“Vợ? Em….. còn trẻ vậy mà có vợ rồi à?” – miệng cô há hốc ra. Người con trai nhỏ con đang đứng cạnh anh là vợ anh. Anh chỉ mới 18 thôi mà!
“Anh và cô sẽ làm luận văn ở đây vào mỗi chiều. Em không cần phải đợi anh nữa.” – anh quay sang nói với cậu
“Dạ!” – cậu gật đầu. Cậu cũng sợ anh vì cậu mà bỏ đi lợi ích này lắm. Vậy là cậu vẫn được nhìn anh, nếu anh khát hay đói cũng có cậu chạy tới chạy lui giúp anh.
“Anh và cô từ trường về đây chắc đói rồi. Để em hâm thức ăn lại rồi dọn ra, ăn xong hãy làm việc.” – cậu đi ra bếp nhưng anh ôm vai nhẹ vai cậu lại
“Vết thương em chưa lành hẳn đâu. Để đó anh làm cho, em qua ngồi với cô đi.” – Yunho kéo nhẹ cậu ra khỏi khu vực bếp. Anh hâm nóng canh và dọn chén dĩa ra bàn.
Reng reng ~~~
Điện thoại của JaeJoong reo lên, cậu thấy Dong Wook gọi. Từ khi cậu nhập viện đến giờ vẫn chưa có nói chuyện với Dong Wook, Yunho đã dặn không được ra ngoài với người khác nữa, nếu có hẹn anh sẽ đi cùng.
“Alô!”
“JaeJoong, dạo này em bệnh hả? Điện thoại cũng tắt.”
“Em khỏe. Cám ơn anh!” – cậu khẽ nhìn qua anh. Yunho vừa dọn thức ăn vừa nhìn cậu, Chae Yeon chạy đến giúp anh một tay.
“Bữa nào đi uống nước nhé? Anh và Jun Jin định mời em làm người mẫu cho kỳ tới đấy.”
“Dạ thôi, em cám ơn. Em phải ăn cơm rồi, tạm biệt anh.” – cậu gập máy bỏ vào túi trước khi đầu dây bên kia la í ới, chạy qua bàn bới cơm.
Bữa ăn cũng nhẹ nhàng, chỉ có cô giáo trẻ lỡ thích học trò của mình mà không biết rằng anh ta có vợ rồi lại gần có con. Mà còn trẻ như vậy ai mà tin chuyện đó chứ? Sao Yunho lại lấy một người luộm thuộm và nhà quê như vậy được chứ? Càng nhìn họ bên nhau cô càng thấy không xứng chút nào. Cô dành ra một khoảng thời gian để làm thân với anh, cô còn định giúp anh trong việc học chỉ mong anh chú ý đến mình. Xem ra không được rồi.
“Ông xã ăn tôm đi! Tôm hôm nay tươi lắm!” – cậu bóc vỏ tôm bỏ vào chén cho anh. Trong khi anh mút muỗng cơm với thịt gà xé nhỏ đút cho cậu.
“Ông xã thích ăn cá trạch nhất mà!” – cậu gắp cá vào chén cơm anh, trong khi anh lại đút muỗng canh cho cậu .
“Cô giáo ăn tôm không? Em lột giúp cho ạ.” – JaeJoong quay sang hỏi cô
“Tôi không ăn hải sản được, dị ứng.” – cô cười, từ chối khéo
Cả bữa ăn JaeJoong cứ xé đồ ăn, gắp thức ăn vào chén anh. Còn anh dùng những thức ăn đã xé trộn với cơm đút cho cậu. Anh một muỗng, cậu một muỗng. Thật là chướng mắt!
Yunho cũng ngại lắm nếu thân mật như vậy trước mặt người ngoài nhưng nếu anh không chính tay đút cho cậu thì JaeJoong cứ mãi xé thức ăn cho anh. Cậu bị suy nhược và còn mang thai nên sức khỏe cần phải bồi dưỡng, Yunho đành làm vậy thôi!
