Buổi tối, khi Tề Mặc đề cập tới chuyện mai mối cho Lam Tư, Ly Tâm vô cùng hứng thú, vừa gối đầu lên tay Tề Mặc, vừa kể ra vài cái tên tiểu thư hắc bang tiêu biểu.
" Lão đại, anh nghĩ xem, Lam Tư sẽ hợp với kiểu phụ nữ nào nhỉ? Nữ cường nhân, lolita hay tiểu bạch thỏ?"
Tề Mặc ôm nhuyễn hương trong lòng, lim dim hưởng thụ, sau đó giả vờ vô tình nhắc đến " Không phải Tuỳ Tâm cũng chưa có đối tượng sao? "
" Ờ ha " Ly Tâm phấn khích bật dậy " Hai người họ mà thành đôi, hắc hắc, chắc thú vị lắm đây! "
Tề Mặc ở trong bóng tối, không tiếng động nở nụ cười xấu xa, hắn chỉ làm chuyện tốt, hắn không hề có ý đuổi cái đuôi cản đường như Tề Thiên Vũ thứ hai, hắn là đang giúp Tuỳ Tâm, không phải sao?
Tề lão đại à, từ khi nào anh trở nên đen tối như vậy?
Nói nhảm, có thấy xã hội đen nào không đen sao? Có thấy lão đại nào không hắc ám sao?
Đây... Không phải là hắc ám, mà... có chút tiểu nhân nha.
.
" Ây da, Tiểu Vũ đây sao? Thật là một đứa trẻ xinh đẹp, nhất định sẽ có rất nhiều cô bé hâm mộ. " Tuỳ Tâm ôm tiểu Tề Mặc trong lòng, tà ác nhéo má, cười vui vẻ đến mức hai mắt cũng cong cong thành vành trăng non.
Tề Thiên Vũ cực kì không thích bị người ta nhéo má, mặt xị ra một chút, sau đó hai mắt đảo một vòng, cười hì hì sà vào lòng Tuỳ Tâm làm nũng, ngọt ngào gọi " Cô à! "
" Ừ " Tuỳ Tâm cực kì vừa lòng, ôm cục bột nhỏ, khoé miệng cũng nhếch lên.
Tề Thiên Vũ cảm thấy thời cơ đã đến, liền nhiệt tình đem hàng đẹp mà tồn kho Lam Tư ra chào giá " Cô biết không, cháu có một người bao nuôi, à lộn, một người chú xinh đẹp. Chính là lão đại đỉnh đỉnh đại danh Lam Tư trong truyền thuyết, ngoài chuyện chú ấy vừa già vừa xấu xa vừa hay bắt nạt trẻ con, bắt nạt Tiểu Vũ suất ca đáng yêu, thì chú ấy thực sự rất tốt, vô cùng tốt. Tiểu Vũ là người có đôi mắt tinh tường vô cùng, đảm bảo không nhìn sai đâu, cô thấy thế nào? "
Tuỳ Tâm cười méo xệch " Tiểu Vũ à, có người giới thiệu như cháu sao? "
Tiểu Vũ hắc hắc cười ngượng, ai dà, xem ra bổn thiếu nói nhầm rồi.
.
Dưới sự vun đắp nhiệt tình của Ly Tâm, âm mưu của Tề Mặc và kế hoạch của Tề Thiên Vũ, Tuỳ Tâm và Lam Tư thành công có lịch một buổi xem mặt.
Tề Mặc tỏ ra rất hào phóng, liền mua trọn năm tầng của nhà hàng Châu Âu cao cấp cho chị vợ " xem mắt".
Khi Ly Tâm còn đang thắc mắc vì sao lão đại bỗng trở nên nhiệt tình như vậy thì tin tức này được Hồng Ưng bí mật thông báo với các lão đại, đồng thời bán vé vào cửa cao ngất ngưởng.
Những người được mời đều là nhân vật vung tay một cái là cả vùng chấn động, dĩ nhiên không để ý đến số tiền này, cái họ quan tâm là Lam lão đại, gì chứ, Lam Tư đi xem mắt, chuyện lạ ngàn năm, hấp dẫn không khác gì Tề Mặc hẹn hò nha.
