Cuối cùng level của hai người đều tăng lên không ít, nhìn thời gian thì cũng sắp được 2 tiếng rồi. Trong lòng Thịnh Kiều còn đang nhớ thương Bà
Kiều, bèn đứng dậy chào tạm biệt Hoắc Hi.
Anh tiễn cô tới cửa, lạnh giọng dặn dò cô: “Nếu họ chưa về thì đừng chờ nữa.”
“Dạ! Bye bye Hoắc Hi, anh nghỉ ngơi sớm chút đi ạ!”
Anh gật đầu.
Mãi đến khi Thịnh Kiều xoay người biến mất ở lối nhỏ trước căn nhà, anh mới đóng cửa lại. Trong phòng lại tĩnh lặng đi, rõ ràng lúc cô ở đây cũng
không ầm ĩ, ngay cả những lời nói với anh cũng rất cẩn thận lấy lòng.
Anh bật TV xem một lát, xem nốt bộ phim “Con đường của Huyền Trang” đã bị Thịnh Kiều spoil rồi mới lên lầu đi ngủ.
Mấy cái phim tài liệu nghệ thuật về Phật giáo nhàm chán như vậy, chẳng ngờ cô ta lại thích.
Đầu bên kia, trong nhà họ Kiều rốt cuộc cũng sáng đèn.
Thịnh Kiều ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi gõ cửa.
Người mở cửa là dì Trương bảo mẫu của nhà họ Kiều, bác nhìn gương mặt xa lạ ngoài cửa, hỏi: “Cháu gái, cháu tìm ai vậy?”
Thịnh Kiều nói: “Cháu tìm Kiều Vũ ạ.”
Dì Trương thấy trễ như vậy, lại còn là một cô gái tìm Kiều Vũ, ánh mắt bác nhìn cô liền khác hẳn. Kiều Vũ ở đằng sau cũng xuống lầu, hỏi: “Dì
Trương, ai thế ạ?”
Dì Trương xoay người: “Tìm cháu đấy!”
Kiều Vũ bước hai bước về phía cửa, thấy Thịnh Kiều, anh trợn tròn mắt, “Sao
cô lại tới đây?” Dứt lời, anh lại vội nói: “Mau mau vào đây, Dì Trương,
rót hộ cháu cốc nước ấm với, bên ngoài lạnh lắm.”
Dì Trương đồng ý, Thịnh Kiều đi vào, nhìn cảnh trí quen thuộc, hốc mắt cô
hơi chua xót, cô cắn đầu lưỡi mới nhịn xuống được. Kiều Vũ mời cô vào
phòng khách ngồi xuống, đánh giá cô vài lần, còn tưởng rằng cô tới vì vụ chấm dứt hợp đồng.
“Trình tự đã làm rồi, quá trình này sẽ rất chậm, cô không cần lo lắng quá.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, để anh không hoài nghi, cô tìm một cái cớ: “Em tình
cờ có chút việc bên này, nghĩ bụng tiện thì qua anh ký luôn, đỡ phải để
anh ngày mai lại chạy qua chạy lại.”
Kiều Vũ nói: “Nhưng mà tài liệu tôi để trên công ty rồi.”
Thịnh Kiều: “……”
Cô nhận lấy cốc nước từ Dì Trương, cảm ơn, mắt hướng lên lầu, cô chần chờ
hỏi: “Mẹ e…… Mẹ anh thế nào rồi ạ? Khá hơn chút nào chưa anh?”
Kiều Vũ nói: “Ổn rồi. Chân cẳng bà ấy không linh hoạt, hồi sáng không cẩn thận ngã khỏi xe lăn, đã làm trị liệu rồi.”
Thịnh Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng cô rất muốn tận mắt gặp mẹ, nhưng thân phận bây giờ lại không tiện ra mặt. Cô hàn huyên với Kiều Vũ hai câu liền đứng dậy cáo từ. Vừa mới
đi tới cửa đang thay giày dở, trên lầu đột nhiên truyền tới tiếng vang.
