[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Quyển 1 - Chương 19: Một chút ấm áp có cả ngọt ngào thêm luôn niềm vui



Ngàyngày cứ thế trôi qua, tình cảm của Tuấn Khải dành cho nó càng ngày càng nhiều nhưng tình cảm của nó vẫn là 1/3 trao cho cậu. Cứ thế thấm thoát cậu cũng chỉ còn 30 ngày tình yêu với nó... Khi đi chơi với nó cậu vui vẻ cười nói nhưng khi ở một mình cậu lại u sầu ảm đạm. Có lẽ cậu đang hình thành tính ích kỷ muốn nó mãi là của cậu?

Hai người có những hành động cực kì thân mật như: nắm tay, đúc cho nhau ăn, cùng nhau đi chơi thậm trí là có những cái ôm chia tay khi buổi "hẹn hò" kết thúc tuyệt nhiên nụ hôn đầu của đối phương vẫn chưa thể cảm nhận được.

Đứng một mình bên ngoài ban công chung của khu chung cư đặt hai khuỷu tay lên nan can sắt. Đôi mắt đen tuyệt đẹp ngước nhìn ra phía xa xa nơi những bông tuyết đang nhẹ nhàng tung bay, bầu trời và mặt đất đều là màu trắng của tuyết. Đột nhiên có cái gì đó chùm qua cổ của cậu khiến cậu giật mình nhìn lên vai của mình thì phát hiện ra đó là một chiếc áo ấm... Của cậu. Quay sang nhìn người đã chùm áo cho cậu...

- Anh đang bệnh mặc ấm vào!

- Lam Nhi cảm ơn em!

Nó nhìn cậu cười tươi vì thế mà mà đôi má núm cùng răng khểnh trái lộ rõ nhìn vô cùng đáng yêu. Đột nhiên nó hắc xì một cái sau đó đưa tay xoa mũi đã đỏ lên của mình.

- Lạnh như vậy mà mặc phong phanh vậy hả?

Tuấn Khải nhăn nhó nhìn nó. Vậy còn lên giọng với cậu>.<!

- He he! Bạn trai cho bạn gái chùm áo chung với!

Tuấn Khải cốc đầu yêu nó sau đó rang rộng tay và áo cho nó rúc vào cùng, khuôn mặt hơi ngượng khi nó vòng tay ôm lấy eo của cậu rúc cái đầu nhỏ vào lòng cậu như con mèo nhỏ. Không phải đã từng nói cậu luôn bị "vai diễn" của nó đánh lừa sao? Phải! Bây giờ và hiện tại cậu nghĩ nó yêu cậu đấy!

- Tiểu Khải! Đây là lần đầu em ngắm tuyết rơi đó!

Một tay ôm eo cậu tay còn lại chìa ra hứng bông tuyết khẽ nói.

- Việt Nam không có tuyết nhỉ? Trung Quốc bọn anh ước không có tuyết còn không được này!

Cậu có biết sơ sơ về Việt Nam khi học môn Địa Lí. Dân Trung Hoa đang ghen tị với nước Việt kìa, nghe nói mùa đông ở Việt Nam cũng không có lạnh buốt như bên này, còn bên này có thêm cả tuyết cho nên mùa đông quả là cực hình. Cậu ghét mùa đông!

- Việt Nam bọn em đang ước có tuyết đây này!

Nó áp bàn tay đầy tuyết lên mặt Tiểu Khải khiến cậu giật mình vì cái lạnh từ tay nó. Một tay ôm vai nó tay còn lại kìm chặt cái tay nghịch ngợm của nó. Cuối cùng cũng chịu thua nó đưa tay ôm eo đan tay vào tay còn lại của mình. Hazzz hôm nay là chủ nhật nên mới được nghỉ học nè! À được nghỉ từ hôm qua cơ vì trời lạnh quá.

- Đợt nào TFBoys tới Việt Nam em phải làm hướng dẫn viên đấy nhé!

Đôi mắt Tiểu Khải vẫn nhìn xa xăm, trong đôi mắt vẫn đang vương vấn nỗi sầu.

- Ừm!

- Hứa nhé!

- Anh nói kì vậy? Cứ như thể em gặp chuyện không hay không bằng!

Nó nhéo eo cậu cho bõ tức.