Khi số vé vào cửa bán hết, số tiền xấp xỉ bằng một lô vũ khí của Tề Mặc, Hồng Ưng nhìn mà rơi lệ. Lập Hộ đứng bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên " Lão đại, người thật sự lợi hại . "
Tề Mặc khinh thường nhìn xuống " Tôi là ai chứ ."
Hồng Ưng thấy vậy liền đề nghị " Lão đại, hay người cùng chủ mẫu đi hẹn họ lần nữa đi, vé bán khéo gấp đôi chỗ này đấy." Càng nghĩ mà càng tiếc đến đau lòng, trước kia lão đại hẹn hò, sao không nghĩ ra cơ chứ?
Tề Mặc hơi trầm giọng, ánh mắt rét lạnh " Tôi là ai kia chứ"
Hồng Ưng thức thời im lặng. Bảo Tề Mặc đi lặp lại cái trò cười chết người lần trước, thôi đi, thôi đi.
.
Do đó, nhà hàng năm sao bề ngoài chỉ có Lam Tư và Tuỳ Tâm ở tầng ba ăn uống trong ánh nến nhẹ nhàng lãng mạn cùng tiếng dương cầm dìu dịu trên thực tế còn đông khách hơn bình thường.
Tề Mặc vô cùng chuyên nghiệp, bất kể là trên đèn chùm, dưới thảm đỏ, cạnh chậu hoa hay bên cột nạm đá hoa cường đều gắn camera siêu hiển vi độ phân giải cao, phát lên mười hai màn hình lớn ở mỗi tầng, cho các lão đại vừa vui vẻ ăn uống, vừa có thể quan sát từ mọi góc độ quang cảnh tầng ba nơi Lam Tư và Tuỳ Tâm hẹn hò, rõ nét đến mức đếm được cả một trăm linh ba cái lông mi bên mắt trái và chín mươi sáu cái lông mi trên mắt phải của Lam lão đại.
Tề Mặc ngồi ở tầng năm, nhàn nhã nằm trên sopha da nhung đỏ thẫm, tay trái cầm một ly rượu vang năm 84, đối diện chính là một màn hình tương tự như các tầng khác nhưng lớn gấp đôi, thái độ vô cùng thưởng thức. Chà, xem trộm chuyện riêng của Lam Tư một cách công khai, cảm giác công nhận khá tuyệt.
Hồng Ưng đích thân mang đến cho Tề Mặc một phần bít tết bò tái và batê gan ngỗng, liền ghé vào bên tai hắn cười hắc hắc " Lão đại, giá món ăn hôm nay sẽ tăng hai lần, thế nào? "
Tề Mặc nhấp một ngụm rượu, trầm mặt nói " Làm gì vậy hả? Toàn là những người có kết giao với chúng ta. " Dừng lại một chút nhìn gương mặt ngắn tũn lại của Hồng Ưng, tiếp tục nghiêm túc nói " Ít nhất cũg tăng năm lần đi."
Hồng Ưng cười đến gập người đi ra, vừa hay gặp Ly Tâm cùng Tề Thiên Vũ đến.
Chứng kiến một màn này, Tề Thiên Vũ hai mắt đều phát sáng loè loè đến doạ người, " Oa" một tiếng liền chạy đến ôm chân Tề Mặc " Daddy thật lợi hại"
Tề Mặc ưu nhã nhấp thêm một ngụm rượu, kiêu ngạo nhếch khoé môi " Daddy là ai kia chứ ".
Ly Tâm suýt hộc máu, dở khóc dở cười nói " Tề Mặc, anh đúng là gian thương."
Tề Mặc chẳng buồn chớp mi, hơi cười " Gian thương không bao giờ chịu lỗ."
Ly Tâm nhìn lên màn hình lớn, thầm nghĩ, Tề Mặc chắc có lẽ vẫn giận lần hẹn hò của mình bị người ta đem ra làm trò cười, lão đại quả là người thù dai. Nhìn nụ cười của Tề Mặc, cô bất giác nổi da gà.