Sau khi ăn xong JaeJoong mất vài phút năn nỉ anh cho cậu rửa chén, cả ngày không hoạt động làm cậu thấy khó chịu lắm. Yunho cũng xiêu lòng cho cậu vận động nhẹ một chút, anh ngồi dưới sàn lót nệm và Chae Yeon ngồi trên ghế cùng làm luận văn.
King Koong ~~~
JaeJoong chạy vào phòng lấy cái bịch nhỏ ra rồi mở cửa đưa cho thím hàng xóm hai đôi dép đã đặt. Cứ thời gian chờ đợi anh cậu lại lấy ra may một chút. Vậy là kiếm được rồi!
“Xin lỗi em đi vệ sinh một chút.” – Yunho lịch sự ra khỏi bàn. Anh nắm tay dẫn cậu vào phòng đóng cửa lại.
“Ông xã?” – cậu nhìn anh khó hiểu. Yunho nhíu mày bực dọc, giờ thì anh hiểu mấy cái dấu tròn tròn nhỏ nhỏ trên đầu ngón tay cậu do đâu mà có rồi.
“Sau này đừng may dép cho người ta nữa.”
“Sao vậy ông xã?”
“Em xem đi! Như vậy đó hả?” – anh cầm tay cậu lên đưa trước mặt cả hai
“Mấy chỗ đó….. chai sần hết rồi. Không có đau đâu ông xã.” – mặt cậu cúi xuống, khẽ giật tay về bấu vào áo mình
“Anh sẽ làm cho nó mịn màng trở lại, cho nên em đừng làm công việc đó nữa. Nếu em buồn anh mua cho em một con thỏ để em nuôi, em có thể chơi với nó trong lúc chờ anh.” – anh quỳ xuống sàn nhà nắm lấy hai bàn tay cậu giữ chặt chúng.
“Dạ! Ông xã.” – cậu gật đầu cười tươi
“Em đi tắm đi! Anh làm luận văn xong sẽ thay băng cho em. Anh có mua rồi!” – anh hôn lên môi cậu trước khi quay trở ra phòng khách.
Yunho quay trở lại cùng cô giáo trẻ của mình. Chae Yeon ngoài mặt thì xem luận văn nhưng cứ lén lút nhìn anh rồi suy nghĩ, làm thế nào anh ở chung với một người nhàm chán không chút mặn mà khêu gợi gì cả. Cô tự nghĩ không biết có phải dưới quê anh không còn ai khác được hơn JaeJoong hay không mà phải lấy cậu.
“Yunho này! Trưa mai chỉ học hai tiết hay rủ JaeJoong cùng ngoài ăn đi. Đổi không khí sẽ tốt hơn, nhìn cậu ấy có vẻ xanh xao quá.” – Chae Yeon đề nghị
“Vậy cũng được ạ!” – anh cười rồi tiếp tục ghi chép
…
Dong Wook từ sáng đến giờ cứ gọi mãi cho cậu mà chẳng được, JaeJoong không bắt máy sau đó thì tắt hẳn đi. Hắn thấy lạ vì cách nói chuyện hôm qua, chắc chồng cậu đã biết hắn qua lại với cậu nên cấm cản gặp nhau. Mấy tên nhà quê thường là vậy mà!
Hắn quyết chạy đến nhà cậu, giờ này thì Yunho vẫn còn ở trường nên không sao. Mà có phải vụng trộm đâu chứ? Cho dù là có thì cũng tốt thôi, cảm giác lén lút làm hắn phấn chấn lắm.
King Koong ~~~~
Cạch
“JaeJoong! Sao anh gọi em hoài mà em không bắt máy?” – hắn nhíu mày khi thấy cậu. Nhìn sắc mặt cậu xanh xao hơn trước, không lẽ cậu bệnh?
“…” – cậu không biết nói làm sao
“Có phải chồng em hiểu lầm gì không? Để anh gặp anh ta giải thích nhé? Anh ta không thể nhốt em trong nhà như thế được, em có quyền gọi cảnh sát đến can thiệp mà.” – Dong Wook đi vào nhà vịn chặt hai vai cậu
“A!” – do trúng vết thương nên cậu nhăn lại đau
“Em sao vậy? Bị thương à? Chồng em đánh em hả?” – anh sờ nhẹ lên chỗ cộm trên ngực. Bông băng vẫn còn đó, hắn thiệt tức khi thấy cậu bị thương. – “Anh đưa em đi!”
