[Esport] Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi

Chương 41: Cợt nhả thế nào cũng được



Dịch: Bánh

Lịch thi đấu vòng bảng đã được ấn định, đối thủ trong ngày đầu tiên của PG sẽ là MOMO, trận đấu sẽ diễn ra vào lúc 8 giờ sáng thứ 2. 

Hôm sau nữa sẽ là KCC vào lúc 1 giờ chiều. 

Trận đấu với đội tuyển top 8 là ANE sẽ diễn ra vào 6 giờ tối thứ 4. 

Nhìn thấy thời gian diễn ra trận đầu tiên, các thành viên của PG đều im lặng —— 8 giờ sáng...... Tần Phi dậy nổi không?

Vừa ra khỏi phòng họp, Hàn Lãnh đã vỗ vai Kinh Vũ với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cá Vàng à, chúng ta có thể ghi điểm trong trận đầu được không là nhờ em cả đấy." 

Kinh Vũ không phản ứng kịp, đáp lại một cách ngơ ngác: "Em sẽ cố gắng!" 

Nghe được câu đó, Diệp Hồng không khỏi phì cười: "Không phải nói cái đó, mà là....." Hắn ghé vào tai Kinh Vũ, khẽ nói, "Người có thể đánh thức Phi ca trước 8 giờ, chỉ có một mình em mà thôi." 


Kinh Vũ bừng tỉnh, cậu nhìn Tần Phi đang đi ở phía trước, cười: "Em sẽ cố gắng ~"  

Cùng một câu nói, cũng chỉ có bấy nhiêu chữ đó, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau, câu sau có thêm nhiều nét cười mà câu trước không có. 

Tuy nhiên, khi ngày hôm sau thật sự đến, Diệp Hồng và Hàn Lãnh bỗng nảy lòng từ bi mà ngăn Kinh Vũ lại. 

Diệp Hồng: "Đừng đi, bị đánh thật đó!"

Hàn Lãnh: "Thôi cứ chờ huấn luyện viên tới đi, hy vọng hôm nay quần áo của ảnh đủ dày!" 

Có cần phải tới mức đó không?

Kinh Vũ nhìn hai người bằng ánh mắt kinh ngạc, cậu cúi đầu suy nghĩ một lát, vẫn muốn thử một lần: "Sắp 7 giờ rưỡi rồi, nếu Phi ca không dậy thì không có thời gian ăn sáng mất, thôi cứ để em đi kêu cho."  

"Đừng có đi mà, hãy tin anh!" Diệp Hồng nghiêm túc mà nhíu mày, "Anh không nói giỡn đâu, Phi ca lúc mới thức dậy rất cáu bẳn, với cái thân cò hương này của em, đi vào thì dễ, đi ra lại khó đấy!" 


"Đúng vậy." Hàn Lãnh phụ họa, "Nếu em phải hi sinh anh dũng chỉ vì muốn đánh thức anh ấy thì sẽ không đáng chút nào!" 

Lạc Nhất Minh đang đánh răng cũng vọt ra khỏi nhà vệ sinh, nói một câu không rõ ràng: "Ưm ưm, ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm!" ( phiên dịch: Cá Vàng, mọi người không thể để mất đi anh được! ) 

Kinh Vũ: =_=

Thật ra thì, có hơi phiền. 

Chủ yếu là vì cậu lo nếu Phi ca dậy trễ thì sẽ không có thời gian ăn sáng..... 

Hiếm hoi lắm mới thấy Kinh Vũ cứng đầu như vậy, cậu không nói không rằng, đẩy Diệp Hồng đang đứng chắn trước mặt mình ra rồi bước lên lầu. 

"Cá Vàng!" Diệp Hồng hoảng sợ, muốn chạy theo ngăn cậu lại theo bản năng, bỗng thấy Kinh Vũ lại đột nhiên bứt tốc, bước một lần hai bậc thang rồi vọt lên tới tầng hai chỉ trong nháy mắt, cậu đi đến trước cửa phòng của Tần Phi, đẩy cửa rồi bước vào bên trong. 


Diệp Hồng:???

Vl! Như bay lên luôn vậy đó?!

Khi Diệp Hồng vừa thở phì phò vừa xuất hiện ở đầu cầu thang, bóng dáng của Kinh Vũ đã biến mất.  

Diệp Hồng quả thực không thể tin được hai mắt của mình —— Kinh Vũ trông mỏng manh yếu đuối như vậy mà thể lực lại còn tốt hơn cả hắn?

Không phải chứ?

Kinh Vũ xông vào phòng của Tần Phi, không thở dốc dù chỉ một chút. 

