Dọn xong hành lý thì từng người sửa sang quét tước lại phòng mình. Thịnh
Kiều trải xong giường chiếu, đang treo quần áo vào trong tủ đồ thì di
động vang lên, Chung Thâm nhắn mấy cái tin WeChat cho cô:
—— em nhìn em đi, có mất mặt không cơ chứ? Dơ ơi là dơ!
—— không phải chỉ là một thằng Hoắc Hi à? Trông có khác gì anh mấy đâu, sao em không rén đi một tí?
—— còn phải ở chung một tháng, live stream luôn đấy, mạnh mẽ lên em tôi!
—— hừ, thế mà còn không thừa nhận là em thích anh ta.
Thịnh Kiều reply: Ai không thừa nhận chứ? Em thích anh ấy, siêu thích! Làm sao?
Chung Thâm: Em thích cũng được con kẹc gì đâu, em xem người ta có phản ứng gì với em không? Fan của anh ta cũng không dễ chọc đâu, em còn ngại mình
chưa đủ rắc rối à?
Thịnh Kiều: Câm miệng! Ồn ào!
Hai người còn đang đấu võ mồm, dưới lầu Nhạc Tiếu đã gọi: “Mọi người ơi xuống đi, đạo diễn nói muốn mở họp.”
Mấy người xuống lầu tập hợp ở phòng khách, ngồi vây quanh sofa thành một
vòng. Đạo diễn ngồi ở phía dưới camera đối diện, mặt mang ý cười nói:
“Quy tắc đây nhé, mọi người đều biết rõ rồi, vậy thì cuộc sống ở chung
một tháng chính thức bắt đầu.” Nói xong ông ta liền rút ra một cái túi
giấy, “Bây giờ tôi phát tiền nhé, mỗi người có 200 tệ phí sinh hoạt,
tổng cộng là 1200. Một tháng tiếp theo phải sống bằng 1200 này.”
Mấy người tức khắc kêu khổ thấu trời.
“Mọi người tự bàn xem mỗi người dùng riêng 200 hay để cả nhóm dùng chung nhé.”
Nhạc Tiếu nói: “Cả nhóm dùng chung đi ạ, chọn một người làm thủ quỹ, như vậy còn có thể tiết kiệt chút đỉnh.”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cũng chưa có ai đáp lại, có hơn 1000
tệ, thủ cái đíu gì mà quỹ. Cuối cùng Nhạc Tiếu không nhịn được nói: “Để
em quản vậy.”
Đạo diễn đưa tiền cho cô
ấy, lại tuyên bố một ít quy tắc. Sau đó toàn bộ tổ làm phim đều lui về
một bên, để lại không gian còn ghi hình.
Mấy người ngồi vây quanh trên sofa nhìn chằm chằm 1200 đồng tiền kia, lâm vào trầm tư.
Chung Thâm trước hết đánh vỡ im lặng, cậu chàng nói: “Tui đói bụng rồi, mình cứ gọi cơm hộp ăn cái đã đi.”
Mọi người vừa mới quen nhau, cũng ngại phản đối, chỉ có Thịnh Kiều nạt cậu
chàng: “Không được! Cơm hộp đắt quá, số tiền đặt cơm đủ để mua thức ăn
hai hôm đấy.”
Chung Thâm ấm ức cực kỳ: “Vậy em định để anh đói chết à!”
Thịnh Kiều trừng cậu chàng một cái, đứng dậy lấy từ trong tủ lạnh ra một túi
sữa chua, một túi đựng bánh mì gối mang tới, “Anh ăn trước lót bụng đi.”
Lục Nhất Hàn kinh ngạc không thôi: “Tủ lạnh nhà mình còn có cái này à?”
Thịnh Kiều nói: “Chị mang đến, không nhiều lắm, nếu mọi người muốn ăn thì vẫn còn một ít đấy.”
Lục Nhất Hàn chạy tới: “Em cũng ăn một cái, em còn chưa ăn sáng ạ.” Cậu bé
chạy vòng quanh bếp một vòng, lúc trở về vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Chị Tiểu
Kiều, nước tương, dấm, dầu và những túi đựng gia vị kia đều là do chị
mang đến ạ?”
Thịnh Kiều: “Ừa đó. Chị còn mang theo mười hột vịt muối, để trong tủ lạnh đấy, ai muốn ăn thì có thể nấu.”
Mọi người:……
Ủa chị em, chị tới đây dạo chơi ngoại thành đấy à?
Nhưng thôi có gia vị, cũng tiết kiệm được không ít tiền. Nhạc Tiếu nói: “Về
sau chúng mình tự nấu cơm ăn đi, nhưng mà em chỉ biết làm cà chua xào
trứng thôi.”
