Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 112: 112



Chương 112

Tới khách sạn, như lúc trước, có 4 phòng. Mọi người theo thói quen, để phòng đơn cho tiền bối, còn lại 4 người trẻ tự ở chung. Triệu Ngu nhìn một vòng, quay đầu nói.

“Dượng cũng quá keo kiệt đi. Cháu phải đẩy hành trình để tới cứu nguy cho dượng, vậy mà để cháu ngủ trong cái phòng như thế này hả?”

Tổng đạo diễn nghiến răng.

“Đang quay đấy, đừng có gọi bậy!”

“Đạo diễn, ông quá keo kiệt!!!”

Tổng đạo diễn: “…”

Thịnh Kiều: “???”

Hình như cô đã biết bí mật gì đó nha~

Vào phòng, cất hành lý, Triệu Ngu mang quần áo gọn nhẹ nên chỉ có 1 vali, cất giọng hỏi.

“Cô ngủ giường nào? Dựa tường hay dựa cửa sổ?”

“Sao cũng được.”

Triệu Ngu liền lăn lên chiếc giường gần cửa sổ.

“Vậy tôi chọn cái này, gần cửa sổ, sáng sủa.”

Cử chỉ và lời nói của Triệu Ngu có phong cách giống nhau, đều sảng khoái phóng khoáng. Nhớ tới chuyện trước kia của cô ấy, rút khỏi nhóm nhạc nữ để về nước, một lần nữa làm lại từ đầu, nếu không quyết đoán sẽ không thể thành công như ngày hôm nay.

Buổi chiều bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất là đi thăm đấu trường Arles. Trong lúc mọi người ăn cơm, thì Thịnh Kiều vừa ăn vừa tra tài liệu, cơm canh nguội lạnh đến 2 lần. Triệu Ngu nhìn thấy liền nói.

“Vì sao ai cũng phủi tay mặc kệ vậy? Cùng nhau tra xét a~”

Kỳ Liên ngượng ngùng.

“Thiệt là hổ thẹn, xem không hiểu tiếng Anh.”

Lê Nghiêu đứng bên cạnh giải thích.

“Tiểu Kiều là đội trưởng.”

Triệu Ngu trừng mắt.

“Anh nên là đội trưởng mới đúng. Anh cũng đọc không hiểu tiếng Anh hả?”

“…”

Lê Nghiêu trước giờ toàn đi bắt bẻ người ta, hiện giờ đụng trúng một người còn biết hờn dỗi hơn cả hắn.

Bản tính của Triệu Ngu tương đối tự lập tự cường, thích tự mình giải quyết mọi chuyện, phải dựa vào người khác sẽ thấy không thoải mái, một kiểu ám ảnh cưỡng chế. Triệu Ngu giúp Thịnh Kiều pha ly cà phê nóng, ngồi xuống bên cạnh.

“Tôi tới giúp cô cho.”

Thịnh Kiều vui vẻ nói.

“Được đó.” – đưa qua một địa chỉ trang web – “Cô lên trang web này mua 6 vé vào cửa. Trước đây chúng ta đều đợi tới hiện trường mới xếp hàng mua vé, mất thời gian lắm, cho nên lần này đặt mua trước, tới hiện trường lấy vé thôi.”

Trình độ tiếng Anh của Triệu Ngu không phải tốt lắm, dựa vào phần mềm phiên dịch tra tra nửa ngày, cuối cùng cũng thành công mua được 6 vé vào cửa, chụp màn hình đưa cho Thịnh Kiều xem. Thịnh Kiều nhìn qua, xác nhận không có sai lầm, vỗ vai Triệu Ngu nói.

“Làm tốt lắm. Tôi phong cho cô là tả hữu hộ pháp, sau này cô chính là phụ tá đắc lực của tôi.”

“Chỉ nghe nói có tả hộ pháp và hữu hộ pháp, cô cư nhiên gọi tôi là tả hữu hộ pháp luôn.”

“Chúng ta là tiên nữ giáo, phải khác với người thường chứ.”

Vẻ mặt của Triệu Ngu trịnh trọng hẳn lên, nhập vai rất nhanh, làm tư thế ôm quyền, cúi đầu nói.