Nhưng mà, khi vừa đóng cửa rồi xoay người, lúc nhìn thấy một đống nhô lên ở trên giường.... cậu không khỏi nín thở. 

Vì muốn thoát khỏi Diệp Hồng, cậu đã vọt lên đây mà không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng chưa tính tới việc vào trong rồi thì phải làm những gì.

Thế nhưng, điều khiến cậu quan tâm nhất ngay lúc này chính là —— không biết Phi ca có mặc quần áo lúc ngủ không ta?

Chắc là chỉ mặc quần đùi thôi nhỉ? Hôm đó, lúc cậu mò dậy đi vệ sinh sau khi lướt diễn đàn xong thì gặp được anh, chỉ thấy người kia mặc mỗi một cái quần đùi. 
Kinh Vũ tưởng tượng ra cảnh dưới lớp chăn, nuốt nước miếng ừng ực. 

Cậu dành chút thời gian để củng cố tâm lý cho mình rồi mới tiến đến bên cạnh giường: "Phi ca, dậy đi thôi." 

Nói xong, Kinh Vũ cảm thấy có vẻ giọng của mình có hơi nhẹ nhàng một chút, thế là cậu bèn cao giọng: "Phi ca! Dậy đi! Không dậy thì thua vòng bảng mất!" 

"Ừ......" Một tiếng rêи ɾỉ truyền ra từ bên trong lớp chăn, một bàn tay thò ra, nhưng chỉ đặt tại bên mép giường rồi không cử động nữa.

Kinh Vũ thở dài bất lực, cậu quyết định đổi phương pháp từ dùng miệng sang dùng tay —— cẩn thận chạm vào mép giường, túm lấy mộc góc chăn, kéo mạnh nó ra sau. 

Chăn bị cậu kéo ra, để lộ gương mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ của Tần Phi, sau đó là xương quai xanh gợi cảm, bả vai trần trụi, sau đó nữa là......  
Ừm, không có mặc áo.

Kinh Vũ nhận thấy nếu mình mà còn kéo tiếp thì có khi Tần Phi sẽ phải lộ hàng, thế là động tác trên tay cậu hơi ngừng lại một chút.

Ngay sau đó, khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực cực mạnh kéo về! 

—— Tần Phi đang ngủ mơ thì bỗng cảm thấy lạnh, thế là anh đưa tay để kéo chăn về theo bản năng! 

Vì hành động của người kia xảy ra quá mức đột ngột, Kinh Vũ chúi người về trước theo lực quán tính, cậu vướng vào mép giường, quỳ một gối trên giường của Tần Phi, khiến cả giường lún xuống. 

Có lẽ Tần Phi đã cảm giác được sự nguy hiểm, anh nhíu mày, vung một nắm đấm về phía Kinh Vũ!  

Kinh Vũ hơi sửng sốt, nhưng chỉ cần nghiêng đầu một cái, cậu đã có thể tránh được cú đấm đó một cách dễ dàng!

Cậu tính kêu anh dậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tần Phi đổi qua tay kia mà tiếp tục đấm! 
Còn nữa hả?!

Kinh Vũ "Tsk" một tiếng, cậu bắt lấy cổ tay của Tần Phi, túm luôn cả bàn tay đang không yên phận còn lại của anh, vừa ngồi trên người anh vừa hét lớn: "Phi ca! Vòng bảng sắp bắt đầu rồi! Dậy nhanh đi! Anh mà không dậy nữa thì em đánh anh đó!" 

—— nếu mấy người kia mà nghe được câu này thì bọn họ nhất định sẽ cảm thấy Kinh Vũ đã điên rồi. 

Trước giờ chỉ có Tần Phi đánh người, chứ làm gì có ai dám đánh anh, lại càng không có bất cứ ai dám lấy chuyện đó ra đe dọa anh. 

Nhưng Kinh Vũ lại nói ra câu đó một cách vô cùng trơn tru.

Đôi tay bị  khống chế, cơ thể thì bị đè, hơn nữa còn có tiếng nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh —— cuối cùng, Tần Phi nhíu mày, anh mở mắt ra, ánh mắt đó toàn là sát khí, trên mặt toàn là ba chữ "Mày chết chắc" thật to. 

Nhưng mà, vài giây sau, anh lại im lặng nhìn Kinh Vũ đang ngồi trên người mình. 
Đây là...... mơ sao?

Giây tiếp theo, Tần Phi cảm thấy lực kiềm chế trên tay mình được buông lỏng, người kia hoảng sợ mà lăn ra khỏi người anh, trượt xuống mép giường rồi ngã lăn xuống đất, tiếp xúc thân mật với sàn nhà. 

