[Fanfic] TFBoys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Quyển 2 - Chương 43: Sinh nhật 20 tuổi - quà sinh nhật, bữa tiệc kết thúc



Kỳ Hàn có chút lo lắng khi mà không thấy Thiên Lam quay lại vị chí cho dù hàng ghế khá gần với sân khấu. Hai tay chống hai bên tay ghế, hơi nghến người ngó ngó nghiêng nghiêng nhưng có nhìn lòi con mắt vẫn không thể thấy được người cần tìm đi về phía này. Giật mình khi chuông tin nhắn điện thoại, một tay dời khỏi tay ghế cho vào túi áo móc ra bấm. Nhìn qua màn hình khoá điện thoại dòng tinh nhắn, Kỳ Hàn để lại trong túi sau đó đứng lên nhờ nhường đường mà chạy ra bên ngoài.

Thật biết cách khiến cho người khác lo lắng mà!

***

Mở cánh cửa ra, Chí Hoành từ từ lách người đi hẳn vào trong sau đó đóng cửa lại. Đi sâu vào bên trong, vừa tầm Thiên Tỉ vừa từ trong phòng thay đồ mở cánh cửa đi ra. Chiếc áo sơ mi hai màu trắng lam được chia nửa hai bên vạt áo được cậu khoác lên người càng tôn lên vẻ đẹp dáng vóc của cậu. Kết hợp với chiếc quần vải trắng và đôi giày cổ cao màu đen, đế đỏ. Khá bất ngờ khi thấy cậu bạn thân trước mặt, cậu vừa đi tới vừa sắn ống tay bên trái. Có chút thắc mắc khi không thấy Vương Nguyên đâu.

- Chuẩn bị xong chưa?

Thấy Chí Hoành bước về phía này, Thiên Tỉ không khách khí duổi thẳng tay trái đang sắn được một nấc ra phía trước mặt Chí Hoành ý muốn nhờ giúp đỡ. Cánh tay phải đong đưa xoay xoay, đầu hơi cúi đưa mắt hổ phách nhìn ống tay áo khá hài lòng khi chiếc áo phẳng lì không nếp nhăn. Chí Hoành biết ý đưa hai tay ra cầm hai bên mép tay áo từ từ gấp ngược nên tạo thành nếp gấp bằng phẳng.

- Xong rồi! Mà cậu có thấy Nhị Nguyên đi đâu không?

Thiên Tỉ hạ tay trái xuống, dơ tiếp tay phải ra trước mặt Chí Hoành nhờ cậu lần nữa. Đảo đôi mắt hổ phách khắp phòng nhìn xung quanh nhưng không thấy Vương Nguyên đâu, trong khi bộ quần áo còn mắc móc được Vương Nguyên lấy từ trên giá vắt toẹt lên tay ghế rồi đi đâu không rõ tung tích. Không về chuẩn bị mà còn chạy đi đâu không biết?

- Tớ vào đây ngoài cậu ra làm gì còn ai!

Chí Hoành vừa đưa tay vuốt vuốt một bên tay áo Thiên Tỉ, nghe câu hỏi của cậu liền nhún vai lắc đầu. Cậu quay lưng đi tới giá treo lấy bộ đồ trên giá xuống, một tay cầm cổ móc đưa lên, một tay đưa lên vỗ vỗ phủi phủi. Một chiếc áo phông trắng hai ống tay một màu lam, kèm theo là một chiếc quần vải trắng.

- Vài phút trước, cậu ấy kêu tớ đi thay đồ vậy mà khi thay xong lại không thấy bóng dáng đâu!

Vắt bộ đồ trên tay, Chí Hoành xoay người bước tới phòng thay đồ. Đi ngang chỗ Thiên Tỉ đang ngồi vắt chân chữ ngũ, ngã người xuống ghế cậu đứng lại. Ngước lên nhìn người anh em đang tật lưỡi lắc đầu ôm bộ đồ trên tay bước vào phòng thay đồ khép cửa lại, Thiên Tỉ cũng lắc đầu theo. Với chiếc áo ghile jean xám mà lúc trước cậu ném trên ghế ngay bên cạnh, cậu duỗi một tay nắm đầu ống tay áo sơ mi từ từ xỏ vào ống áo, nhẹ nhàng cầm cổ áo kéo lên. Tương tự với tay áo còn lại xong xuôi cậu chỉnh sửa lại áo sao cho phù hợp.

***

Đang vội vã từ nhà vệ sinh nam bước dọc theo hai dãy tường trắng muốt hai bên để về phòng thay đồ. Vì quá vội vàng mà Vương Nguyên đâm sầm vào một người có vẻ như cũng rất vội vã. Tiếng va chạm đất của một vật thể vang lên, chứng tỏ có thứ gì đó bị tuột tay rơi xuống đất. Đồng thời tiếng kêu vang lên của đối phương theo phản xạ khi bị ngã.

- Tôi xin lỗi! Cô không sao chứ?

Tự trách bản thân mình hậu đậu, Vương Nguyên vội khom lưng chìa một tay ra trước mặt. Nhìn người trước mặt dáng người nhỏ nhỏ chắc chắn là một cô gái, mái tóc đen bông xù lộ ra khi chiếc mũ áo đã tuột khỏi vị trí trong khi va chạm.

Giọng nói này...

- À không sao đâu!

Thiên Lam ngước đôi mắt đeo kính áp tròng nâu ẩn mình trong cặp kính giả cận lên. Như dự đoán, hoá ra là Vương Nguyên. Không ngờ lại gặp cậu trong hoàn cảnh này. Tim nó bỗng chốc đập mạnh mẽ, rồn rập như muốn phá tan nồng ngực nhảy ra ngoài khi thấy khuôn mặt đẹp từng góc cạnh đang đối diện với nó, chân mày hơi nhíu lại vì cảm thấy có lỗi... Gần như vậy thật là không quen, cũng thật là nhớ!