Bà Kiều tự đẩy xe lăn đến lan can gần lối vào nhà, dịu dàng hỏi: “Ai tới làm khách nhà mình à con?”
Nước mắt Thịnh Kiều tràn khỏi khóe mi.
Cô vội vàng quay lưng đi, nhanh tay quệt nước mắt, siết nắm tay ổn định cảm xúc rồi mới quay lại: “Cháu chào bác gái ạ.”
Kiều Vũ giới thiệu: “Mẹ, đây là thân chủ của con, Thịnh Kiều.”
Bà Kiều nhìn cô gái xa xa đứng ở cửa. Bà không nhìn rõ được bề ngoài của
cô, nhưng không hiểu sao cảm thấy rất thân thiết, dịu giọng trách cứ
Kiều Vũ: “Khách tới nhà cũng không nói cho mẹ một tiếng, tiếp đón không
chu toàn.”
Thịnh Kiều thấy bà định ngồi thang máy đi xuống, vội nói: “Bác gái, cháu còn có việc đi trước, lần sau cháu lại đến thăm bác ạ.”
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, sợ nếu mình tiếp xúc quá gần với Bà Kiều sẽ không khống chế được cảm xúc.
Bà Kiều nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian cũng không còn sớm, gật
gật đầu: “Vậy được nhé, cháu đi đường cẩn thận một chút. Kiều Vũ, con đi tiễn Cô Thịnh đi.”
Kiều Vũ đồng ý, đưa
Thịnh Kiều ra ngoài, anh thấy cô thu bả vai cúi đầu trong bóng đêm,
không hiểu tại sao bỗng nhiên cô lại chán nản như vậy.
Anh ngẫm nghĩ, giữ chặt Thịnh Kiều đang định đi ra ngoài: “Tôi lái xe đưa cô về. Đã trễ thế này, không gọi xe được nữa đâu.”
Anh đột nhiên nhớ ra, Thịnh Kiều không có tiền cũng không có xe.
Thịnh Kiều không khách khí với anh, đi theo anh tới gara. Trên đường lái xe
về, túi thơm bên trong xe vẫn là loại trầm hương cô thích ngày xưa cô
mua cho anh. Kiều Tiều không còn nữa, vậy người mua cái này cho anh là
ai đây?
Càng nghĩ càng khổ sở, cô nằm gục ở ghế sau bật khóc huhu.
Kiều Vũ: “……”
Anh chỉ nghĩ là dạo này áp lực của cô quá lớn, vậy nên an ủi cô: “Thịnh
Kiều, bây giờ bất kể là pháp luật hay dư luận đều đang đứng về phía cô,
mọi thứ đang diễn biến theo chiều hướng tốt. Cô…… Cũng đừng quá áp lực,
sẽ khá lên thôi.”
Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào: “Có ích gì đâu.”
Có ích gì đâu, thế giới từng thuộc về cô, ngoại trừ Hoắc Hi, nay chẳng còn gì.
Kiều Vũ bình thường cà lơ phất phơ, cũng không giỏi an ủi người khác. Lúc
này gặp vụ này anh cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể giẫm mạnh chân ga, tăng mã lực lên, phóng thật nhanh đưa Thịnh Kiều về nhà.
Đêm nay cô ngủ không ngon, vật qua lộn lại mơ rất nhiều giấc mộng, cuối
cùng lúc tỉnh dậy đều hóa thành bọt nước biến mất không tăm hơi, cô cũng chẳng nhớ nổi cảnh tượng trong mơ nữa.
Rửa mặt xong cô ăn bữa sáng, đầu tiên đi đến chỗ hẹn ký tài liệu với Kiều Vũ, sau đó kéo hành lý đến sân bay.