“Không!” – cậu vội la lên – “Là do em tự làm bị thương không liên quan đến Yunho.” – cậu vào trong lấy cái hộp đồng hồ ra đưa cho hắn – “Cái này em trả lại anh, nó mắc lắm em không nhận đâu.”
“Cái này là em tự kiếm tiền mua mà.”
“Không phải! Yunho nói cái này mắc rất nhiều, tiền đó không đủ mua đâu. Em cám ơn lòng tốt của anh nhưng em không nhận được.” – cậu cúi đầu xin lỗi
“Anh hiểu rồi!” – hắn thở hắt ra, xem ra kế họach của hắn đi sai hướng rồi – “Nhưng sao em không gặp anh? Anh là bạn mà, không lẽ em không xem anh là bạn bè sao?” – mặt hắn buồn buồn
“Em sẽ không ra ngoài một mình. Khi nào Yunho rảnh em hẹn anh ra uống nước nhé, anh đừng buồn.”
Hắn thiệt hết nói với cậu, nghĩ sao đi hẹn hò mà còn dắt theo chồng. Có chồng cậu theo hắn không biết nói gì nữa, không lẽ kể chuyện cười tán tỉnh cậu hay sao? Aishh! Hắn điên mất!
“Em tính đi đâu à?” – hắn nhìn cậu mặc quần dài với áo thun tay dài
“Dạ! Em chờ Yunho, anh ấy gần về rồi.”
“Vậy…. anh sẽ hẹn em hôm khác vậy.” – hắn chán nản bỏ ra thang máy
Ting
Dong Wook khẽ nhìn Yunho và cô gái trẻ bước ra từ thang máy. Hắn nhận ra anh vì tấm hình trong nhà, Yunho nhìn hắn theo quán tính khi ra khỏi thang máy. Thấy JaeJoong đứng ngay cửa mở sẵn thì anh đã biết – chính là hắn Choi Dong Wook!
Thang máy đóng lại giữ hai đôi mắt chạm nhau. Tình địch!
“Ông xã!” – JaeJoong gọi khi thấy anh
Yunho đi lại phía cậu – “Em chuẩn bị xong rồi à?”
“Dạ!”
“Vậy mình đi luôn nhé!” – Chae Yeon cười nhẹ
JaeJoong mang giày vào và khóa cửa lại. Yunho lái xe chở họ đến trung tâm lớn để dùng bữa. Chae Yeon nói ở đây có đủ thức ăn các nước, tùy theo khẩu vị mà ăn.
Họ đi dọc các cửa hiệu treo đầy những hôp đèn, món ăn trông rất hấp dẫn.
“Em muốn ăn gì?” – Yunho quay sang hỏi cậu
“Dạ em ăn gì cũng được.” – cậu được đi vòng vòng ở đây nên vui lắm. Quá trời thức ăn và người đi qua đi lại, mùi thức ăn thơm phức à.
“Yunho hay qua đó mua một cái pizza đi.” – Chae Yeon chỉ qua quầy hàng pizza. Họ cùng đi qua đó và đứng chọn – “Cho một pizza hải sản cỡ lớn.” – Chae Yeon gọi với phục vụ
“Vâng! Phiền quý khách lấy số và chờ một chút.” – nhân viên đưa cho họ một bảng số và ra bàn ngồi.
“Em và cô qua ghế ngồi đi! Anh đi mua nước.” – Yunho cười nhẹ chạy qua hàng bán nước giải khát. Lát sau anh cũng quay về với bảng số trong tay.
…
…
…
“Nước cam tươi, trà xanh và nước lọc của quý khách đây ạ.” – nhân viên bán hàng đặt nước xuống bàn cho họ, đúng lúc Chae Yeon lại giơ tay lên muốn lấy cuốn menu trên khay phục vụ làm nước đổ trúng vào cái váy.
