Y không nghe lọt tai cũng chẳng thấy mình có gì sai, cho dù biết có lỗi, lần sau y vẫn dám làm. Thái độ nũng nịu tuỳ tiện khiến Chiêu Nhiên không nỡ tiếp tục dạy dỗ, đồng thời cũng hơi sốt ruột.
“Về nhà trước đã.” Chiêu Nhiên kéo tay y lôi ra ngoài. Con dao cá chình điện được rửa sơ sài ném vào bồn tiểu, chờ cảnh sát Cục Diều Hâu đến điều tra, nhiệm vụ ám sát kết thúc, không nên ở lại đây quá lâu.
Chiêu Nhiên xách Úc Ngạn dính đầy máu me vào nhà rồi đi thẳng vào phòng tắm, đổ đầy nước nóng rồi ném người vào trong, cởi găng tay da thay bằng găng tay nitrile chống nước, ngồi ở một bên cọ rửa cơ thể dính máu của Úc Ngạn.
Vài bàn tay nhỏ theo sau, cầm sữa tắm và bàn chải giúp Chiêu Nhiên chà người.
Cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ, Chiêu Nhiên dùng khăn tắm quấn chặt y, ném y ra ngoài cửa: “Ra ngoài tự tìm quần áo mặc vào.”
Mấy bàn tay nhỏ chờ ngoài cửa nhảy lên đỡ lấy Úc Nganh, bế y vào phòng ngủ. Những cảm xúc kìm nén của Chiêu Nhiên thể hiện lên những bàn tay nhỏ, thái độ của bàn tay rất ác liệt, ném Úc Ngạn vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
“Sao tức giận dữ vậy, ngồi xe lửa từ trấn Nhật Ngự đến đây vất vả lắm đúng không.” Úc Ngạn bị ném vào trong, đành phải tự mình mở tủ kiếm áo quần, bộ đồ ngủ mặc trước đó vẫn chưa khô, y lấy bộ đồ của Chiêu Nhiên mặc vào, tay áo và viền áo lớn hơn y tận một cỡ.
Trong phòng bật máy sưởi quá mức, vừa mới tắm xong rất nóng, Úc Ngạn mở cửa sổ, ngồi trên bàn sách hóng gió.
“Hử?” Ý ngó ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, bị phong cảnh ngoài cửa sổ làm choáng váng. Khi cửa sổ đang đóng, bên ngoài cửa kính chỉ là một khoảng sân bình thường, nhưng khi mở cửa sổ, lại phát hiện mình đang ở độ cao ngang với một toà nhà chọc trời 100 mét, ngoài cửa sổ là biển mây xanh biếc.
Cáp Bạch thiết lập ảo cảnh ở nhà em trai mình, nếu có người ngoài lẻn vào sẽ giống như bắt rùa vào trong hũ, không có cách nào thoát ra được.
Chiêu Nhiên lau tóc đẩy cửa đi vào, trông thấy Úc Ngạn đang ngồi trên bệ cửa sổ hóng gió ngắm phong cảnh, nghiêm giọng quát lên: “Nguy hiểm, mau xuống đây.”
Anh lên tiếng bất thình lình, Úc Ngạn giật mình, tay không vững ngã đầu cắm xuống dưới.
Kim đồng hồ vàng dưới chân anh đảo ngược, quay ngược thời gian kéo Úc Ngạn về lại bệ cửa sổ, Chiêu Nhiên vội vàng lao tới, chống bàn leo lên bệ cửa, nắm lấy cánh tay Úc Ngạn, xách người xuống ném về giường.
Nhóm tay nhỏ hóng chuyện sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng chạy đi đóng cửa lại, thậm chí còn lấy băng dính dán kín vết nứt trên cửa.
“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngã cửa sổ?” Vốn Chiêu Nhiên chỉ bị shock đổ mồ hôi lạnh ướt hết cả người, nhưng vừa ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt đầy mưu mô của Úc Ngạn.
“Hình như em thấy rồi.” Úc Ngạn nói.
“Thấy gì.”
