Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút

Chương 86: 86



Chương 86

Trên mạng vẫn ồn ào như cũ, có điều đề tài đã chuyển từ <ẩn hôn> sang . Trong lòng Hi Quang ngũ vị tạp trần, fan Kiều càng không cần phải nói.

Chúng ta truy idol, vậy mà idol chúng ta cũng truy tinh?

Ban đầu còn không tin, cực lực khống bình bác bỏ tin đồn, nhưng Phương Bạch lên nhóm chat của ban quản lý Hậu Viện Hội chứng thực với fan Kiều.

“Kiều Kiều thực sự là fan của Hoắc Hi.”

Đừng nói là fan Kiều, ngay cả quản lý Hậu Viện Hội cũng khó mà tiếp thu nổi. Thậm chí có quản lý cảm thấy trái tim băng giá quá nên trực tiếp rút lui.

Giữa lúc mọi người đều hoang mang hoảng hốt, Trà Trà nói.

“Tôi mặc kệ Kiều Kiều thích ai hoặc là fan của ai. Tôi chỉ biết tôi thích chị ấy vì chị ấy ôn nhu lại dũng cảm. Chỉ cần phần tình cảm ban đầu này không biến chuyển, tôi sẽ vĩnh viễn là fan của chị ấy.”

Đúng vậy, mấy bạn có quyền truy tinh, chẳng lẽ chị ấy thì không thể sao?

Vứt bỏ thân phận minh tinh, chị ấy cũng giống chúng ta thôi a~ Chúng ta còn có thể quang minh chính đại mà truy tinh. Thử nhìn video kia xem, tất cả yêu thích cùng sùng bái của chị ấy đều phải che dấu. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sức thuyết phục hay sao?

Có người thoát fan là lẽ tất nhiên. Nhưng sau khi Hậu Viện Hội thống nhất thái độ, chính chủ đường hoàng bày tỏ, đại fan dẫn dắt khống bình, hướng gió dần ổn định.

Chúng ta yêu chị ấy, là yêu cả bên ngoài lẫn bên trong. Chỉ cần điểm yêu thích kia không biến đổi, vậy thì chúng ta vì sao phải can thiệp vào sinh hoạt riêng tư của chị ấy? Truy tinh, một không bại hoại, hai không xấu xa. Đối với người qua đường, hành vi này còn được khen là đáng yêu. Chị ấy không nên hứng chịu sự ác ý tới từ chính fan của mình.

Sự kiện này xem như một lần tẩy fan, vài người bỏ đi, lưu lại toàn là fan trung thành, tiến thêm một bước trong chuyện củng cố nền tảng fandom cho Thịnh Kiều.

Quản lý nói >> Haiz… những chuyện khác chưa tính, có điều về sau chúng ta phải đồng thời xé với hai nhà đỉnh lưu, đau tim quá.

Trà Trà >> Xé cái gì? Cần thiết cùng Ý Nhân xé sao? Bọn họ chẳng lẽ không biết đọc abcd? Lúc trước cắn bỏ không tha, vịn vào cớ Tiểu Kiều xây dựng hình tượng nữ cường, cố ý đóng kịch để cọ nhiệt nhà họ. Há, giờ thì sao, Tiểu Kiều của chúng ta là thật sự ghét bỏ anh nhà họ.

Ý Nhân >> À, thì ra là fan nhà đối thủ.

Móa, không xé nữa. Làm tiếp thì giống như chúng ta đang xé nhiệt độ với đối thủ vậy. Còn cp tìm ngựa tìm thuyền gì đó, mặc kệ họ nhảy nhót, dù sao chính chủ tự tay hủy cp rồi.

Nhóm fan Cô gái tiền lẻ >> …

Huhu… chúng tôi không tin. Sự nghiệp xây dựng của chúng tôi mới khởi sắc thôi, còn đang đợi cp sản xuất đường mà. Cho dù là fan nhà đối diện thì sao chứ. Cp tìm thuyền đã cùng nhau trải qua hoạn nạn sinh tử, đã xây dựng một tình cảm cách mạng vững bền. Thần tượng và bạn trai không thể nhập thành một a~ Chúng tôi cho phép cô ấy đeo đuổi thần tượng, nhưng cp tìm thuyền vĩnh viễn không ngã!!! (đường = bất cứ thứ gì có thể khiến cpf liên tưởng thành sự ngọt ngào của một cặp đôi đang yêu nhau, ví dụ, một ánh mắt nhìn nhau, mặc đồ giống nhau, đi chung ngoài lịch trình, nhắc tên nhau ở đâu đó, tương tác khi gặp nhau..v..v..)

