Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 86: Điệp Biến - Lân Tiềm - Chương 86 Có thù phải trả, càng nhanh càng tốt



Úc Ngạn giơ tay đặt lên ngực trái của Chiêu Nhiên, cảm nhận trái tim anh đang đập dữ dội, khá buồn cười, không đời nào, mọi hôm anh hôn giỏi lắm mà?

Chiêu Nhiên lặng lẽ cảm nhận lại cảm giác vừa rồi khi môi lưỡi ướt át quấn quýt lấy nhau: “Em từng, ừm, có người nói với anh con người cho rằng nụ hôn như vậy là khiêu dâm nhất, luật pháp của tụi em cấm khiêu dâm nên anh không làm nữa. Có lẽ chính vì anh không đủ kiềm chế, nên không đạt được kết quả như mong muốn, lần này sẽ không như vậy nữa. Xem ra em xấu đi rồi, anh lại dạy sai em nữa rồi sao?”

Úc Ngạn không hiểu ngẩng đầu lên: Gì cơ?

Chiêu Nhiên lắc đầu.

Anh đang nói gì vậy, dù sao em cũng thích. Úc Ngạn vừa bị Chiêu Nhiên kéo đi trốn qua lối thoát khác, vừa nghiêng đầu áp sát vào người anh để lắng nghe, nhịp tim của anh có thể đạt đến hai trăm, quả nhiên trái tim của quái vật mạnh mẽ hơn con người nhiều. Còn gì khiêu dâm hơn một cơ thể trắng trẻo không tì vết bao bọc một trái tim đầy ham muốn chứ? Vậy mà anh lại đi so đo với một nụ hôn vi phạm pháp luật và kỷ luật.

Mình đã từng bắt nạt anh ấy chưa nhỉ. Úc Ngạn chợt nhớ lại nội dung trong nhật ký như có mối liên hệ giữa những mẩu chuyện rời rạc. Người làm tổn thương trái tim tươi đẹp này đều đáng bị giết chết, vì vậy y cực kỳ căm ghét chính mình trong nhật ký.

Đằng sau, từ sâu trong hành lang vang lên tiếng sột soạt.

Hai người quay lại nhìn nơi vừa rời đi, một bóng người to mập xuất hiện ở cuối cầu thang, chỉ có thể nhận ra đường nét của gã qua ánh sáng yếu ớt – đống mỡ chồng chất khiến ranh giới giữa mặt và cổ không rõ ràng, mỗi bước đi đế giày dày cộp đều phát ra một tiếng thịch nặng nề.

Bảo vệ cầm trong tay dùi cui điện cao áp nhưng không thấy gã mang theo tấm bảng quy tắc. Chắc cũng giống như y tá, gã đã giấu bảng quy tắc phòng bảo vệ từ trước.

Hai người đã đến gần lối đi an toàn gần nhà kho, Úc Ngạn nhấn nút thang máy trên đường đi, nhưng thang máy vẫn dừng ở tầng hai, chứng tỏ y tá đã dùng chướng ngại vật để chặn thang máy ở tầng hai, muốn cắt đứt đường lui của họ.

Lý Thư Khác (0): Tui nhìn thấy y tá! Cô ta đang nằm rạp trên đất viết gì đó, hình như là quy tắc phòng bảo vệ, điều thứ nhất là… Bảo vệ có thể phong tỏa lối đi của bệnh viện.

Úc Ngạn nhìn chằm chằm Lý Thư Khác lên tiếng trên bảng giao tiếp, khi dòng chữ xuất hiện, cánh cửa an toàn của lối đi không xa trước mặt y kêu rầm một tiếng rồi tự động khóa lại. Vòng vàng hiện lên dưới bước chân vội vã của Chiêu Nhiên, vòng vàng nhanh chóng đập vào ổ khóa thủy lực dọc theo cánh tay của anh, lõi khóa bắn ra một chùm tia lửa vàng, vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất nhưng cánh cửa vẫn không thể đẩy ra được.

