“Này, đừng bắt nạt em ấy.” Nặc Lan búng mạnh vào đỉnh đầu Úc Ngạn, y đau đớn giơ hai tay ôm đầu làm rớt điện thoại xuống ghế sô pha, nhân vật trong game không ai điều khiển, bị Salanka KO.
Nặc Lan lấy điện thoại di động ra, mở game trò chơi tình yêu cho J.S vào, James nằm trên màn hình màu hồng, nước mắt lưng tròng mũi chảy nước.
“Được rồi.” Nặc Lan chà ngón tay lên màn hình, James chạm đầu ngón tay của cô qua tấm kính, Salanka ngồi trên ghế trong cảnh bắt chéo chân trên bàn, lấy ly rượu whisky hockey, ngoảnh mặt làm thinh nhìn anh trai vẩy đuôi mừng chủ.
Nặc Lan cũng không bơ người còn lại, quan tâm hỏi: “Salanka có bị thương không?”
Salanka nghiêng đầu, che đi vết bầm tím trên nửa mặt còn lại, nhưng tấm gương trên tủ phía sau vừa vặn phản chiếu nửa khuôn mặt còn lại của nó: “Không có.”
“Chị thấy cả rồi, mau lại đây chị sờ nào.”
“Không muốn.” Salanka quay lưng về phía màn hình nhưng giao diện trò chơi lại tự động hiển thị độ thiện cảm của nhân vật tăng thêm 100, trò vặt lạt mềm buộc chặt bị hệ thống phản bội tàn nhẫn.
Úc Ngạn khinh thường hỏi: “Tụi nó diễn chị có thấy không? Đây là dị thể loại dị hóa vàng cấp 1 đấy.”
“Ai da, em thì biết gì chứ.” Nặc Lan xoay người xoa mái tóc ngắn Úc Ngạn, “Đáng yêu lắm… Búp bê chúng ta thỏa thuận trước đây đâu rồi, cho em hạch mù đen này.”
Cô lấy hai hạch mù đen sáng bóng như ngọc trai ở túi váy bên hông ra, cầm lấy đưa ra trước mặt Úc Ngạn, ánh kim loại nhẹ phân cực khiến chúng trông sang quý hơn những viên hạch mù trắng.
Úc Ngạn nhìn chằm chằm vào hạch mù rồi suy nghĩ một lúc, lại không nhận lấy: “Chị Tiểu Lan, đưa thêm hai viên nữa em cho tụi nó ra đây gặp chị, thế nào?”
“Thật không?” Nặc Lan sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhưng cũng hơi khó xử, “Nhưng chị không có nhiều hạch mù đen, trong thời gian ngắn cũng không thể giết chết dị thể nào khác.”
Khi kiếm ánh sáng hư vô giết chết một dị thể, nó có thể rơi xuống một hạch mù ngoài mức quy định, cấp bậc dị thể càng cao tỷ lệ rơi ra hạch mù đen càng lớn, dị thể cấp thấp đều ra hạch mù trắng. Hai hạch mù đen trong tay đều có được bằng cách giết Salanka trong phòng ảo trò chơi, sinh mệnh hai anh em J.S liên kết với nhau, giết một người cũng tương đương với việc kết thúc cả hai, bởi vậy đó là lần duy nhất rơi xuống hai viên cùng một lúc, tất cả đều giao cho Úc Ngạn.
“Không sao, khi nào có thì trả sau.” Úc Ngạn cầm lấy hai hạch mù đen, ném qua ném lại nhiều lần rồi ném lên không trung mở nắp của máy phân tích lưu trữ hạch ra, hai hạch mù đen rơi chính xác vào rãnh, vững vàng kẹp lại.
“Vậy chị đợi tin tốt của em! Chị đi check in với tổ trưởng Nguyên trước đã —” Nặc Lan bấm giữ màn hình điện thoại rồi đút vào túi váy, sau đó vội vàng sửa lại gót giày của mình, nhảy lò cò rời khỏi văn phòng, “Tạm biệt tổ trưởng Chiêu!”
“Ời, tạm biệt.” Chiêu Nhiên chống nạnh tựa vào bàn làm việc, xắn ống tay áo sơ mi lên trên cẳng tay, “Cô bé này, hấp tấp, thật sự rất hiếm.”
Anh còn muốn dặn dò Úc Ngạn phải giữ mối quan hệ tốt với Nặc Lan, xem ra bây giờ không phải ai Úc Ngạn cùng bày ra khuôn mặt thối.
“Chị ấy bảo anh lạnh lùng, uống rượu, không làm việc.” Úc Ngạn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
Chiêu Nhiên đi qua xoa mái tóc rối bù của Úc Ngạn: “Hình như đã lâu anh không xử em nhỉ, em ngày càng lì lợm. Không được phép truyền lời người khác, nghe rõ chưa.”