Hi Quang >> Ừ ừ… cp tìm thuyền vĩnh viễn không ngã. Chúng tôi sẽ góp tay duy trì cho mấy người, cần giúp đỡ gì cứ nói, chúng tôi nhất định góp một viên gạch giúp mấy người xây dựng sự nghiệp cp!!!

Một bộ phận Hi Quang không thể không thừa nhận thân phận fangirl của Thịnh Kiều. Nhưng thừa nhận không đại biểu chấp nhận. Rốt cuộc, lịch sử đen của cô vẫn còn đó, chẳng lẽ chỉ vì tình hình ở hiện tại mà bỏ qua chuyện xảy ra trong quá khứ sao? Fangirl thù dai như thế nào, phiền mọi người đi tìm hiểu một chút. Còn có một bộ phận Hi Quang cho rằng Thịnh Kiều không hề thay đổi bản tính, hiện tại là đang diễn kịch để lăng xê, cần làm tốt công tác chuẩn bị để sắp tới sẽ mở ra một vòng đại chiến với Fan Kiều.

Giữa một mảnh hỗn loạn ấy, có một nhóm cpf nhanh chóng quật khởi.

Người dẫn đầu đương nhiên là tác giả của đoạn video biên tập cắt ghép, Thắng Lợi Đảng Một Đường Tiến Lên. Chỉ qua một ngày, ngay cả siêu thoại cp cũng được thành lập. Số lượng người theo dõi siêu thoại nhanh chóng vượt quá 30 ngàn người. Tác giả này còn đặc biệt tung video rất nhanh. Các loại videp cắt ghép ngọt ngào cẩu huyết bay đầy trời, một lòng muốn chứng minh, Thắng Lợi Đảng is real.

Các tỷ muội, đây không phải là tình yêu đơn phương. Mấy bạn phải biết rằng, Kiều Kiều là nữ minh tinh, thường xuyên có cơ hội xuất hiện bên cạnh Hi Hi, còn mang trong lòng một tình yêu nồng nhiệt như thế, nếu bạn là một nam nhân bình thường, chẳng lẽ bạn lại không động tâm sao?

Tới tới, chúng ta tới phân tích một chút chuyện lần này. Sự kiện ẩn hôn bị tuồn ra, thái độ của Hi Hi như thế nào? Lời đồn xuất hiện trên hotsearch mấy tiếng đồng hồ, phòng làm việc không hề đăng bài thanh minh. Vì cái gì? Tui hỏi mấy bạn vì cái gì?

Còn không phải vì muốn bảo hộ Kiều Kiều sao?

Lại tới nhìn cảnh ăn mì đêm khuya này, hãy nhìn khi hai người chạm mắt nhau, thấy không, Hi Hi lúc cúi đầu đã nở một nụ cười cực kỳ ôn nhu!!! Các tỷ muội, viên đường này, tui đặt ở đây. Chỉ muốn hỏi một câu, mấy bạn ăn hay là không ăn?

Ăn ăn… bọn tui ăn!!!

Lương.thắng lợi.Tiểu Đường ngồi trước máy tính đắc ý mĩm cười, khoái trá che dấu công trạng.

Hi Quang hiện tại không chỉ muốn xé Thịnh Kiều, còn muốn xé bọn cpf vừa mới quật khởi kia, thiệt là mệt mỏi.

Trên mạng náo loạn tung trời, nhưng cơ bản hướng gió các nơi đã ổn định. Thịnh Kiều rốt cuộc có thể buông xuống sự lo lắng, dồn toàn bộ tinh lực vào kịch bản.

Đối với biểu hiện hôm nay ở phim trường, cô thật sự là vừa giận vừa áy náy. Đáng lẽ ra cô nên là người chủ động yêu cầu ngừng quay. Bị quá nhiều NG, tìm không ra trạng thái đúng, nhưng cô cố chấp chống chọi bằng một hơi tàn, sợ uổng phí công lao chuẩn bị của nhân viên, hậu quả là càng chống càng lệch.

Liên lụy Hoắc Hi và đoàn phim còn chưa tính, cuối cùng còn nháo ra một chuyện lớn.

Thật sự rất muốn đánh chết chính mình.