Hơi nhìn xuống bàn tay đang chìa ra, lơ lửng trên không trung của cậu nó càng cảm thấy có gì đó khó thở đồng thời như có luồn khí ấm áp len lỏi trong tim. Từ khi nào, cậu lại mạnh bạo trước con gái như vậy? Nó ngước lên nhìn cậu đưa tay lên xua xua ý nói không cần.

Vốn không thích đôi co dài dòng, Vương Nguyên thu tay lại đứng thẳng lưng. Cô gái nhỏ từ từ chống tay đứng dậy được thu hồi phản chiếu trên đôi đồng tử trời đêm của cậu. Chân mày cậu hơi nhíu lại không phải là cảm thấy tội lỗi... Mà cảm thấy khó hiểu. Giọng nói này sao quen vậy?

Tự cười trong lòng một tiếng! Như vậy thật không có điểm trong mắt một cô gái, nói không cần là không cần nữa. Thật đáng yêu quá đi mất! Đứng thẳng người đưa hai tay xoa vào nhau như bản năng, ngước lên nhìn chàng trai trước mắt đang hơi cúi đầu đảo mắt đi đâu đó.

- À!

Thiên Lam giật mình ngước lên nhìn chàng trai trước mặt có chút chột dạ. Nhưng không! Thu gọn trong đôi mắt đeo kính áp tròng nâu là bóng dáng gầy gầy, cao cao của chàng trai ấy khom người cúi xuống nhặt chiếc hộp điện thoại hình chữ nhật màu trắng in logo Oppo màu xanh trên mặt lắp hộp rồi khiêm tốn đứng thẳng dậy chìa ra trước mặt nó.

- Cảm ơn!

- Không có gì!

Nhận lại phần thưởng từ tay Vương Nguyên, Thiên Lam khẽ ôm vào người ngước nhìn liền thấy cậu nở nụ cười xã giao. Một nụ cười đẹp nhưng có chút gì đó gượng gạo. Nén tiếng thở dài, nó cúi đầu xuống trốn tránh cậu.

- Xin lỗi...

Vương Nguyên hai tay thọc vào túi quần, người hơi cúi cho xấp xỉ bằng chiều cao của cô gái trước mặt mình, khuôn mặt hơi choãi về phía trước, chân mày nhăn lại. Nghe tiếng Vương Nguyên, Thiên Lam ngước lên giật mình lùi lại vài bước khi thấy khuôn mặt của cậu khá gần. Sắc mặt trở lên khó coi cũng may đã được chiếc khẩu trang che lại.

- Chúng ta có từng gặp nhau chưa?

Thấy bản thân có chút vô lễ, Vương Nguyên đứng thẳng người đưa tay lên gãi đầu cười hờ hờ chữa ngượng. Cậu cũng đâu có ý gì, chỉ là thấy cô gái trước mặt này quen quen hình như đã từng gặp qua thì phải???

Nghe câu này của Vương Nguyên làm Thiên Lam giật thót tim, sắc mặt ngày trở lên khó coi. Từ từ ngước đôi mắt kính áp tròng nâu lên nhìn cậu. Vội đảo mắt lung tung khi thấy đôi mắt trời đêm đang nghi hoặc nhìn mình. Không phải sẽ bại lộ ngay lúc này chứ? Nó vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc hội ngộ này.

- Hờ hờ! Xin lỗi đã nhiều chuyện! Tại tôi cảm thấy cô quen quen mà thôi!

Thiên Lam nhẹ nhàng gật gật đầu, ngước mắt lên nhìn chỉ thấy cậu đang gãi đầu gãi tai nhe răng cười chữa ngượng trông vô cùng đáng yêu. Từ khi nào anh có tự tin khi đứng cạnh con gái một cách đáng sợ như vậy? Cái gọi là “cảm thấy” của anh cũng đáng sợ quá đi thôi!

- Không đâu! Mà thôi tôi phải đi rồi tạm biệt anh!

- Êh...

Vương Nguyên quay nửa người lại trong khi hai tay vẫn thọc trong túi quần. Bóng lưng cô gái nhỏ nhanh chóng xa dần rồi hướng khúc cua mà biến mất. Tại sao phải đi nhanh như vậy? Nhưng dõ dàng cậu thấy giọng nói của cô gái ấy vô cùng thân quen... Giọng nói của ai đó vào ba năm trước???

Vương Nguyên kinh hãi lắc đầu bởi chính suy nghĩ đó của mình. Làm gì có chuyện đó cơ chứ!

Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, tiện tay đang ở trong túi móc chiếc điện thoại ra nhìn vào màn hình. Bấm nút đỏ rồi bỏ lại vào trong túi nhanh chân bước về phòng thay đồ trước khi bị con ngỗng điên nào đó bóp cổ cho ngạt.

***

[Áaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!]

Tiếng thét vì giật mình hoảng sợ của Tiểu Bàng Giải dưới sân khấu vang lên thất thanh. Nhưng cũng không đủ để tiếng nhạc kinh dị trên sân khấu ngừng lại, không những vậy nó còn ác liệt hơn. Màn hình lớn phía trên chiếu cảnh quái dị 3D sống động như thật tại một bãi nghĩa địa dưới ánh trăng bạc khô khốc và lạnh lẽo, những ngôi mộ (kiểu như trong trò chơi zombier ấy) nghiêng ngả tứ phía cùng với những nét gạch nghuệch ngoạc rùng rợn. Tiếng sói hú, tiếng quạ kêu, tiếng gió rít, tiếng lá bay... Mọi tạp âm đều được bộ phận âm thanh phát lên vô cùng sống động với màn hình phóng lớn trên sân khấu kia. Không ngờ, lần này nam thần lại có tâm biến buổi tiệc sinh nhật thành buổi tiệc kinh dị rùng rợn.

Tuấn Khải trong bộ đồ Vampier màu trắng tinh từ trên xuống dưới cùng với các hoạ tiết như bộ Vampier đen kia, có điều chiếc áo choàng là màu đen. Nhờ hiệu ứng đèn bị tắt chỉ để lại một chiếc đèn tạm bợ nào đó làm sân khấu thêm huyền ảo, kết hợp với nàn khói nhân tạo phản ứng với ánh sáng mờ mờ làm cho sân khấu thêm ma mị bí ẩn pha chút với kinh dị huyền bí. Tuấn Khải đứng quay lưng lại với sân khấu, hai tay đeo gang màu đen hở mu tay và khoét một mảng trên bàn tay dang sang hai bên nắm chặt lại. Đội nhảy cả thân mặc đồ đen khoác áo choàng màu trắng đứng trước mặt cậu cũng quay lưng lại.