“Lúc nãy mặt bản thể của anh loé lên, tiếc là nhanh quá không nhìn rõ.” Úc Ngạn dùng đầu ngón trỏ vuốt ve khóe môi anh, “Trong toà nhà Redneck Drift, lúc anh sử dụng đồng hồ thất thường, em cũng cảm giác như nhìn thấy một bóng dáng loé lên trên người anh trong nháy mắt. Con mắt màu đỏ, miệng nứt ở đây, nứt rất dài, hơi dinh dính, đúng không?”
“Úc Ngạn!” Chiêu Nhiên hét lên để y ngừng phân tích, “Chơi chán chưa?!”
Mỗi lần bị người phỏng vấn gọi đầy đủ họ tên, cả người Úc Ngạn đều run lên, thấy tình hình không ổn, y ngay lập quay người bò đến góc giường.
Để đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, đến mức tuỳ tiện làm hại bản thân, lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa, Chiêu Nhiên không nhịn nổi nữa, quơ lấy gậy bóng chạy kiêu ngạo ở góc tường, ngầm ngược cây gậy, nắm lấy mắt cá chân Úc Ngạn, kéo người về.
Đám tay nhỏ đông đúc cũng lao tới nắm lấy tay chân Úc Ngạn, nhưng những bàn tay nhỏ có tên lại không dám tham gia, bởi vì tụi nó biết Úc Ngạn thù dai đến cỡ nào, mà cũng không dám giúp đỡ Úc Ngạn, sợ chủ nhân giận giữ sẽ đem tụi nó ra để giết người doạ khỉ.
Sau mấy gậy, Úc Ngạn bị đánh đau kêu lên, nhưng lại bị những cánh tay đè lên giường không cử động được, những bàn tay kia cũng mạnh mẽ vô cùng, đủ để lại những dấu ngón tay đỏ tươi lên da.
Vạt áo dài bị vén lên tận eo, từ đùi đến lưng đều chi chít vết đỏ, Chiêu Nhiên đánh thẳng tay không thương xót. Như thể mọi sự tức giận tích tụ đều trút hết lên tên nhóc không biết tốt xấu này.
Đuổi theo quá lâu, Úc Ngạn đã trở thành một mật mã khắc trên xương cốt của anh, không phải anh chưa từng có ý định từ bỏ, mà là từ bỏ y chẳng khác nào cạo bỏ vết khắc trên xương cốt mình, đau khổ đến mức khiến người ta muốn trốn chạy.
Sao không chọn một cao thủ loài người để lập khế ước như anh trai từng nói? Sao anh lại chịu hết lần này đến lần khác tiếc nuối vì những hy vọng tan biến, anh hùng mạnh như thế, sao anh lại lãng phí thời gian của mình cho một chàng trai không thấy chút hy vọng nào?
“Ưm!” Tiếng rên rỉ của Úc Ngạn kéo Chiêu Nhiên trở lại hiện thực, y ôm đầu nằm co ro trên giường, rách da sưng đỏ, vết bầm tím trải khắp cơ thể gầy gò.
Nhận ra Chiêu Nhiên dừng lại, Úc Ngạn thả lỏng cơ thể đang cuộn lại, khẽ cười nhẹ, tiếng cười xen lẫn vài tiếng ho khan.
Y đợi một lúc mới đứng dậy, đặt hai tay lên cổ Chiêu Nhiên: “Em không tin có người có thể bao dung em vô thời hạn, ngay cả quái vật nhiều tay cũng không thể.”
Chiêu Nhiên hơi sửng sốt, sau đó đẩy cánh tay đang ôm lấy cổ mình: “Anh không cần em nữa.”
Nhưng chút chuyện này không đe dọa được Úc Ngạn, y càng ôm chặt hơn, kề sát môi đến khoảng cách có thể chạm vào má Chiêu Nhiên: “Anh không muốn em nữa à? Em có bắt anh để lại dấu trên lưng em đâu.”
“Anh thu hồi lại, sao anh lại phải treo cổ trên cây nhỏ quanh co của em?” Chiêu Nhiên nghiêm mặt nói.
Úc Ngạn dừng một chút: “Anh không bỏ được.”
Trước khi hoàn thành khế ước, đồ đằng do dị thể để lại có xóa được không, y cũng không chắc.
