[Fanfic Đam Mỹ] [SessInu] Yêu Một Người Có Lẽ...

Chương 10



Hắn hiện tại tâm trạng vô cùng tệ! Cực kì tệ luôn! Mấy hôm trước nhân được thư cầu thân của lão già Tetsuya kia, thật sự làm hắn muốn từ chối, đem thư đốt cháy bất quá vẫn cần phải đưa ra cho triều thần cùng thương nghị nên đành để lại. Ai ngờ, cậu trong lúc ra đại điện tìm hắn lại thấy được bước thư kia nhưng lại không nói không rằng trực tiếp dọn đồ qua Thái Cực cung ở (cung của mẹ Larika). Hại hắn cả tuần nay ăn chay, lúc trước thì còn có đậu hũ ăn chứ giờ... không còn gì ăn đâu a~. Ngồi trên ngai vàng mà cái mặt hắn cứ như kiểu muốn giết người đến nơi rồi ý làm cho các triều thần sợ xanh mặt không giám hó hé câu nào (mặc dù rất mún nói). Kết thúc triều sáng, hắn ngồi ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, không gian yên tĩnh nhàm chán chỉ có tiếng loạt soạt lật giấy và tiếng hít thở đều đều của hắn. Bỗng một lính gắc cửa báo với hắn:

- Có thông tin mới từ biên cương đưa về thưa Vương Tôn

Hắn phẩy tay cho cánh cửa mở ra, binh sĩ kia vào đặt thư xuống bàn rồi ra ngoài tiện thể đóng cửa cho hắn luôn. Hắn buông tấu chương xuống, xé phong bì của bức thư ra, đọc. Đôi mắt hoàng kim theo từng chữ mà tối sầm lại. Nội dung bức thư chính là: “ Ba ngày nữa ta sẽ cho người đưa con gái sang cầu hòa. Mong ngài nghĩ cho đất nước mà chấp nhận con gái ta

Nguyên lão ba triều Tetsuya Akashi.”

Hắn trong lòng thầm lôi mười mấy đời tổ tông nhà lão già kia lên thăm. Cầu hòa cái khỉ khô, rõ ràng là muốn bức hắn phải thành thân với cô con gái lão mà. Rút kinh nghiệm từ lần trước, sau khi đọc xong bức thư hắn lập tức đốt ngay, thiêu hủy chứng cứ(?????) sau đó xem như chưa xảy ra việc gì mà ngồi phê duyệt tấu chương tiếp.

*Trong khi đó tại thao trường

- Tên hỗn đản, đáng chết ta chém chết ngươi, tên tóc trắng đáng ghét(có nhiều người tó trắng nha). Dám lừa ta, trêu chọc ta, nói yêu ta, thương ta, vậy mà còn dám có nữ nhân bên ngoài. Lại còn thành thân! Ta hôm nay phải chém chết ngươi.................

Chủ nhân của màn chửi trên không ai khác chính là tiểu cẩu khả ái Inuyasha của chúng ta rồi (sess: của ai cơ*sát khí; au: thử đụng vòa coi tui cho ông ăn chay cả đời nha; sess: *cạn lời đành câm nít*) và người bị chửi tất nhiên là Sess-sama đáng kính a~. Mặc dù hôm qua mẫu thân đã giả thích mọi chuyện cho cậu nghe như cơn giận của cậu vẫn là chưa thể nguôi. Ai có thể nguôi giận khi người thương đi lấy vợ chứ. Bất quá vẫn phải nghĩ cho đại cục trước, hắn là Vương Tôn, vì vậy phải lo cho xã tắc trức tiên mà hôn nhân này có thể làm cho thiên hạ tránh khỏi chiến tranh (nhầm rồi inu ơi). Mệt mỏi nằm vậy ra sân huấn luyện, cậu hít thật nhiều khí ngăn bản thân tới tìm cô Kagura gì đó mà chém cô ra làm trăm mảnh. Binh sĩ dù có lo cũng không dám tới gần, bởi vì hiện tại cậu có thể giết bất kì người nào dám động tới sự riêng tư của cậu. Thật khổ cho cái mạng quèn họ mà, hết Vương Tôn giờ lại tới Vương Tử, có phải muốn họ chết mới vừa lòng phải không???!!!