“Tiên nữ giáo chủ, hộ pháp xin phép thỉnh an ngài!”

Lê Nghiêu nhịn không được trêu chọc.

“Hai người diễn vở cô bé lọ lem à? Còn có tiên nữ?”

Triệu Ngu quay đầu trừng mắt.

“Còn lắm miệng, tôi lập tức dùng đũa phép biến anh thành trái bí đỏ bây giờ à~”

“…”

Ăn xong cơm trưa, Thịnh Kiều cũng hoàn thành phần tra tài liệu. Mọi người nghỉ ngơi một lát sau đó chuẩn bị xuất phát. Đầu tiên đi tàu điện ngầm, sau đó sẽ đi bộ một đoạn.

Ai ngờ vừa xuống xe, Triệu Ngu đã bị fan vây kín mít. Nhân khí của Triệu Ngu rất cao, không chỉ có fan trong nước, mà ở nước ngoài cũng có fan. Ồn ào đến nỗi cảnh sát tuần tra sân ga cũng phải chú ý. Nhân viên công tác cố gắng duy trì trật tự, nói với Triệu Ngu.

“Nhanh lên, mau rời khỏi đây, sơ tán đám người này trước đã!”

Thế là Triệu Ngu co giò chạy.

Vé vào cửa nằm trong điện thoại của Triệu Ngu. Thịnh Kiều sợ Triệu Ngu chạy lạc mất thì một hồi không ai vào đấu trường được, thế là cô cũng co giò chạy theo. Kết quả, Triệu Ngu chạy rất nhanh, quẹo Đông quẹo Tây như vận động viên, khiến Thịnh Kiều suýt chút mệt chết.

Chờ đến lúc hai người đã bỏ rơi đám fan hâm mộ thì cũng không biết bản thân đang ở nơi nào nữa. Triệu Ngu đưa tay đỡ cái người đang thở hổn hển là Thịnh Kiều, trề môi nói.

“Thể lực thế này là không được a~”

“Vẫn là kém… kém… hơn cô.”

Triệu Ngu té ra cười, sau đó mới hỏi.

“Ủa mà cô chạy theo tôi làm gì?”

“Vé vào cửa ở chỗ của cô mà!!!”

Triệu Ngu bĩu môi.

“Tôi còn tưởng cô quan tâm tôi cơ.”

Hai người ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi, trong nhóm chat mọi người nhắn tin hỏi bọn họ đang ở đâu. Thịnh Kiều gửi tọa độ qua, phát hiện cách nhau quá xa, cho nên cuối cùng hẹn gặp nhau ở đấu trường.

Hai người bắt đầu đi bộ. Vừa đi vừa nói chuyện, Triệu Ngu nói.

“Nè, sau này bà theo tui chạy bộ đi, rèn luyện thể lực một chút.” (3c – đổi cách xưng hô ở chỗ này để thể hiện sự thân thiết của hai người nha)

“Tui không cần ca hát nhảy múa, rèn luyện thể lực làm gì?”

“Bà hông phải fan bạn gái của Hoắc Hi à? Truy đuổi hành trình có cần thể lực không? Battle tiếp ứng có cần thể lực không? Không có thể lực còn dám tự nhận là fangirl hả?”

“… bà có vẻ hiểu biết ghê nha~”

“Nhìn nhiều thì biết thôi. Fan của tui nói cơ bắp của họ toàn là nhờ đuổi theo hành trình với tui mà có đó.”

Thịnh Kiều rũ ra cười.

Tới đấu trường, bọn họ hội hợp với tổ đội. Thịnh Kiều đi lấy vé, đưa cho từng người, sau đó bắt đầu vào tham quan. Thịnh Kiều vẫn theo lẽ thường, vừa đi vừa giới thiệu.

“Kiến trúc nơi này hoàn toàn là phong cách La Mã cổ đại. Toàn bộ đấu trường hình tròn, so với phong cách đường cong của Sagrada Familia thì nơi này mang tới cảm giác cuồng dã và hoành tráng hơn rất nhiều.”