“Em không tin? Trước khi khế ước, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay anh.” Tay trái Chiêu Nhiên cố định hai cổ tay y, lòng bàn tay phải ấn vào phần lưng dưới, mấy sợi tơ bên trong găng tay phóng ra, nối liền với cơ thể Úc Ngạn.
Có thứ gì đó đang thoát ra khỏi cơ thể, vết chích rất nhỏ khiến Úc Ngạn hơi hoảng sợ.
Úc Ngạn nghiến răng nghiến lợi thoát khỏi tay trái Chiêu Nhiên, vén vạt áo lên, cố hết sức quay đầu nhìn dấu đồ đằng mặt trời sau lưng mình, hoa văn ma quái biến mất, ngay cả cảm giác ấm áp nướng chín cũng biến mất, Úc Ngạn bị hơi lạnh đã lâu không gặp xâm nhập.
Nhìn thấy dáng vẻ khó mà tin được của quỷ thối, Chiêu Nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhưng phản ứng tiếp theo của Úc Ngạn lại không lăn lộn khóc lóc om sòm lạnh mặt bỏ đi như Chiêu Nhiên dự đoán, mà y lại cứng đờ quỳ trên giường như thể não đã ngừng hoạt động.
“Trả lại cho em.” Hiếm khi Úc Ngạn tỏ ra rất quan tâm đến thứ gì đó, Chiêu Nhiên cũng chỉ mới nhìn thấy ánh mắt cầu xin khi anh lừa y bảo sẽ dẫn y đi gặp quái vật nhiều tay tối qua.
“Gì cơ?”
Úc Ngạn cẩn thận kề sát trước mặt Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, nhắc lại: “Mau trả lại cho em.”
“Trên người em chỉ là vật trang trí mà thôi, em có đủ tự tin đánh bại anh trong kén không?” Rõ ràng Chiêu Nhiên thu lại dấu ấn của mình nhưng lại giống như cướp lấy con heo đất quý giá của bạn nhỏ, trong lòng anh bỗng xuất hiện cảm giác tội lỗi.
Úc Ngạn lắc đầu rồi lại gật đầu. Y không biết giới hạn sức mạnh của quái vật nhiều tay, y biết nó rất mạnh nhưng không biết nó mạnh đến cỡ nào. Y chỉ mới chứng kiến cuộc chiến của nó với Ký sinh trùng hồ chết, nhưng trận chiến giữa những kẻ mạnh khiến y không thể cảm nhận được sức mạnh chấn động đó.
“Mặc áo quần vào, theo anh ra ngoài một chuyến.” Chiêu Nhiên hơi nâng cầm, ra hiệu y cầm vũ khí.
Đêm đã khuya, Chiêu Nhiên mặc áo khoác vào, dẫn y đi vào một con hẻm vắng không người, mấy con mèo chạy khỏi mái hiên, chó hoang lục lọi đồ ăn bên thùng rác, mây đen giăng kín che khuất mặt trăng, ngay cả những tia sáng cuối cùng trong ngõ cũng biến mất.
Úc Ngạn mặc chiếc áo khoác mùa đông bình thường, quấn mấy vòng băng gạt quanh mắt trái để che kín hốc mắt theo sát Chiêu Nhiên, y không sợ bóng tối nhưng không khỏi thay hoàn cảnh của những động vật lang thang thành cuộc sống của mình, chịu không nổi mà nắm lấy tay Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên không né tránh, nắm chặt tay y. Hơi ấm bao bọc bàn tay Úc Ngạn qua chiếc găng tay, nhịp tim Úc Ngạn cũng dần ổn định.
Đi xuống bậc thang không đáy, có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng ở nơi sâu nhất. Chiêu Nhiên thuận lợi đi xuống lầu trong bóng tối, Úc Ngạn xoa xoa vết bầm tím trên người, loạng choạng đi theo.
Cuối con đường sáng choang, những ánh đèn neon hồng xanh xếp thành dòng chữ treo ở lối vào – “Ranh giới mất trật tự”, đó là tên của một quán bar.
