Hôm nay anh ấy không đi làm, chuẩn bị cho tôi một bàn đồ ăn, đặc biệt là để bù đắp cho sinh nhật mà tôi đã bỏ lỡ vì tai nạn.
Anh ấy dịu dàng thanh lịch, cũng không ham ăn tục uống, chỉ đơn giản là thích ăn cơm với tôi.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt… Người thân của tôi rất ít, biết đâu anh ấy có thể được tính là một người.
Chúng tôi đã hôn nhau. Bất kể anh ấy có ý đồ gì, nhưng trong khoảnh khắc này tôi cảm thấy hạnh phúc.
Ngày 17 tháng 2 năm M018
Tối qua sau khi tôi đi ngủ, nửa đêm anh ấy ra ngoài hút một điếu thuốc, vì sợ tôi khó chịu với khói thuốc nên anh ấy chưa bao giờ hút trong nhà.
Không biết anh ấy trở về lúc mấy giờ, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng thở nặng nề, trên người nồng nặc mùi thuốc lá và máu tươi, ở bên cạnh tôi đứt quãng lầm bầm hờn dỗi: “Tính sai rồi… Phiền chết anh…”
Có phải tôi nghe nhầm không, ấy vậy mà anh lại nói tục.
Hình như tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh ấy thấp hơn trước một ít thì phải? Trước đây ôm anh ấy còn ấm hơn cả chăn điện, mà tối qua tôi lại cảm thấy hơi lạnh.
Sáng dậy vết thương ở mắt trái lại đau nhức, thấy anh ấy để lại cho tôi một tờ giấy trên gối, nói tuần này phải đi công tác, bảo tôi ở nhà ngoan. Anh còn vẽ đôi bàn tay nhỏ làm hình trái tim trên giấy.
Về địa điểm công tác của anh, nghe nói là “Trấn Nhật Ngự”, tôi định sẽ điều tra thêm về nơi này.
——
Trang tiếp theo là nhật ký ngày 23 tháng 2 năm M018 đã lấy ra lúc trước, sau một tháng chung sống, “tôi” dường như đã hoàn toàn quen thuộc với sự tồn tại của Chiêu Nhiên, còn cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Ngày 24 tháng 2 năm M018
Anh ấy lấy ra một hộp nhẫn nhung thiên nga đưa cho tôi, tôi thật sự được sủng mà lo.
Mở ra xem thì đó là một viên dị hạch…
Bạc cấp một hạch nghề nghiệp – Nhà suy luận. Tôi rất thích, mặc dù lúc gắn vào rất đau đớn, nhưng anh vẫn luôn nắm tay tôi, vỗ nhẹ vào lưng để an ủi tôi, tôi ngược lại khá ngượng ngùng, nhận quà của người ta mà còn làm màu như vậy.
Việc gắn đã thành công, tôi không cần phải quấn băng trên đầu đi khắp nơi nữa, nó khiến mắt trái của tôi trở nên rất xinh đẹp. Tôi rất thích.
Ngày 3 tháng 6 năm M018
Tôi đã trở lại trường, việc bỏ học quá lâu khiến tôi cần phải bổ túc rất nhiều thứ, lúc nào cũng bận rộn. Tuy nhiên, tôi đã tìm thấy cuốn sách <Giới Thiệu Trật Tự Thế Giới Mới> trong khu vực nghiên cứu dị thể ở thư viện trường, sách đã rất cũ nhưng do ít người quan tâm nên khá sạch sẽ, quyển sách này do Mary Hanna và con gái bà biên soạn vào giữa thế kỷ trước, tức là năm L950, dịch giả là Chu Vạn Long.
Trong sách viết dị thể là một loài có trí tuệ cao khác ngoài loài người trên Trái Đất, thế giới đời sống của dị thể xuất hiện muộn hơn thế giới hiện thực, do đó được gọi là “Thế giới mới”.