- A! Anh không có ý đó!!! Nhưng cứ hứa đi nhiều chuyện quá!

Khuôn mặt mĩ nam nhăn nhó khó cói tay kéo cái tay nghịch ngợm kia ra sau đó cốc cho nó một cái. Nhưng không hiểu sao cậu lại muốn nó hứa với cậu nữa... Hình như cậu đang lo sợ cái gì đó...

- Được rồi! Thưa bạn trai! Bạn gái hứa sẽ làm hướng dẫn viên cho ba bạn trai! Được chưa!?

- Rồi rồi! Bạn trai lớn sẽ nói với nhị bạn trai nhỏ lời hứa này!! Ngoan!

- Hứs! Anh coi như em là trẻ con không bằng! Trả áo đây kệ anh!

Nó vùng khỏi cậu cướp luôn áo trên vai cậu chùm vào người giận dỗi. Tuấn Khải cười sau đó ra công dỗ cô "bạn gái" đáng yêu này đây.

Có người đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của Khải Lam, người đó dựa lưng vào tường đôi mắt rơi đầy lệ... Đã từng rặn lòng đó chỉ là tình cảm 100 ngày thôi nhưng trái tim cứ không nghe mà đau âm ỉ từng giờ từng ngày. Đưa tay đặt lên ngực trái, cắn môi để không bật thành tiếng khóc. Vội đưa tay quẹt lệ chạy ra ngoài nhưng vô tình va phải một người. Gục đầu vào vai người đó mà khóc! Mắt không thấy thì tim không đau, tai không nghe thì não không nghĩ nhưng mắt đã thấy hết, tai đã nghe hết cho nên tim không ngừng đau, não không ngừng nghĩ.

[][][1 tiếng sau - 9:30am][][]

Hiện tại, TFBoys và Mèo Con đang tụ tập dưới sân trung cư. Họ đang nghĩ xem nên chơi trò gì cho khuây khoả đầu óc.

- Hay chơi trò năm mười được không?

Nó dơ tay phát biểu ngay lập tức hai cô bạn của nó ngó nghiêng xung quanh rồi hưởng ứng luôn. TFBoys thì mọc đống dấu hỏi trên đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn rất ngố làm Mèo Con cùng cười vang lên.

- Nguyên tắc là sao?

Vương Nguyên gãi đầu nhìn ba con mèo trước mắt. Trò gì mà kì lạ vậy? Năm mười? Là chơi đếm 5 đếm 10 sao?

- Bla bla (lược bỏ nghìn từ về nguyên tắc trò chơi) đó các anh hiểu chưa?

Sau một hồi khua chân múa tay cuối cùng 3 Bảo Bối cũng hiểu được luật chơi. Nói đi nói lại thì "à! Giống trò chốn tìm!". Sau đó cả bọn sấp ngửa tìm người làm...

- Tớ đếm tới 100 đó nha!

Bảo Lam úp mặt vào thân cây sau đó đếm to từng số một.

TFBoys và Song Lam nhanh chóng dựa vào địa hình mà chốn. Giờ khắc "tử thần" đã tới, không biết thế nào mà Thiên Tỉ bị tìm thấy đầu tiên, sau đó là Nhi Lam. Chỉ còn Nguyên Nguyên, Tiểu Khải và nó.

Nó và Vương Nguyên đang chốn cùng một chỗ hình như là sau bức tường thì phải. Cả hai vừa chốn cừa nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất vô cùng vui vẻ.

- Tiểu Bảo kìa!

Hai người cố nép vào tường để không bị phát hiện khi "tử thần" gần kề. Cũng may là "tử thần" không để ý cho nên thoát nạn ^^ nhưng hai người đang trong tư thế rất chi là... Nó thì dựa lưng vào tường, Vương Nguyên thì tay chống tường ép sát người nó...

- Anh xin lỗi!

Anh chàng đỏ mặt khiến nó muốn nhào vô sơi tái miếng thịt kia. Nhưng ngay sau đó hai người rời khỏi vị trí mà trốn chỗ khác.

Trò chơi cứ thế tiếp diễn nhưng Tuấn Khải trong lúc ra cứu Thiên Tỉ liền bị bắt dính cho nên Tiểu Thiên lại phải úp mặt vào cây mà đếm số chứ sao nữa (^^).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.