Trong đầu Thịnh Kiều nháy mắt hiện lên những trận mưa máu gió tanh đã từng giữa Hi Quang và Ý Nhân.
Thức đêm cày rank, bạo gan đập tiền, trên mạng chửi nhau, dưới mạng xem
thường, nếu đi chạy show thương mại mà gặp nhau, còn phải battle tiếp
ứng, hét muốn bật máu họng cũng phải ép giọng của nhà kia lại.
Cô nhìn gương mặt của tên đầu sỏ đối diện mình, trên mặt cô cười hì hì, trong lòng thì chửi thầm ducondimemay.
Thịnh Kiều nhét di động về tay anh chàng: “Thầy Thẩm, chúng ta có thân quen
gì đâu, anh làm như vậy tôi cảm thấy không ổn. Anh có thể tìm người đánh thuê giúp anh mà.”
Thẩm Tuyển Ý làm mặt
thất vọng lấy điện thoại về, thở dài nói: “Hồi xưa anh tìm nhiều người
đánh thuê cày cho anh lên Cao thủ lắm, nhưng anh cứ nghỉ phép một cái
lại rớt xuống Bạc ngay. Aizz, noob đâu phải lỗi tại anh.”
À à, anh còn biết mình là noob cơ à.
Anh chàng lấy lui làm tiến, khẩn khoản nói: “Chúng mình đánh thường đi?”
Thịnh Kiều: “……”
Cô chấp nhận số mệnh nhận lời mời của anh chàng.
Lập team thành công, Thịnh Kiều vẫn chọn thích khách như cũ, Thẩm Tuyển Ý
đứng nhìn hồi lâu, chờ đồng đội chọn xong hết, mới chầm chậm chọn pháp
sư.
Thịnh Kiều nói: “Slot số 2 đã chọn pháp sư rồi, anh đừng chọn pháp sư nữa, team hai pháp sư giòn lắm.”
Thẩm Tuyển Ý nói: “A? Đó là pháp sư à?”
Thịnh Kiều: “???”
Thẩm Tuyển Ý: “Vậy anh phải dùng cái gì?”
Thịnh Kiều: “…… Thiếu support, anh chơi support đi.”
Thẩm Tuyển Ý: “Support là cái nào thế?”
Thịnh Kiều: “???”
Mẹ nó, rốt cuộc cũng biết anh ta chơi phò thế là tại sao.
Thịnh Kiều lấy di động của anh chàng nhìn lướt qua, phát hiện anh ta có full
skin các tướng, đù, ghen ghét ghê…… Thời gian đã bắt đầu đếm ngược, cô
chọn cho anh chàng Thái Văn Cơ có thao tác đơn giản nhất.
Mở màn, Thẩm Tuyển Ý thao tác Thái Văn Cơ siêu kute, lắc lư chạy đi mid lane.
Thịnh Kiều: “…… Đừng đi cái đó, đi dou đi.”
Thẩm Tuyển Ý ờ một tiếng, quay đầu, chạy ra đằng sau, lon ton đi sau mông xạ thủ cướp lane của anh ta.
Xạ thủ: “…… Còn để người ta bung lụa nữa không?”
Thịnh Kiều: “…… Thôi anh đi theo tôi đi.”
Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Em ở đâu đấy?”
“Tôi ở blue zone của địch.”
Thẩm Tuyển Ý sợ tái mào: “Em qua bên địch làm gì? Mau trở về đi! Sẽ chết đấy!”
Thịnh Kiều: “……”
Đậu má, sao lại có đứa chơi ngu thế này cơ chứ.
Đây là ván King of Glory Thịnh Kiều đánh mệt nhất, không gì sánh nổi! Hồi xưa kéo Nhạc Tiếu cũng chưa mệt như vậy!
Cô cảm giác một mình mình thao tác hai nhân vật, lúc nào cũng phải nhìn
chằm chằm Thẩm Tuyển Ý, không chú ý một cái thì anh ta sẽ bán đứng đồng
đội, mở skill tự hồi máu chạy mất, quăng đồng đội đang hăng hái tắm máu
chiến đấu ở đằng sau……
Làm sao anh ta lên được bạc vậy?
Anh ta nên vĩnh viễn ở rank đồng! Vĩnh viễn!!!
Thực xin lỗi, cô phải đi xin lỗi Chung Thâm mới được, cô không nên cười nhạo Thái Văn Cơ của cậu chàng.
Cũng may ván này đồng đội đều hết lòng hết sức, Thịnh Kiều ngăn cơn sóng dữ, dùng cục diện lấy 4 đánh 5 mà đẩy được trụ thủy tinh của địch, thắng
trong gang tấc.