Trên màn hình lớn, những bàn tay xương thịt nham nham nhở nhở dưới lòng đất từ từ nhô lên máu me be bét nhìn mà sởn gai ốc khiến một số Tiểu Bàng Giải nhát ma ngồi dúm dó vào nhau, khuôn mặt trắng bệch. Tuấn Khải từ từ quay lưng đồng thời hiệu ứng tiếng cười man rợn của nữ vang lên và tiếng sấm rền, chớp giật xuất hiện trên màn hình lớn. Nhưng điều quan trọng là khuôn mặt nam thần đã bị tấm mặt lạ bằng da vô cùng kinh dị che mất một nửa khuôn mặt chỉ để lộ miệng và một con mắt ngọc đen sáng rực bên phải. Hàm răng giả được cậu công phu nhe ra như một con Vambier thật sự đang muốn hút máu nhân loại.

Một màn vũ đạo đặc sắc do chính tay Tuấn Khải biên đạo và tự cắt ghép nhạc. Cả đội nhảy lẫn nam thần đều hoà mình vào bản tiết tấu kinh dị rợn tóc gáy khiến bao người xem phải nghẹt thở. Nhảy được một nửa bài, Tuấn Khải mới nột chiếc mặt nạ kinh dị trên mặt ra để lộ khôn mặt nam thần yêu nghiệt, ném chiếc mặt nạ vào trong cánh gà ngay đó rồi tiếp tục hoà mình vào tiết mục. Điều này như hồi sinh cho các nàng Cua bên dưới, họ bắt đầu điên cuồng hô hào, dương cao bảng màu lúc la lúc lắc vô cùng sinh động dưới khán đài.

Ánh đèn huyễn hoặc màu tím than vụt tắt, chỉ để màn hình chiếu những thứ kinh dị ấy hất ánh sáng tối màu khiến người nhìn chỉ thấy bóng đen của đội nhảy tách ra lui xuống sân khấu nửa quỳ nửa ngồi, chống một tay cúi thấp đầu. Chỉ duy Tuấn Khải tiêu soái đứng quay lưng về phía cánh gà đối diện, toả ra khí chất cao lãnh, ngạo kiều. Một chị diễn mặc chiếc váy dạ hội trắng, mái tóc dài óng ả xoã ngang vai, khuôn mặt đeo một nửa mặt nạ ngang óng ánh kim tuyến màu trắng, được hoạ tiết thêm vài chiếc lông vũ màu trắng nhẹ nhàng rung rinh theo nhịp bước.

Chị vừa đi vừa hoang mang nhìn quanh một cách sợ hãi và thận trọng, hai tay cầm hai bên váy. Bước vài bước lại đứng ngó nghiêng nhìn quanh như thể chị bị lạc vào trốn kinh dị này. Những âm thanh kinh dị vẫn vang lên, những hình ảnh ma quái đội mồ chòi lên vẫn hiện lên trên tấm màn hình lớn. Máu me be bét, cùng với tiếng sói hú, tiếng quạ kêu man rợn. Một tia sét trong màn hình chiếu xuống xé tan màn trời đêm, cùng với âm thanh sống động bên ngoài càng thêm vẻ kinh dị huyền bí. Chị diễn ấy ngồi xụp xuống hoảng sợ ôm đầu lắc lắc cái đầu trông vô cùng đáng thương.

Mặc dù có chút rùng rợn bởi màn diễn kinh dị này, nhưng Tiểu Bàng Giải vẫn không khỏi thét lên đầy mùi dấm chua vang lên. Khi thấy Tuấn Khải quay lưng đi tới trước mặt chị diễn hơi khom lưng chìa tay ra trước mặt chị, nở nụ cười ma mị kết hợp cùng cặp răng giả càng thêm khuyến rũ nhưng không kém phần kinh dị. Chị ngước lên như một cô gái nhỏ yếu đuối nơi ghê rợn, run run đưa bàn tay đeo gang tay lưới màu trắng đặt lên bàn tay của nam thần... À! Bá tước Vampier cả thân khoác một màu trắng của Thiên Thần.

Lùi một bước chân, tay dùng lực kéo mạnh chị diễn lên làm chị ngã luôn vào lòng. Điều này, khiến Tiểu Bàng Giải không phục hò hét ở phía dưới, giấm chua ngày nồng nặc. Xem xem! Nam thần đã lớn nên muốn làm gì thì làm kìa!!! Á!!! Còn ôm eo thâm tình nữa!!! Các Tiểu Bàng Giải đáng yêu đang khóc thét trong lòng 2109 dòng sông... Ngập dạ dày rồi a~

Một điệu nhảy dạ hội đẹp mê hồn được thực hiện một cách điêu luyện trên sân khấu. Cặp đôi nam thần Vampier và cô gái đi lạc ở chính giữa các cặp đôi khác. Động tác vô cùng ăn ý, nhẹ nhàng mềm mại như lụa, mạnh mẽ cứng rắn như đoản kiếm. Ánh đèn sắc tím huyền bí chiếu lên trên sân khấu, lướt qua lướt lại càng làm màn diễn thêm sống động.

[Áaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!]

Tiếng thét siêu khủng bố của Tiểu Bàng Giải phía dưới (suýt) làm cho nóc nhà hát bay mất dạng. Ôm eo kìa!!! Dí sát mặt vào chị diễn kìa!!! Bữa tiệc sinh nhật này vừa kinh dị lại vừa quái dị nữa!!! Yêu cầu thời gian trả lại cho chúng tôi Tiểu Khoai Tây nhát gái đi a~~~

Một tay thâm tình ôm eo chị diễn, một tay giữ chặt vai chị. Tuấn Khải từ từ cúi xuống, mặt đối mặt với khoảng cách siêu gần chỉ còn vài milimet nữa thôi là... Nhưng không! Cậu nghiêng đầu cúi xuống cổ của chị diễn, dí khuôn mặt thật sát... Thật sát...