Đây là lịch trình riêng của cô, trong sân bay người người qua lại bận rộn
cũng không ai chú ý đến cô, chỉ là lúc qua cửa kiểm tra an ninh thì bị
yêu cầu tháo kính râm và khẩu trang. Cũng may người xếp hàng không nhiều lắm, nhân viên kiểm tra thân phận rõ ràng nhận ra cô, nhưng vẫn làm
theo đạo đức nghề nghiệp, chỉ gật đầu cười với cô một cái.
Cô không thể vào cửa VIP, mua không nổi khoang hạng nhất, Thịnh Kiều tìm
được ghế ngồi ở khoang phổ thông. Cô đeo tai nghe quay đầu đi, toàn bộ
hành trình cũng chẳng thèm tháo kính râm.
Xuống máy bay, cô đưa địa chỉ cho tài xế taxi xem. Xe đi loanh quanh lòng vòng hai tiếng mới rốt cuộc tới điểm đến.
Đó là một thị trấn nhỏ ở giữa nông thôn và thành thị.
Mấy tòa nhà bên đường nhựa đều là tự xây, có tuổi đời cũng lâu, cao thấp
không bằng nhau. Có nhà dùng gạch tráng men trắng, có nhà chỉ có mỗi
tường gạch. Thịnh Kiều tìm đường dựa theo địa chỉ trên di động, rốt cuộc nhìn thấy một tòa nhà gỗ có cửa cuốn.
Nhà của Thịnh Kiều.
Đã đến giờ ăn tối, trong phòng bếp nhỏ hẹp tản ra hương đồ ăn, Thịnh Kiều
đứng ở cửa, hít sâu một hơi mới rốt cuộc mở miệng: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Tiếng động bên trong khựng lại, ánh sáng lóe lên từ sau cánh cửa, ngay sau đó có tiếng bánh xe nghiền qua mặt đất. Một người phụ nữ ngồi xe lăn đi từ phòng bếp ra, gương mặt kinh ngạc vui mừng nhìn cô: “Kiều Kiều, con về
rồi à.”
Đôi mắt Thịnh Kiều đông cứng, ánh mắt cô lướt qua gương mặt người phụ nữ, cuối cùng dừng ở ống quần bên trái trống rỗng của bà.
Trong đầu vang lên lời của Cao Mỹ Linh: Bà mẹ tàn phế kia của cô.
Hai người mẹ của cô đều phải ngồi xe lăn.
Cô nhắm mắt, nuốt nước mắt lại, cố nở nụ cười: “Dạ vâng, dạo này con rảnh quá, con về thăm mẹ đây. Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”
Cô cúi người tới, ôm lấy bà.
Người phụ nữ vui vẻ đến mức đỏ ửng hốc mắt, “Đúng lúc đúng lúc quá, mẹ đang
nấu cơm tối, con về vừa kịp. Con đợi chút nhé, mẹ xào thêm cho con hai
món con thích ăn.”
Thịnh Kiều vui vẻ đáp lại, buông hành lý xuống buộc tóc lên, vào bếp giúp Bà Thịnh rửa rau.
Thị trấn nhỏ nơi Bà Thịnh ở rất hẻo lánh. Năm Thịnh Kiều ký hợp đồng với
Tinh Diệu, Cao Mỹ Linh giúp đỡ bà tìm một môi trường mới, cất một căn
nhà mới. Không ai ở đây biết người phụ nữ bán đế lót giày thủ công này
lại là mẹ đẻ của nữ minh tinh Thịnh Kiều.
Thịnh Kiều rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian cô đều ngồi trong căn
phòng nhỏ đọc những quyển sách cũ. Thỉnh thoảng có người tới tiệm mua
miếng độn giày, cô cũng sẽ đeo khẩu trang đi ra ngoài tiếp đãi. Láng
giềng đều biết con gái Bà Thịnh đã về nhà, đều khen một câu là con gái
bà thật biết việc, ngày sau bà sẽ nhàn nhã lắm đây.