Đang tự luyện tập, cửa phòng bị gõ, Phó Tử Thanh tới tìm, còn mang cho cô một hộp cơm. Thịnh Kiều ủ rũ cụp đuôi.

“Tôi không đói.”

“Ăn chút gì đi. Ăn rồi mới có sức mà diễn.”

Phó Tử Thanh tới giúp cô đối diễn. Chính là cái cảnh quay với Hoắc Hi hôm nay.

Cô quả thật không có tâm trạng để ăn, nhưng rất nghe lời mà ngồi xuống ăn, sau đó hai người bắt đầu diễn thử.

Phó Tử Thanh quả thật có thể đọc hết lời thoại của Hoắc Hi, kỹ thuật diễn rất tốt, đứng yên một chốc là có thể tiến ngay vào trạng thái, cong môi nhìn cô nói.

“Nhiếp đội trưởng, nếu không có việc gì, Hứa mỗ xin phép đi trước.”

Thịnh Kiều nhếch mi lạnh lùng, trở tay một cái, một chưởng đem Phó Tử Thanh ấn lên tường, khuỷu tay trụ ngay cổ, trong mắt là lửa giận ngập trời, môi mím thành một đường thẳng, kìm nén sự phẫn nộ.

Phó Tử Thanh khó khăn quay đầu, nhìn cô cười.

“Nhiếp đội, tôi khuyên cô tốt nhất không cần sử dụng bạo lực với một luật sư.”

Thịnh Kiều rốt cuộc không hề khắc chế, tàn nhẫn giơ khuỷu tay đánh qua, Phó Tử Thanh quỳ rạp xuống đất. Thịnh Kiều cúi người, bẻ quặc cánh tay của anh ra sau lưng, cúi thấp người nói vào tai.

“Hứa luật sư, tôi cũng khuyên anh tốt nhất không nên chọc giận một cảnh sát.”

Phó Tử Thanh xoa tay đứng lên, thở dài.

“Này không phải diễn rất tốt sao?”

“…”

“Cô đừng xem cậu ta là Hoắc Hi, nhập vai rồi thì cậu ta chính là Hứa Lục Sinh.”

Thịnh Kiều rũ đầu buồn bã.

“Tôi biết.”

Nhưng cơ thể cô phản ứng trước cả ý thức. Cô thích anh đã gần 7 năm. Mỗi năm trôi qua, tình yêu càng ngày càng mãnh liệt, chỉ hận không thể dùng cả sinh mạng để bảo hộ anh. Cho nên thân thể đã có thói quen yêu thương anh vô điều kiện.

Phó Tử Thanh nói.

“Lại tập thêm vài lần. Cô phải nhớ kỹ cảm giác này, để ngày mai còn quay hình ở phim trường.”

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng lại bị gõ.

Hoắc Hi đứng bên ngoài, hình như vừa rửa mặt, tóc vẫn còn dính nước, trên tay bưng một phần thức ăn, cửa vừa mở liền nhỏ giọng nói.

“Nghe Phương Bạch nói em không chịu ăn cơm?”

Nói xong mới phát hiện trong phòng còn có Phó Tử Thanh. Ánh mắt trầm một chút. Phó Tử Thanh đi ra, cười cười.

“Tôi đang giúp Tiểu Kiều đối diện. Nếu cậu tới rồi, vậy hai người tập tiếp đi. Tôi về phòng.”

Phó Tử Thanh chào xong liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thịnh Kiều xấu hổ muốn chui xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Hi, đưa tay nhận hộp cơm liền cắm cúi ăn.

Hoắc Hi thấy trên bàn có một hộp cơm, hỏi.

“Không phải em vừa ăn cơm rồi sao?”

“… em còn có thể ăn thêm.”

Lúc nói chuyện vẫn không dám ngẩng đầu, tránh né nhìn vào mắt anh. Hoắc Hi im lặng ngồi xuống đối diện.

“Ăn xong thì chúng ta tập lại cảnh hôm nay. Tranh thủ ngày mai một lần liền xong.”

Thịnh Kiều lập tức nuốt không nổi nữa, thả muỗng xuống, cúi đầu lặng thinh. Hoắc Hi hỏi.

“Làm sao vậy?”

Nửa ngày, cô lí nhí nói.

“Thực xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”

“Xin lỗi vì mọi chuyện.”

“…” – Hoắc Hi chồm tới, duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu cô – “Ngẩng đầu, nhìn anh.”