Thẩm Tuyển Ý chưa đã thèm nói: “Chúng ta mở ván mới đi!”
Thịnh Kiều: “Không được không được……”
Thẩm Tuyển Ý đã khơi lên cơn nghiện game, thấy cô không đánh, anh chàng lại
tự mình mở ván mới. Thịnh Kiều cắn ống hút uống trà sữa, liếc nhìn màn
hình của anh chàng, phát hiện anh ta lại chọn xạ thủ lúc đồng đội đã
chọn xạ thủ rồi.
Thật sự là nhìn không nổi, cô nói: “Team này thiếu pháp sư, đổi pháp sư đi.”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Anh chơi pháp sư giỏi nhất đấy, bình thường anh toàn chọn pháp sư.”
Sau đó anh chàng lựa chọn Biển Thước.
Thôi cũng được…… Biển Thước cũng rất lợi hại, Thịnh Kiều liền uống trà sữa
ngồi bên cạnh xem anh chàng cuối cùng cũng có thể chơi thật tốt. Xem một lát, cô cảm thán trong lòng, có một số người, bạn thực sự không thể tin lời khoác lác của anh ta.
Lúc Thẩm Tuyển Ý lại chết lần thứ 20 trong team, Thịnh Kiều không nhịn được nữa, chỉ
vào bụi cỏ nói: “Chỗ này có người núp, đừng đi qua.”
Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Sao em biết?”
“Bạo quân vừa mới bị thích khách đối phương cầm, không thể thịt ad bên mình ở top lane. Dã khu của đối phương đang trống, thao tác tiếp theo của
thích khách sẽ là canh me để giết pháp sư đi mid, chính là anh đấy. Vừa
rồi pháp sư đối phương chạy qua đây rồi mất dấu, nhất định là đang ngồi
xổm với thích khách ở chỗ kia, chờ anh đi qua. Anh đứng ở vị trí này,
quăng độc vào giữa đi.”
Thẩm Tuyển Ý làm theo, vòng độc của Biển Thước quả nhiên làm thích khách đối phương hiện thân.
Một lần mở miệng này, cục diện về sau đều do Thịnh Kiều chỉ huy anh chàng
thao tác như thế nào, san bằng tỉ số đầu người ở cuối ván, thắng được
trận này.
Thẩm Tuyển Ý như thể phát hiện
được lục địa mới: “Còn có thể chơi vui thế này à. Nếu có người kéo anh
thế này, anh đã tự cày lên cao thủ từ lâu rồi. Mỗi lần họ chơi với anh
toàn tắt mic, chả nói với anh câu nào.”
Con trai ơi, người ta tắt mic là để bảo vệ anh đấy. Với cái kĩ thuật của
anh, mở mic thì chắc không nhịn nổi chửi anh tới mức mẹ anh cũng không
nhận ra anh nữa mất.
Trợ lý của anh chàng ngồi bên cạnh cũng không nhìn nổi, cứu vãn hình tượng của anh chàng một tí: “A Tuyển nhà chúng tôi không có thiên phú gì trong game, chắc bởi
vì toàn bộ tài năng đã ở trong vũ đạo.”
Khả năng nhảy nhót của Thẩm Tuyển Ý quả thật rất xuất sắc. Anh ta chuyên về khiêu vũ, vừa lên sân khấu đã là tiêu điểm. Dáng người của dân luyện
nhảy cơ bắp rất cân xứng, anh ta lại còn hay thả thính, lúc nhảy sẽ vén
áo khoe cơ bụng, còn cong môi cười quyến rũ với fan, quả thực là muốn
giết fan đây.
Chơi mấy ván game là gần
đến thời gian check in, Thẩm Tuyển Ý cất điện thoại đi, vỗ vỗ vai cô như thể rất quen thân với nhau: “Tiểu Kiều, về sau chúng mình chính là anh
em. Em chăm sóc anh trong game, anh chăm sóc em trong chương trình.”
Thịnh Kiều; “???”
Anh cút đi, đíu ai thèm làm anh em với anh chứ.
Chúng ta là đối thủ! Đối thủ! Cái loại đối thủ hận không để đánh bể đầu nhau ấy!
Sau khi ký hợp đồng với Trung Hạ, Thịnh Kiều rốt cuộc có thể ngồi khoang
hạng nhất đắt đỏ ra nước ngoài. Ghế của Thẩm Tuyển Ý cách cô một lối đi
nhỏ, sau khi cất cánh anh chàng tìm tiếp viên hàng không xin một ly rượu vang đỏ rồi bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Thịnh Kiều đang lật tạp chí thì nghe thấy tiếng camera tanh tách ở phía sau.