Triệu Ngu ở bên cạnh nghe tới ngu người.

“Trời… mấy cái này bà cũng biết hả?”

Kỳ Liên nói.

“Tiểu Kiều mơ ước trở thành kiến trúc sư. Này là để thỏa mãn mơ ước của cô ấy đấy. Nhờ đó mà chúng ta tiết kiệm bao nhiêu là tiền mướn hướng dẫn viên.”

Thịnh Kiều đùa đùa hỏi.

“Thỏa mãn mơ ước cho em là vì muốn tiết kiệm tiền à?”

Kỳ Liên chấp tay.

“Anh sai rồi!!!”

Mọi người nói nói cười cười một đường tham quan xong đấu trường, sau đó đi dạo xung quanh một chút, hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục. Gần chạng vạng, bọn họ trở về khách sạn.

Hồi sáng Thịnh Kiều phải chạy việt dã một trận, mồ hôi nhớp nháp toàn thân, chờ không nổi nên vừa vào phòng là chạy đi tắm ngay. Đang tắm, Triệu Ngu ở bên ngoài gõ cửa, kêu.

“Tiểu Kiều, điện thoại của bà réo 3 lần rồi kìa.”

“Ai gọi vậy?”

“Cục cưng.”

“???”

“Cần tui bắt máy giúp không?”

“Không! Không! Không cần! Tui lập tức ra tới.”

Nhanh chóng tắm rửa, tóc còn chưa sấy, tùy tiện lau qua, Thịnh Kiều cầm di động chạy bay ra khỏi phòng. Mở ra nhìn, thì ra buổi trưa Hoắc Hi đã nhắn tin hỏi cô tới Pháp bình yên chưa, ai dè nguyên cả ngày cô không hề nhìn tới điện thoại. Có lẽ vì không nhận được hồi âm nên Hoắc Hi lo lắng, mới gọi liên tục 3 lần như vậy.

Ngó tứ phía, không có camera, gỡ luôn microphone trên người, lại cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa, đảm bảo không có ai, lúc này Thịnh Kiều mới an tâm mà bấm nút gọi.

Một tiếng reng liền có người bắt máy. Hoắc Hi còn chưa lên tiếng, Thịnh Kiều đã nhanh nhảu mở miệng giải thích.

“Hoắc Hi~ vừa rồi em đang tắm nên không có nghe tiếng reng, buổi trưa thì bận quay chương trình nên quên không nhìn điện thoại.”

Hoắc Hi lúc này mới an tâm, thấp giọng nói.

“Không sao. Em quay hình có mệt không?”

Cô vừa lắc đầu vừa nói.

“Không mệt, chơi vui lắm. Em báo anh biết một chuyện nha, Sư Huyên rời khỏi chương trình rồi.”

Hoắc Hi khẽ nhíu mày.

“Em không sao chứ?”

“Em không sao.” – ngây ngốc cười lên – “Anh biết ai tới làm khách mời thay thế không?”

“Hửm?”

“Là Triệu Ngu đó~”

Hoắc Hi cười rộ lên.

“Cô ấy không tồi, hẳn là hợp tính với em.”

“Đúng nha~ chơi chung tốt lắm.” – Thịnh Kiều xoay xoay điện thoại, lại nhịn không được mà bắt đầu kể đủ chuyện với anh, nói nửa ngày, chợt nhớ tới chuyện gì, vội vàng hỏi. – “Hoắc Hi, anh có bận không?”

“Không bận. Anh đã tan học, đang ăn cơm. Em có ăn cơm đúng giờ không đấy?”

“Em có nha~ Tuy rằng kinh phí rất ít, nhưng mà mỗi bữa đều được ăn no.”

Hoắc Hi cười lên.

“Ừm… Kiều Kiều thật là ngoan.”

Thịnh Kiều cười cong cong khóe mắt, nghe tiếng của anh, vừa ngọt ngào vừa mất mát, dừng một chút, nhỏ giọng nói.

“Hoắc Hi~ em nhớ anh lắm.”

