Mở khóa nhiệm vụ cuối cùng, trợ giúp cô dâu thoát đi. Sau khi gặp chuyện
kinh sợ cả một ngày, tới thời điểm này, chương trình cuối cùng đã vào ý
chính —— Chạy để giữ mạng.
Xâu chuỗi toàn bộ manh mối lại, cốt truyện của cả tập “Đám cưới ma” này cũng dần dần
rõ ràng. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rời khỏi nơi này, thì cả đội đều
thắng lợi. Nếu thất bại, cả nhà cùng đi xuống mồ, chấp nhận hình phạt.
Tổ đạo diễn không công bố hình phạt là gì, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẹ tay với họ.
Tằng Minh nói: “Cứ về cứu Phương Chỉ cái đã.”
Thẩm Tuyển Ý hỏi: “Cứu như thế nào?”
Kỷ Gia Hữu: “Giết người cứu ra.”
Thịnh Kiều: “……”
Em gì ơi, em nghĩ gì nguy hiểm thế.
Cô ngẫm nghĩ, hỏi cô dâu: “Cô nhân lúc bọn họ biến thành người giấy chạy trốn, tới tối thì nhảy xuống nước lẩn tránh à?”
Cô dâu gật gật đầu.
Thịnh Kiều quay đầu lại nói với mấy người: “Chúng ta có thể chờ lần gà gáy
tiếp theo, tới lúc tảng sáng thì nhân lúc họ còn là người giấy cứu
Phương Chỉ ra, rồi để cô dâu dẫn đường rời đi.”
Tổ đạo diễn ở bên ngoài nhìn một màn này sôi nổi cười lạnh. Ô, các cưng nghĩ hay hớm quá nhỉ.
Sau đó tai nghe của mấy người liền vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Còn hai mươi phút là tới giờ lành, nếu trong thời gian quy định không
hoàn thành nhiệm vụ, người chơi bị giam giữ sẽ xuất giá thay cô dâu,
vĩnh viễn biến thành người giấy.”
…………
Thẩm Tuyển Ý nói: “Giết hết đê! Liều mạng với tổ chương trình!”
Thịnh Kiều nói: “Em có một ý tưởng.”
Tổ đạo diễn: “…………”
Cô tốt nhất câm miệng đi.
Cô vẫy tay với mấy người, mọi người vây lại với nhau, tổ thu âm chỉ nghe
thấy Thịnh Kiều nói một câu: “Tắt mic đi đã.” Sau đó không thu được
tiếng động gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy họ đang bàn bạc gì đó qua máy
quay.
Tổng đạo diễn: “…………”
Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của tôi đâu?
Sau một phút đồng hồ, mấy người lại mở mic lên, mọi người đều mang vẻ mặt
thần bí khó lường. Tổ đạo diễn ở bên ngoài lo lắng đến độ giậm chân: “Họ thương lượng cái gì? Họ muốn làm gì?”
Sau đó họ liền thấy cô dâu kia cởi áo cưới ra, Thịnh Kiều nhận lấy vắt nước đi rồi mặc lên người mình.
Tổng đạo diễn nghi hoặc nói: “Cô ta muốn làm gì? Trao đổi với cô dâu, tự mình đi thay thế Phương Chỉ sao?”
Nhân viên công tác cũng đều tập trung tinh thần nhìn hình ảnh trên màn hình.
Hai người nhanh chóng đổi đồ xong, sau đó họ liền thấy năm người chia làm
hai nhóm. Lạc Thanh và Tằng Minh dẫn cô dâu đi ra ngoài, Thẩm Tuyển Ý và Kỷ Gia Hữu đưa cô dâu giả Thịnh Kiều quay đầu trở về.
Điều phối viên hỏi: “Thầy có muốn em báo với đội diễn viên quần chúng là khách mời đã đánh tráo cô dâu không ạ?”
Tổng đạo diễn xua xua tay: “Thôi, đã đến bước này rồi, để họ tự do phát huy đi.”
Khách mời đi ngược lại kịch bản của tổ chương trình cũng coi như là một điểm
sáng lớn, bây giờ người xem gameshow rất hứng thú với cái này.