Khi cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên là fan bám theo Thẩm Tuyển Ý, ngồi ở hai hàng ghế sau cầm máy ảnh chụp lén.
Trợ lý của anh chàng cũng thấy được, đứng dậy đi qua tức giận nói: “Sao lại là cô nữa? Nhà cô lắm tiền quá à, hôm nào cũng đuổi theo đi cùng máy
bay thế?”
Fan kia cũng không để ý tới anh ta, cất camera xong thì dựa về đằng sau, nhắm mắt lại.
Trợ lý tức điên lên, nhưng không thể xử lí cô ta, chỉ đành về ngỗ ngồi. Trợ lý vừa đi, cô ta lại lấy camera ra chụp.
Trợ lý nổi sùng lên, thấy Thịnh Kiều đang tò mò đánh giá, không nhịn được
phàn nàn ngay: “Loại người này làm sao xứng đáng được gọi là fan? Chẳng
để chút không gian cá nhân nào cho thần tượng, chỉ hận không thể kè kè
bên cạnh thần tượng mỗi nơi mỗi lúc. Tâm lý của bọn này chắc chắn là
biến thái, sớm hay muộn cũng có ngày nhà nước phải ban pháp lệnh bắt hết đám người này lại.”
Thịnh Kiều cười an ủi với anh ta.
Fan cuồng không có cách nào ngăn lại được, chỉ có thể gặp lần nào đuổi lần
đấy. Rốt cuộc không phải ai cũng yêu kiểu thuần túy và kìm chế.
Thẩm Tuyển Ý đang ngủ hạ vành mũ, thay đổi tư thế, đôi mắt lại không mở ra, trề môi rên rỉ: “Kệ cô ta đi.”
Anh chàng còn có vẻ cởi mở thật.
Máy bay đáp xuống lúc chiều, ánh mặt trời vẫn đang rực rỡ. Ngồi trong máy
bay cũng cảm nhận được không khí nóng bỏng ở ngoài kia, Thịnh Kiều vào
WC thay trang phục hè, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần jean.
Vừa đi ra, cô nhìn thấy biển fan tấp nập bên ngoài, cầm lightboard màu đỏ.
Danh tiếng của Thẩm Tuyển Ý ở Thái Lan có vẻ cũng không kém cạnh trong nước tí nào.
Nghĩ đến chuyện anh chàng lại phải trải qua một lần chen chúc trong đám
đông, Thịnh Kiều liền muốn cười. Đinh Giản còn nhón chân tìm lightboard
màu bạc, tìm hồi lâu phát hiện chẳng có cái nào, vẻ mặt liền thất vọng.
Thịnh Kiều vỗ vỗ vai chị an ủi: “Lúc trở về chị nhớ nói với anh Bối, kêu anh ấy mở rộng tiếng tăm của em ở nước ngoài một chút.”
Tổ chương trình phái xe tới đón, có hai chiếc, một trước một sau dừng lại. Chiếc đứng trước rất nhanh bị fan vây quanh, chiếc ở đằng sau không
người hỏi thăm. Thịnh Kiều vội chui lên chiếc xe ở đằng sau, nhìn xuyên
qua cửa sổ xe thấy Thẩm Tuyển Ý còn đang nhiệt tình ném những cái hôn
gió cho nhân dân Thái Lan……
Fan theo cả đường tới khách sạn, rốt cuộc không đi theo vào. Thịnh Kiều cầm thẻ phòng vừa mới đi vào thang máy, liền thấy Thẩm Tuyển Ý chạy như bay tới, vừa chạy vừa gọi: “Người anh em, giữ cửa với.”
Thịnh Kiều: “……”
Vọt vào thang máy, anh chàng chẳng hề thở hổn hển tí nào, giơ tay với cô: “Cảm ơn, người anh em.”
Cái xưng hô kì quái của hai người khiến cho người của tổ chương trình hoang mang cả mặt, Thẩm Tuyển Ý cười cười cũng chưa nói gì. Thang máy tới
tầng 14, hai người đều ở tầng này, phòng Thịnh Kiều ở bên trong. Cô đang đi về phía trong, Thẩm Tuyển Ý đứng ở cửa gọi cô: “Người anh em, tí nữa anh có thể tìm em lập team được không?”