Khi chị diễn bị Bá Tước Vambier “cắn cổ” “hút máu” liền nhắm mắt ngã gục dưới sàn diễn “chết” vì “thiếu máu” ngay lúc đó đội nhảy vùng dậy cùng Tuấn Khải thực hiện nốt bài vũ đạo kinh dị đầy ma mị này.

***

[Hú hú!!! Vương Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải!!! Vương Tuấn Khải!!!]

- Xie xie da jia!!!!

Tuấn Khải đứng giữa sân khấu, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhễ nhại tay cầm micro vừa được staff chạy ra đưa cho kề cạnh môi hét lớn. Tiểu Bàng Giải phía dưới không ngừng hò hét điên cuồng, bảng màu không ngừng được dương lên lúc lắc vẫy vẫy. Cậu nở nụ cười yêu nghiệt để nộ cặp khểnh duyên dáng chết người.

- Rất ấn tượng!

Nhi Lam từ trong cánh gà bước nhanh ra sân khấu đứng cạnh Tuấn Khải, không quên đưa cho cậu một sấp khăn giấy để cậu thấm mồ hôi. Cô đưa micro quay xuống nhìn Tiểu Bàng Giải sau đó quay sang nhìn cậu.

- Oppo có quà tặng anh đấy!

[Hú hú hú!!!!]

Tuấn Khải cười cười nhìn theo bóng lưng Nhi Lam tay cầm khăn giấy đưa cho staff. Một lúc sau, cô quay lại trên tay cầm theo một hộp quà được đóng gói tỉ mỉ màu lam, nơ màu dương. Đi tới gần cậu, cô chìa hộp ra trước mặt cậu.

- Anh biết đó là gì a~

[Ha ha ha!!!]

Tuấn Khải ngây ngô một tay cầm micro kề môi ngạo kiều một cách dễ thương nói, một tay chìa ra cầm một đầu hộp quà. Nhi Nhi chỉ biết cười lắc đầu cho qua mà thôi. Cô giúp cậu đỡ hộp quà, trong khi cậu một tay giữ một đầu hộp quà, một tay kèm theo micro mở lắp quà.

- Món quà sinh nhật mà Oppo tặng cho Tiểu Khải là một chiếc điện thoại Oppo đời mới nhất...

Tuấn Khải cầm chiếc điện thoại to tướng trên tay lật lên lật xuống thích thú ngắm nhìn. Kích cỡ không khác gì cái Ipac loại nhỡ nhỡ, phía dưới kèm theo một chiếc ốp lưng màu xanh lam của trời. Bên dưới có hình gợn xóng màu xanh dương kèm theo một chú cua tung mình nhảy lên “mặt nước” tạo ra “bọt nước” tung toé vô cùng đặc biệt.

- Còn chưa được tung ra ngoài thị trường nữa!

[Ồhhhhhh!!!!!!!]

- Ngoài ra còn được tặng thêm một ốp lưng đặc biệt và một gậy chụp ảnh đặc biệt được thiết kế riêng không đụng hàng!

- Cảm ơn Oppo!!!

Đưa lại món quà đặc biệt của Oppo lại cho sarff đồng thời cũng theo chỉ thị của Nhi Lam, Tuấn Khải vẫy tay các nàng Cua dưới sân khấu sau đó nhanh chân bước vào trong cánh gà trong tiếng reo hò tên cậu.

- Trong lúc chờ đợi, chúng ta cùng nhau xem qua những lời chúc của mọi người dành của Tiểu Khải nha! Được không nào?????

[Hảo!!!!!!!!!!!]

Đèn sân khấu vụt tắt khiến cho cả khu nhà hát trở lên tối thui. Màn hình lớn trên sân khấu từ từ phát sáng...

Các anh chị Tiểu Bàng Giải trên màn hình thay nhau nói một câu chúc tốt đẹp tới Tuấn Khải. Những câu chúc ấm áp, ngọt ngào và chân thành nhất đều được bọn họ gửi tới cho cậu. Có người biết cậu cũng đã lâu, cũng có người chỉ biết cậu mới đây nhưng tình yêu mà họ dành cho cậu tuyệt đối không có cái gọi là hơn thua. Có thể thua về thời gian quen biết, cũng có thể thua về khoảng cách có người cách cậu tận nửa vòng trái đất, tách biệt rõ ràng của ngày và đêm. Tuy nhiên, tình yêu của họ trao cậu tuyệt đối không thua kém nhau cho dù một chút cũng không! Ngưỡng mộ có, noi gương có, yêu thương có, bảo hộ có. Họ luôn luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất tới bên cậu, muốn những thứ xấu hại nhất tránh xa cậu vạn dặm... Tốt hết là đừng tới bên cậu!

”- Vương 20 anh đã trở thành người đàn ông siêu lý tưởng rồi. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mãi luôn hạnh phúc khoẻ mạnh nha anh!”

”- Tiểu Khải! Con nay đã trở thành người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái rồi. Con lớn nhanh quá làm cô phải bất ngờ vì sự trưởng thành đột ngột của con. Sinh nhật con cô cũng chỉ biết nói vài lời chúc con sinh nhật vui vẻ! Cảm ơn con! Nhờ có con mà con trai cô biết bản thân cần phải làm gì cho tương lai. Cô yêu con!”

”- Tiểu Khải! Nếu em mà là phụ nữ anh sẽ không sợ gian nan tới trước mặt em mà cầu hôn đâu à nha! Hê hê... Nhưng dù sao cũng chúc em sinh nhật vui vẻ, đạt nhiều thành công hơn trong cuộc sống. À mà, nhờ có em mà bao đàn ông trên thế giới này ế chổng cả lũ à nha! Tốt nhất đừng ra đường kẻo có đánh ghen đấy! À... Đùa thôi hê hê!”

