*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có được hình vẽ ưng ý, Chiêu Nhiên chụp ảnh bên trong cẳng tay của mình.
Úc Ngạn giả vờ làm việc nhưng thực chất lại liếc trộm động tác của Chiêu Nhiên, có lẽ vì là dị thể, Chiêu Nhiên mặc áo ngắn tay vỗ nhẹ lên cẳng tay cũng tương đương con người tự sướng với vết son và dấu môi trên cơ bụng, chắc anh đang chụp một bức ảnh rất gợi cảm.
Chiêu Nhiên lưu lại bức ảnh, vui vẻ nói: “Sao mới qua một đêm mà em ngoan quá vậy, còn nghĩ đến chuyện thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Nặc Lan thay vì cướp đinh phá kén gắn trên tay cô ấy.”
Úc Ngạn phác thảo, không ngẩng đầu trả lời: “Chị Tiểu Lan rất mạnh cận chiến, sẽ chém chết em mất, anh em J.S cũng sẽ liều chết giúp chỉ, không cướp được.”
Phân tích quá lý trí khiến người ta không nói nên lời.
Sau khi Úc Ngạn vẽ xong những bộ phận giống hệt nhau của anh em Jump Scare, y tạo một bản sao rồi lần lượt tô các màu còn lại, James và Salanka trông giống hệt nhau, chỉ khác nhau ở một ít chỗ, chẳng hạn như mắt trái của James màu vàng, mắt phải màu xanh, Salanka thì ngược lại, trên quần áo thì gắn tên viết tắt riêng của mỗi người.
Vẽ tranh nguyên một buổi sáng, Úc Ngạn đột nhiên giơ hai bức tranh màu lên, hét một tiếng “Xong rồi!” như trút được gánh nặng, sau nó ném chúng lên trời, gắn hạch bạc cấp một lấy vật trong tranh vào mắt, hai tay lập tức thọc vào giữa hai tờ giấy vẽ, cổ tay chìm trong tờ giấy, siết chặt nắm đấm từ khoảng không ra rồi kéo nó ra ngoài.
Một cặp búp bê bông J.S được kéo ra khỏi tờ giấy, một trái một phải.
“Đó, một lần đã thành công.” Úc Ngạn đặt hai con búp bê to bằng lòng bàn tay lên đầu gối rồi nhìn cẩn thận, sau đó lắc nhẹ đôi khuyên tai mosaic trên dái tai hai đứa nó, “Trông rất thông minh, hèn gì chị Tiểu Lan thích thế.”
Thấy Úc Ngạn ôm anh em búp bê J.S mãi không buông còn ngắm nghía tụi nó rất gần, Chiêu Nhiên hắng giọng, dè dặt làm rõ sự hiện diện của mình.
“Em còn hứa với Nặc Lan sẽ đưa J.S ra hiện thực gặp cô ấy, hạch lấy vật trong tranh không lấy được vật sống, em định làm gì?”
“Vậy em chắc chắn có cách, chuyện này dễ.” Úc Ngạn đặt hai con búp bê xuống, hỏi lại câu Chiêu Nhiên đang thắc mắc: “Thật ra trong phòng ảo trò chơi, James đã đánh dấu đồ đằng lên người em, nó muốn theo em để đổi lấy một con đường sống nhưng lúc đó bị dấu ấn mặt trời của anh trục xuất, là do anh không đồng ý à?”
“Bất kỳ dấu ấn dị thể nào chênh lệch quá lớn với anh đều sẽ bị trục xuất.”
“Em có hai dị thể mạnh mẽ để điều khiển không tốt à, nếu em kí khế ước với dị thể khác chúng nó có thể đi vào trong kén của anh để giúp em, dẫu sao chỉ cần người kí khế ước không chết, dị thể cũng sẽ không bao giờ chết.”
“Thực lực của tụi nó mà mạnh mẽ cái gì.” Chiêu Nhiên ngáp một cái, “Kén sẽ gạt bỏ những dị thể khác đến gần, đây là bản năng của sinh vật nên bọn nó không thể đi trong vào giúp em.”
Bỗng Úc Ngạn bật cười.
“Cười gì thế?”