Tôi đã tìm thấy một số thông tin về “kén” trong đó ——
Dị thể trong quá trình sinh trưởng tự nhiên bình thường sẽ bước vào kỳ hóa kén, tạo ra lớp vỏ kén xung quanh cơ thể để bảo vệ bản thân khỏi ảnh hưởng bên ngoài, từ đó thuận lợi vượt qua kỳ hóa kén.
Cấp dị hạch càng thấp thì càng ổn định, thời gian hóa kén càng muộn, thậm chí có thể trì hoãn cho đến khi dị thể chết già tự nhiên, vì vậy có rất nhiều dị thể cấp thấp không có trí tuệ, cũng không hóa kén, không ít dị thể sống cả đời như những loài động vật bình thường.
Chuỗi gen của vỏ kén khiến nó không cho phép bất kỳ sinh vật nào sống sót ra ngoài, trong tình huống kén chưa bị phá hủy, chỉ có những vật thể bị kén xác định là đã chết mới có thể rời đi.
Hiện nay có tổng cộng bốn con đường để con người sống sót rời khỏi vỏ kén.
1. Thành công giết chết dị thể trong kén và kí khế ước với nó, sẽ không bị kén cắn giết nữa.
2. Dị thể tự thoát xác, vỏ kén tự động vỡ ra rồi biến mất. (Nhưng dị thể trong giai đoạn hóa kén rất cuồng bạo khát máu, không khống chế được lý trí, sẽ điên cuồng đuổi giết các vật thể lạ vào trong kén, sau khi thoát xác dị thể sẽ bước vào trạng thái đỉnh cao sức mạnh, con người rất khó sống sót)
3. Phá vỡ vỏ kén. (Về mặt lý thuyết có tồn tại vũ khí có thể phá vỡ vỏ kén, nhưng cực kỳ hiếm và không ai muốn tiết lộ mình sở hữu loại vũ khí này)
4. Chết trong kén rồi sống lại bên ngoài kén.
Ba điều đầu tiên không nghi ngờ gì nữa, tiền đề để sống sót rời khỏi kén là phá vỡ chính vỏ kén, nhưng điểm thứ tư mới là điều tôi chú ý nhất.
Người đầu tiên xác minh kết luận thứ tư là hai anh em nhà dị thể học Helen, một người trong số họ gắn vào cơ thể một dị hạch quái dị – Cắt đuôi cầu sống, là dị hạch đào được trên cơ thể thằn lằn, chỉ cần cắt đủ dài một đoạn cơ thể khi gặp nguy hiểm, đoạn cơ thể đó sẽ bị đối thủ phán định là cơ thể chính, thay thế bản thân chịu đòn, từ đó có thể sống sót thoát ra ngoài, người kia thì ở ngoài kén chịu trách nhiệm hỗ trợ và cấp cứu.
Họ thử nghiệm ba lần, cuối cùng hai nhà khoa học vĩ đại đã đổi cái giá rất đau đớn để lấy kết luận nghiên cứu rất có giá trị — Nếu thực sự sống sót thoát ra khỏi vỏ kén, người đó sẽ mất trí nhớ.
Mất trí nhớ có chọn lọc, đôi khi ông thậm chí không nhận ra mình đã mất trí nhớ, vì ông còn nhớ rất nhiều chuyện cũ, nhưng khi em gái nhắc đến dị thể, phản ứng của ông rất mơ hồ.
Đây là cơ chế tự bảo vệ của vỏ kén, ngay cả khi không thể xử lý người thoát ra, nó cũng sẽ khiến họ quên đi chi tiết bên trong kén, quên đi sự tồn tại của dị thể, để tránh việc họ tiết lộ thông tin với kẻ thù gây ra gián đoạn của quá trình hóa kén.
Tình trạng này rất giống với tên thợ săn mất trí nhớ tôi gặp ở bệnh viện, tôi đoán thợ săn sắp chết đó mang theo dị hạch hồi sinh tương tự, nhưng việc gắn dị hạch có một tỷ lệ thành công nhất định, nên gã đã liều mạng cắt cơ thể để gắn dị hạch hồi sinh này, cuối cùng sau khi cắt toàn bộ đùi phải và cánh tay trái, gã đã tìm được vị trí có thể gắn thành công dị hạch hồi sinh.