“Ò.” Úc Ngạn bẻ xương khớp tay, nói ra sự thật sau khi mình tỉnh ngộ: “Thì ra sau khi lập khế ước dị thể lại nghe lời chủ nhân như vậy.” Y ngước mắt nhìn lén biểu tình Chiêu Nhiên, “Có phải em muốn anh làm gì anh đều sẵn lòng không?”
Chiêu Nhiên chẳng ừ hử gì, chuyện anh lo nhất nằm ở đặc tính này, nếu như ý chí Úc Ngạn không đủ kiên định, dưới sự thúc giục của y, anh cũng sẽ không phân biệt được trắng đen nên mới phải dạy dỗ y làm người mọi lúc mọi nơi.
Úc Ngạn không biết Chiêu Nhiên đang lo lắng, y sờ chiếc nhẫn trên cổ qua lớp áo T-shirt, lặng lẽ lộ ra khuôn mặt nhất định phải có được.
*
Gần giữa trưa, công việc trong tổ gần như đã giải quyết xong, Chiêu Nhiên dẫn Úc Ngạn đến bệnh viện trực thuộc thăm các thực tập sinh bị thương.
Trong phòng bệnh đôi, Ngụy Trì Dược và Ngải Khoa đã có thể xuống giường đi lại nhưng đầu họ đều bị quấn băng gạc, mặc áo quần sọc xanh trắng của bệnh nhân.
Chiêu Nhiên gõ cửa bước vào, Úc Ngạn xách hai túi rau thịt đóng hộp theo sau, đặt hộp đóng gói nặng nề lên bàn.
Theo lời của tổ trưởng Chiêu, thực tập sinh phải không ngại khó khăn vất vả, giúp đỡ sếp những việc trong khả năng của mình, chẳng hạn như xách túi, Úc Ngạn cười nhạo trong lòng, chẳng phải vì tay anh không xách được đồ gì đó à, mỏng manh yếu đuối vai không thể khiên tay không thể xách.
Mùi thơm của thịt và rau bay khắp phòng bệnh, hai bệnh nhân chảy nước miếng đi tới, Ngụy Trì Dược vội vàng xoa tay: “Không nhịn nổi nữa rồi, bệnh viện chỉ giao đồ ăn căng tin, toàn đồ chay, tối hôm qua em vẫn chưa ăn no, cảm ơn tổ trưởng Chiêu…”
“Úc Ngạn mua cho các cậu.” Chiêu Nhiên đóng cửa phòng bệnh lại, “Cậu ấy vẫn nghĩ đến mọi người.”
Ngụy Trì Dược vươn hai cách tay vạm vỡ ôm lấy Úc Ngạn đang đầy chối bỏ: “Cám ơn anh em tốt.” Con suýt chút nữa đè chết người.
Úc Ngạn ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ, chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa: “Không có chuyện đó.” Trong điện thoại của y chỉ có các ghi chép đến hạn thanh toán.
“Đoạn Kha Nguyên Tiểu Oánh không quan tâm mọi người à?”
“Này, thầy đang bận bắt người, cả đêm không ngủ, anh Hỏa mới tới lại vừa ra ngoài tăng ca rồi, chắc phải tối mới về.” Ngụy Trì Dược lấy vẫy đũa bắt đầu ăn, “Ôi, xương sườn hun khói này thơm thật.”
Ngải Khoa dời ghế tới mời Chiêu Nhiên ngồi xuống, thậm chí còn rút một tờ giấy ra lau mặt ghế, người trong công ty đồn tổ trưởng Chiêu mắc bệnh sạch sẽ, trong văn phòng phải luôn được giữ sạch sẽ không tì vết, nếu người khác vô tình chạm vào tay anh sẽ bị giáo huấn, trên người còn thoang thoảng mùi thơm, làn da rất trắng, cho người ta cảm giác cực kỳ sạch sẽ.
“Cậu cũng ăn đi, không sao.” Chiêu Nhiên gật đầu, ngồi xuống.
“Tiếc là Kỷ Niên, cậu ấy ở phòng bên cạnh, các anh nhìn thấy chưa?” Ngụy Trì Dược gặm xương sườn hỏi.
“Cậu ta đâm cậu, cậu còn nhớ cậu ta.” Úc Ngạn dựa vào cửa sổ xen vào một câu.
Ngụy Trì Dược vừa ăn vừa lắc đầu: “Lúc đó bức tường dao đang lao tới, kỹ thuật viên các anh chịu ở lại vận hành bánh răng đưa chúng tôi qua cáp treo trước, tôi đã nợ các anh một mạng.”