“Cứ như hoàng hậu nương nương đang nói chuyện ấy.” Úc Ngạn nằm úp sấp trên bàn nghiêng đầu nhìn trộm anh, “Thì ra dị thể cũng ghen ghét nhau, thống trị lãnh địa của mình.”
“Đúng vậy, suy cho cùng vẫn là quái vật, không sửa được tập tính.” Chiêu Nhiên gác một chân lên đệm ghế, lười biếng tựa cằm lên đầu gối, “Hiếm khi anh mới được nghỉ, em lại nằm vật vã trên bức tranh của dị thể khác suốt buổi sáng.”
Úc Ngạn lấy ra một tờ giấy mới, tựa lưng vào bàn tiếp tục tô tô vẽ vẽ: “Cái này gọi là vác gạch thì không thể ôm anh, thả gạch thì không nuôi nổi anh, hiểu không?”
Chiêu Nhiên liếc nhìn mấy bàn tay nhỏ nhắn đang nằm trên sàn nhà dùng giẻ lau sàn, chống cằm cười nói: “Anh vác gạch cũng có thể ôm em.”
“Lấy búp bê ra rồi, em còn vẽ gì thế?”
“Em thử xem liệu có lấy được các vật phẩm khác trong tài khoản ra không.” Úc Ngạn chọn vật phẩm dễ vẽ nhất, “Găng tay anh hùng”, đó là hai dải băng trắng quấn quanh tay là một trong những phụ kiện thuộc bộ đồ anh hùng, có thể tăng sát thương cận chiến lên rất nhiều.
Nhưng vật phẩm này chỉ là một nhãn dán trên bàn tay trong trò chơi, không trực quan thấy rõ toàn bộ diện mạo như búp bê J.S, sau khi thử liên tục hàng chục dải băng với chiều dài và chiều rộng khác nhau, đồng thời lấy ra hàng chục bức vẽ vô tội, cuối cùng tay phải đâm thẳng vào trang giấy, lấy ra hai miếng băng chắc chắn.
Khoảnh khắc có được găng tay anh hùng, ngay cả Úc Ngạn cũng không thể tin được, y thực sự đã lấy vật phẩm trong trò chơi ra ngoài hiện thực, cầm hai băng đeo mà không biết phải làm gì.
Y quấn băng quanh tay mình, khua tay vài lần trong không khí, nắm đấm mang theo gió mạnh vang lên, cánh tay cảm nhận được cảm giác mạnh mẽ chưa từng có.
Sau khi nhận được mệnh lệnh Chiêu Nhiên, Đáng Tin và Không Đáng Tin nhảy lên không trung, chắp tay trái phải vào tư thế phòng thủ, đỡ những cú đấm nhanh chóng mạnh mẽ của Úc Ngạn, sau vài hiệp Úc Ngạn lau mồ hôi trên trán.
“Không chỉ có vật phẩm, mà hiệu quả cũng có.” Úc Ngạn vô cùng vui mừng, nằm úp sấp lại xuống bàn vội vàng mở PUBG, trải giấy vẽ ra, “Em muốn lấy panzerfaust(1) ra, gắn mấy dị hạch vào đó biến nó thành một vũ khí dị động, chờ khi vào kén của anh thì em chỉ cần bắn một phát — đúng rồi, nếu đã vậy sao em không lấy chiếc xe tăng ra đây luôn nhỉ.” Vừa dứt lời y đã tắt mở “Đến lúc đó em sẽ lái xe tăng Tiger vào bắn nổ tung anh.”
“Đừng phí sức nữa, ba bản thử nghiệm của Dollhouse là phòng ảo trò chơi thực sự nên em mới lấy vật phẩm ra được, còn đòi lấy xe tăng nữa, mau ra ngoài lấy cái nhiệt kế xem có bị sốt không đi.”
“Ò.” Úc Ngạn vẫn nhớ mãi không quên ba vật phẩm của bộ đồ anh hùng, bộ đồ anh hùng trong phó bản truyền thuyết ma nữ là vật phẩm cao cấp nhất, đợi khi nào gọi anh em ra J.S thì giao vụ này cho tụi nó.