Cậu nghỉ một lát xong lại tiếp tục tập, tập mãi tới quên cả thời gian. Bóng hoàng hôn đã xa dần, đèn đuốc cũng đã được thắp lên, những binh sĩ thấy cậu chưa ngừng tập muốn bảo cậu vào nghỉ nhưng đáp lại họ chỉ là tiếng đao chém vào không khí mà thôi. Sợ cậu sẽ tập tới bệnh, trưởng quản đội tiên phong đã anh dũng hi sinh thân mình vì cậu mà đi báo với Sess-sama. Chưa đầy một khắc sau, hắn tới. Dõi theo từng động tác của cậu hắn khẽ nhíu mày:

- Vương Tử tập bao lâu rồi?

- Dạ, đã tập...hết một ngày rồi a- vị đội trưởng ấp úng nói

Hắn không nói gì trực tiếp tới chỗ cậu bắt người. Cậu đang tập thì bị hắn nhấc bổng lên vai, hướng tẩm cung đi về. Quãng đường tuy không dài(với hắn) nhưng cậu cứ hơi một tí là lại giãy ra khiến hắn không vui chút nào, ép cậu sát vào tường, hắn hơi cúi đầu trầm thấp hỏi:

- Có chuyện khiến ngươi không vui sao?

- Không có – cậu hơi né tránh ánh mắt hắn trả lời

- Là chuyện bức thư kia sao? – hắn vẫn cứ cứng đầu hỏi

- Ta nói là không có gì mà, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì chứ?! Ngươi là Vương Tôn nên chú ý hình tượng chút đi. Suốt ngày bồng bế ta như con nít như vậy ta không thích chút nào. Còn nữa, sau này ngươi có thê tử thì không cần ta nữa nên ngay ngày mai ta sẽ rời khỏi đây – cậu mặc kệ hắn mà tuôn một tràng định đi

Hắn nghe như sét đánh ngang tai, gió thổi qua mái tóc làm che đi biểu cảm gương mặt hắn hiện giờ, hắn níu tay cậu lại hơn gằn giọng nói:

- Ta cho ngươi nói lại

Cậu cắn môi ngăn nước mắt như giọng hơi run trả lời hắn:

- Ta nói ta muốn rời khỏi đây

“Ầm” một tiếng, mặt tường bên cạnh cậu bị hắn đấm vỡ. Lúc này hắn ngước khuân mặt có hơi tiều tụy do lo việc nước lên nhìn cậu, trong mắt hắn là tức giận cùng đau thương bị kìm nén. Câu ngây ngốc nhìn gương mặt hắn. Sao lại gầy đi như vậy chứ? Hắn ghì chặt lấy cậu như tìm chút hơi ấm, âm vực lạnh băng vốn có thay bằng đau thương vô vàn:

- Tại sao muốn xa ta? Không phải đã hứa sẽ mãi bên ta sao? Không phải đã nói cho dù xảy ra chuyện gì thì vãn mãi bên ta sao? Vạy tại sao lại một lần nữa muốn xa ta chứ? TẠI SAO???

Đến lúc này thì cậu không thể ngăn được dòng nước mắt mặt chát rơi xuống nữa. Cậu cũng đau lắm! Nói bỏ hắn sao? Cậu thật sự...thật sự không làm được đâu. Nhưng nghĩ tới sau này hắn có thê tử, hằng ngày vui vẻ cùng nàng ta, cậu cũng không thể chịu được. Cậu ấm ức lên tiếng:

- Ngươi tưởng ta muốn sao? Ta đâu có muốn như vậy nhưng ta sợ sau này ngươi sẽ không cần tới ta nữa. Ta giống như một vật cản không cho ngươi hạnh phúc. Sesshoumaru, lời hứa trước đây ta hứa với ngươi có lẽ để kiếp sau ta sẽ làm. Giờ ta muốn xa ngươi, xa nơi này, đối với ta bay giờ nơi này chỉ là kỉ niệm mà thôi.......