Đi vào phòng rồi, Đinh Giản liền vội vã nói: “Hóa ra Thẩm Tuyển Ý là kiểu
ngốc nghếch đáng yêu à. Chị cảm thấy anh ta rất dễ ở chung đấy, Kiều
Kiều, sao em có vẻ không thích anh ta lắm vậy? Nếu có quan hệ tốt thì
vào chương trình em không cần sợ nữa rồi.”
Thịnh Kiều mở vali hành lý ra sửa soạn, “Không có kẻ ngốc nghếch đáng yêu nào có thể đi được tới địa vị của anh ta đâu.”
Đinh Giản sợ tái mặt: “A? Ý em bảo là anh ta giả bộ hết à?”
Tay Thịnh Kiều khựng lại: “Cũng không phải.” Cô ngẫm nghĩ, “Thật ra anh ta
rất thông minh. Anh ta biết fan thích mặt nào của anh ta, anh ta sẽ
phóng đại mặt đó trên sân khấu. Anh ta cũng biết trạng thái nào sẽ kéo
lên thiện cảm với người ở chung với anh ta, cho nên nhân duyên của anh
ta luôn luôn rất tốt. Không thể nói anh ta cố ý giả bộ những dáng vẻ
kia, chỉ có thể nói anh ta bảo vệ dáng vẻ ban đầu của bản thân, không để cái giới này ăn mòn mình.”
Đinh Giản tỏ vẻ mình nghe không hiểu.
Thịnh Kiều tổng kết bằng một câu: “Biết lõi đời mà không lõi đời, đại khái là để mô tả loại người như anh ta đấy.”
“Loại người này tốt hay không tốt vậy?”
“Khá tốt ạ.”
“Vậy tại sao em lại không muốn để ý đến anh ta?”
“……”
Thịnh Kiều quăng vali hành lý lên: “Nếu chị rảnh rỗi sinh nông nổi thì chẳng
bằng ra ngoài mua ít đồ ăn vặt đặc sắc đi ạ, em sắp đói chết rồi đây.”
Đinh Giản ờ một tiếng đi ra ngoài.
Gần đến tối, mấy vị khách mời còn lại cũng lục tục tới rồi. Nhưng tiếng tăm của mấy người ở nước ngoài đều không bằng Thẩm Tuyển Ý, không gây ra ồn ào gì quá lớn.
Tổ chương trình đặt tiệc tối ở sảnh vip của khách sạn, để các vị khách mời tụ tập lại làm quen với nhau một lúc.
Lúc Thịnh Kiều đi vào, ca sĩ Đài Loan Phương Chỉ và nam thần chơi game Kỷ Gia Hữu đều đã ngồi xuống, ba người chào hỏi lẫn nhau.
Phương Chỉ không cao, khuôn mặt còn có vẻ phúng phính trẻ con, nói giọng Đài
Loan đặc sệt, ngày thường trông vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, nhưng sức
bật trên sân khấu rất đáng kinh ngạc.
Kỷ
Gia Hữu giống hệt lúc trên live stream, là một thiếu niên mười tám tuổi
lạnh lùng ngầu lòi, đội mũ lưỡi trai, khí chất cả người dường như đều
đang kêu gào “Tui siêu ngầu!”
Không bao
lâu sau Thẩm Tuyển Ý cũng tới, còn vừa đi vừa chơi game, nghe âm thanh
trong game, Thịnh Kiều liền biết anh chàng lại bị giết.
Quả nhiên, anh chàng ngẩng đầu nhìn mấy người trong phòng, nhếch miệng
cười, giọng hớn ha hớn hở chào hỏi: “Chào mọi người nha.” Sau đó như thể rất quen thuộc ngồi cạnh Thịnh Kiều, thân thiết nói: “Người anh em, mau xem hộ anh trận này, còn có cơ hội lật kèo không?”
Thịnh Kiều lướt mắt qua màn hình anh chàng dí sang.
Hay lắm, giết 2 support 0 chết 19.
Lật cái đầu bố nhà anh mà lật, đồng đội gặp được anh đúng là có vận xui đổ máu tám đời.
[HẾT CHƯƠNG 50]
Phần game mình không chắc lắm vì mình không chơi game này, nếu sai thì các bạn góp ý để mình sửa nhé.
Biển Thước: Vua độc dược.
5 lane trong KoG: top (tanker) chuyên để đánh chính, mid, jungle, dou (support), xạ thủ (AD Carry).
Blue zone: Forcefield hay còn gọi là Blue zone là khu vực gây sát thương
khiến những người chơi nằm trong đó bị mất máu, được giới hạn bởi vòng
bo với khu vực an toàn (safe zone).
Trụ thủy tinh: Trong KoG hay đẩy trụ của địch để thắng trận.