Bước qua cánh cửa hẹp khung cảnh bỗng trở nên rộng rãi, ánh đèn neon nhiều màu sắc nhấp nháy qua lại, nhịp trống nhạc vang rền chói tai đến nỗi hai người nói chuyện phải hét to mới nghe được.
Hai người đi qua quầy bar, Bartender tóc bạc đang lau ly thủy tinh, ngẩng đầu chạm mắt Chiêu Nhiên thì gật đầu xem như chào hỏi, sau đó anh ta nhìn thấy cậu thanh niên đi theo sau Chiêu Nhiên, hứng thú nhìn kỹ một chút rồi nháy mắt một cái.
Những khách uống rượu mắt say lờ đờ mập mờ nhìn Úc Ngạn, thì thầm vài câu rồi cười phá lên.
Trong hoàn cảnh ồn ào, Úc Ngạn rất bất an, một người đẹp tóc xoăn mặc bộ đồ thỏ dựa vào cây cột trên sân khấu múa cột, Úc Ngạn vô tình chạm mắt với cô gái, cô gái thỏ mỉm cười quyến rũ đưa tay hôn gió, Úc Ngạn cảm thấy gò má mình nóng bừng, trên mặt in hằn một vết môi rực lửa, không thể lau đi kiên cố như một hình xăm.
Là đồ đằng dị thể?
Úc Ngạn cuối cùng cũng hiểu được nguồn gốc của sự bất an trong lòng mình, có lẽ hơn 90% khách hàng trong quán bar này đều không phải con người. Bản thân y đi vào đây chẳng khác nào cừu vào hang sói.
Y cảnh giác nhìn khắp bốn phía nhưng lại không để ý phía trước, trán đập vào lưng Chiêu Nhiên.
Chiêu Nhiên quay lại, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết son đỏ trên mặt Úc Ngạn: “Ở đây cũng có người, thật ra ranh giới giữa con người và dị thể rất mơ hồ, đừng căng thẳng.”
“Dẫn em tới chỗ này làm gì?”
“Phía trước mới là đích đến.” Chiêu Nhiên xoay đầu Úc Ngạn về một hướng khác, trong ánh đèn neon tràn ngập khói, sân khấu lộng lẫy xung quanh sáng rực sắp xếp như một võ đài, hai người đàn ông cơ bắp đang quấn lấy nhau đấu đá, Úc Ngạn chăm chú nhìn các tuyển thủ trên sàn, bên đỏ đang chiếm ưu thế, trên khuỷu tay của người đó gắn một dị hạch màu bạc, cơ bắp phát triển quấn lấy dị hạch, các hoa văn trên dị hạch là một con vật giống như tê tê cuộn tròn thành quả bóng.
“Nhìn hoa văn có vẻ là Armadillos, hạch quái dị cấp bạc, lợi hại thật.” Úc Ngạn tập trung quan sát trận đấu, “Chắc là con người.”
Người đàn ông bên xanh bị áp chế trên mặt đất, sau một giây giằng co hắn bất ngờ đá lật bên đỏ rồi thuận thế cưỡi lên, những cú đấm lớn như bát đổ mưa xuống người bên đỏ. Tốc độ tuyển thủ bên xanh nhanh như hư ảnh, như có một hạch trên người gia tăng tốc độ.
Cơ bắp bên đỏ đột nhiên phồng lên, hạch quái dị – Armadillos gắn trên khuỷu tay sáng lên ánh bạc, toàn thân người đàn ông phủ lên mình một lớp vảy cứng, những cú đấm bên xanh nện vào vảy tạo ra tiếng xương cốt đứt gãy nghèn nghẹt, hắn còn chưa kịp hét lên thì cú đấm nặng nề của bên đỏ đã đập thẳng vào mặt.
Cú đấm được vảy giáp nặng như tảng đá cường hóa, khi đập vào đầu bên xanh, thời gian như đóng băng trong nháy mắt.
Úc Ngạn khẽ mở miệng, trên đài có thứ gì đó nổ tung, bắn tung tóe như pháo hoa dưới ánh đèn rực rỡ. Một mảnh xương sọ vỡ vụn bay đến chân Úc Ngạn, vẫn còn lấm lem vết bẩn màu đỏ trắng.
