[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Quyển 2 - Chương 17: Gặp lại nhau



Ngước đôi mắt caffe căm tức nhìn vào bóng đêm đó đầy phẫn nộ, trong khi tay vẫn vòng qua ôm lấy thân hình đẫm máu của người con gái mình yêu. Hắn càng tức hơn khi nghe thấy tiếng cười ha hả phát ra từ trong màn đêm tăm tối ấy.

- Anh bạn, anh ôm cô ta chặt như vậy, anh không sợ cô ta tan chảy hay sao?

Lam Thiên mở to mắt ra khi nghe những lời nói đó. Đừng có đùa! Nhưng hắn cảm thấy hai cánh tay của hắn ướt áp, hắn liền cúi đầu xuống nhìn. Đôi mắt lại càng mở to hơn nữa khi thấy Thiên Lam đổ mồ hôi như thác, cơ thể nó mờ nhạt dần, nhạt dần...

- Ha ha ha!

- Cô ấy sao lại như vậy? Không, không, không thể.

Lam Thiên lắc đầu nguầy nguậy, hắn liền ngẩng đầu nhìn màn đêm đầy phẫn lộ, trán nổi đầy gân xanh. Cả bộ âu phục trên người hắn giờ đã bị ướt đẫm, từng giọt nước giỏ xuống nền nhà phát ra tiếng tí ta tí tách mà đối với hắn là vô cùng đáng sợ.

- Hãy nhớ tao là Tuấn Tuấn! Hãy nhớ tao là Tuấn Tuấn...

- Mày phải trả mạng cho cô ấy, mày không được đi!

Lam Thiên hét lên trong khi tiếng nói của bóng đêm ấy cứ văng vẳng không thôi. Nghe tiếng cười vang đến ghê người của hắn đã đi xa mà không khỏi rùng mình. Hắn cảm thấy lạ liền nhìn xuống đôi tay mình. Người con gái hắn yêu đã biến mất, vũng nước trong lòng bàn tay bắt đầu trôi xuống nhỏ xuống nền nhà, từ căn phòng tráng lệ nháy mắt đã biễn mất thay vào đó là trước mặt hắn là một cái hồ trong xanh trên mặt nước toàn hoa hồng trắng và bức di hình phập phồng trên mặt nước, cơn mưa kéo đếm, mưa rào, làm cả mặt hồ chấn động, làm thân thể hắn trở nên ướt xũng.

Người hắn yêu lại một lần nữa ra đi, lần này lại là vĩnh viễn. Là vĩnh viễn?! Không! Hắn không muốn như vậy đâu, hắn không muốn một chút nào cả...

- KHÔNG!!!

***

Chàng trai đang gục ngủ bên cạnh giường cô gái nhỏ đang đắp khăn trên trán bất trợt giật mình ngồi bật dậy, trên trán đầy mồ hôi cho dù đang ngồi trong máy lạnh. Chớp mắt vài cái, vẫn phản quang trong mắt hắn chính là cô gái nhỏ đang ngủ cùng chiếc khăn đắp trên trán. Hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may chì là ác mộng.

"- Hãy nhớ, tao là Tuấn Tuấn. Tao là Tuấn Tuấn."

Câu nói trong giấc mơ ấy trợt ùa về trong tâm trí khiến Lam Thiên cảm thấy lo sợ, mọi thứ hắn mơ thấy hiện nên một cách rõ rệt hơn bao giờ hết khiến hắn trở lên sợ hãi. Tuấn Tuấn? Hắn là ai mới được cơ chứ? Tại sao Lam Thiên lại sợ người mang tên Tuấn Tuấn ấy xuất hiện như vậy? Không lẽ là... Vương Tuấn...

Bỗng nhiên tiếng thở gấp gáp phát ra từ Thiên Lam khiến hắn ngừng suy nghĩ mà cúi xuống nhìn nó. Khuôn mặt nó đổ mồ hôi ướt đẫm toàn thể, hắn lúng túng đưa tay chạm vào người nó liền rụt tay lại. Nóng quá! Cực kỳ nóng! Tại sao cơ thể nó tăng nhiệt độ như vậy, vội lục nhiệt kế ngay chiếc tủ nhỏ bên cạnh mà để vào miệng nó.