Phùng Vi: “Tớ cũng thế.”
Ba cậu trai còn lại im lặng không nói lời nào. Được rồi, chúng tôi cũng
biết cà chua xào trứng là món ăn kinh điển trong nước mà. Thịnh Kiều
nói: “Tớ cũng không biết nhiều món lắm, chúng mình cùng học nấu đi, chắc sẽ không đói chết được đâu.” Cô nhìn di động, “Cũng sắp tới giờ ăn trưa rồi, trước tiên chúng mình đi ra ngoài mua ít đồ ăn giải quyết bữa trưa đã nhé.”
Thời tiết lạnh thế này, xung quanh lại hoang vắng, có quỷ mới biết chợ bán thức ăn ở đâu.
Nhạc Tiếu lập tức nói: “Tớ đi quét tước phòng bếp, chờ mọi người mua về là nấu luôn được nè.”
Thịnh Kiều nhìn cô ấy một cái, cười toe toét: “Ok, Phùng Vi cậu giúp đỡ Nhạc
Tiếu một chút nhé, tiện tay quét tước cả xung quanh nữa.”
Phùng Vi gật gật đầu, Thịnh Kiều lại nói: “Tiểu Hàn, em rảnh thì ra ngoài rửa mấy bồn hoa nhé? Nãy chị vào thấy bên trong có rất nhiều cỏ dại lá
khô.”
“Ok ạ.”
Chung Thâm nói: “Kiều Kiều, anh với em đi mua đồ ăn.”
Phân công xong, mọi người đều đứng dậy, Hoắc Hi nhàn nhạt mở miệng: “Tôi thì sao?”
Thịnh Kiều dừng một chút, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh đi kiểm tra TV tủ lạnh
máy giặt mấy đồ điện gia dụng xem còn dùng được không. Cái nào hỏng rồi
thì trước tiên anh tìm tổ đạo diễn bảo họ sửa hộ mình, bằng không về sau họ mặc kệ đấy.”
Chung Thâm:???
Tại sao bọn mình đều phải quét tước vệ sinh rồi còn làm cỏ với mua đồ ăn,
Hoắc Hi lại chỉ cần kiểm tra đám đồ điện chưa chắc đã bị hư? Em thiên vị nó vừa vừa thôi chứ?!
Mấy người khác
cũng chưa phát hiện cô đang thiên vị, còn thầm nghĩ cô nói cũng hợp lý
thuyết phục, thúc giục Hoắc Hi: “Mau kiểm tra đi anh! Không là tí nữa tổ đạo diễn chối đây đẩy đấy!”
Nhạc Tiếu
lấy 200 đồng trong túi ra đưa cho Thịnh Kiều, dặn dò cô phải chi tiêu
tiết kiệm. Thịnh Kiều gật gật đầu, mang theo Chung Thâm đang xị mặt đi
ra ngoài.
Mấy người này thì không phát hiện Thịnh Kiều bất công, nhưng cư dân mạng xem live stream lại rất tinh mắt phát hiện ngay.
【 tui cứ cảm thấy Thịnh Kiều đang thiên vị Hoắc Hi 】
【 Đúng! Em cũng thấy thế! Lúc xách vali cũng thế, các bác có phát hiện
không, lúc ấy nếu không phải Thịnh Kiều giành trước một bước, Hoắc Hi sẽ xuống lầu giúp đấy 】
【 còn cả lúc chia phòng nữa! Thịnh Kiều lúc nghe thấy Hoắc Hi muốn ở phòng đôi mới chạy ra thôi! 】
【 sao tự dưng em lại ngửi thấy vị chua chua dôn dốt của tình yêu thế nhỉ? 】
【 yêu đương cái mẹ bà nhà mày, cút xa ra, yêu cái gì mà đương, say cái gì mà đắm chứ 】
【 Cô Thịnh cô có vui không 】
【 xin fan nào đó của Thịnh Kiều trên sóng comment tự trọng nhé 】
【 tui đã bảo rồi mà, chương trình mới bắt đầu ngày đầu tiên mà đã lặp lại kịch bản lăng xê cũ rồi 】
【 bảo vệ Hoắc Hi của chúng em! 】
【 thật sự căm con mẹ Thịnh Kiều a a a, cô ta có thể lăn xa xa ra khỏi chương trình này được không! 】
【 nhìn hổng nổi nữa, chờ bản cut chỉ mình Hoắc Hi, hẹn gặp lại các bác 】
Nói thì nói thế, số lượng người xem live stream lại liên tục dâng lên. Rốt
cuộc các cư dân mạng đam mê hít drama sẽ không bỏ qua cơ hội hóng biến
này. Ngoại trừ Hi Quang và antifan của Thịnh Kiều, những khán giả còn
lại vẫn giữ thái độ trung lập.