Kinh Vũ: "Mọe......"

Kinh Vũ - người vừa dùng mặt đo sàn nhà - dùng một tay xoa mũi, một tay chống lên thành giường, nước mắt lưng tròng: "Phi ca....." 

Giọng điệu tủi thân thấy rõ. 

Khóe môi Tần Phi giật giật, anh ngồi dậy, tặng cho Kinh Vũ một ánh nhìn ghét bỏ: "Tự em ngã thì kêu anh làm gì? Người không biết còn tưởng anh làm gì em đấy....." 

Kinh Vũ: "Không phải thế, em muốn nói là... 8 giờ mình đánh rồi, mà giờ đã là 7 giờ rưỡi, anh mà không dậy nữa thì sẽ không ăn sáng kịp. 

"?!"Tần Phi vội vàng cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường lên, sau khi xem giờ xong, anh mắng một câu thô tục rồi vén chiếc chăn trên người mình lên! 
Kinh Vũ: "!!!"

Mình còn chưa kịp ngờ tới......

Tần Phi quen tay mà xốc chăn lên, sau đó mới nhận ra Kinh Vũ còn đang ở đây, anh rất bình tĩnh, quấn chăn trở lại rồi nói: "Em ra ngoài đi, anh mặc quần áo xong sẽ ra ngay." 

Kinh Vũ: "Dạ......"

Kinh Vũ "dạ" xong liền ngoan ngoãn rời khỏi phòng của Tần Phi, đóng cửa lại.

Không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Diệp Hồng!  

Diệp Hồng nhìn Kinh Vũ từ đầu đến chân tận hai lần, không thể tin nổi: "Em là người hay ma vậy?!"

Kinh Vũ cạn lời: "Anh nói xem?"

Vừa nói, cậu vừa đi xuống lầu, Diệp Hồng do dự mà đi theo: "Thế Phi ca đâu?" 

Kinh Vũ đi xuống, không thèm nhìn lại: "Anh ấy dậy rồi, xuống ngay thôi." 

"Vãi lúa, sao em làm được vậy?" Diệp Hồng còn tưởng mình nghe nhầm, "Em kêu ảnh dậy được thật hả? Ảnh không đánh em luôn?"

"Đánh chứ." Kinh Vũ nhớ lại mấy cú đấm của Tần Phi, cảm thấy nó chả thấm tháp vào đâu theo như những gì mọi người từng kể —— nắm tay của Tần Phi lúc còn đang mơ ngủ đúng là mềm như bông, căn bản không thể đánh trúng cậu được, thế mà không biết huấn luyện viên bị thương kiểu gì nữa. 
Có nói gì thì Diệp Hồng cũng không thể Kinh Vũ có thể đánh thức Tần Phi mà không rơi một sợi tóc nào, hắn muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa từ phía sau lưng —— Tần Phi ra tới.

Diệp Hồng lập tức câm miệng, im lặng như gà. 

Sau khi thức dậy, Tần Phi đã dùng tốc độ bàn thờ để mặc quần áo, ra khỏi phòng, đánh răng, rửa mặt, ăn cơm sáng, y hệt một chuỗi combo không có tạm dừng. 

Sau khi anh ăn sáng xong rồi vào phòng huấn luyện mở máy thì mới chỉ là 7 giờ 45 phút, còn 15 phút nữa trận đấu mới bắt đầu. 

"Phi ca, thế mà anh dậy thật hả!" Nói thật, Lạc Nhất Minh đã chuẩn bị tinh thần lấy 4 đánh 5. 

Hàn Lãnh cũng không thể tin nổi: "Cá Vàng kêu anh dậy sao?"

Tần Phi: "Chứ sao? Chứ ai trông chờ gì được vào mấy đứa nhát chết như các cậu?"
Lạc Nhất Minh: "Vl, Cá Vàng, anh đỉnh quá! Anh kêu thế nào vậy?" 

Đó cũng là câu Diệp Hồng muốn hỏi nhưng không có cơ hội hỏi. 

Nhưng mà, câu trả lời của Kinh Vũ lại khiến bọn họ phải thất vọng: "Thì... cứ kêu như bình thường thôi."  

Đúng vậy, cứ như bình thường mà đấu với Tần Phi vài chiêu, cứ như bình thường mà cưỡi lên người anh, sau đó lại cứ như bình thường mà lăn từ trên giường xuống rồi dùng mặt tiếp đất........ 

Vào lúc đó, Tần Phi đã hoàn toàn tỉnh táo, anh nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy lúc vừa mở mắt, không khỏi nhíu mày —— tới cả anh đây mà cũng dám cưỡi như thế, gan lớn nhỉ?