Nhiệt kế bắt đầu chuyển đỏ và dịch chuyển lên trên. 38,9°C?!

Nhìn nó bắt đầu thở đều và rơi vào tình trạng hôn mê, hơi thở nóng như lửa phả vào ngón tay hắn trong lúc hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt nó khiến hắn thực sự sợ hãi. Bệnh nó nặng như vậy, phải chăng nó sẽ bỏ hắn mà đi lần nữa? Không thể nào!

Hắn đi ra mở toang cánh cửa phòng nó ra sau đó quay lại bế ngang nó trên tay mà nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Hơi thở nóng phả qua chiếc áo phông đen làm hắn cảm nhận được càng khiến hắn lo lắng hơn. Còn nó hôn mê trên tay Lam Thiên, thân mặc bộ đồ ngủ xanh lá có hình bánh trôi ngộ nghĩnh được đặt lung tung không có trật tự trên áo, nó không hề cảm nhận được gì ngoài bóng đêm bao vây lấy đôi mắt nó.

- Dạ Yên cô mau gọi cấp cứu nhanh, mau gọi cấp cứu nhanh lên!

Vừa chạy trên cầu thang xuống, Lam Thiên vừa lớn tiếng gọi cô Dạ Yên đầy gấp gáp. Nhất định tôi sẽ không để em bỏ tôi đi, nhất định, hãy tin tôi.

***

Tiếng sấm gầm lên thật lớn ngoài ô cửa sổ, cơn gió lớn kéo tới khiến cây cối ngả nghiêng những mầm non hay mầm già đều bị gió cuốn xa ngàn dặm. Cơn mưa rào bắt đầu chút xuống nhân gian tạo ra hỗn âm với âm lượng không hề nhỏ. Cơn mưa cùng gió hất lên cánh cửa sổ tạo thành từng giọt sau đó từ từ trượt xuống mà nhỏ lên mặt đất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vương Nguyên tự hỏi chính mình, cậu quay sang thì thấy Thiên Hoàng đã say ngủ mất rồi. Nhìn khuôn mặt thằng bé lúc này thực sự khiến cậu nhói đau. Khẽ nhâng thằng bé và đặt bé ngay ngắn bên cạnh mình, Vương Nguyên nhẹ nhàng bước xuống giường và tiến tới cánh cửa bạn công mà mở ra.

Vừa mở cánh cửa ra, cơn gió cuốn theo cơn mưa tạt vào khuôn mặt cậu khiến cho ướt đẫm và lạnh ngắt điều này khiến cậu bất giác rùng mình một cái. Bước hẳn toàn thân ra ngoài mà khoá cánh cửa lại, từng bước từng bước tiến tới nan can ban công, chân trần chạm nền ban công bị mưa làm ướt có cảm giác lành lạnh điều này khiến cậu càng trở lên tỉnh táo hơn. Đặt đôi tay lên nan can cũng đã đẫm ướt, Vương Nguyên ngửa cổ lên để những giọt mưa rơi vào người tuy đau rát nhưng cậu vẫn cố chấp ngửa cổ lên.

Mưa là tâm trạng của cô ấy?

Mưa là sức khoẻ của cô ấy?

Mưa là cô ấy?

Vương Nguyên không hề tin chuyện này, nhưng suy cho cùng ngày cô ấy đi là một ngày mưa rào. Hôm nay có tận hai trận mưa rào phải chăng có liên quan tới cô ấy? Cậu thực sự điên rồi, cơn mưa là hiện tượng tự nhiên đâu liên quan tới cô ấy chút nào đâu? Nhưng tại sao cậu cảm thấy đau nhói khi cơn mưa này kéo tới? Con tim cậu như có chuyện gì không hay đã xảy ra. Có chuyện gì như vậy cơ chứ? Làm ơn hãy nói cho cậu biết hay không?

***

Tiếng xe cứu thương vang vang trong cơn mưa rào vẫn tăng tốc chạy trên con đường lớn. Hai chiếc râu gạt nước hoạt động trái phải luân hồi, đôi lúc thấy đèn đỏ cũng hiên ngang vượt qua đôi khi bánh xe đâm vào vũng nước mưa làm bắn lên hoà cùng các giọt mưa khác mà rơi xuống mặt đường.

Đằng sau chiếc xe, Lam Thiên nắm trặt bàn tay nóng tới bỏng của cô gái nhỏ đang hôn mê trên chiếc giường đẩy đang đeo bình oxi, cùng với giá treo túi nước biển lủng lẳng theo từng chuyển động của chiếc xe.

- Tiểu Lam Nhi! Em nhất định phải kiên trì tôi không cho phép em từ bỏ cho dù là một tích tắc!

Tiếng mưa rơi trên lóc xe tạo lên thanh âm thật lớn như hoà cùng tiếng rạn nứt trong tim chàng trai đang đau khổ vì tình ấy.

***

Tâm trạng Vương Nguyên ngày một tệ hơn khi nghe tiếng mưa ngày càng dày đặc, tiếng gió gào thét thổi nghiêng làm những giọt mưa nghiêng ngả trên không trung. Chúng hất hết lên thân thể cậu khiến cậu trở lên ướt xũng từ trên xuống dưới, cậu không cảm thấy lạnh, cậu chỉ cảm thấy lo lắng tâm trạng bồn trồn không lý do? Tại sao lại như vậy?

Tiếng xe cứu thương đang từ xa tiến lại gần?

Ngày càng gần hơn.

Thanh âm đang lớn dần, lớn hơn, lớn tới nhức óc.

Vương Nguyên nhìn theo chiếc xe cứu thương phát ra tiếng kêu nháy mắt đã vút đi xa làm tiếng kêu càng ngày nhỏ dần, nhỏ dần cho tới mất dạng mất luôn cả thanh âm. Thanh âm tuy biến mất nhưng vẫn còn vang vẳng qua tiếng mưa.

Tại sao cậu lại thấy khó chịu khi thấy chiếc xe cứu thương ấy?

Tại sao cậu thấy đớn đau khi chiếc xe ấy vụt mất?

Tại sao???

***

Tiếng bánh xe ma sát với sàn nhà tạo ra tiếng kêu két két, tiếng bước chân người gấp gáp, tiếng hô hào để người phía trước tránh đường. Đoàn người tách sang hai bên, chiếc xe chạy đi rồi mà vẫn đưa đầu ngoái nhìn theo, họ chỉ thấy chàng trai hơi bị ướt trong chiếc quần jear đen và áo phông đen tay cầm tay cô gái nằm trên chiếc giường đẩy mặc bộ đồ ngủ ngộ nghĩ. Khi xe khuất sau khúc cua mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

- Tiểu Lam Nhi em nhất định phải gắng lên, em không được phép từ bỏ!

- Người nhà bệnh nhân xin đợi ở ngoài!

Cô y tá cản Lam Thiên lại để cho những người khác đẩy chiếc giường vào trong.

- Tôi muốn vào cùng cô ấy!

- Chàng trai cậu không thể vào trong, cậu phải tôn trọng luật lệ của bệnh viện.

Cô y tá giải thích cho Lam Thiên đồng thời cũng ngăn cản hắn để hắn không làm loạn nhưng lực bất tòng tâm với hắn. Hắn ngoan cố muốn vào nhưng lại phải đối đầu với cô y tá ngăn cản không cho hắn vào trong.

- Cậu có thôi đi không?

Cả hai dừng lại và quay sang nhìn người vừa lên tiếng. Là bác sĩ, người sẽ điều trị cho Thiên Lam. Khuôn mặt bác hầm hầm lên vì tức giận, thằng nhóc kia không coi ai ra gì cả thật là khó ưa. Cô ý tá thôi hành động mà cúi đầu đi vào trong phòng khoá cửa lại.

- Cậu có biết việc làm này của cậu sẽ giết chết cô bé ấy hay không?

Nghe câu nói đó, Lam Thiên như bất động đứng nhìn bác sĩ quay lưng lạnh lùng bước vào phòng bệnh khoá lại.

Đèn trên cánh cửa phòng... Sáng lên... Màu đỏ...

Hắn sụp đổ mà gục ngay trước cửa phòng bệnh. Hắn thật là vô dụng!

***

Bước ra từ phòng tắm trong bộ đồ mới, tay cầm khăn tắm lau tóc. Đôi mắt đen bị màn sương lạnh phủ lên nhìn ra cửa sổ.

Cơn mưa vẫn còn, nó vẫn lớn như vậy.

Không chỉ mình Vương Nguyên, Tuấn Khải cũng không khác gì cậu. Tuấn Khải ngồi lên kệ cửa sổ mà ngắm nhìn cơn mưa, đôi khi cành cây yếu ớt bị gió quật gẫy rơi xuống đất phát ra tiếng, đôi khi cả cây bị gió thổi tới muốn đổ gẫy ngã rạp xuống. Cậu cũng có nghe thấy tiếng xe cứu thương, cậu cũng thấy có cảm giác gì đó khi chiếc xe lại gần.

Thiên Tỉ đứng tựa lưng vào khung cửa mở toang, mặc cơn mưa hất vào khiến lưng và sau gáy cậu ướt sũng. Cậu hoàn toàn rơi vào tâm trạng bồn trồn lo lắng và vì cái gì cậu cũng không biết, có chuyện gì khiến cậu như vậy?

Ba người, cùng tâm trạng, cùng nhịp đập, cùng tốc độ tim đập, cùng suy nghĩ về một thứ gì đó đang ở một nơi xa xôi. Vẫn hướng mắt nhìn cơn mưa hoành hành ngoài cánh cửa sổ. Xem ra đêm nay khó ngủ rồi.

***

- Thay đổi nhiều ghê, lại vô cùng đẹp và khuyễn rũ nữa!

- Có ai theo chưa?

- Làm mọi người nhớ tới sắp chết mới mò về!

Vừa bước vào công ty, TFBOYS liền nhìn thấy mọi người trong công ty từ lớn đến bé đều túm tụm lại mà nói chuyện gì đó với người nào đó quả thực khiến cả ba chú ý. Hôm nay sao mọi người trong công ty lại lạ tới vậy nhỉ?

- Chào mọi người!

Mọi người đều quay lại nhìn ba chàng trai đang tiến lại gần mà cười tủm tỉm khiến cả ba cảm thấy trên đầu nổi lềnh bềnh đống dấu hỏi chấm to nhỏ, màu sắc khác nhau. Khi tới gần hơn, toàn bộ mọi người tạt sang hai bên chỉ có hai cô gái lạ mặt vẫn đứng đó, bên cạnh là hai túi vali đựng đồ.

Nhìn hai cô gái lạ mặt ấy cười tủm tỉm khiến cả ba thấy các cô vô cùng quen thuộc nhưng tạm thời chưa thể nhớ ra chỉ cảm thấy họ vô cùng quen thuộc.

- Thế nào? Nhận ra không TFBOYS?

Cả ba quay sang nhìn chị quản lý đang cố nhịn cười ấy cùng mọi người xung quanh. Thấy hai cô gái lạ mặt kia bỗng chốc phì cười lấy một tiếng khiến cả ba đần khuôn mặt hẳn ra. Cả ba chăm chú nhìn hai cô gái trước mặt mình mà ngẫm nghĩ. Trong công ty rất ít người lạ ra vào nhưng xem ra với hai cô gái lạ mặt này công ty lại đón tiếp vô cùng nồng hậu, khuôn mặt họ ai ai cũng vô cùng vui vẻ như gặp người quen. Mà người quen trong công ty chỉ có...

- Nhi Nhi? Bảo Bảo?

Cả ba cùng đồng thanh, cả ba cùng nở nụ cười hiếm hoi khi hai cô gái lạ kia mỉm cười gật đầu. Điều này lại khiến mọi người gần đó vui lây. Ba Bảo Bối của họ cười rồi, nụ cười tươi rọi thế kia cơ mà.

Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau nhỉ? Đã ba năm kể từ ngày hôm đó rồi phải không? Chúng ta thay đổi nhiều quá, từ ngoại hình tới tính cách thậm trí là số lượng người. Chúng ta hỏi thăm nhau qua những cuộc gọi, những dòng tin nhắn. Chúng ta nhìn nhau qua những tấm hình, những cuộc nói chuyện qua weichat. Chúng ta hiện nay giống nhau ở một điểm, là đã trưởng thành hết cả rồi.

- Các em thay đổi nhiều quá khiến bọn họ không nhận ra là phải! Đúng không nào mọi người?

- Đúng đó!

Mọi người trong công ty cùng hò theo Chí Hoàng khiến ba anh chàng kia mọc đống vạch đen trên đầu.

- Gì chứ? Chỉ tại họ thay đổi nhiều quá nên bọn anh không nhận ra thôi!

Tuấn Khải xua xua tay mà cảm thấy ngài ngại. Mang tiếng họ là em gái mà lại không nhận ra là thế nào? Hơn nữa cũng có nhìn qua ảnh rồi. Nhưng thực sự họ hiện tại và trong hình khác nhau rõ rệt luôn.

- Ồ!!!

Mọi người cùng đồng thanh khiến Tuấn Khải thường ngày cao lãnh bây giờ đang ửng hồng đôi má khiến mọi người lấy đà cười vang lên. Có lẽ sắp tới, ba Bảo Bối của họ cũng sẽ bớt lạnh lùng khi Song Lam quay về nước được như vậy họ cũng an tâm phần nào.

Nhi Lam thấy Tuấn Khải đỏ mặt đáng yêu như vậy cô không khỏi lệch nhịp. Gặp cậu ngoài đời thực sự khiến cô phải ngạc nhiên, cậu thay đổi nhiều rồi. Cậu cao hơn, đẹp hơn, lạnh hơn. Nhưng trong cô vĩnh viễn chỉ có Tiểu Khải ngày nào cho dù cậu vì ai khác mà đổi thay.

- Hai người về lâu chưa?

- Bọn em vừa từ sân bay về đây khoảng ba mươi phút rồi!

Bảo Lam nhìn màn hình điện thoại sau đó trả lời Vương Nguyên sau đó buông tay xuống mà ngước nhìn cả ba người họ liền bắt gặp ánh mắt của Thiên Tỉ khiến cô thấy ngại ngùng mà khuôn mặt hơi ửng hồng.

- Giờ hai đứa tính ở đâu?

Hạ Tổng đích thân xuống đón Song Lam, vừa đi tới nơi liền hỏi. Mọi người nhận ra giọng của boss liền quay lại gập người chào Hạ Tổng làm ông hài lòng gật gật. Ông quay sang nhìn Song Lam mỉm cười hiền từ, hai cô bé này quả thực càng ngày càng khuynh quốc khuynh thành.

- Bọn cháu chưa biết ở đâu nữa!

- Hai em tới chỗ bọn anh ở đi, ở đấy còn thừa phòng chống thấy thế nào?

- Nguyên Nguyên nói đúng đó, hơn nữa lâu rồi mấy đứa không ở với nhau như trước kia!

Hạ Tổng ủng hộ Vương Nguyên còn công ty ủng hộ Hạ Tổng. Tràng pháo tay giòn ta vang lên ngay sau đó.

Nhưng là ba người chứ không phải hai!

Vương Nguyên thoáng buồn, nhìn lướt qua hai cô em gái trước mặt, thừa một chỗ, thiếu một người. Nhưng cậu không hề để cho ai nhìn ra, cậu chỉ biết mỉm cười gật gật đầu.

- Hai đứa chưa có việc làm phải không?

Hạ Tổng búng phóc tay khi Song Lam gật đầu làm mọi người không hiểu cái gì hết liền quay sang nhìn ông như người sao hoả rơi xuống. Hạ Tổng phì cười trước mấy bộ mặt ngơ ngác trước mặt.

- Không phải hai đứa đi học về điện ảnh hay sao? Hơn nữa lại vô cùng chuyên nghiệp, cho vào công ty chúng ta là tốt nhất!

- Được đấy! Chúng ta là đồng nghiệp rồi! Vỗ tay nào!!!

Sau câu nói của Chí Hoành cả công ty nhiệt liệt hưởng ứng. Hai cô gái chỉ biết cúi đầu cảm ơn.

- Cháu cảm ơn Hạ Tổng!

Song Lam cúi đầu chào trong tiếng reo hò của cả công ty.

Họ không hề nhận ra rằng, có ba cô gái vừa bỏ ra khỏi cửa. Họ càng không hề nhận ra anh mắt ghanh ghét chiếu vào hai cô gái nhỏ. Họ hoàn toàn không hề nhận ra.

***

- Sao hai đứa kia lại về đây? Vừa vào đã có việc trong công ty luôn rồi!

Mĩ Kỳ giậm giậm chân, ức tới muốn khóc nhưng không tải nào khóc được. Hai người họ không đi luôn còn quay về đây làm gì. Không lẽ ba năm qua hoàn toàn là công cốc hay sao? Không! Cô không hề muốn một chút nào cả. Cho dù số lượng có huyên giảm, cô cũng vĩnh viễn không hề muốn chút nào cả.

- Vừa về đã là đồng nghiệp của chúng ta rồi! Bực mình ghê! Xem cách Thiên Thiên nhìn con nhỏ Nguyễn Bảo Lam xem thật sự em rất bực mình!... Chị Na Bi chị đi đâu vậy?

Na Na không hề để tâm tới tâm trạng của hai đứa em của mình mà tiếp tục bước ra khỏi cánh cửa công ty, hai đứa kia thấy vậy liền đuổi theo. Họ thấy khuôn mặt Na Na buồn thiu, hình như chị ấy có tâm sự thì phải? Gần đây tâm trạng chị ấy luôn luôn như vậy thật khiến các cô lo lắng.

- Na Bi!

- Mĩ Kỳ, Diệp Thanh hai đứa đi shop với chị không?

Mĩ Kỳ và Diệp Thanh thộn mặt ra nhìn nhau. Chị ấy bị sao thế nhỉ? Na Na cười buồn khi thấy hai đứa kia chưng bộ mặt ngu người ra nhìn mình. Có gì đâu cơ chứ? Khi buồn con gái thường đi shop để quên phiền muộn, không lẽ như thế là kì quái hay sao?

- Thế nào?

- À... Đi! Chúng ta đi!

- Đi!

Cả ba dắt tay nhau lên chiếc xe hơi mà chính người làm nhà Âu Dương đỗ sẵn ở đấy, nói với tài xế địa điểm đến. Cả ba nói cười vui vẻ, nhưng không ai biết được đó là giả tạo. Họ tạo ra để cho mọi người và chính bản thân mình là con người lạc quan vui vẻ.

Khi chiếc xe hơi trắng của TFGIRLS vừa ra khỏi công ty liền có chiếc xe hơi đen đắt tiền khác đi vào trong nán xe. Chiếc xe dừng lại, hai cánh cửa trước mở ra, hai đôi chân từ từ bước ra từ hai bên cánh cửa ấy.

***

- Hạ Tổng lâu rồi không gặp!

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ liền thấy tiếng lạ liền quay ra cửa liền thấy một người đàn ông mặc Âu phục xám sang trọng bước vào. Theo nguyên tắc cả đám liền gập đầu cúi chào trong đó có cả Hạ Tổng. Mọi người nhất thời thộn mặt nhìn người đàn ông lạ đang toe toét cười cười đi vào, thấy Hạ Tổng muốn lên liền tản hai bên nhường đường.

- Lưu Tổng, chào ngài dạo này ngài thế nào?

Hạ Tổng nở nụ cười xã giao chìa tay ra trước mặt Lưu Tổng. Ông ta cũng chìa tay ra bắt tay lại mỉm cười thân thiện.

- Tôi khoẻ!

Giờ mọi người mới để ý tới cậu chàng đứng bên cạnh Lưu Tổng, nhìn cậu ta cao dáo khuôn mặt lại ưa nhìn. Thấy mọi người nhìn con trai mình như vậy, Lưu Tổng phì cười vòng một tay ra sau lưng đủn con trai lên trước một chút. Ông không hề để ý rằng, ánh mắt cậu con trai mình đang đắm đuối nhìn ai đó.

- Đây là con trai tôi, Lưu Tuấn Hạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.