***

Các thực tập sinh đứng trong phòng nhảy giàn hàng giàn nối sau đó dance một bản nhạc sôi động do chính tay các em biên đạo. Động tác của các em tuy không điêu luyện thành thục nhưng tình cảm của các em chuyền tải qua từng động tác trở lên rất đẹp rất trân thành. Các em một nhóm có hơn chục người ăn ý cùng nhau dance hết hơn năm phút. Cả người các em nhễ nhại mồ hôi, tuy nhiên nụ cười trên môi các em vẫn còn đó không hề để sự mệt mỏi của bản thân làm ảnh hưởng.

”- Đại sư huynh! Đệ chúc huynh sinh nhật vui vẻ, công thành danh toại vươn tới vinh quanh. Cảm ơn huynh, nhờ có huynh mà đệ học được rất nhiều điều. Đệ mong rằng một ngày nào đó sẽ được cùng huynh hợp tác!”

”- Loáng thoáng đã thấy sư huynh bỗng dưng trở thành một người đàn ông tuyệt mỹ. Thời gian trôi qua như thể một cái chớp mắt vậy. Đệ chúc sư huynh sinh nhật vui vẻ, ngày ngày vui vẻ!”

.

.

.

***

Sau khi dance cùng đội nhảy xong, Tuấn Khải đi ra phía cánh gà nhận lấy chai nước khoáng từ staff sau đó nhanh chân trở lại vị trí giữa sân khấu cùng Nhi Lam. Xoáy lắp, ngửa cổ đưa chai nước kề miệng uống một hơi.

- Sau khi kết thúc tiệc chào mừng tuổi 20, anh muốn làm gì nữa không?

- Anh hả? Ừm...

Quay sang đưa chai nước đã đóng lắp cho staff từ trong cách gà chạy ra. Tuấn Khải quay sang nhìn Nhi Lam một cái sau đó quay sang cánh gà, đảo đôi mắt ngọc đen một vòng.

[Lấy em!!! Lấy em!!! Lấy em!!!]

- Ay yo! Mọi người đang nghĩ Tiểu Khải không nghe thấy gì hả? Tuy anh ấy đeo tai nghe, nhưng thực chất anh ấy đều nghe hết đấy nhé!

Nhi Lam phì cười quay xuống khán đài lên tiếng với Tiểu Bàng Giải đang quá khích ở phía dưới. Đưa tay không lên vẫy vẫy, quay trái quay phải, nhìn trên nhìn dưới tuy nhiên vẫn không thể ngan cản sự quá khích của các nàng Cua xinh xắn phía dưới.

- Em nói linh tinh gì thế?

Tuấn Khải tỉnh bơ quay sang nhìn Nhi Lam làm mọi người không nhịn nổi phải phì cười. Cậu quay sang khán đài cũng toe toét cười nộ cả khểnh hổ duyên dáng, đôi mắt ngọc đen cong cong lại như cây cầu. Đối với sự phấn khích của các nàng Cua biện phát tốt nhất và duy nhất là lơ đi!

- Hề hề!

- Thì năm nay cũng như mọi năm khác thôi. Ngoài phải nỗ lực hơn năm ngoái ra, bản thân cũng sẽ tìm cho mình một cơ hội đi chơi công viên giải trí!

[Hú!!!!!!!!!!]

- À phải rồi, TFGIRLS có một món quà nho nhỏ tặng anh đấy!

Tiểu Bàng Giải phía dưới phấn khích hô hào cực lớn. Tuấn Khải cùng Nhi Lam đứng sang một bên khán đài quay vào sân khấu chính diện đã sớm tắt đèn.

Khi ánh sáng trở lại một màu tím huyền huyễn bao phủ cả sân khấu, TFGIRLS từ trong cánh gà đối diện từ từ đi ra. Cả ba cùng khoác trên mình bộ đầm tím than cúp ngực hở vai và lưng, hai bên cánh tay đeo đôi gang tay lưới đen dài tới tận khuỷu. Bộ cánh bằng ren được nối từ gang tay ra đằng sau lưng nhẹ nhàng uyển chuyển theo từng nhịp bước. Tuy nhiên ba người một kiểu trang phục, màu sắc khác nhau. Bọn họ được trang điểm kỹ càng, làm tóc có chút cầu kỳ về kỹ thuật. Món quà của bọn họ là một điệu múa dạ hội đẹp mắt. Từng cử chỉ động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như công múa vô cùng duyên dáng dẻo dai.

[Hú!!!!!!!!!!!]

Tiểu Bàng Giải hô hào khi màn biểu diễn đã kết thúc một cách khá ấn tượng. TFGIRLS đứng giữa sân khấu cùng nhau cúi đầu chào mọi người. Nhi Lam và Tuấn Khải tách nhau đi sang đứng cạnh hai người Ân Kỳ và Diệp Thanh ở hai đầu trái phải.

- Chào mọi người bọn tôi là/TFGIRLS!!!

[Hú!!!!!!!!!!!!!!]

- Em xin chúc Tiểu Khải sinh nhật vui vẻ. Hàng ngày đều thật vui vẻ hạnh phúc. Chúc anh gặt hai nhiều thành trong công việc cũng như sự nghiệp!

Diệp Thanh đứng ngay cạnh Tuấn Khải liền quay sang cậu áp micro vào môi khẽ cất lời chúc thật tâm từ đáy lòng. Thật sự, hôm nay trong cách gà nhìn cậu lần lượt khoác lên các bộ đồ khác nhau cùng với vẻ đẹp của cậu khi mặc bộ đồ đó cậu thật sự rất tuyệt vời. Tuấn Khải gật đầu nói tiếng cảm ơn như thường lệ, trong lòng có chút cảm kích vì câu chúc của nhóm đối thủ.

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Đừng để công việc ảnh hưởng tới tâm trạng cũng như sức khoẻ của anh. Em hi vọng chúng ta sẽ có một dự án hợp tác sắp tới. Em rất vui nếu điều đó xảy ra đấy!

- Cảm ơn em Ân Kỳ!