Ba người không nhanh không chậm, trở về tòa nhà lớn vừa đúng lúc hết thời
gian 20 phút. Thẩm Tuyển Ý vén hết tóc Thịnh Kiều ra đằng trước, che
trước mặt cô, anh chàng và Kỷ Gia Hữu một trái một phải khiêng cánh tay
cô, vừa vào cửa đã gào lên: “Tìm thấy cô dâu rồi!”
Lão gia chủ nhà chắp tay sau lưng đứng ở sảnh ngoài, cười ha hả nói: “Tìm
được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi. Vất vả cho các vị tiểu hữu rồi,
chờ lúc tiệc cưới mở màn, chúng ta cùng cạn ba ly!”
Dứt lời, lão liền vẫy tay kêu bà thím mới nãy bắt Phương Chỉ đưa dâu về,
Thẩm Tuyển Ý tiến lên một bước ngăn trước mặt Thịnh Kiều, lớn tiếng nói: “Phải giao bạn của chúng tôi ra trước đã, tiền trao cháo múc!”
Thịnh Kiều: “???”
Đù má, tui là hàng hóa à?
Bà thím kia cười toe toét nói: “Đương nhiên đương nhiên, mau, đưa vị cô
nương kia ra. Mấy tiểu huynh đệ vất vả rồi, tí nữa nhất định phải ăn
uống thật hăng say nhé.”
Phương Chỉ nhanh chóng bị dẫn tới đây, thấy bạn đồng hành cô ấy kích động khôn xiết, sải chân chạy tới: “Thật tốt quá, các em cuối cùng đã tới cứu chị!”
Dứt lời, cô ấy liền thấy Thẩm Tuyển Ý điên cuồng nháy mắt ra hiệu với mình.
Bà thím kia ra lệnh cho người đằng sau: “Mau, đưa Thiếu phu nhân về, giờ lành đã đến, chuẩn bị bái đường.”
Lời này còn chưa nói xong, mụ đã thấy Thẩm Tuyển Ý túm chặt cổ tay cô dâu
vùng chạy, Kỷ Gia Hữu cũng kịp thời túm chặt lấy Phương Chỉ còn chưa
phản ứng được, chạy theo sát đằng sau Thẩm Tuyển Ý.
Những người ở đây đều sửng sốt, mẹ nó, trong kịch bản đưa cho họ có viết đoạn này đâu!
Nhưng thôi bà thím vẫn phản ứng rất mau, lập tức the thé gào lên: “Ngăn chúng lại ngăn chúng lại! Mau! Đóng cửa lại! Đừng để chúng chạy!”
Bốn người đều đã chạy ra khỏi tòa nhà, ai dè bên ngoài đã có diễn viên quần chúng do tổ đạo diễn chỉ thị bao vây.
Vừa chạy một cái, mái tóc Thịnh Kiều đã bị gió thổi bay tán loạn, Phương Chỉ kinh ngạc gào lên: “Tiểu Kiều!”
Bà thím kia cũng phát hiện cô dâu bị đánh tráo, đạo diễn nói trong tai nghe: “Tiếp tục diễn đi, đừng để họ đi.”
Thu được chỉ thị, bà bác lập tức bật mode diễn sâu, ưỡn ngực, chỉ tay vào
mấy người bị vây dưới cầu thang: “Đúng là một đám kẻ cắp lòng mang ý
xấu, hôm nay các người không để cô dâu lại thì đừng mơ rời khỏi nơi
này!”
Diễn viên quần chúng làm hết phận
sự, bối cảnh chân thật, lại thêm không khí ở đây, quả thật cũng khá
giống bị chặn ở đường cùng.
Phương Chỉ sốt ruột hỏi: “Làm sao bây giờ đây?”
Kỷ Gia Hữu vẻ mặt lạnh nhạt lấy ná cao su trong túi ra: “Giết mở vòng vây.”
Thẩm Tuyển Ý cũng không cam lòng yếu thế lấy cái xẻng gấp của mình ra. Thịnh Kiều vừa thấy, lập tức móc ra cây búa nhỏ dùng để phòng thân mà cô mang theo.
Phương Chỉ: “……”
Cho nên mấy đứa đều mang công cụ tiến vào, là để cuối cùng kéo bè kéo lũ đánh nhau à?
Nhưng mà cô ấy chỉ mang theo một chú thỏ bông thôi!