Vậy, liệu tôi có thể suy đoán hợp lý rằng, tôi cũng đã từng vào trong kén?
——
Khi đọc đến đây, Úc Ngạn không thể ngồi yên được nữa.
Bắt đầu từ ngày 22 tháng 1 năm M018, “tôi” trong nhật ký dường như đã biến thành một người khác, từ tàn bạo tùy hứng trở nên nhút nhát đa nghi, thay vì nói mất trí nhớ, không bằng nói tái sinh.
Trong đầu y không ngừng hồi tưởng lại những trải nghiệm ban đầu khi tỉnh lại.
Y nằm bò lên ghế sofa, rút ra một tờ giấy rồi vẽ bản đồ mặt bằng bệnh viện Huyện Cổ, đồng thời nhớ lại những sự việc xảy ra sau khi vào phòng ảo bệnh viện Huyện Cổ.
“Nếu là vậy, quy tắc của phòng ảo sắp xếp mọi người vào các phòng khác nhau theo thân phận, thì… Lý Thư Khác ở phòng khám ngoại khoa não vì cậu ta là bệnh nhân bị u não, Chiêu Nhiên ở phòng bệnh vì anh ấy từng đến bệnh viện để băng bó vết thương, y tá ở trạm y tá, bảo vệ ở bốt bảo vệ, vậy việc mình ở nhà xác có nghĩa là… mình từng là một xác chết.”
Trong đầu y thoáng hiện hình ảnh Chiêu Nhiên phủ áo khoác lên người mình, lúc đó trong túi anh ấy chỉ có điện thoại và gói thuốc lá, nhưng không có bật lửa.
Nhưng mình lại nhặt được một chiếc bật lửa cứu mạng dưới gối trong phòng bệnh, mới có thể nhóm lửa cồn, trốn thoát khỏi sự truy đuổi của người đầu dê.
Khi lần đầu tiên tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát trong bệnh viện Huyện Cổ, mình đã đề cập rằng có một y tá luôn ẩn nấp trong nhà xác, sắc mặt của Chiêu Nhiên bỗng trở nên không tự nhiên, có lẽ sợ y tá đó đã chứng kiến cảnh xác chết sống lại, phá rối kế hoạch của anh.
Nếu sự hình thành tính cách vào ngày đầu tiên tỉnh lại là cực kỳ quan trọng, thì việc mình tỉnh lại trong ngăn kéo xác chết, phải liều mạng thoát khỏi sự truy đuổi của người đầu dê có sức mạnh vượt trội, chắc chắn là một buổi tập luyện phục hồi chức năng do Chiêu Nhiên lên kế hoạch, anh muốn một Úc Ngạn vừa có sức mạnh vừa có trí tuệ, để hoàn thành kế hoạch hóa bướm của mình.
Y hít thở sâu để bản thân giữ bình tĩnh, tiếp tục xem hết hai trang nhật ký cuối cùng trong tay.
Ngày 20 tháng 4, năm M020
Tôi luôn suy nghĩ về một câu hỏi, liệu vật dẫn loài người có thể thay đổi dị hạch đã gắn vào không? Tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu, nếu vật dẫn chỉ gắn một dị hạch duy nhất, việc ép gỡ dị hạch sẽ dẫn đến tử vong ngay lập tức.
Nếu vật dẫn loài người gắn được nhiều dị hạch, vậy việc ép gỡ một dị hạch đã gắn sẽ phá hủy rãnh gắn dị hạch đó.
Theo lý thuyết, việc thay đổi dị hạch là tuyệt đối không thể. Tôi đã nghĩ đến việc thử nghiệm trên người mình, vì tôi luôn cảm thấy hạch suy luận này không kết hợp chặt chẽ với hốc mắt mình, giống như có thể tháo gỡ ra được.
Nhưng tôi vẫn không dám làm, tôi thiếu tinh thần cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.
Ngày 2 tháng 1 năm M022
Càng biết nhiều sự thật, tôi càng cảm thấy thế giới này khác xa với ấn tượng của mọi người, tôi như một đứa trẻ sơ sinh vô tri, đang cẩn thận tìm hiểu lý giải những điều bất thường này. Tôi đã chứng kiến sức mạnh của anh ấy, đó là sức mạnh không thuộc về thế giới loài người, tôi muốn có được anh ấy, nhưng tôi không thể.
Tôi có linh cảm rằng đây không phải là lần cuối cùng tôi sống sót ra khỏi kén, tôi phải giúp “tôi” tiếp theo, không thể sa vào bị động lần nữa.
Anh ấy chỉ có thể thuộc về tôi, đó là mục tiêu cuộc đời tôi.
Tôi muốn đi đến thế giới mới một lần, tôi đã tìm ra con đường tắt đi vào, có thể vào từ “cửa chính”, hoặc có thể đi bằng một số phương tiện đặc biệt để đến đó.
——
Úc Ngạn ngẩn người cầm cuốn nhật ký trong tay một lúc. Hạch xanh cấp một trong tay đã dùng hết, không biết còn có thể xem được gì nữa.
Y chợt nhớ ra điều gì đó, chạy về phòng ngủ, bò lên bàn học tìm kiếm kỹ lưỡng trên tường, sờ khắp các vách tường, cuối cùng tìm thấy chiếc camera giấu kín trong miệng mô hình Godzilla trước đèn bàn.
Y quay lại mở cửa tủ quần áo ra, quỳ xuống đất lấy hết quần áo cũ ở tầng dưới ra, quả nhiên, y tìm thấy một tấm vách ngăn sơn đen ở sâu trong tủ, phía sau tấm ván đó là một chiếc laptop cũ kỹ.
Sau khi giải quyết xong vấn đề màn hình xanh và các ký tự lỗi khi khởi động, y tìm thấy một số tập tin mã hóa khác nhau trong máy, một trong số đó chứa các đoạn video, y mở thử một đoạn video từ năm M016.
Trong video, cậu bé mười bảy tuổi đang ngồi một mình trước bàn học, mắt trái quấn đầy băng, máu thấm ra khỏi băng quấn, xem ra là vết thương mới, thậm chí còn chưa được cầm máu.
Cậu bé bóc một vỉ thuốc giảm đau, nuốt trọn viên thuốc với nước vào trong miệng rồi gục xuống bàn run rẩy. Mặt cậu trắng bệch, rõ ràng vết thương ở mắt làm cậu rất đau đớn.
Y mở đoạn video khác, lần này là cảnh cậu bé mười bảy tuổi ngồi trước bàn, cởi áo thưởng thức cánh tay của mình, cậu nắm chặt tay, những đường nét non nớt của một cậu trai trẻ hiện lên mờ mờ, trên cánh tay nối với gáy của cậu hiện ra một dấu ấn hình mặt trời màu vàng đỏ, cậu tự mãn tự phụ, vui vẻ không kể xiết. Nhưng cậu vừa cười vừa khóc, gục xuống bàn nức nở, dùng sức lau nước mắt.
Tên nhóc nghịch ngợm trong nhật ký không bao giờ viết về những cảm xúc cay đắng, có lẽ vì nhật ký chỉ dành để cho Chiêu Nhiên xem, nên chỉ toàn những trò nghịch ngợm nhẹ nhàng, niềm vui không lo nghĩ, còn những nỗi đau đớn tột cùng đều giấu kín trong lòng.
Không bao giờ kể về đau khổ là nguyên tắc mà Úc Ngạn tuân thủ từ nhỏ. Sợ việc khóc sẽ không nhận được hồi đáp, cũng sợ điều đó sẽ làm lung lay quyết tâm yêu thương của người khác đối với mình.