“Ồ tôi xin lỗi!” – phục vụ vội lấy cái khăn lau cái váy cho nó không lan ra.
“Không sao.” – Chae Yeon xua tay, Yunho lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô và xem có sao không
“Thật ngại quá làm váy bạn gái anh dơ rồi!” – lời xin lỗi của phục vụ làm cô không giấu được nụ cười. Thấy chưa? Ra đường ai cũng nghĩ cô xứng với anh hơn là cậu.
“Cậu ấy mới là vợ tôi!” – Yunho cười với phục vụ và ra hiệu không sao
“Tôi sẽ đổi ly khác lại cho anh, thành thật xin lỗi.” – phục vụ vội mang ly nước quay về
“Tôi vào nhà vệ sinh rửa nó đã.” – Chae Yeon quay đi mà lòng hậm hực. Anh có cần phản bác ngay lập tức thế không
Yunho ngồi lại bên cạnh JaeJoong. Cậu có vẻ rất buồn, cũng phải thôi có ai ra đường với chồng mình mà không muốn người ta khen xứng đôi. Cậu rõ ràng là không xứng với anh mà. Ai đứng bên cạnh anh cũng phải nổi bật và xinh đẹp. Cậu có khi làm anh lu mờ theo nữa chứ! Nghĩ đến đây thấy sống mũi cay cay, bụng chưa to mà tâm trạng bầu bì làm cậu dễ xúc động hơn mọi khi gấp nhiều lần.
“Vết thương của em đau à?” – anh choàng tay qua vai cậu xoa nhẹ
JaeJoong lắc lắc đầu nhưng không ngẩng đầu lên nhìn anh. Cậu mặc sao cũng không sang trọng cũng không bắt mắt được. Dưới quê thì không nói đi vì không ai xem trọng hình thức nhưng đây là thành phố, đến đâu người ta đều nhìn bề ngoài rồi mới xét đến túi tiền. Cái nào cậu cũng không có…
“Pizza hải sản của quý khách. Chúc quý khách ngon miệng!” – nhân viên đặt xuống một khay bánh lớn nóng hổi
Chae Yeon cũng vừa kịp lúc quay ra bàn.
“Cô cứ dùng trước, em đưa JaeJoong vào nhà vệ sinh một lát.” – Yunho đưa cậu đi, JaeJoong không hiểu chuyện nhưng vẫn đi theo anh.
Vào nhà vệ sinh anh để cậu ngồi trên nắp bồn cầu trong một phòng. Anh vén áo thun của cậu lên cao để xem vết thương có bị động sứt chỉ hay không. Ngón tay anh nhè nhẹ chạm vào thử xem phản ứng của cậu.
“Ông xã, em không sao. Lành nhiều rồi!”
“Vậy sao em khóc huh?” – anh nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước. Yunho đối xử với cậu rất tốt, cho cậu mọi thứ mà cậu chẳng làm gì được cho anh cả.
JaeJoong lại lắc lắc đầu và điều đó làm anh lo lắng nhiều hơn. Cậu không khỏe trong người rồi giấu bệnh, càng lúc càng nặng thì làm sao. Vuốt nhẹ gò má nóng ấm, anh thở nhẹ nhìn khuôn mặt ủ rủ của cậu, dù không biết cậu cảm thấy thế nào nhưng như vậy làm anh lo lắm, anh cứ đứng ngồi không yên.
“Em mệt trong người phải không? Anh đưa em về nhà nha?”
“Dạ thôi! Mình hẹn cô rồi…. em không sao mà. Mình ra ngoài đi! Cô đang đợi đó” – cậu lắc nhẹ đầu
Anh thở hắt ra với cái tính cứng đầu của cậu, đưa cậu ra ngoài và ăn uống, thấy cậu ăn một cách đầy máy móc, có lẽ vết thương và việc có thai mang nhiều áp lực cho cậu quá. Anh sẽ thường xuyên chăm sóc cậu nhiều hơn và dành nhiều thời gian trò chuyện cùng cậu để bớt căng thẳng.