So với trước kia càng nhớ hơn. Hồi xưa, chỉ cần xem ảnh chụp, xem video là có thể giảm bớt tưởng niệm nhớ nhung rồi, nhưng hiện tại, càng xem càng nhớ, nhớ hương vị trên người của anh, nhớ cái ôm của anh, nhớ nụ hôn của anh.

Nhớ đến phát điên luôn.

Nhưng Thịnh Kiều muốn làm một người bạn gái ngoan hiền, không thể dính người, không thể lúc nào cũng nhắn tin gọi điện làm phiền được. May mà tổ tiết mục an bài cho cô chức vụ đội trưởng, cô phải tra tài liệu, chuẩn bị tư liệu giảng giải, bận rộn đủ bề nên mới không suy nghĩ viển vong.

Tiếng hít thở trong điện thoại chợt nặng nề hơn. Một lúc sau, Hoắc Hi thấp giọng nói.

“Ngoan, rất nhanh sẽ gặp mặt.”

Nước mắt rơi xuống, cô đưa tay dụi dụi, nũng nịu nói.

“Hoắc Hi~ vậy anh mau ăn cơm đi nha, không sẽ nguội mất.”

Hoắc Hi khàn khàn trả lời.

“Được.”

Cúp điện thoại, Thịnh Kiều đứng tại chỗ ngơ ngẩn hồi lâu, chờ tâm tình khôi phục bình thường mới quay đầu đi vào phòng. Triệu Ngu đã tắm rửa xong, đang sấy tóc, thấy cô liền hỏi.

“Cục cưng của bà là ai vậy?”

“…”

Hiện giờ không có máy quay, Triệu Ngu liền bà tám hỏi.

“Không phải là Thẩm Tuyển Ý chứ?”

“???”

Triệu Ngu xua tay.

“Thôi được, nhìn ánh mắt bà là biết không phải rồi. Cái tên Thẩm Tuyển Ý ngu ngốc kia làm sao có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như bà chứ. Ngốc tử chỉ xứng với ngốc tử thôi.”

Hai ngày tiếp theo, tổ đội hoàn thành các nhiệm vụ ở Arles, lên đường đi tới trạm kế tiếp là nước Ý.

Tổ tiết mục phát huy tinh thần du lịch vòng quanh thế giới rất tốt, sau khi quay xong ở Ý thì bọn họ sẽ tới Hy Lạp, cuối cùng sẽ tới thành phố Prague của Tiệp Khắc.

Mười mấy ngày này, Triệu Ngu đi tới đâu đều có fan hâm mộ theo chân đến đó. Ảnh chụp hậu trường của họ bay đầy trời trên mạng truyền thông ở quốc nội, cộng động mạng nhanh chóng biết tin, Triệu Ngu thay thế Sư Huyên đến tham gia chương trình Thế Giới Này Lớn Như Vậy.

Ban đầu các bên chưa ai nói gì. Fan Sư Huyên cũng cam chịu chuyện thay đổi hành trình. Ai ngờ, lúc tổ tiết mục tới Prague, đột nhiên trên mạng lọt ra tin nóng, nói Sư Huyên ở trạm thứ nhất của hành trình đã bị xa lánh, cho nên mới bất đắc dĩ rời khỏi chương trình.

Fan Sư Huyên vốn trong lòng có chút không thoải mái khi biết tin nàng bị thay thế, hiện giờ lại lọt ra tin này, làm sao có thể nhẫn nhịn đây? Ai xa lánh idol nhà họ? Khách nam là không có khả năng, khách nữ chỉ có 2 người, một người đức cao vọng trọng cũng không có khả năng, vậy chỉ còn lại Thịnh Kiều.

Không dám xé Triệu Ngu, chẳng lẽ không dám xé Thịnh Kiều luôn sao?

Fan Kiều: ???

Bà mẹ nó, mấy người nghĩ bọn tui dễ ăn hiếp à? Có biết bọn tui từng ra tay xé với 2 nhà đỉnh lưu không?

Fans hai nhà xé nhau túi bụi. Tổ tiết mục cũng lên thanh minh, giải thích việc Sư Huyên rời khỏi chương trình là do chuyện cá nhân, không liên quan tới người khác, hy vọng mọi người cư xử lý trí.