Thực ra Ngải Khoa vẫn còn sợ hãi, nhưng hắn cũng nói: “Dù sao thì tôi vẫn còn sống và ăn uống tốt, còn cậu ta thì nằm trong đó không tỉnh lại được, tôi còn có thể nói gì nữa đây.”
Xuyên qua hai lớp kính, Úc Ngạn có thể nhìn loáng thoáng phòng bệnh đơn cấm thăm hỏi nằm chếch ở đối diện, cơ thể Kỷ Niên suy yếu nằm trong chăn trắng, trên người cắm chi chít ống thở phức tạp và túi bài tiết.
Tại sao trước khi cậu ta tự sát lại nói “Cẩn thận với sếp lớn”?, hai người họ đã thực hiện giao dịch gì, có liên quan gì tới mình, có phải cậu ta biết chuyện gì không.
Nếu não bị tổn thương, chắc cả đời này cậu ta phải nằm suốt trên giường. Nếu cậu ta tỉnh dậy được, mình có thể hỏi cho rõ.
Điện thoại rung lên, cho biết đã nhận được email từ Subway. Nội dung là một nhiệm vụ tiền thưởng.
Úc Ngạn xem hai lần, mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
*
Tòa nhà trụ sở chính Redneck Drift.
Trước mặt mấy bước, người đàn ông sợ hãi rụt rè quỳ trên sàn, cúi đầu không dám thở mạnh, mồ hôi hòa với nước mắt chảy xuống từ chóp mũi.
Người này là kỹ thuật viên phụ trách chip theo dõi, rõ ràng mô hình mà họ đưa vào bộ não của Kỷ Niên không phải là mô hình công ty mình thường sử dụng, nhưng lại bị Subway phản ngược, không biết lấy chip theo dõi của Redneck Drift từ đâu, còn thêm mắm thêm muối trước truyền thông, khiến toàn bộ Redneck Drift rơi vào dòng xoáy dư luận.
Vì sao Subway lại có được chip theo dõi của công ty mình, việc này phải điều tra kỹ lưỡng mới được.
Ngài Phương đứng gần đó xoa tay van vỉ giúp cho người kia: “Chủ tịch Hùng, cậu Vương là nhân viên lâu năm của công ty chúng ta, Subway cố tình chơi ta, sơ suất này không thể đổ lên hết đầu cậu ta được, mong ngài nể tình tình cảm trước kia, tha cho cậu ta một lần.”
“Không biết phải giải thích phu nhân bên kia thế nào.” Chủ tịch Hùng ngồi trên sô pha, nghiêng người về phía trước nhìn kỹ thuật viên đang cầu xin trên mặt đất, thấp giọng nói: “Dù sao thì cậu cũng là người phụ trách chính, buổi trưa Cục Diều Hẫu sẽ đến dẫn cậu đi, tôi không cứu được cậu.”
Kỹ thuật viên không dám đổ lỗi cho ông chủ, chỉ biết khóc lóc kể lể: “Chủ tịch Hùng, vợ con em vẫn chưa biết chuyện này, nếu bị tuyên án tử hình thật thì sao vợ con em sống nổi… Xin ngài cứu em…”
“Ừm, cũng không phải không có cách.” Chủ tịch Hùng châm một điếu thuốc, “Còn xem cậu có xứng để hợp tác không.”
Thực ra ban lãnh đạo cấp cao của Redneck Drift đã thảo luận các biện pháp đối phó trong đêm. Thành viên hội đồng quản trị đề nghị cắt đứt quan hệ với kỹ thuật viên ngay lập tức, công khai xin lỗi và tuyên bố sa thải nhân viên, đồng thời chủ động cung cấp bằng chứng để phối hợp điều tra với cảnh sát, như vậy có thể kịp thời ngăn chặn tổn thất, đề phòng danh tiếng tiếp tục suy giảm.
Nhưng vợ của chủ tịch Hùng – Tề Tĩnh Xu thủ đoạn vô số, mối quan hệ cũng rộng, cô ta chuẩn bị bằng chứng giá, cũng cung cấp cho kỹ thuật viên lời khai liền mạch, chứng minh chip truyền tải bị Subway làm giả, chỉ cần cảnh sát điều tra theo những manh mối bọn họ chuẩn bị, là có thể hắc nước bẩn cạnh tranh ác ý về lại đầu Subway, rủi ro khá cao nhưng đáng để thử.
Lúc này, phu nhân Tề đang tiếp đón Nữ Bọ Cạp ở phòng tiếp khách.