Nhưng những ngày tháng nhàn nhã này chưa kéo dài được đến một tuần, Thịnh
Kiều đã nhận được điện thoại của Phương Bạch. Giọng điệu của đầu bên kia cũng không biết là vui sướng hay sốt ruột.
“Chị Kiều Kiều, chị ở đâu thế ạ? Chị Cao gọi em đi đón chị đây, nói…… nói là sắp xếp công việc cho chị.”
“Chị ta nhận cho chị một gameshow, sáng mai là bắt đầu quay rồi.”
Cao Mỹ Linh bị khùng rồi à? Đến nước này còn nhận việc cho cô?
Thịnh Kiều vững vàng, “Chị đang ở quê, em cứ từ từ nhé, để chị gọi điện hỏi lại đã.”
Cô bấm số điện thoại của Cao Mỹ Linh.
Chị ta hình như đoán được cô sẽ gọi điện thoại tới, chưa gì đã tiếp rất
nhanh, trong giọng nói đã không còn sự đay nghiến của mấy hôm trước, chị ta lạnh giọng nói: “Chừng nào chưa có phán quyết của tòa án thì cô vẫn
là nghệ sĩ của Tinh Diệu. Cô phải hoàn thành các nghĩa vụ trong hợp
đồng.”
Thịnh Kiều đã hiểu rõ ý chị ta rồi.
Tinh Diệu không thể để công ty mất cả người lẫn của. Nếu dư luận và pháp
luật đều không chiếm được ưu thế thì họ phải lợi dụng hợp đồng, ép khô
giá trị cuối cùng của Thịnh Kiều.
Bây giờ đang ở thời khắc đầu sóng ngọn gió, mặc kệ là gameshow tự tìm tới hay
chương trình mà Tinh Diệu chủ động đi liên hệ thì giá của Thịnh Kiều chỉ có cao chứ không thấp.
Lúc này cô cũng
không cần đối đầu với Tinh Diệu nữa để tránh chó cùng rứt giậu. Làm xong mấy đầu việc cuối là phải chạy lấy người thật phóng khoáng.
Thịnh Kiều cười cười: “Ok, sáng mai chị bảo Phương Bạch tới đón em nhé. Nếu
đã bắt đầu làm việc thì trợ lý và chuyên viên trang điểm phải trả lại
cho em chứ?”
Cao Mỹ Linh thờ ơ nói: “Gameshow trong nhà, tổ chương trình yêu cầu không mang theo trợ lý cá nhân, cô tự xoay xở đi.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Thịnh Kiều trợn mắt nhìn di động, Bà Thịnh ở bên ngoài gọi cô: “Kiều Kiều, ăn cơm thôi.”
“Con ra đây ạ.”
Lúc ăn cơm Thịnh Kiều nói với Bà Thịnh buổi chiều cô phải về thành phố làm
việc, tuy rằng Bà Thịnh không nỡ, nhưng vẫn luôn rất ủng hộ sự nghiệp
của con gái. Cơm nước xong bà còn ngồi xe lăn tiễn cô đi, còn bắt cô đem theo hai túi hột vịt muối và dưa chua nhà tự làm.
Đồ ăn không thể mang lên máy bay, Thịnh Kiều không tránh khỏi lại phải làm thủ tục gửi vận chuyển, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy phiền toái.
Tình thương của mẹ dành cho con gái, cho dù linh hồn đã thay đổi cô vẫn
cảm nhận được.
Sáng sớm hôm sau, Phương Bạch đúng giờ tới gõ cửa.
Thịnh Kiều đang trang điểm được một nửa, mở cửa ra thấy cậu cầm bữa sáng trên tay, cô vui vẻ nhận lấy: “Chị biết ngay em sẽ mua cho chị mà, chị cũng
chưa nấu gì.”
Lúc ăn sáng cậu giới thiệu gameshow lần này với Thịnh Kiều.