【 không phải fan ai cả, tôi cảm thấy biểu hiện trước mắt của Thịnh Kiều rất bình thường, thậm chí khá là nai xừ 】
【 đúng, cái trò lên chương trình mà còn mang hột vịt muối, em có thể cười suốt một năm luôn hhhhh】
【 hơn nữa rất biết quản việc gia đình nhé, sắp xếp nhiệm vụ cho từng người cũng rất hợp lý, tiết kiệm được không ít tiền cho nhà 】
【 cảm giác không giống ngày xưa chút nào, lần này chấm dứt hợp đồng quả là khiến cô ta thay đổi rất nhiều 】
【 chờ mong tiếp theo 】
Gió lạnh phơ phất, trời u ám mù mịt, Thịnh Kiều quấn chặt áo phao, rẽ trái
đi ra ngoài. Tổ đạo diễn cho 4 người đuổi theo, hai thầy quay phim và
hai trợ lý quay phim.
Chung Thâm lạnh đến mức run rẩy, hỏi: “Em biết chỗ nào bán đồ ăn à?”
“Lúc đi đường em có thấy, không xa đâu.”
Hai người nện bước nhanh hơn trong gió lạnh, rất nhanh đã tới một chợ nông
sản. Giờ này chợ chưa đông, nhìn thấy đoàn làm phim cũng biết là đang
quay chương trình, mọi người đều sôi nổi xì xào. Thịnh Kiều chọn chọn
lựa lựa hết quán nọ đến hàng kia, còn lấy ra chiêu bài mỉm cười ép giá.
Cô tiêu chưa tới 50 tệ đã mua được hai túi rau dưa to, đủ màu đủ loại.
Thịt tương đối đắt, một cân đã hơn hai mươi đồng, Chung Thâm nhìn mà đau trứng: “Hay là mình ăn chay đi, đừng mua thịt nữa.”
Thịnh Kiều nạt cậu chàng: “Tiểu Hàn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, có tằn tiện
cũng không thể làm khổ trẻ con.” Cô kêu ông chủ, “Cho con hai cân ba chỉ và hai cân thăn lưng ạ.”
Fan của Lục Nhất Hàn tỏ vẻ rất vừa lòng.
【 cảm ơn đã suy xét cho em trai 】
【 con tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, có sống khổ cũng không thể làm khổ con trai tôi 】
【 Dáng vẻ Thịnh Kiều mặc cả lúc mua đồ ăn giống mẹ em thế nhể 】
【 ép giá nghệ vcl, đúng là tay hòm chìa khoá 】
【 dù gì lương một tháng chỉ có hai vạn, không tằn tiện sao nổi 】
【 ha ha ha ha ha một tháng hai vạn, đúng là thê thảm thật 】
【 em cũng muốn thảm thế đấy, một tháng hai vạn á! Sao các bác lại bảo thảm được! 】
【 đối với minh tinh mà nói đương nhiên là thảm rồi, Thịnh Kiều hình như chỉ mặc quần áo ổn định giá thôi ấy 】
【 vừa rồi lúc sửa sang vali hành lý, em thấy mỹ phẩm dưỡng da cổ dùng là Chando ấy! 】
【 Chando thì làm sao? Mình cũng dùng Chando, cấp nước tốt lắm đó! 】
Sóng comment bắt đầu đa cấp serum mình đang dùng……
Mua xong thức ăn thì hai người mua gạo, mỳ và dầu. Cuối cùng hai người tiêu chưa tới 200 tệ đã mua được rất nhiều đồ về.
Trong nhà vẫn còn đang quét tước, Nhạc Tiếu đau lưng mỏi eo, thấy Thịnh Kiều
và Chung Thâm nói nói cười cười đi vào, tức khắc thấy bất mãn. Sớm biết
vậy thì tự mình cũng đi mua đồ ăn. Căn nhà này lớn như thế, mệt chết cô
ấy mất thôi.
Cô ấy ném vội cây chổi
xuống, chạy tới nhận thức ăn cho vào tủ lạnh. Lúc xem xét đồ trong túi,
cô ấy thấy trong túi có ba cái chậu nhựa, cũng không biết dùng làm gì,
bèn ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Kiều, cậu mua chậu làm gì thế?”
“Cái này rẻ lắm, ba cái chỉ 10 tệ thôi, tớ nghĩ là……”
Còn chưa dứt lời cô đã bị Nhạc Tiếu cắt ngang: “Có rẻ cũng không thể tiêu
bừa mà! Chúng mình đã thiếu tiền, cậu còn đi mua cái thứ vô dụng này!”