Lý Thư Khác lại gấp gáp gửi thêm một câu: Y tá lại viết thêm một điều nữa! Viết bảo vệ có thể sử dụng vũ lực để giữ gìn trật tự bệnh viện. Cô ta đang nghĩ điều thứ ba, cô ta muốn chiếm hết cả ba điều khoản.

Cùng lúc đó, bảo vệ bước nhanh hơn, thân hình to mập sải bước trên sàn, làm lớp sơn tường ẩm ướt rơi lả tả, chỉ trong vài giây bảo vệ đã áp sát cách hai người ba mét, cánh tay to khỏe giơ cao dùi cui điện cao áp, Úc Ngạn đứng gần gã nhất, gã giơ tay phải lên cao rồi đập mạnh xuống.

Úc Ngạn lặng lẽ đối mặt với gã, đầu óc giữ bình tĩnh hoạt động nhanh chóng, bảo vệ phải giữ gìn trật tự bệnh viện, vậy thì bệnh nhân không ở trong phòng bệnh và xác chết đi lang thang trên đường, có lẽ sẽ bị định nghĩa là mất trật tự.

Ánh mắt Chiêu Nhiên sắc bén quay đầu nhìn gã, đồng hồ mặt trời vàng dưới chân quay ngược, đưa vị trí của bảo vệ trở lại năm giây trước.

Mỗi lần bảo vệ sắp tiếp cận Úc Ngạn, gã đều bị đẩy lùi như đoạn băng tua ngược, nhưng lần nào Chiêu Nhiên cũng phải đợi khả năng trước đó kết thúc mới có thể sử dụng khả năng tiếp theo, vì vậy mỗi lần sử dụng đồng hồ bất thường để tua lại thời gian của đối phương, vị trí của bảo vệ sẽ mỗi lúc một gần.

Điểm dừng cuối cùng của bảo vệ ngày càng gần, Úc Ngạn nhìn thấy dùi cui điện trong tay gã cuối cùng cũng hạ xuống, tiếng điện giật lách tách vang lên bên tai như đang nhảy múa.

Y theo bản năng nhắm mắt né tránh, nhưng lại cảm nhận được một đôi tay ấm áp đang đỡ bức tường sau lưng mình, gần như cùng lúc đó, y cảm nhận rõ bóng dáng chắn trước mặt mình run lên dữ dội trong suốt ba giây.

Úc Ngạn giật mình khi nhìn thấy tia lửa, một đầu của dùi cui điện cao áp đang ghì chặt vào vai sau Chiêu Nhiên, mùi thịt cháy xém đáng sợ tràn vào mũi y, trong khoảnh khắc nhận ra Chiêu Nhiên đang chịu đựng cú giật điện đó thì y không biết mình nên làm gì.

Dòng điện mạnh đánh trúng cơ thể nhưng Chiêu Nhiên lại không ngã xuống mà chỉ nghiến răng chịu đựng đau đớn nói: “Dị thể da dày thịt béo, chịu một đòn cũng không sao, không phải hai ta đang hợp tác sao? Phòng ảo rắc rối này người ít hoạt động não không làm gì được.”

Úc Ngạn tận mắt nhìn thấy quá trình bị điện giật, biểu cảm càng trở nên lạnh lùng, cơn giận lập tức bùng lên.

Y giật lấy quy tắc phòng bệnh từ tay Chiêu Nhiên, trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, y mấp máy môi nói với Chiêu Nhiên bốn chữ: “Bắt y tá trước.”

Sau đó y dùng hết sức mình đẩy Chiêu Nhiên về phía khe hở bên cạnh bảo vệ.

Thân pháp Chiêu Nhiên nhanh nhẹn, trượt xuống dưới cánh tay thô mập đang cố gắng chặn lại của bảo vệ, anh quay đầu nhìn vào khẩu hình miệng Úc Ngạn, hành lang không đèn, một màu tối tăm, nhưng Chiêu Nhiên vẫn có thể thấy rõ ràng khẩu hình của Úc Ngạn, y nói: “Tìm tầng hai, chỗ mà camera có thể nhìn thấy.”