Mắt thấy đại chiến sắp đến hồi gay cấn, Thịnh Kiều đột nhiên nói: “Từ từ!”
Tổ đạo diễn: “……”
Có dự cảm không lành.
Cô hiên ngang lẫm liệt nhìn bốn phía: “Nếu đã tới tình cảnh này, chẳng
bằng chúng ta nói rõ ràng luôn. Cả thị trấn này, ngoại trừ chúng tôi,
chắc chắn đều không phải người sống đúng không?”
Nhóm diễn viên quần chúng:……
Đạo diễn nhắc nhở diễn viên đứng đầu: “Trả lời cô ta đi, xem cô ta định làm gì.”
Bà thím tức khắc âm trầm cười lạnh hai tiếng: “Nếu như ngươi đã biết, cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây, hãy ngoan ngoãn ở lại làm bạn với
chúng ta đi!”
Diễn viên quần chúng xung
quanh cũng đều phối hợp âm trầm cười rộ lên, cười một lúc, liền thấy
Thịnh Kiều đưa cây búa nhỏ cầm trong tay cho Phương Chỉ, sau đó cô khom
lưng cúi người, xắn ống quần của mình lên.
Trên cẳng chân trái của cô hình như đang buộc một cái gì đó bằng dây thun.
Cô cởi dây thun, lấy vật kia lên, hướng về bốn phía đắc ý cười ha hả: “Nếu không phải là người, chắc đều sợ cái này đúng không!?”
Mọi người ngưng thần thì thấy ở trên tay cô là ——
Một cây kiếm gỗ đào.
Tổ đạo diễn: “……………………”
**.
Tổng đạo diễn nổi trận lôi đình gào lên: “Từ tập sau trở đi phải kiểm tra toàn thân cho tôi!”
Mọi người đều bị hành động khoa trương của cô làm cho sợ ngây người, sôi nổi dò hỏi lẫn nhau, chúng mình nên sợ hay không nhỉ?
Thịnh Kiều nắm thanh kiếm kia phất cực kì mạnh mẽ oai phong: “Các ngươi phải
sợ! Các ngươi là ma mà! Ma quỷ thì phải sợ cái này, bằng không không phù hợp với hình tượng của các ngươi! Tránh hết ra, đứa nào đụng vào, trúng kiếm là hồn phi phách tán đấy!”
Tổ đạo diễn: “………………”
Ngàn phòng vạn phòng, không phòng được bug.
Đinh Giản thấy một màn này: “???”
Không phải thanh kiếm gỗ đào kia bị mình bỏ khỏi vali rồi sao! Con bé trộm
nhét vào từ lúc nào?? Mẹ nó, hình tượng người nối nghiệp chủ nghĩa xã
hội khó giữ được rồi!
Tổ đạo diễn còn
chưa bình tĩnh lại khỏi hành động nhảm nhí của cô, ở bên kia, Lạc Thanh
và Tằng Minh đã đưa cô dâu chạy ra khỏi thị trấn. Tằng Minh xông thẳng
về phía họ, chỉ vào cô dâu kêu to: “Chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Thành công trợ giúp cô dâu chạy thoát khỏi thị trấn người giấy, cốt
truyện kết thúc!” Nói đoạn tay còn dùng sức vỗ vào nhau, “Xong phim!”
Tổng đạo diễn: “???”
Tim tui đau quá man……
Hóa ra đây là kế hoạch mà Thịnh Kiều trộm thương lượng để lừa bọn họ, lợi
dụng lỗ hổng trong quy tắc và lời lẽ. Hệ thống chỉ quy định trợ giúp cô
dâu thoát ra là coi như hoàn thành nhiệm vụ, không nói cần cả nhà phải
an toàn rút lui. Bên này đưa cô dâu ra trước, bên kia đi kéo dài thời
gian, đúng là họ đã đánh giá thấp khách mời lần này.
Đạo diễn vuốt ngực vừa nói: “Về sau…… bóp chết đứa nào viết lời cho ông!”
Lạc Thanh cười toe toét nói: “Nhiệm vụ đã kết thúc cả rồi, có phải nên thả những người bên trong an toàn ra không?”