“Gameshow tên là “24 Giờ Ở Chung”, thời gian ghi hình là hai mươi ngày, tổng cộng có sáu vị khách mời. Trong 20 ngày này mọi người đều phải ở chung, chị
Kiều Kiều chị nhớ mang thêm nhiều quần áo nha, trời càng lúc càng lạnh
đó ạ.”
Thịnh Kiều gật gật đầu, lại hỏi: “Năm người còn lại là ai?”
“Tổ chương trình chưa nói, phải tới hiện trường mới biết được.” Phương Bạch chần chờ một chút mới tiếp tục nói: “Còn nữa, chị Kiều Kiều, chương
trình này live stream toàn bộ 24 giờ, tí nữa đến hiện trường chương
trình sẽ bắt đầu phát sóng luôn đấy ạ.”
“Xịn thế cơ à.” Thịnh Kiều vừa líu lưỡi, vừa bật máy tính lên search thử.
Gameshow trong nhà có điểm thu hút là live stream này đã hâm nóng trên mạng hơn
hai tháng, đến nay vẫn chưa công bố khách mời trong chương trình. Trong
chuyên mục live stream của website có phần đếm ngược tới live stream,
nhưng số người hẹn xem trước còn chưa được mười vạn.
Nhìn phát là biết ngay đây chính là một gameshow không có tiếng tăm gì. Đoán cũng biết, công ty không thể nào cho cô lên chương trình đang hot có độ lộ diện cao được, tốt nhất là chọn cái nào vừa mệt vừa flop nhưng giá
diễn vẫn cao.
“Trừ cái đó thì mỗi tuần
vào thứ Bảy tổ chương trình sẽ tuyên bố một bản cắt nối biên tập, hình
thức giống như gameshow bình thường, để khán giả nào không có thời gian
live stream thì có thể xem.”
Thịnh Kiều tỏ vẻ đã hiểu.
Trước đây cô không biết phải đi lâu như vậy, ăn xong bữa sáng cô lại thu dọn
hành lý lần nữa. Cô nghĩ lại style của các gameshow hai năm gần đây, có
lẽ là mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào chính mình. Quần áo cô chỉ đem theo mấy bộ để thay, còn lại đều là nhu yếu phẩm sinh hoạt,
cuối cùng còn nhét thêm 10 hột vịt muối vào vali.
Ba tiếng sau, xe chạy đến một đoạn đường rất hẻo lánh ở ngoại thành.
Khu gần chỗ này là nơi mới khai phá mở rộng, còn có rất nhiều dự án chưa
thi công. Cũng có những khu nhà đã bàn giao xong, nhưng số người vào ở
cực thấp. Cảnh trí xanh hóa ở xung quanh làm không đến nỗi nào, nhưng
dân cư thưa thớt nên trông có vẻ hơi hoang vu.
Ngôi nhà dùng để ghi hình là một căn nhà riêng hai tầng có sân vườn do tổ
chương trình thuê lại. Lúc cô tới cửa đã thấy camera đang được mắc trên
giá cao cao và nhân viên công tác. Thịnh Kiều kéo hành lý xuống xe, rất
nhanh đã có người phụ trách của tổ đạo diễn tới chào đón. Ông ta tự giới thiệu: “Chào Thịnh Kiều, chú là tổng đạo diễn Thừa Phong.”
Thịnh Kiều lịch sự bắt tay với ông ta, Thừa Phong nói: “Sau khi bước vào cánh cửa kia thì chương trình sẽ bắt đầu thu luôn. Cháu là người thứ hai đến đấy.”
Thịnh Kiều gật đầu, quay đầu lại nói với Phương Bạch đang lo lắng mặt mày: “Em về đi.”
Phương Bạch như thể cô con dâu nhỏ, nhìn cô kéo hành lý đẩy cửa đi vào, mới rốt cuộc lên xe.