Trong trò chơi sinh tử này, nhìn thì như bảo vệ là người hành quyết còn y tá là đồng phạm, nhưng cuối cùng vẫn đánh giá thấp y tá, quy tắc của cô ta bị tiêu hao hết nhưng không ngờ cô ta lại sử dụng quy tắc phòng bảo vệ, giờ phải khống chế y tá trước, nếu không rất có thể sẽ bị cô ta phản công.

“Ngoan yêu, cố chịu.” Chiêu Nhiên lo lắng quay đầu nhìn lại liên tục, nhưng không chậm trễ dù chỉ một giây, tuân theo mệnh lệnh y vừa thốt ra. Sau đó, anh nhanh chóng nhảy lên tầng hai, bóng dáng hoàn toàn bị bóng tối tĩnh lặng nuốt chửng.

Bảo vệ vẫn khá sợ hãi khi đối mặt với một người đàn ông trưởng thành cao lớn, nhưng bây giờ trước mặt chỉ còn lại Úc Ngạn, gương mặt non nớt như thiếu niên mười bảy mười tám dù có làm ra biểu cảm hung dữ thế nào cũng không thể khiến gã khiếp sợ.

“Nhóc con, đừng phản kháng nữa. Mày ngoan ngoãn chịu một cú là tao có thể đi báo cáo rồi.” Khuôn mặt dữ tợn của bảo vệ bóng nhẫy, thương lượng với Úc Ngạn, trạng thái tinh thần của gã ổn định hơn y tá rất nhiều, y tá như bị nổi sợ nào đó làm kích động, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.

Vừa dứt lời, bảo vệ lại giơ dùi cui điện lên.

Úc Ngạn không nói gì cũng không chống cự, đột nhiên nằm thẳng xuống dưới chân bảo vệ.

Tự dưng ăn vạ khiến bảo vệ trở tay không kịp, gã há miệng ngơ ngác một lúc, tưởng tên nhóc này giơ tay đầu hàng, nên giơ dùi cui điện phát ra tiếng xẹt xẹt hướng về cổ Úc Ngạn.

Nhưng giống như có một lực hút từ trường xuất hiện từ hư không, đẩy cánh tay phải to mập của gã, khiến dùi cui điện không thể chạm vào người Úc Ngạn.

Úc Ngạn căng người ra như tấm ván, nhắm mắt không nhúc nhích, đánh cược xem quy tắc phòng ảo có đủ chặt chẽ không.

Xác chết nằm trên mặt đất rất hợp lý, không làm xáo trộn trật tự của bệnh viện nên bảo vệ không có lý do gì phải dùng vũ lực để trấn áp.

Thậm chí, để giữ gìn trật tự bệnh viện, việc đưa xác chết trở lại nhà xác cũng là trách nhiệm của bảo vệ.

Cơ thể của bảo vệ bắt đầu hành động không theo ý muốn, gã cất dùi cui điện trở lại thắt lưng, cúi xuống nắm lấy chân Úc Ngạn, thở hổn hển kéo ngược ra sau.

Úc Ngạn nằm trên đất giả chết, mặc cho mình bị bảo vệ kéo đi, y nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên mở mắt, giơ lên quy tắc phòng bệnh mà Chiêu Nhiên để lại, rồi viết thêm một quy tắc cuối cùng: Bệnh nhân có thể lây nhiễm y tá thành bệnh nhân.

——

Chiêu Nhiên lục soát tất cả các phòng có camera trên tầng hai, bước chân anh rất nhẹ, lắng nghe nhịp thở hơi gấp gáp từ sau cánh cửa phòng chứa nước đóng kín.

Mỗi bước anh đi, dưới chân sẽ phát ra một vòng gợn sóng ánh vàng như làn nước, biến hơi thở ngột ngạt thành các tín hiệu mà các giác quan có thể tiếp nhận rồi giải phóng ra khỏi cơ thể.

Y tá tựa lưng vào cánh cửa sắt của phòng chứa nước, đôi tay run rẩy ôm chặt bảng hiệu quy tắc phòng bảo vệ, nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ càng lúc càng gần, cổ họng cô ta căng thẳng đến mức nghẹn lại.