Nữ Bọ Cạp ở đây cả đêm, thể lực của dị thể mạnh hơn con người rất nhiều, sau khi trải qua nỗi đau mất người yêu cả đêm, cô vẫn có thể duy trì cảnh giác cao nhất, ngồi trên ghế sofa, ôm thái độ thù địch nói chuyện với người phụ nữ ở đối diện.
Tề Tĩnh Xu trang điểm nhẹ nhàng đúng mực, tóc ngắn thẳng, mặc áo len cổ lọ màu đen, vẻ ngoài thông minh già dặn dễ để lại ấn tượng đáng tin cậy. Cô không quá xinh đẹp nhưng lại mang vẻ đẹp tri thức duyên dáng trong từng động tác, một người phụ nữ không tỏ ra hung hãn lại khiến chủ tịch Hùng vừa kính vừa sợ, mọi việc đều cân nhắc ý kiến của cô.
“Tôi cảm thấy rất áy náy.” Cô đưa cho Nữ Bọ Cạp một gói khăn giấy, “Nếu biết Chiêu Nhiên có oán hận chất chứa như vậy với nhà ảo thuật, tôi sẽ không nhờ ngài ấy tìm Úc Ngạn.”
“Dưới trướng Chiêu Nhiên có một thực tập sinh, hốc mắt trái gắn hạch có thể thay đổi hạch, chúng tôi ai ai cũng khiếp sợ, nên mới thuê ngài đây đi tìm hiểu tình huống thực tập sinh này, có thể lúc đó ngài ấy xảy ra xung đột gì đó với Chiêu Nhiên, chuyện đã xảy ra, tôi thật lòng xin lỗi.”
Nữ Bọ Cạp nắm chặt khăn giấy, mu bàn tay thon dài nổi đầy gân xanh: “Chiêu Nhiên…? Bọn họ có oán hận chất chứa gì?”
“Chồng cô không nhắc đến sao, đó là mối hận của thế hệ trước, giờ tôi không tiện nói rõ với cô, bố chồng cô, nhà ảo thuật Charlie Hanna, vô tình làm một thiếu niên Chiêu Nhiên rất yêu quý bị thương nặng, sau khi Chiêu Nhiên trả thù, cậu ta để lại một thỏa thuận miệng, yêu cầu gia đình Hanna không bao giờ được phép tới gần người của cậu ta, nếu vi phạm, cậu ta sẽ tước đi hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật mà gia tộc Hanna kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, không lâu sau đó ông Charlie cũng qua đời.”
“Thực tập sinh của cậu ta, và thiếu niên năm ấy là cùng một người à?”
“Thiếu niên kia là một tên điên ngang ngược cổ quái, có lẽ đã chết, Chiêu Nhiên tìm một người tương tự.”
Tiếp tục nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Nữ Bọ Cạp cũng ngừng chất vấn công ty Redneck Drift, ôm một bụng thù hận ra khỏi toà nhà trụ sở chính.
Ở chỗ quẹo gần tòa nhà, Úc Ngạn đội mũ trùm đen nhanh, lách mình liếc nhìn bóng lưng Nữ Bọ Cạp, chiếc đuôi bọ cạp dài mười ba khúc màu tím buông thõng ở sau lưng, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.
“Anh gây ra chuyện, chắc chắn cô ta sẽ không tha cho anh.” Úc Ngạn quay đầu nhìn người bên cạnh.
Chiêu Nhiên khoanh tay dựa vào tường, không đồng tình: “Dị thể không bảo vệ được con người sắp trở thành cộng sự của mình, hoặc không bảo vệ được chính cộng sự của mình, chứng tỏ dị thể không có năng lực, đây là quy tắc của tụi anh. Không chắc cô ta đang đau buồn trước cái chết của người yêu, mà có thể đang đau buồn vì bản thân mất đi cơ hội hóa bướm.”
Hóa ra khế ước là một thỏa thuận mà mọi người đều lấy được thứ mình cần. Úc Ngạn im lặng tổng kết quan điểm của Chiêu Nhiên.
Sếp lớn giao cho Úc Ngạn một nhiệm vụ ám sát, yêu cầu y giết kỹ thuật viên Redneck Drift, người sẽ bị Cục Diều Hâu bắt đi thẩm vấn vào chiều nay.
“Sếp lớn vẫn hay tính toán kỹ lưỡng, giao nhiệm vụ cho em thì chỉ cần phát thêm tiền thưởng, thực ra ông ta biết anh không để em một mình đi thực hiện nên chỉ muốn anh tăng ca miễn phí thôi.” Chiêu Nhiên che ánh nắng chiếu vào mắt mình, bỗng chợt phát hiện Úc Ngạn không vui, nhìn như anh đang nợ tiền y.