- Anh đã là một người đàn ông lý tưởng với mọi cô gái, bao gồm cả em rồi. Chúc anh sinh thần khoái lạc, sớm quên đi mọi đau buồn và tìm cho mình một niềm vui mới. Nếu có thể, em sẵn sàng cùng anh đi tìm niềm vui ấy!

Đây có coi là một lời tỏ tình không nhỉ? Mọi người không ai bảo ai đồng loạt nhìn chăm chăm vào Tử Tuệ - người vừa phát ngôn câu chúc. Cô không để điều đó làm bản thân bận tâm, cô đặt hai tay vòng trước eo như một quý cô quyền quý nhìn mọi người phía dưới nở nụ cười xinh đẹp. Đây vốn chính sác là một lời tỏ tình ngầm, cô biết cậu sẽ không thích, cô biết mọi người sẽ không vui. Nhưng cô đã dồn hết tình cảm cũng như can đảm vào lời tỏ tình này. Cô không cần biết đích đến sẽ là thành hay bại, cô chỉ cần biết cô đã xuất phát xông pha về phía trước rồi.

[Khải Nhi!!! Khải Nhi!!! Khải Nhi!!!]

Các Tiểu Bàng Giải phía dưới đồng thanh hô vang một cái tên được ghép từ hai người đang đứng mở to mắt trên sân khấu kia. Họ tự hào hô vang, họ vui về điều này.

Cộng đồng Tứ Diệp Thảo cũng như Tiểu Bàng Giải sớm đã yêu thích Song Lam từ lâu, hiện giờ thông tin hai người họ ở cùng nhà với TFBOYS xuất hiện đầy dẫy trên mạng. Ghen tỵ có, ngưỡng mộ có và trên hết là ủng hộ và yêu quý. Có gì phải ghét họ chỉ vì điều này? Hai người họ đáng để yêu thương và trân trọng. Bọn họ cũng là một thành phần trong Tứ Diệp Thảo, bọn họ cũng cuồng thần tượng. Trên hết, bọn họ đều trao tình cảm cho thần tượng không do dự. Chuyện của ba năm trước không ai là không biết, chuyện của hiện tại lại càng không thể không biết. Mọi chuyện của Song Lam và TFBOYS từ xưa tới nay bọn họ đều lắm rõ không bảy phần thì năm phần họ đều biết. Bọn họ đồng lòng ủng hộ cho hai cô, ủng hộ cho tình cảm của hai cô và ủng hộ cho bọn họ thành đôi thành cặp như khi xưa bọn họ ủng hộ cho ai kia vậy.

Lúc trước có Fan Ship bây giờ có Fan Cupid (tác giả không biết Fan của một cặp nam nữ gọi là gì nên tự đặt) ban đầu hai bên có tranh cãi nhưng lâu dần lại thôi, bọn họ vẫn là bọn họ. Thậm trí hiện giờ Fanfic TFBOYS không đơn thuần chỉ là đam mỹ, tình yêu thần tượng và Fan girl mà còn có cả chuyện tình với đủ loại tình huống nội dung liên quan tới các cặp đôi thực tế mà Fan Cupid đang theo đuổi.

Fan Cupid mỗi lần đón hoặc tiễn TFBOYS ở sân bay đều cầm theo banner Khải Nhi, Thiên Bảo và Nguyên Lam trên tông màu chính của từng người. Lúc đầu định không ghép Vương Nguyên với ai kia nhưng không lẽ để cậu đơn phương lẻ bóng trong khi đồng đội đều có cặp có đôi hay sao? Hơn nữa bọn họ cùng cậu kiên trì đợi ai kia đội mồ quay về.

Nội dung Fanfic Cupid đa dạng phong phú với mọi tình huống khác nhau được Fan Cupid dựng lên logic. Bọn họ tưởng tượng những điều ngọt ngào, đắng cay đủ cả. Viết để thoả mãn chính mình, viết để hi vọng rằng cái kết của fic chính là cái kết của mấy người bọn họ. Bọn họ tin rằng, thời gian sẽ cho họ một kết quả tươi đẹp. Bọn họ mong rằng, các chàng trai của họ sẽ hạnh phúc với người con gái họ yêu thế là đủ.

Nghe mọi người hô hào ghép tên mình với đối phương trong lòng Nhi Lam cảm thấy ấm áp vui vẻ cũng có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng cũng may có chút lớp phấn má hồng che đậy giúp cô hiện giờ. Cô cũng đã sớm quen chuyện Fan Cupid ghép cô với Tuấn Khải, có chút cảm giác cảm thấy được an ủi điều này khiến cô thấy thoải mái hơn trong tình trạng đấu tranh với tình cảm đơn phương này.

Ngoài cô ra, Bảo Lam cũng vậy. Các cô không biết làm gì chỉ biết ngây ngốc đọc Fanfic do Fan Cupid tưởng tượng dựng lên, nhờ đó vết thương lòng của các cô cũng được xoa dịu bớt. Các cô cảm thấy, mọi người rất ấm áp luôn ủng hộ cho bọn cô. Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều đặc biệt các Fan Cupid đã ủng hộ.

Tuấn Khải đảo mắt quanh khán đài phía dưới. Đôi tai lắng nghe Tiểu Bàng Giải hò hét. Cậu không hề cảm thấy khó chịu, trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Cho dù là Fan Ship hô vang tên cậu cùng tên một trong hai người anh em còn lại cậu cũng thấy có chút khó chịu nhưng rồi lại quen dần, hay là Fan Cupid hiện giờ cũng tương tự như Fan Ship.

Đương nhiên làm thái quá cũng quy vào danh sách ghét cay ghét đắng của cậu và hai người còn lại. Mấy ai vui vẻ khi bị bắt ghép vào trò chơi trong khi mình không thích một cách thái quá và lố bịch? Có không? Đương nhiên là không rồi! Đây chính là sự đố kị giới hạn của một con người, đừng ép họ làm thứ họ không muốn. Họ đã miễn cưỡng tham gia rồi thì đừng được đà lấn tới ép họ làm điều vượt quá giới hạn của chính họ. Cậu cũng vậy! Chuyện của Fan Ship hay Fan Cupid cậu có thể nhắm mắt cho qua, nhưng khi họ làm thái quá một cách không thể chấp nhận được thì cậu không ngại liệt kê vào danh sách chán ghét.