Tiếng cổ vũ của khán giả bên dưới như tiếng khóc của quỷ, ném lên sân khấu lửa, đầu lâu, đồng xu hoặc những món đồ cá nhân khác mà họ cho là có giá trị.
Tuyển thủ bên đỏ giơ đôi tay cơ bắp lên, reo hò phấn khích vì chiến thắng của mình, nhặt lên một dị hạch màu đỏ thẫm trong cơ thể tuyển thủ bên xanh chết đột ngột, trực tiếp hôn lên chiến lợi phẩm đầy máu của mình.
“Trận đấu này thật dã man… thật sự không phải là biểu diễn sao?” Úc Ngạn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, y hít ngửi mùi máu tanh bên mũi, bất ngờ thấy Chiêu Nhiên lướt qua mình đi thẳng về phía sân khấu: “Này!”
Chiêu Nhiên mặc áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, phong cách ăn mặc của dân văn phòng thành thị không hợp với hoàn cảnh ở đây nhưng lại không một ai dám coi thường anh. Ở đây, coi thường bất kỳ đối thủ nào đều là khởi đầu của cái chết.
Cô gái thỏ bưng một khay nhung bước tới chỗ Chiêu Nhiên, anh lấy trong túi ra hạch nghề nghiệp – nhà ảo thuật bạc cấp ba đặt nó vào khay làm tiền cược, nếu anh thua đối thủ trên đài, hạch này sẽ thuộc về đối phương.
Cô gái thỏ nhận ra hạch nghề nghiệp nhà ảo thuật truyền thừa của gia tộc Hanna, cô ngạc nhiên che miệng vội vàng đi báo cáo với ông chủ, những khán giả xung quanh nghe được tin này cũng có suy đoán riêng về thân phận của người đàn ông tóc dài màu hồng, nhưng ai nấy đều giữ im lặng, chỉ giữ vai trò khán giả và không nói thêm gì, một vài thằng liều vẫn đang hỏi những người xung quanh anh là ai nhưng lại bị những bị những người biết chuyện lườm lại.
Úc Ngạn giật mình, mở nắp hộp phân tích lưu trữ hạch ra, quả nhiên bên trong mất một viên, không biết Chiêu Nhiên đã lấy trộm nó khi nào.
Anh đang làm gì, chẳng lẽ muốn công khai chuyện mình giết nhà ảo thuật à?
Chiêu Nhiên bước lên sân khấu đặc biệt kiên cố ở trung tâm, ánh đèn chói lóa khiến anh mở mắt không nổi nhưng anh cũng chẳng hề bận tâm, mặc cho cơ thể mình từ đầu đến chân trở nên nhợt nhạt yếu ớt.
Trọng tài là một ông cụ dày dặn kinh nghiệm, ông giơ tay ra hiệu cho người đàn ông bên đỏ: “Cậu có thể chọn bỏ quyền”.
Thật không may, người đàn ông phe đỏ gắn hạch armadillo trên sân khấu là một trong những thằng liều, hắn không nhận ra dị hạch truyền thừa của nhà ảo thuật cũng chưa từng gặp mặt Chiêu Nhiên, bạn bè cùng nghề nháy mắt điên cuồng gọi hắn đi xuống, hắn lại giơ tay từ chối.
Nếu thắng trận này, hạch bạc cấp ba đối thủ đặt cược sẽ thuộc về hắn, ai mà không muốn đánh cược với phần thưởng hấp dẫn như vậy?
Thấy hắn từ chối, trọng tài lại nói với Chiêu Nhiên: “Tôi sẽ giới hạn phạm vi di chuyển của cậu trong bán kính một mét.”
“Không, nếu bước ra khỏi vòng sáng này, coi như tôi thua.” Chiêu nhiên lấy điểm đứng của mình làm trung tâm, chỉ vẻn vẹn đường kính vòng tròn nửa mét, khẩu độ chỉ bao quanh chân anh, không còn nhiều không gian di chuyển.
Tuyển thủ bên đỏ đụng vào nắm đấm cứng ngắc của mình, đối thủ tự tin như vậy chắc chắn không yếu, hắn phải đối phó cẩn thận, chuẩn bị khi còi bắt đầu vang lên sẽ dùng áo giáp armadillo bao phủ toàn thân.
Lòng bàn tay Úc Ngạn ướt đẫm mồ hôi, mặc dù quái vật nhiều tay rất mạnh nhưng đối thủ cũng không hề yếu, ánh đèn sân khấu dày đặc sáng chói đang thiêu đốt anh, nói không chừng thực lực sẽ bị suy yếu hơn một nửa, hơn nữa Chiêu Nhiên đang bị thương, chưa kể còn hạn chế di chuyển nghiêm ngặt, tại sao lại tham gia trận đấu này?
“Này, em trai.” Có ai đó vỗ vai Úc Ngạn, hóa ra là anh chàng bartender tóc bạc mà y vừa gặp lúc đi ngang qua quầy bar.
Úc Ngạn phớt lờ anh ta, mắt dán chặt vào sân khấu, tiếp tục cắn móng tay.
Bartender tóc bạc khoanh tay dựa vào mép quầy bar, ánh mắt trao đổi với Chiêu Nhiên hồi này có nghĩa hãy để anh ta sẽ chăm sóc đứa trẻ khi anh không có mặt.
Úc Ngạn không giỏi giao tiếp với người lạ, y mím môi lùi ra xa một chút.
“Há, đáng yêu thật, chờ Chiêu Nhiên đi xuống tôi sẽ kể cho cậu ta nghe vẻ mặt của cậu.” Bartender mỉm cười, “Thế mà lo lắng cậu ta bị thương.”
“Quyền cước không có mắt, ai mà biết trước được?” Úc Ngạn liếc anh ta một cái.
“Cậu đã từng nghe nói về vàng cấp ba chưa?” Mặt mày Bartender chớp chớp như hồ ly, “Vàng tượng phật.”
Úc Ngạn thoáng mất tập trung, bỗng nghe thấy tiếng còi bắt đầu trận đấu, y vội vàng nhìn lên lại sân khấu, trong giây đầu tiên của trận đấu đối thủ đã sử dụng bộ chiến giáp armadillo che kín từ đầu đến chân, cho dù có giành được bazooka cũng khó lòng phá vỡ lớp giáp này.
Hắn ôm lấy hai chân cuộn mình thành quả bóng sắt, lăn về phía Chiêu Nhiên, chỉ cần làm đối thủ bước ra khỏi vòng sáng là hắn thắng nên muốn tốc chiến tốc thắng, tránh xảy ra biến cố.
Chiêu Nhiên chỉ hơi dậm chân.
Dưới chân anh xuất hiện một vòng vàng, vòng vàng chia thành sáu phần bằng nhau, năm vùng sáng, một vùng tối, kim đồng hồ màu vàng ở trung tâm quay nhanh rồi từ từ dừng lại ở một vùng sáng.
Úc Ngạn đã từng nhìn thấy chiêu này, đây là tuyệt chiêu “Roulette” của quái vật nhiều tay, kim đồng hồ có xác suất năm phần sáu quay vào ô giết chết đối thủ.
Một bàn tay quỷ to như cổ thụ đột ngột xuất hiện ở giữa sân khấu, ánh sáng chiếu vào tay quỷ đều bị hấp hấp thụ hoàn toàn, móng tay quỷ dài nhọn hình thành từ bóng tối, vật chất màu đen liên tục chảy giọt, bao vây quả bóng giáp Armadillos trong lòng bàn tay rồi siết mạnh.
Toàn bộ khán giả yên lặng, dõi theo máu tươi chảy nhỏ giọt từ kẽ tay quỷ.
Ngay cả phản kháng nho nhỏ cũng không có? Úc Ngạn tận mắt nhìn thấy sức mạnh của roulette trong thực tế, hơi thở trở nên gấp gáp, y bị uy lực tàn bạo này khiến cho lùi lại liên tục.
Chiêu Nhiên phớt lờ những món quà khán giả ném lên chỉ quay đầu làm cử chỉ “lại đây” với Úc Ngạn.
Bartender hét vào tai Úc Ngạn: “Wow, đó là cử chỉ gì thế, chẳng lẽ mời cậu lên hả.”