“Còn gì để vẽ không nhỉ.” Úc Ngạn tìm kiếm trong cột vật phẩm, bóng của mặt nạ Hồ Chết nhỏ giọt liên tục, không qua đào tạo chính quy thì rất khó để vẽ được hình dạng chuẩn xác, kết cấu thủy tinh của thang đo độ thiện cảm không luyện tập thì cũng không vẽ được, như vậy chỉ còn nút bấm thay đổi quần áo.
Đây là thứ dễ vẽ nhất, chỉ cẫn vẽ một cái nút nhỏ có hình tròn tiêu chuẩn, vẽ thêm vòng tròn ở dưới đế, có thể đặt vừa ngón tay cái.
Thử hai lần mới thành công, Úc Ngạn cài nút trên tay, thử ấn xem mình có thể thay được trang phục nào. Bởi vì Dollhouse mới chỉ mở ba bản thử nghiệm nên các nhân vật không có thuộc tính và ngoại hình đặc biệt hấp dẫn nên việc thay đổi trang phục cũng không có tác dụng gì.
Sau khi nhấn nút, tầm nhìn của Úc Ngạn bỗng tối sầm, khi y mở mắt ra lần nữa, bộ đồ ngủ trên người đã biến mất thay vào đó là bộ đồ mũ trùm đen nhánh đang phơi ở phòng giặt.
Đây, đây không phải là nút chuyển đổi siêu anh hùng sao! Úc Ngạn nhảy dựng lên nằm xuống giường, giơ tay thưởng thức nút bấm thay đổi quần áo, lúc ở phó bản y thưởng thức qua loa, đây không phải là giẻ rách, đây là một bảo bối vô giá.
Ai mà hồi nhỏ không mơ ước đang đi trên đường bấm một chiếc nút nhỏ bí ẩn sau đó biến thành bộ đồ siêu nhân ngay lập tức chứ!
Chiêu Nhiên lặng lẽ chống cằm nhìn y nằm vui vẻ một mình trên giường, anh lặng lẽ mở ứng dụng mua sắm, đăng nhập vào cửa hàng trang phục tình thú cất dấu bấy lâu, hỏi ý kiến nhân viên tư vấn dịch vụ khách hàng: “Con trai cao 1m78 nặng 65kg nên mặc size gì?”
Ăn sáng muộn nên bữa trưa chuyển sang buổi chiều, Chiêu Nhiên vào bếp xem nhóm tay nhỏ chuẩn bị món gì, cố ý dặn đừng nấu cay quá, Úc Ngạn thích ăn món hầm và xúp, nhóm tay nhỏ vội vàng nấu canh sườn ngô, Chiêu Nhiên đeo tạp dề đứng cạnh nồi múc một thìa lên nêm nếm mặn nhạt, sau đó thêm chút gia vị vào.
Vòng eo của anh đột nhiên thắt lại, súp trong thìa hất văn xuống bếp, Úc Ngạn đánh lén từ đằng sau, thò nửa đầu nói: “Em hơi đói, anh đang nấu à?”
Nhóm tay nhỏ trong bếp rất khinh thường hành vi ăn cắp thành quả lao động trắng trợn của Chiêu Nhiên, nhưng giận thì giận chứ không dám nói gì.
Hai tay Úc Ngạn không yên phận, chui vào trong quần áo, sờ soạn một lúc, vừa xoa vừa nhéo. Làn da bóng loáng, đường nét xinh đẹp, sờ rất sướng.
“Đừng làm rộn, tối hôm qua vẫn chịu chưa đủ à?”
Miệng thì đuổi y đi nhưng thực tế lại không ghét, trước khi nuôi một con vật nhỏ phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lí bị sờ tay chân thường xuyên, thậm chí còn để y cọ xát, xúp đã nấu xong, anh dựa vào thành bếp đứng im không nhúc nhích.
Cuối cùng Chiêu Nhiên lấy giẻ lau bưng nồi thịt hầm ra khỏi bếp, mặc Úc Ngạn ôm cổ mình, hai chân kẹp quanh eo, đôi dép nhung lủng lẳng trên đầu ngón chân.
Thực tập sinh được nghỉ ngơi một tuần, chẳng mấy chốc đã trôi qua một nữa, mấy ngày nay Úc Ngạn không nghiêng cứu cách lấy ra những vật phẩm trong trò chơi ra thì cũng suy nghĩ nên sử dụng hạch vàng cấp một – vua trò chơi của anh em J.S thế nào, dưới điều kiện nhất định có thể tăng cấp độ của các dị hạch khác vĩnh viễn, khả năng này quá hấp dẫn.