Anh nhìn về phía Kinh Vũ theo bản năng, chỉ thấy người kia đang chỉnh build đồ cho Nguyệt Ảnh Tri Chu một cách nghiêm túc, hoàn toàn tiến vào chế độ đấu giải. 
Ah.

Mười lăm phút sau, trận đấu giữa PG cùng MOMO chính thức bắt đầu.

Cũng ngay lúc đó, Phương Lạc Phàm mới có mặt tại gaming house của PG —— Diệp Hồng có một nghi ngờ rất sâu sắc rằng y làm thế vì cố ý, là vì không muốn bị đẩy đi đánh thức Tần Phi. 

Đúng vậy, chuyện đánh thức Tần Phi đã trở thành một bóng đen tâm lý trong lòng Phương Lạc Phàm, y quyết định nhường lại nhiệm vụ gian khổ này cho các đồng đội của Tần Phi, y tin rằng bọn họ có thể sống sót hoàn thành nhiệm vụ! 

Nhưng mà, khi y bước vào trong phòng huấn luyện thì lại không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy ai kia đang ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình: "Em dậy thật sao?" 

Tần Phi "Tsk" một tiếng: "Sao ai cũng thích hỏi đi hỏi lại mỗi một câu đó quá vậy."

Nói thế thôi nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà trả lời lại thêm một lần nữa: "Ít nhiều gì cũng là nhờ Kinh Vũ, nếu không, cứ trông chờ vào cái bọn nhát chết này thì việc em thức dậy trước ván thứ ba đã là một kỳ tích." Anh dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì rồi phát ra một tiếng cười nhạo, "Ồ, không có em, mấy đứa này có thể đánh được tới ván thứ ba không thì còn chưa chắc." 
Diệp Hồng: "Hứ, mấy lời này em không nghe lọt đâu à! Anh nghĩ PG không có anh thì không được hả?" 

Lạc Nhất Minh: "Đúng vậy, anh nghĩ vị trí center của em là dân ăn chay chắc?"

Hàn Lãnh: "Nếu anh không dậy thì em sẽ đi top, em chơi lane nào chả được!" 

Tần Phi: "Giỏi, thế ván này mày đi top, anh đi trợ thủ nhé." 

Hàn Lãnh: "Muốn còn không được đây này!"

Kinh Vũ: "???"

Sao lại thế này? Đây là vòng bảng mà? Đâu phải đánh thường đâu đúng không? 

Kinh Vũ cảm thấy các đồng đội nhà mình chắc là đang nói giỡn cho vui thôi, nhưng để phòng hờ thì cậu vẫn phải hỏi lại: "Mọi người nghiêm túc đó hả?"  

Hàn Lãnh: "Tất nhiên rồi!"

Lạc Nhất Minh: "Lão Hàn đi top hay lắm đó!"

Diệp Hồng: "Cá Vàng, chắc là em không biết đâu ha, vòng bảng đánh BO3, ván đầu muốn chơi cợt nhả thế nào cũng được!" 
Kinh Vũ: "???"

Thắng hai trong ba thì cậu biết, nhưng thắng hai trong ba thì có thể quăng một ván game..... Mọi người không đùa đó chứ hả? 

Tần Phi: "Đừng nghe Diệp Tử nói bừa, tốt xấu gì cũng là vòng bảng, đừng chủ quan." 

Kinh Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm —— quả nhiên là nói giỡn......

Tần Phi: "Thật ra chuyện là như thế này, anh vẫn còn buồn ngủ, thế nên ván đầu phải chơi trợ thủ cho tỉnh ngủ mới được."

Kinh Vũ: "......" Ngài dùng trợ thủ để tỉnh ngủ à ngài!

Quả nhiên, PG vẫn là PG. Đáng tin cậy? Không có đâu bưởi. Múa lửa? Chắc chắn rồi!  

Còn hậu quả của việc múa lửa ngay trước mặt huấn luyện viên thì...... 

Kinh Vũ thử nhìn về phía Phương Lạc Phàm, chỉ thấy gương mặt của y đã đen như đít nồi.

"Tần Phi." Y kêu một tiếng như để cảnh cáo.

Tần Phi không thèm quay đầu lại, đáp: "Em vẫn chưa tỉnh ngủ đâu, hay qua đánh nhau một trận đi nhỉ?" 
Phương Lạc Phàm: "...... Trợ thủ cũng ok phết, cố lên nhé."

Kinh Vũ: =_=

——Cái đội tuyển mang tên PG này, đúng là hết thuốc chữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.