Bỗng dưng nghe cái tên được Fan Cupid ghép ở phía dưới kia khiến cậu cảm thấy ấm áp và... Hạnh phúc?!

TFGIRLS đứng ở giữa hai người được ghép tên kia đen hết mặt mũi không biết nói năng gì đặc biệt là Tử Tuệ. Cho dù Fan Cupid không chỉ có mỗi Khải Nhi, Thiên Bảo và Nguyên Lam thậm trí có cả Khải Tuệ, Thiên Thanh và Nguyên Ân nhưng số lượng lại ít hơn ba cặp kia. Ba cặp kia là đa số, ba cặp này là thiểu số thậm trí là không được chấp nhận. Nhưng có cần thái quá hò hét ngay dưới sân khấu còn là ngày sinh nhật nữa hay không? Thật khiến người ta phát hoả mà!!!

[Khải Nhi!!! Khải Nhi!!! Khải Nhi!!!...]

***

Theo chỉ thị của Nhi Lam, TFGIRLS cúi đầu chào mọi người sau đó đi vào trong cánh gà trong sự hò hét của Tiểu Bàng Giải. Bọn họ ấm ức đi vào trong hậu trường, chọn đúng phòng của mình sau đó mở cửa ra mà đi vào trong đùng đùng tức giận. Tử Tuệ phẫn nộ ngồi ngã ngửa ra ghế sofa, dang rộng hai tay ra ngửa cổ ra sau chốc ghế không hề quan tâm tới tóc tai được trang điểm kĩ càng đẹp mắt sẽ bị phá huỷ.

- Thật là! Sao ngày sinh nhật cũng không tha là sao???

Tử Tuệ chán nản gắt lên. Âm thanh hai tên ghép vào làm một vẫn vang vẳng trong tai làm cô vông cùng khó chịu. Lúc trước một tên, bây giờ một tên khác nhưng lại không có cô, có nhưng không được tung hô. Càng nghĩ càng ức mà! Dù sao cái người được gán ghép kia cũng chỉ là nhân viên trong công ty sao lại được người người biết tới, người người tung hô như người nổi tiếng như vậy? Người đó có gì tốt? Có gì nổi bật ngoài tài năng quay phim chụp hình? Còn cô? Cô có khả năng đàn Cello, có thể hát trên hết cô là một ngôi sao đứng cách xa cây cỏ bốn lá mọc dưới đất đó rất là nhiều và khoảng cách của cô và vai chính của hôm nay rất gần mà sao lại không thể kết nối với nhau như hai người họ? Một người toả sáng trên trời, một người vùi mình dưới lòng đất thời gian làm cho không nhìn thấy đối phương. Ban ngày, cỏ nhìn được trời xanh nhưng không có sao. Ban đêm, cỏ nhìn thấy sao nhưng sao không nhìn thấy cỏ hoà mình trong bóng tối???

Càng nghĩ càng tức! Tử Tuệ dậm mạnh chân xuống sàn chút giận thu hút hai cô em đồng đội ngồi đối diện đang e ngại nhìn mình. Ân Kỳ và Diệp Thanh chỉ biết nhìn nhau rồi cúi đầu thở dài, ngoài ra cả hai cô không biết làm gì hết. Nghĩ lại lúc ấy, mà hai cô khó chịu tay cho Tử Tuệ ghê!

***

- À! Từ nãy tới giờ chưa nhắc tới hai người cực kỳ, cực kỳ quan trọng của anh có phải không?

Tuấn Khải quay sang nhìn Nhi Lam gật gật đầu với ánh mắt tò mò chờ đợi. Không biết năm nay, hai người nào đó tặng cậu cái gì nhỉ? Tiểu Bàng Giải ở phía dưới điên cuồng gào thét hô hào.

- Chúng ta cùng nhau chào đón bọn họ nào!!!

[Hú!!!!!!!!!!!!!!!!!!]

Ngay lập tức mọi tiếng hô hào dừng hết lại, khuôn mặt hớn hở của Tuấn Khải và Nhi Lam cũng đông cứng lại khi nhìn vào trong cánh gà. Cái... Cái gì thế?

Từ trong cánh gà đối diện có một Pikachu màu vàng vô cùng dễ thương lon ta lon ton đặt hai tay lên hai bên tay lái đẩy hộp quà màu xanh buộc nơ cam to chà bá hình lập phương ước lượng khoảng chừng hai mét khối đẩy từ từ ra giữa sân khấu trên chiếc xe đẩy bốn bánh nho nhỏ. Pikachu quá khích đẩy hộp quà bự chảng suýt chút nữa tông phải nam thần đứng giữa sân khấu làm ai đó phải lùi bước chắn đường suýt tông phải Nhi Lam sau lưng.

Tiểu Bàng Giải phía dưới ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn sân khấu trả hiểu cái gì đang diễn ra hết. Tuấn Khải và Nhi Lam nhìn nhau như muốn hỏi cô nàng MC xem chuyện gì đang xảy ra, câu trả lời của Nhi Lam chính là cái lắc đầu nhún vai.

Pikachu rời khỏi vị trí lạch bà lạch bạch đi tới trước mặt Tuấn Khải và Nhi Lam hai tay nặng nề đỡ cái đầu to bự trảng của mình nghiêng đầu một cách vô cùng dễ thương. Pikachu đi tới đầu chiếc hộp quà to tướng ấy, chỉ chỉ ngón tay màu vàng vào chiếc nút tròn tròn màu lam ngay cạnh góc hộp, vừa chỉ vừa vẫy vẫy Tuấn Khải tới.

- Tò mò ghê a~!