Nhưng Úc Ngạn không dám tùy tiện gắn nó vào mắt, gắn hạch bạc cấp hai vào mắt đã đau đến chết đi sống lại huống chi là hạch cấp vàng, không cẩn thận có khi còn mất mạng hoặc cũng có thể bị tổn thương não không bao giờ tỉnh lại, thành ra hối hận không kịp. Gắn hạch càng cao thì rủi ro càng lớn, về chuyện này thì cả Úc Ngạn và vẫn những vật dẫn loài người khác đều như nhau.
“Ý tưởng lúc đầu của em là chế tạo một thiết bị dị động, sử dụng vua trò chơi làm tâm hạch điều khiển, giống máy chụp X-quang có thể lấy xương của người sống ở thẩm mỹ viện Tế Liễu.” Úc Ngạn giải thích cho Chiêu Nhiên về bản thiết kế thô sơ của mình, “Tạo một khe đựng tiền xu ở đây, đặt dị hạch muốn nâng cấp vào, sau đó cho vật liệu năng lượng vào phía bên kia.”
“Cảm hứng của em là máy gashapon ở trung tâm thương mại nhỉ.”
“Ò ò, y vậy á.” Úc Ngạn dùng nắp bút xoa tóc, “Nói thì dễ, nhưng em không biết cách chế tạo một thiết bị dị động, cho đến nay em chỉ mới tháo dỡ diều hâu máy của Cục Diều Hâu thôi, em tính tới nhà máy sản xuất thiết bị dị động để học trộm, không thì lấy dàn hệ thống về luôn.”
“Aaa, hình như em quên gì đó.” Úc Ngạn chạy tới góc tường, nhấc túi đeo vai của mình lên, mở khóa lục lọi sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cô Bạc mất tích rồi.”
“Cô Bạc là ai?”
“Là Bạc Như Chỉ viện trưởng đương nhiệm của phòng ảo thẩm mỹ viện Tế Liễu, là một người đẹp standee, nhưng vẫn còn sống biết nói chuyện, em đã gấp cô ta lại rồi đưa cô ta ra khỏi thẩm mỹ viện.”
Chiêu Nhiên gọi Đáng Tin tới, miêu tả diện mạo của cô Bạc cho nó.
Đáng Tin móc tay với Úc Ngạn, dẫn y lên tầng ba của biệt thự. Bình thường hai người chỉ hoạt động ở tầng 1, đúng giờ lên tầng hai rèn luyện thể lực, thậm chí Úc Ngạn còn không để ý căn nhà này có ba tầng, chỉ có nhóm tay nhỏ phụ trách quét dọn lên lầu quét sạch bụi bặm mỗi ngày.
Đi lên cầu thang xoắn ốc, Chiêu Nhiên chắp tay đi phía sau Úc Ngạn, nhìn y lén lút lén lút rón ra rón rén khám phá nhà mình.
Trong một căn phòng ở tầng ba, dàn loa đang phát giai điệu bài hát cũ, Úc Ngạn nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra nhìn vào trong.
Trên bàn tròn thủy tinh cắm một bông hồng, một chai rượu vang đỏ mới khui đặt ở chính giữa, một bên bàn tròn có bàn tay thon dài duyên dáng cầm ly đế cao, đang đánh giá mùi thơm của rượu, hóa là Kẻ Nát Rượu, không ở dưới làm việc mà lại chạy lên lầu lười biếng.
Úc Ngạn lặng lẽ cử động cơ thể để nhìn rõ người đang ngồi đối diện bàn tròn là ai.
Một người đẹp bằng giấy ngồi trên ghế, thướt tha vắt chéo hai chân giấy lại với nhau, khuôn mặt hồng hào, xem ra mấy ngày này sống rất thoải mái.
Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, bắt gặp ánh mắt Úc Ngạn.
Cô Bạc nâng ly rượu lên, lười biếng nói: “Cuối cùng cũng nhớ ra tới đây nghe thông tin của tôi à?”
–
Ghi chú:
(1) panzerfaust: