«- Bệnh tình của cháu rất nặng nhưng nếu cháu chịu nằm viện hai tháng sẽ có khả năng cháu sẽ được cứu vớt thêm tuổi thọ. Còn nếu cháu không nằm viện sẽ tạo điều kiện cho bệnh của cháu nặng hơn tới lúc đó sẽ không có cách chữa!»
Đứng ở ban công chung của khu chung cư, đôi mắt đen láy và to đang cụp mi nhìn lên một phong bì màu vàng. Bàn tay run run mở phong bì ra nhìn những Hán ngữ bên trong mà đôi mắt nhoè đi vì nước mắt. Câu nói của vị bác sĩ đó đã ăn sâu vào bộ não của nó. Phải! Hôm nay, TFBoys và Song Lam ép nó nghỉ học cho khoẻ còn họ đi tới trường. Nhân cơ hội đó nó liền bắt xe tới bệnh viện gần nhất để khám vì gần đây - kể từ lúc còn là "bạn gái" của Tuấn Khải nó đã thấy sức khoẻ của mình có vấn đề. Đôi lúc nó thấy đau đầu rữ rội, có lúc nó thấy mệt mỏi và khó thở, thậm chí khi rửa mặt nó phát hiện trên khăn có máu lúc đó nó liền nhìn mình trong gương mới biết nó bị chảy máu cam.
Nó không ngờ rằng bản thân nó mắc một căn bệnh hiểm nghèo khó chữa. Nó có thể chữa nhưng nó không muốn mọi người lo lắng đặc biệt là TFBoys. Nụ cười trên môi họ sẽ có thể tắt nếu biết được tình trạng sức khoẻ của nó, Thiên Tỉ sẽ trách móc bản thân mình trong khi mình không có lỗi, Vương Nguyên không thể mất đi nụ cười trên môi của mình chỉ vì nó, Tuấn Khải càng không nên biết chỉ sợ căn bệnh đường huyết của cậu tái phát. Không thể vì bản thân mà ích kỷ nằm viện hai tháng, không thể vì bản thân mà nụ cười trên môi của ba cậu thiếu niên vụt tắt, không thể vì bản thân mà khiến mọi người lo lắng.
Nhét tờ giấy vào trong phong bì sau đó vuốt mép phong bì theo đường thẳng, để nghiêng phong bì 90° tay còn lại châm lửa mà đốt. Ngọn lửa chạm vào phong bì như thể chạm được món ăn béo bở mà từ từ lan rộng và cháy chéo lên trên khi gần tới tay nó liền thả ra cho mẩu cuối cùng của phong bì bay lượn trong tuyết. Thật là không hợp chút nào khi cơn mưa tuyết màu trắng lại có chút tro tàn màu tro đen hoà cùng rồi bay xuống nền tuyết. Từng bông tuyết li ti rơi xuống mà chôn vùi đống tro tàn.
Nhìn tro tàn dần bị tuyết trắng trôn vùi nó thở một hơi dài, hai khuỷu tay tì lên lan can mà cúi đầu xuống mái tóc đen dài sau lưng chẻ sang hai bên tai mà bay bay trước ngực trong gió tuyết. Mái tóc đen bị tuyết trắng rơi li ti mỗi chỗ một bông trên đầu như những hạt ngọc trai trắng được đính lên đầu tân nương Việt Nam. Chỉ cần 189 ngày nữa thôi, chỉ cần 100 ngày của nó với Thiên Tỉ và Vương Nguyên kết thúc nó sẽ đi khám và chữa trị, hi vọng tới hôm đó nó sẽ không sao.
Đột nhiên có chiếc áo khoác màu xám ấm áp chùm lên vai khiến nó giật mình ngước nhìn người đã chùm áo cho nó... Là Thiên Tỉ - "bạn trai" nó.
- Em đang ốm ra đây làm gì?
Giọng nói ấm áp như phá tan cái giá lạnh trong mùa đông của cậu làm nó như muốn oà khóc. Nó rất muốn khóc, rất muốn được cậu ôm trong lòng nhưng nó không muốn cậu biết sự khác thường của nó.
