ tịch Hùng không biết làm gì chỉ biết giận dữ nôn ra máu.

Chín giờ sáng, các nhân viên lần lượt đi làm, tiếng bước chân trong hành lang trở nên đông đúc hơn, Tiểu Tề và Tiểu An đẩy cửa bước vào, chào hỏi Chiêu Nhiên, sau đó trông thấy Úc Ngạn đang quấn chăn cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha.

Tiểu An cúi người nhặt góc chăn rơi trên sàn, nhét lại vào ghế sô pha, thấp giọng thở dài: “Chậc chậc, để mặt trời con ngủ ở đây. Tổ trưởng, không trông coi cậu ấy à.”

“Có trông coi.” Chiêu Nhiên ra khỏi phòng trà, lấy khăn giấy lau găng tay. “Tiểu An liên lạc với bộ phận hậu cần, mang tới đây chiếc giường sô pha, mềm mại dễ ngủ.”

“Dạ?”

“Tổ trưởng không còn say rượu, còn nhìn thấy anh ấy trong giờ làm việc, muốn chiếc giường sô pha thôi mà, cũng hợp lý.” Tiểu Tề lắc đầu, đi đến bàn làm việc bừa bộn thu dọn đồ đạc.

Chín giờ rưỡi, Úc Ngạn ngủ đến khi tự tỉnh dậy, lúc ngồi dậy vẫn hơi mơ màng.

Tiếng giày cao gót nhẹ nhàng vang lên bên ngoài hành lang, Nặc Lan đẩy nhẹ cửa, nghiêng nửa người vào trong, mái tóc đen dài móc light trắng bồng bềnh theo cơ thể, đôi khuyên tai hình xúc xắc xoay tròn linh động: “Tổ trưởng Chiêu tìm em ạ?”

Chiêu Nhiên đứng dậy vẫy tay với cô, ý bảo cô đóng cửa lại.

Nặc Lan nhẹ nhàng kéo cửa lại, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Chiêu Nhiên, cúi người nghe anh nói.

“Nghe Úc Ngạn nói, kiếm ánh sáng hư vô của cô mở được điều kiện cộng hưởng?” Chiêu Nhiên đè thấp âm lượng hỏi.

“Đúng vậy, tiến hóa thành công năng phá kén.” Lông mi dài dày của Nặc Lan chớp chớp, vẻ mặt tò mò, “Có chuyện gì không ạ?”

Chiêu Nhiên khá nghiêm túc: “Vận may của cô lúc nào cũng tốt vậy à.”

“Hình như là vậy.” Nặc Lan thẳng thắng cười to.

“Khả năng này đáng ghen tị như có thể thay đổi dị hạch của Úc Ngạn, thậm chí còn có giá trị thương mại hơn, nhớ tự bảo vệ tốt bản thân. Thầy của cô sẽ giải thích kỹ hơn.” Chiêu Nhiên dặn dò, “Đừng để nhiều người biết, cũng đừng vì tiền giúp người khác phá kén, đây không phải chuyện đùa.”

“Hà…” Nặc Lan gật đầu, cô lắm lời, nếu không phải mới lên công ty đã được tổ trưởng Chiêu gọi lên, đoán chừng cả công ty ai ai cũng biết sự tồn tại của đinh phá kén.

“Đúng rồi, búp bê của chị đâu.” Nặc Lan quay đầu hỏi Úc Ngạn, “Chị mang đến hai hạch mù đen rồi này.”

Úc Ngạn ngồi không ngồi, khoác chân lên lưng ghế sô pha, đầu lộn ngược dưới đệm, đang cầm điện thoại chơi game, anh em J.S xuất hiện trong màn hình, chắc là đi theo Nặc Lan đến đây, bọn họ có thể đi qua bất kỳ trò chơi nào, vì bây giờ Nặc Lan chưa mở game, nên hai người họ chỉ có thể xuất hiện trên thiết bị đầu cuối trò chơi gần Nặc Lan nhất.

“James gà quá, Salanka đến đánh với tôi đi.” Úc Ngạn đang chơi giải vô địch quyền anh, sau khi đánh bại James, y vẫn háo hức muốn thử.

Mặt mũi James bầm dập ôm bụng úp sấp trên màn hình mạnh vào kính: “Chị ơi… Cứu em với…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.