Chiều nay đi ăn xong anh đưa cô giáo về nhà vì muốn dành thời gian đưa cậu đi dạo. Anh muốn nói chuyện để biết cậu đang nghĩ gì, lo gì?
“Ông xã mình đi đâu vậy?” – nhận ra không phải hướng về nhà cậu băn khoăn nhìn anh
“Đi chơi!” – anh cười quay lại với việc tập trung lái xe.
Cả bữa ăn cậu không nói tiếng nào, chỉ im lặng nghe Chae Yeon và Yunho bàn về việc luận văn gì đó ở trường. Cậu không hiểu họ nói gì cả, cậu không bao giờ có đề tài gì để nói cùng Yunho hết. Từ nhỏ đã vậy, cậu luôn lạc lõng trong thế giới to lớn của anh. Cậu luôn nhỏ bé yếu kém so với những người tài giỏi mạnh mẽ bên cạnh anh. Cậu…chỉ là một con người bình thường đến mức vô dụng..
Yunho thật không biết cậu đang suy nghĩ điều gì. Đôi mắt cứ vu vơ nhìn ra khoảng không ngoài cửa xe. Anh cố gắng hỏi cậu, quan tâm cậu nhưng chỉ nhận được vài cái lắc đầu hay cười gượng. Anh nhớ JaeJoong nói nhiều và hay kể những việc hằng ngày cho anh nghe. Cuộc sống của anh cũng chỉ bình thường như bao người và anh muốn mình cũng có một mái ấm bình thường mà thôi. Với anh….JaeJoong là tất cả và giờ họ sắp có một thiên thần nhỏ sẽ cùng làm trọn vẹn hạnh phúc gia đình. Anh sẽ mạnh mẽ hơn để bảo vệ cả nhà và mang những điều tốt đẹp cho đến cho họ.
Mỗi người một suy nghĩ nhưng đều là kẻ ngốc.
…
lòng tốt của cô nhưng em cần về nhà sớm.”
“Uhm nếu vậy…..” – Chae Yeon suy nghĩ một lúc – “…. cô có thể đến nhà em để làm tiếp tục. Thật tình không muốn tìm người khác, em đã làm rất tốt bài luận đó”
“Chuyện đó….” – anh cho rằng đây không phải là ý kiến tồi. Dù sao về nhà cũng thoải mái hơn ngồi trong phòng giáo viên, anh lại có thể chăm sóc JaeJoong.
“Em thấy sao?”
“Vậy cũng được. Em chỉ sợ cô phiền thôi ạ.” – anh cười hiền
“Vậy cô vào văn phòng lấy tài liệu rồi theo em về nhà em luôn nhé.” – Chae Yeon mỉm cười ra khỏi lớp. Vừa ra ngoài cô ta đã bịt miệng mỉm cười đắc ý.
Yunho ghé siêu thị mini dưới chung cư mua vài thứ linh tinh: kem cạo râu cho anh, bông băng cho cậu và một số đồ ăn vặt để JaeJoong ở nhà có buồn lấy ra ăn. Anh đưa cô lên nhà.
Cạch
“Ông xã!” – cậu reo lên. Nhìn thấy cô giáo cậu vội đứng ngay ngắn – “Chào cô!”
“Xin chào!” – Chae Yeon cười chào
“Mời cô ngồi ạ!” – JaeJoong dọn cái ghế sofa nhỏ lại để chỗ cho Chae Yeon ngồi.
“Cám ơn.” –Chae Yeon ngồi và để chồng sách lên bàn khẽ nhìn quanh. Tấm ảnh lớn trên đầu cô khiến cô có cảm giác khác về cậu…. rằng cậu là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này.
“Sao em không nằm nghỉ trong phòng?” – anh hỏi nhỏ khi cậu rót nước cho khách.
“Nằm hoài em buồn lắm, em muốn xem tivi và chờ ông xã.” – cậu mang ly nước qua cho cô – “Mời cô dùng nước.”
“Cám ơn.”
“Đây là vợ em, JaeJoong! Cậu ấy không khỏe nên em cần ở nhà nhiều hơn.”