Cô chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt loạn chuyển nửa ngày mới dừng ở mặt anh. Biểu tình trên mặt anh vẫn bình đạm, ánh mắt nhu hòa, nhìn cô nói khẽ.

“Không có gì phải xin lỗi. Đóng phim chính là như vậy. Chỉ cần có thể hoàn thành cảnh quay hoàn mỹ nhất. Mọi trả giá trước đó đều đáng giá.”

Cô mím môi, lại nói.

“Lại gây phiền toái cho anh.”

Hoắc Hi khẽ cười một cái.

“Kia… còn không tính là phiền toái.”

Cô ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng.

“Nhưng em kêu.. kêu anh là… không đúng, chính là…”

“Là gì?”

“Chính là ở phim trường kêu cái kia…”

“Kêu cái gì?”

“…”

Không, đừng ép em phải nói ra hai chữ đó trước mặt chính chủ, em cần giữ mặt mũi.

Hoắc Hi thấy cô nghẹn đến đỏ bừng hai tai, không muốn bức cô nữa, cầm kịch bản lên.

“Được rồi, chúng ta đối diễn đi.”

Hai người đứng vào vị trí. Thịnh Kiều hít sâu một hơi, tiến vào trạng thái, đem phẫn nộ và chán ghét đều bộc lộ ra. Hoắc Hi nhìn cô, ôn nhu cười.

“Nhiếp đội trưởng, tôi khuyên cô tốt nhất không cần sử dụng bạo lực với một luật sư.”

Động tác tiếp theo cô đã làm hơn 20 lần, thân thể có thể tự phản ứng, chộp tay, đè lại, chế trụ lên cổ.

Nhưng Hoắc Hi có thể cảm giác được, cô không dùng sức, ánh mắt cũng không hiện ra sự tàn nhẫn nào.

Anh không nói gì, dựa theo kịch bản, chậm rãi quay đầu, nhưng thay vì cười, anh lại mở miệng châm chọc.

“Nghe nói phụ thân của Nhiếp đội trưởng đã hy sinh vì công vụ.”

Thịnh Kiều sửng sốt, không biết vì sao anh lại đổi lời kịch.

Tiếng nói của anh trầm thấp, còn mang theo một tia ác ý.

“Sau khi phụ thân cô qua đời, hẳn là các chiến hữu của ông ấy chăm sóc cô đi? Từ sau khi tốt nghiệp đại học cảnh sát thì cô tới cảnh đội, bọn họ mỗi người mang cô đi làm nhiệm vụ, đỡ đạn cho cô, từng chút từng chút bồi dưỡng cô đến hiện tại, vẫn xem cô như con gái mà đối đãi.”

Hoắc Hi ghé mặt vào sát một chút nữa, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

“Kết quả bị thân chủ của tôi, một đao, đâm vào tim, đâm xuyên qua, nghe nói máu văng tung tóe lên mặt của ông ấy.”

Đồng tử trong mắt Thịnh Kiều nở lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Hoắc Hi khẽ thở dài.

“Nghe nói cô trăm cay ngàn đắng, chạy qua mấy thành phố, xuất động bao nhiêu là huynh đệ mới có thể bắt thân chủ của tôi trở về.” – ngước mắt, cười trào phúng -“Đáng tiếc a~ bị tôi cứu rồi. Thẩm phán đã phán hắn vô tội. Cô nói xem, phải làm sao bây giờ?”

Trong mắt cô rốt cuộc có giận, có hận, còn có chán ghét cùng ghê tởm.

Hoắc Hi thổi khí bên tai cô, châm biếm nói thêm một câu.

“Sư phụ của cô… chết oan uổng rồi.”

Phanh~

Cô giơ tay đánh tới, đem Hoắc Hi hung hăng ấn xuống đất, ghé sát mặt, âm thanh tràn đầy oán độc.

“Hứa luật sư, tôi cũng khuyên anh tốt nhất không nên chọc giận một cảnh sát.”

Sau một lát, cô buông tay, lảo đảo lùi về sau 2 bước, ngã ngồi xuống đất.

Hoắc Hi đứng lên, ngồi xổm trước mặt cô, nói.

“Nhớ kỹ cảm giác này sao?”

Cô ngẩng lên, trong ánh mắt đỏ hoe là những giọt lệ phẫn nộ, cắn răng gật mạnh đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.