Tiếng bước chân đi ngang qua cửa dường như càng ngày càng xa, tim y tá như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, áp tai vào cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tay phải nắm chặt ống tiêm xilanh lớn, cố gắng trấn an bản thân rằng bệnh nhân không thể tấn công nhân viên bệnh viện, đừng lo lắng.

Ngón tay cái cứng đờ chạm vào cần đẩy, chất lỏng đắng chát nhỏ ra khỏi mũi kim nhọn.

Phòng chứa nước quá yên tĩnh, đến nỗi âm thanh nhỏ bé như vậy cũng giống như vang lên ngay bên tai.

Cô ta chợt cảm thấy cổ mình như thắt lại, màng nhĩ kém nhạy cảm nghe thấy tiếng động lớn chấn động cả bệnh viện, một bàn tay trái đeo găng tay da đấm xuyên qua cánh cửa sắt rỉ sét, chui vào trong lỗ chộp lấy cổ cô ta.

Nửa thân trên của Chiêu Nhiên xuyên qua cánh cửa sắt gỉ sét, như một con dao rạch qua tờ giấy trắng, hai mắt anh đỏ ngầu, khóe miệng nứt ra nhếch lên, để lộ những chiếc răng nanh của quái vật, khống chế cổ của y tá từ phía sau, đồng thời nắm chặt cổ tay cô ta, tăng thêm sức lực, y tá đau đớn kêu lên buông lỏng tay ra, ống tiêm rơi xuống đất.

Tiếng thét của y tá bị nghẹn lại trong cổ họng, nhìn thấy quái vật màu hồng phía sau qua tấm gương loang lổ trên bồn rửa, cô ta sợ hãi tột độ, không hiểu tại sao anh lại có thể chạm vào mình.

Chiêu Nhiên nhẹ nhàng uy hiếp: “Quý cô, vui lòng giơ bảng quy tắc phòng bảo vệ lên.”

Hai chân y tá mềm oặt, đôi mắt đỏ ngầu ngấn đầy nước mắt nên đành phải làm theo lời anh.

Chiêu Nhiên lấy điện thoại di động ra xem giờ, sau đó lấy bút viết vào ô trống cuối cùng của quy tắc phòng bảo vệ: Bảo vệ phải thay ca đúng giờ.

——

Bảo vệ vẫn đang loay hoay kéo Úc Ngạn đến nhà xác, đã bước vào cầu thang, chỉ cần kéo Úc Ngạn xuống cầu thang thì cũng đủ làm Úc Ngạn đau đớn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đồng hồ đã điểm đến nửa đêm.

Bước chân bảo vệ dừng bặt, thả chân Úc Ngạn ra, cởi thắt lưng trang bị, tháo thẻ tên trên ngực rồi ném xuống đất, quay lưng bỏ đi.

Úc Ngạn hiểu Chiêu Nhiên đã thành công nên đứng dậy ngay lập tức, lấy ra hạch quái dị màu bạc – Chiến giáp Armadillo lấy ở sàn đấu trong máy phân tích lưu trữ hạch ra, thay hạch thấu thị nhét vào hốc mắt.

Lần đầu tiên gắn hạch bạc cấp hai, khiến đầu Úc Ngạn đau như muốn nứt ra, khi hạch bạc liên kết với hốc mắt, cơn đau lan tỏa từ đầu ra khắp tứ chi, những tia máu nhỏ li ti rỉ ra từ khe hở giữa mí mắt.

Y khó đứng vững được, nhưng bất chấp mọi thứ, lao đầu về phía thắt lưng trang bị mà bảo vệ vứt trên đất, Úc Ngạn ngã sầm xuống khiến mắt tối sầm lại, mò mẫm tìm dùi cui điện rồi lao ra rất nhanh, nhảy lên từ phía sau, cưỡi lên cổ bảo vệ, ôm chặt lấy cái đầu to của gã sau đó bật công tắc dùi cui điện.

Tiếng tia lửa điện xẹt xẹt vang lên, Úc Ngạn biết mình không thể trực tiếp tấn công người sống, nên y ép chặt tay trái vào bên cổ của bảo vệ, sau đó giơ cao đầu dùi cui cao áp, đập mạnh xuống mu bàn tay mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.