…………
Tổ chương trình cảm thấy đắng lòng. Họ còn thiết lập rất nhiều trò chơi
vượt ải kinh dị và giải mã để cốt truyện đầy đặn hơn, ai dè bây giờ
chẳng dùng được cái nào.
Không bao lâu sau, mấy người nhóm Thịnh Kiều đi ra, vừa đi vừa lúc lắc thanh kiếm gỗ đào kia.
Tổ đạo diễn nhìn thấy là đau cả gan, mặt mày vô cảm tuyên bố người chơi
thành công hoàn thành nhiệm vụ, thưởng cho họ những phần quà từ nhà tài
trợ quảng cáo. Lúc này mới chính thức gõ clapboard kết thúc buổi thu,
tuyên bố kết thúc toàn bộ nhiệm vụ ghi hình trong tập 1.
Sáu người mệt mỏi cả ngày, cũng chẳng ăn được gì, lên xe xong đều yếu ớt
nằm liệt trên chỗ ngồi. Thịnh Kiều cất hết đồ trừ tà của mình về, mà tấm bùa bùa hộ mệnh cuối cùng của cô —— bức ảnh có chữ ký và trái tim của
Hoắc Hi, vẫn luôn lẳng lặng đặt ở trong cùng, bảo vệ cô từ đầu đến cuối.
Sau cả ngày hỗ trợ hợp tác với nhau, quan hệ của mấy người đã thân mật hơn
không ít so với hồi sáng mới xuất phát. Đều là những người bị gà trống,
hình cắt giấy, nhà lớn làm cho sợ hãi, dùng lời của Thẩm Tuyển Ý thì
chính là, những người anh em cùng nắm tay nhau trải qua thăng trầm sóng
gió!
Mọi người thêm WeChat của nhau, còn lập một group chat, tên group chat là —— Ánh sáng của chủ nghĩa xã hội vĩnh viễn bao phủ.
Lúc đến khách sạn trời đã tối rồi, sáng mai phải về nước ngay. Đinh Giản
gọi điện cho Bối Minh Phàm báo cáo tình hình công việc, cuối cùng chị vô cùng đau đớn nói: “Em không giữ được nó, vẫn khiến nó bị phong kiến mê
tín mê hoặc rồi. Lúc tập này phát sóng, hình tượng vừa hồng vừa chuyên
của nó chắc chắn không giữ được nữa.”
Đầu sỏ gây tội hãy còn không biết tự kiểm điểm, đang rúc trong sofa nhìn lịch tính thời gian.
Thêm mấy ngày nữa là đến buổi diễn thứ ba trong tour diễn của Hoắc Hi, xin
ngàn vạn lần đừng đụng phải lịch làm việc của mình. Cô khoanh đỏ ngày
concert, chụp hình đưa cho Bối Minh Phàm, nói: Ngày này anh đừng sắp xếp công việc cho em nhé, em có chuyện rất quan trọng.
Một lát sau Bối Minh Phàm mới rep tin nhắn: “Ok. Đúng rồi, thông báo chính
thức cho cô, bộ phim công sở kia thỏa thuận xong rồi nhé, vai nữ chính,
cô về xong mình kí hợp đồng liền.”
Đây là bộ phim đầu tiên sau khi cô ký hợp đồng với Trung Hạ, cũng là lần trải
nghiệm đầu tiên sau khi được học diễn xuất chuyên nghiệp, ngẫm lại trong lòng cô vẫn rất kích động.
Bối Minh Phàm lại nói: “Cô không biết có bao nhiêu tiểu hoa tranh đoạt bộ phim này
đâu, anh hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới giành được cho cô đấy. Bên đoàn phim đã bắt đầu chuẩn bị rồi, một tháng sau khởi động máy. Cô phải
chuẩn bị thật tốt nhé, sử dụng trạng thái tốt nhất, khiến khán giả cả
nước được làm quen với một cô hoàn toàn mới nhé!”
Thịnh Kiều dạ vâng bảo đảm, lại hỏi: “Nam chính chọn ai ạ?”
Bối Minh Phàm hưng phấn nói: “Nói ra là hù chết cô đấy.”
“Dạ?”
“Hoắc Hi!”
“Ai cơ ạ?”
“Hoắc Hi!”
“???”
Mày nhìn mày đi, mày muốn trốn, nhưng mày đã định sẵn phải chết rồi.