Hắn nới lỏng tay, cậu nhân cơ hội đó trượt ra khỏi lòng hắn. Nhìn hắn lần cuối, cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại hắn nữa. Bàn tay vừa buông cậu ra của hắn đặt lên BTN rút nó ra kề lên cổ mình báo hại cậu chết chân tại chỗ. Hắn cười buồn:

- Ngươi nói sang kiếp sau sẽ thực hiện lời hứa với ta mà, cho nên ta bây giờ sẽ chết đi, như vậy ngươi sẽ mãi bên ta phải không?

BTN bị hắn ghì xuống cổ chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Cậu vội gạt đao ra khỏi cổ hắn dùng ta bịt chặt vết thương lại, khóc to hơn:

- Ngươi điên rồi à? Tự hại bản thân như vậy có gì tốt chứ?

Hắn lại cười, nụ cười vô hồn giọng nói nhẹ như lông hồng vào tai cậu liền biến thành vạn mũi dao từng vết từng vết cứa vào tim cậu:

- Ngươi nói kiếp sau, ta sẽ đến kiếp sau đợi ngươi. Giang sơn này ta có thể không cần nhưng ta không thể không có người. Inuyasha, ta nói sẽ mãi bên ngươi không phải là nói dối, vì vậy đừng rời xa ta có được không. Ta hứa sẽ không làm ngươi tổn thương, sau này sẽ lấy ngươi làm Vương Hậu, mãi mãi sủng ngươi, có được không? Tin ta đi!!!!!!!

Cậu gật đầu chắc chắn với hắn. Cậu thông suốt rồi! Nếu đã yêu hắn thì nhất định phải tin tưởng hắn, tin tưởng tình yêu của cậu với hắn sẽ không bao giờ lừa dối cậu. Trong lòng cậu giờ chẳng còn buồn nữa, cười thật tươi với hắn, cậu nhặt thanh BTN lên, huơ huơ trước mặt hắn cảnh cáo:

- Nếu ngươi sau này còn dám hù ta, không cần ngươi ra tay ta sẽ một đao chém chết ngươi

Hắn xoa nhẹ đầu cậu, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi cầm tay cậu hướng tẩm cung đi về. Cậu nhìn lên vết thương trên cổ hắn, đã không còn nữa rồi thậm chí còn không có sẹo nữa, thật là năng lực phục hồi cũng nhanh quá đi. Chẳng bù cho cậu phải vài ngày mới khỏi. Nghĩ nghĩ, cậu chồm lên cổ hắn cắn một cái thật mạnh làm hắn “ssshh” một tiếng sau đó bỏ ra, còn rất tỉnh nói với hắn:

- Đây là trừng phạt của ngươi

Hắn ôm vết cắn, mắt nhìn theo bóng cậu hiện lên tia mờ ám (thôi rồi inu ơi). Một lực bế thốc cậu lên chạy về tẩm cung miệng nói một câu làm cậu chết cứng:

- Vậy ngươi cũng phải chịu phạt nha

Sau đó...................................................................... các nàng biết mà. Số phận tiểu cẩu đêm nay phải bị ăn rồi!

- TÊN ÔN THẦN ĐÁNG CHẾT. TA HẬN CHẾT NGƯƠI... urrgh~

- Ngoan ta thương

Inu a~ bảo toàn cúc bông nha! Thứ lỗi ta không thể cứu ngươi! Mà các nàng đọc rồi cmt cho ta nghe. Hay dở phải nói để ta sửa nữa nha. Yêu các nàng nhiều nha. Moa <3 ^3^

End chap 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.