Tổ tiết mục liên hệ với người đại diện của Sư Huyên lẫn công ty Tinh Diệu, yêu cầu bọn họ phối hợp bác bỏ tin đồn. Kết quả, Sư Huyên lẫn Tinh Diệu đều im tiếng.

Hành vi này càng khiến fan Sư Huyên tin tưởng, đúng vậy, idol chính là bị xa lánh, chịu ủy khuất!

Antifan của Thịnh Kiều nhân cơ hội lôi hình ảnh kiêu ngạo khó ở của cô khi quay tống nghệ trước kia xoát lên hotsearch. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Thịnh Kiều trước kia có thể gây khó dễ cho Hoắc Hi, hiện tại cũng có thể gây khó dễ cho Sư Huyên.

Phong Ngữ đang phát sóng. Trên phim, vai nam chính của Phó Tử Thanh bỗng nhiên nảy sinh cảm giác ỷ lại với vị bác sĩ tâm lý do Thịnh Kiều đóng, cái loại ái muội này khiến fan nguyên tác tức giận không có chỗ phát hỏa, vẫn luôn bất mãn với Thịnh Kiều. Lúc trước cũng từng cùng fan Kiều xé qua, hiện giờ nhân cơ hội mà nhảy ra mỉa mai, nói cái gì Thịnh Kiều hiện giờ ỷ vào nhân khí cao, còn dám xui khiến fan công kích nguyên tác thì chuyện xa lánh nghệ sĩ có tính là gì đâu.

Cuối cùng, không hiểu tại sao còn xuất hiện luôn đề tài # Khối u ác tính Thịnh Kiều cút khỏi giới giải trí #

Trên mạng nháo lớn đến như vậy, người thường xuyên theo dõi tin tức là Kỳ Liên dĩ nhiên biết trước tiên. Cầm di động, vừa đọc vừa mắng.

“Quá đáng! Thật quá đáng. Tiểu Kiều của chúng ta tốt như vậy!”

Bối Minh Phàm đã sớm nhận được thông báo từ Đinh Giản, biết rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, lập tức gọi điện cho đạo diễn.

“Cái nồi này không thể để Tiểu Kiều của chúng tôi gánh a~ Chẳng lẽ cứ để cô ấy bị chửi suốt cho đến lúc chương trình lên sóng à? Hy vọng tổ tiết mục có thể giúp chúng tôi phát một đoạn hậu kỳ làm rõ sự việc.”

Cúp điện thoại, biên tập khó xử nói.

“Triệu đạo, không được a~ Tinh Diệu và Sư Huyên đều đang tạo áp lực, đoạn hậu kỳ này không thể phát lên được.”

Xã hội này, tư bản nắm trùm, có nhiều chuyện là thân bất do kỷ (việc của mình nhưng không do mình làm chủ)

Triệu đạo trầm mặc không nói, biên tập ở bên cạnh khuyên can, bảo ông không cần xúc động làm bậy. Hiện tại mũi nhọn đang chỉa vào Thịnh Kiều. Tổ tiết mục hiện giờ chưa bị liên lụy, đợi tiết mục lên sóng, nhìn biểu hiện của Thịnh Kiều trong chương trình, mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Nếu hiện tại tổ tiết mục thả ra một đoạn quay ngoài lề, vả mặt khách quý, tương đương cùng Tinh Diệu và Sư thị đánh thẳng mặt. Cùng tư bản đối nghịch, chính là tự đưa bản thân ra trước ngọn giáo.

Hơn nửa ngày, Triệu đạo phun một vòng khói, trầm giọng nói.

“Chuyện này…”

Triệu Ngu đột nhiên từ đâu nhảy ra, cười nói.

“Dượng a~ không khuất phục trước thế lực tà ác, không đánh gãy sự kiêu ngạo của mình, đây là điều mà dượng đã dạy cho cháu từ lúc còn nhỏ. Hiện tại, đừng có ở trước mặt cháu mà vả mặt mình nha~”

Triệu đạo: “…”

Nó còn là cháu gái nhà ngoại của mình à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.