- Sao anh về sớm vậy? Còn tiếng dưỡi nữa mới tan mà?
Nó cố gắng tỏ ra như bình thường, đưa tay nhìn vào mặt đồng hồ màu trắng bên trong ghi chữ TFBoys màu lam mà nhìn giờ, bây giờ có 10:30' còn hai tiết học nữa nhưng sao cậu lại về? Trường cho học sinh về hết hả?
- Anh xin cô cho về sớm, tại anh lo cho em! Anh không về chắc em đứng ngoài này dầm tuyết hả?
Thiên Tỉ cốc đầu nó mà trách móc, đột nhiên cơn gió lùa qua khiên cậu khẽ run lên. Cậu mặc mỗi áo thu đông và áo len còn áo khoác cậu khoác cho nó mất rồi.
- Anh có bị khùng không mà ăn mặc phong phanh như vậy?
Nó nổi đoá với cậu sau đó chùm áo lên trả cậu.
- Anh lo cho em mà bảo anh khùng!
Thiên Tỉ cũng không kém cốc cho nó một cái làm nó ôm đầu nhăn nhăn nhó nhó nhìn mà ghét. Đúng lúc đó cơn hắt hơi kéo đến khiến nó che miệng mà quay đi hắc xì.
- Em bị bệnh mau vào đây cho ấm!
Thiên Tỉ dang tay ra để cho nó chui vào sau đó ôm nó vào lòng, có chút ngượng khi nó ôm eo cậu đầy tự nhiên.
- Em hỏi anh, anh phải trả lời thật nhé!
Rúc vào cậu cho thêm hơi ấm áp, nó sẽ không bao giờ quên những phút giây bên TFBoys nó sẽ ghi nhớ cho tới khi nó vào nằm viện.
- Ừm!
- Anh thấy đấy! Em và Tuấn Khải đã kết thúc 100 ngày cũng coi đấy là tình đầu của em. Bây giờ lại tiếp tục 100 ngày của anh, tương lai lại là 100 ngày của Nguyên Trôi. Anh thấy em có giống những con bé hư hỏng đi "lừa tình" người ta đặc biệt là TFBoys các anh...
Từ "TFBoys các anh" nó giảm âm lượng nói nhỏ nhất chỉ mình nó nghe nhưng Thiên Tỉ đã kịp nghe thấy. Cậu vòng tay ôm nó thật chặt trong lòng, cậu cảm thấy là lạ...
- TFBoys bọn anh nghĩ nhiều về chuyện này rồi. Là bọn anh tự nguyện không ai ép bọn anh cả. Anh nghĩ bản thân anh từ thích em lại chuyển sang yêu em mất rồi không những thế còn có Khải Ca và Nhị Nguyên. Anh và cả Nhị Nguyên không cần biết mình là kẻ tới sau hay là em đã có tình đầu chỉ cần tình đầu của bọn anh là em cũng đủ rồi!
Đôi mắt hổ phách ấm áp loé lên tia u sầu. Cậu và Vương Nguyên không phải là không nghĩ tới chuyện này, hai người bọn cậu đã là thiếu niên 15 tuổi cũng đã biết thế nào là yêu, thế nào là thích. Nó chính là "thủ phạm" đánh cắp đi ba trái tim kiên cường bất khuất không lùi bước trong gian nan trên con đường ước mơ và học tập nhưng lại trở lên ngu ngốc từ khi nó xuất hiện trong tim mỗi người.
- Cảm ơn anh!