Cô ấy vừa quýnh lên, giọng điệu đã mang theo ý chỉ trích. Chung Thâm tức
khắc thấy không vui: “Sao lại vô dụng? Bên ngoài lắm hoa cỏ như thế,
đánh mấy cây cho vào chậu để ở phòng khách tinh lọc không khí đã được
chưa?”
Thịnh Kiều giật cậu chàng mấy cái, dịu giọng hòa hoãn không khí: “Có 10 tệ thôi mà, mua đồ ăn cũng tiết
kiệm được kha khá rồi. Mọi người đều ở trong phòng khách, mình để ít cây có sẽ có lợi.”
Nhạc Tiếu thật ra cũng
chấp nhận lời giải thích này rồi, nhưng vẫn tức chuyện Chung Thâm mới
nãy gắt với cô ấy, ấm ức nói: “Chưa chắc đã có thể lọc được bao nhiêu
không khí mà, có khi còn chẳng bằng mở cửa sổ thông gió ấy chứ.”
Chung Thâm cười lạnh: “Trang trí cho đẹp không được à? Không gian sinh hoạt
mà không cần ít xanh tươi à? Tôi thấy cô xinh đẹp thế mà sao chẳng biết
mấy thú vui đời sống gì vậy?”
Nhạc Tiếu thật sự sắp bật khóc: “Chung Thâm, sao anh cứ ghim em thế?”
Nhạc Tiếu thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Thịnh Kiều đẩy Chung Thâm đến phòng khách, hạ giọng giáo huấn cậu chàng:
“Đang live stream đấy, anh rén chút cho em đi! Anh không được nói kiểu
thế với Nhạc Tiếu nữa!”
Cái này đến lượt
Chung Thâm ấm ức: “Kiều Kiều, em thay đổi rồi, hồi xưa em có thế đâu.
Hồi xưa em tốt với anh như thế, anh không phải là người em yêu nhất hay
sao?”
Thịnh Kiều trừng cậu chàng một cái, quay đầu đi thẳng vào phòng bếp.
Nhạc Tiếu nói cô ấy biết xào trứng với cà chua, Thịnh Kiều còn tưởng rằng cô ấy cũng biết ít chuyện bếp núc, chẳng ngờ cô ấy còn chẳng thèm chiên
trứng, cứ gõ trứng vào cạnh nồi định cho thẳng trứng sống vào đống cà
chua hỗn độn. Thịnh Kiều vội ngăn cô ấy lại, ngắm nghía Phùng Vi đang bó tay bó chân đứng bên cạnh, thở dài nói: “Thôi, các cậu ra ngoài hết đi, để tớ vậy.”
Nhà họ Kiều nuôi con theo
kiểu để con tự lập, hồi đi học ở nước ngoài cô cũng thường xuyên tự nấu
cơm. Tuy rằng cô nấu không ngon lắm, nhưng để lấp đầy bụng thì chắc là
được.
Hai món mặn ba món chay nhanh chóng được bày lên bàn, Thịnh Kiều còn nấu một bát canh. Mấy người đều la hét kêu đói, nhưng thôi Nhạc Tiếu và Phùng Vi ăn không nhiều lắm, ba người
còn lại cũng có sức ăn bình thường. Nữ nghệ sĩ từ trước đến nay đều phải chú ý giữ dáng hơn nam nghệ sĩ, Thịnh Kiều ngắm nghía bát của mình, yên lặng xới một muôi cơm.
Ăn uống no đủ, Nhạc Tiếu nói: “Đầu bếp Kiều, về sau chuyện nấu cơm cứ giao cho cậu nhé! Ăn ngon lắm!”
Chung Thâm lập tức nói: “Kiều Kiều có phải đầu bếp các cô mời đến đâu, lần
sau nấu cơm mọi người đều phải vào học! Mỗi người nấu một hôm, làm gì có chuyện ăn không mãi được.”
Cơm nước xong Nhạc Tiếu và Phùng Vi chủ động rửa bát, dù sao cũng là live stream,
phải tạo hình tượng cần cù chăm chỉ cho mình. Thịnh Kiều cầm chậu hoa ra ngoài đánh cây xanh. Cô đang bận rộn, bên cạnh đột nhiên có người hỏi:
“Cần tôi giúp không?”
Hoắc Hi ngồi xổm xuống cạnh cô.
Thịnh Kiều lập tức cứng hết cả người, bình tĩnh dịch dịch sang bên kia, nhỏ
giọng nói: “Không cần đâu ạ. Anh mau vào nhà đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”
Hoắc Hi nhìn cô một lúc, đột nhiên mỉm cười.
Anh tắt microphone đi: “Thịnh Kiều, sao tôi cứ cảm thấy cô hơi sợ tôi nhỉ?”