Đôi mắt nó nhoè đi, một giọt lệ lăn trên má mà Thiên Tỉ không hay biết. Nó biết nó may mắn khi nó gặp và làm "bạn gái" của cả TFBoys, nó biết nó là đứa tham lam độc chiếm cả ba bọn họ, nó thấy nó như đang "ngoại tình" sau đó bị TFBoys lần lượt bắt gặp khi đi với người mới sau đó "chia tay" và bắt đầu "tình mới". Tại sao lúc đó nó không nghĩ kĩ hơn đã đưa ra quyết định này? Tại sao nó quá vội vàng như vậy? Là vì nó không rứt khoát chọn một trong ba người cũng giống như chọn ngành nghề tương lai. Ba nó là đạo diễn và muốn nó kế nghiệp ba, mẹ nó là quản lý mẹ nó cũng muốn nó kế thừa sự nghiệp nhưng nó lại thích cả hai nghề và đã thành công khi làm một lúc cả hai nghề. Nhưng TFBoys không phải thú bông, không phải là món ăn, chiếc áo, càng không phải là nghề đạo diễn và quản lý. TFBoys là con người, là ba vị nam thần mà ông trời ban cho nhân loại, là những ngôi sao sáng trong nền giải trí và Showbig, là những Thiên Thần mang sự sống cho từng cây "cỏ bốn lá" khắp nơi trên Châu Á mà cũng có cả các Châu lục khác. Nó không thể gộp TFBoys lại như ngành nghề, không thể làm họ giống như món cơm rang thập cẩm, lại càng không bao giờ gộp họ trong trái tim mình. Nó biết nó thích cả ba người trong TFBoys mà không phân biệt hơn thua, nó biết thiếu một trong ba người là tim nó đau thắt, nó biết nó rất sợ nụ cười trên môi họ tắt vì đứa con gái "hư hỏng" như nó.
Thiên Tỉ càng ngày càng nghi ngờ, càng lúc càng tò mò điều gì khiến nó thay đổi như thế. Nó bị làm sao vậy? Bình thường rất hiếm khi nó u sầu như vậy nhưng hôm nay tâm trạng của nó khiến cậu lo sợ... Cậu không lo lắng mà cậu lo sợ. Cậu sợ một ngày nào đó nó bỏ cậu bỏ TFBoys, cậu sợ cậu và TFBoys phải xa nó... Mãi mãi. Hả?! Cậu nghĩ linh tinh gì thế này? Nó phải ở bên cạnh TFBoys thực hiện nốt 189 ngày tình yêu của cậu và Vương Nguyên. Nó không được đi đâu cả khi mà cậu và TFBoys không cho phép... Nhưng sao cậu thấy khó chịu trong lòng, cậu thấy trái tim mình khẽ thắt lại như bảo rằng cậu cần chuẩn bị tốt tinh thần chờ ngày đó đến. Ngày đó là ngày nào? Trong ngày đó xảy ra chuyện gì? Cậu không biết! Cậu càng không muốn biết!!!!
- Anh có thể hát bài "Bảo bối" cho em nghe được không?
- Wo de baobei
Gei ni yidian tiantian
Rang ni jinye dou hao mian
Wo de xiaogui xiaogui
Dou dou ni de meiyan
Rang ni xihuan zhe shijie
A la la la la la wo de baobei
Juan de shihou you ge ren pei
Ai ya ya ya ya ya wo de baobei
......
Trước đây nó từng nghe cậu hát cho Nam Nam nghe khi đó còn có cả nhạc nữa, giọng cậu thật ấm áp và tràn ngập tình huynh đệ. Hôm nay, tận tai nghe anh hát chay giọng hát càng ấm hơn là tiết trời giá lạnh đang tan chảy.
Không biết tự khi nào nước mắt nó tràn khỏi mi nhiều như vậy. Nó đau lắm, nó buồn lắm... Liệu rằng một ngày nào đó nó... TFBoys có còn như bây giờ? Họ đã quá vất vả khi học tập và dần tiến tới ước mơ họ không thể vì nó mà mệt mỏi, nó mong họ ghét nó, Tứ Diệp Thảo ghét nó lên án nó để TFBoys rời xa nó càng nhanh càng tốt. Nhưng sao TFBoys lại đi trao trái tim cho con bé "hư hỏng" chuyên "lừa tình" thiên hạ như nó? Sao Tứ Diệp Thảo quá yêu quý nó và tại sao họ lại muốn nó thành đôi thành cặp với TFBoys?