Ngoãn ngoãn bước tới gần hộp quà theo lời Pikachu. Tuấn Khải được Pikachu hướng dẫn đứng vào vị trí thích hợp mà nhấn nút. Một mảng trên thành hộp quà bung ra chưa kịp dụng thì Pikachu tới đỡ từ từ hạ xuống thành một cái dốc. Vì vướng víu cái đầu nặng trịch của mình khi gần hạ ván xuống nền, Pikachu liền đưa một chân lên đỡ rồi từ từ hạ xuống làm giảm lực rơi mà phát không ra âm thanh khó nghe sau đó quay lại nhìn khán giả hai tay đỡ đầu nghiêng nghiêng đáng yêu sau đó lùi sang bên để mọi người theo dõi sự việc trên sân khấu.

Tiểu Bàng Giải hô hào cuồng nhiệt khi thấy Vương Nguyên từ trong hộp quà đi ra. Tuấn Khải di chuyển tới chỗ Nhi Lam ngoác miệng ra cười hạnh phúc nhìn Vương Nguyên bước chân xuống khỏi tấm ván khi ra phía sau sân khấu. Cậu mặc áo sơ mi màu lam cổ áo màu trắng khoác ngoài chiếc áo jean một ống tay để lộ một ống tay áo sơ mi màu trắng, kết hợp với quần vải trắng và đôi giày cao cổ đen đế trắng trông vô cùng soái. Cậu còn hơi chui vào trong, đưa một tay vào kéo một đầu xe đẩy ra ngoài một cách nhẹ nhàng, kéo tới đâu bước theo tới đấy.

Tiếng hô hào lần nữa vang dội lên khi thấy cả chiếc bánh sinh nhật ba tầng cắm nến số 20 trên đỉnh bánh từ từ được kéo ra. Phía bên kia xe đẩy thò ra một cánh tay áo jean xám, dần dần Thiên Tỉ xuất hiện từ trong hộp quà đi ra bước xuống trước tấm ván phối hợp với Vương Nguyên đẩy xe có chiếc bánh sinh nhật nhẹ nhàng. Pikachu đứng phía sau kéo dần chiếc xe lùi lại lấy diện tích. Một lúc sau, Chí Hoành từ trong hộp quà đi ra trong tiếng hò reo thích thú của mọi người.

Đẩy chiếc xe để giữa chính sân khấu, Thiên Tỉ, Vương Nguyên và Chí Hoành cùng nhau lấy micro để sẵn trên xe quay sang nhìn Tuấn Khải và Nhi Lam chưa hết kinh ngạc rồi lại quay xuống nhìn Tiểu Bàng Giải đang hô hào khí thế. Hai cậu phì cười!

- Chào mọi người tôi là TFBOYS - Vương Nguyên!

- Chào mọi người tôi là TFBOYS - Dịch Dương Thiên Tỉ!

- Chào mọi người tôi là Lưu Chí Hoành!

Mở đầu là lời chào quen thuộc.

- Ba em làm anh bất ngờ đấy!

Tuấn Khải bừng tỉnh tự giác bước tới đứng giữa hai cậu em ngây ngô như đứa trẻ nhìn lần lượt ba người sau đó quay sang nhìn chiếc bánh sinh nhật được trang trí giản đơn nhưng đẹp mắt phía trước. Thật sự là rất bất ngờ và xúc động nha!

- Tụi em không biết làm gì nên gói luôn bọn em lại làm quà tặng anh!

Thiên Tỉ ngọt ngào trầm ấm quay sang Tuấn Khải nói. Nhìn qua Vương Nguyên, Chí Hoành và Nhi Lam vừa bước tới lại gần. Càng nói Tiểu Bàng Giải càng hô hào, Tuấn Khải càng cười tươi đầy cảm động.

- Phải đó!

Vương Nguyên cầm micro đồng tình lên tiếng gật gà gật gù.

- Mà... Pikachu kia đoán không nhầm là Bảo Bảo hả?

Tuấn Khải quay sang lần lượt nhìn mọi người rồi lại nhìn Pikachu từ sau hộp quà đi lên từ từ gỡ cái đầu to bự trảng trên đầu xuống lắc lắc cái đầu để tóc không che mất mắt. Một tay kẹp cái đầu bên hông, một tay đưa lên gạt tóc trên mặt chu mỏ. Thiên Tỉ ngay đấy nhanh chân đi tới đưa cho Bảo Lam micro trong tiếng hò hét của mọi người. Cô phồng má chu mỏ không phục giọng điệu hơi nhõng nhẽo.

- Sao anh biết là em?

- Sao anh không biết!

Tuấn Khải nhún vai trả lời trong tiếng cười vang của Tiểu Bàng Giải và mọi người xung quanh. Cái tính hấp ta hấp tấp, hậu đà hậu đậu của cô nàng còn lạ gì nữa. Bằng chứng là lúc suýt “ám sát” cậu vừa rồi.

- Hì hì! Chào mọi người tôi là Nguyễn Bảo Lam!

Bảo Lam quay sang sân khấu khom lưng cúi đầu chào mọi người dưới khán đài.

[Hú!!!!!!!!!!!!!!]

Sau khi hộp quà cũng như đầu Pikachu được staff từ trong cánh gà chạy ra mang vào trong hậu trường. Bảo Lam đứng vào vị trí cạnh Thiên Tỉ nhìn xuống sân khấu.

- Được rồi! Chúng ta châm nến đi nào!

- Ừm!

Vương Nguyên tay cầm máy lửa lên châm đốt hai cây nến số trên bánh sinh nhật. Chẳng mấy chốc hai ngọn nến lung linh ánh lửa. Đặt máy lửa xuống xe quay sang nhìn mọi người xung quanh.

Tuấn Khải chấp tay vào chuẩn bị ước nhưng nhanh chóng được Nhi Lam lên tiếng chỉnh tư thế đan cụp hai bàn tay xuống. Cậu cười hề hề chữa ngượng sau đó nhắm mắt vào ước nguyện sau đó một hơi thổi tắt nến trong tiếng hò hét tiếng vỗ tay chúc mừng của mọi người. Pháo giấy ở hai bên bắn lên làm một cơn mưa giấy óng ánh rơi xuống sân khấu dính lên tóc cả nhóm trên sân khấu. Khi màn mưa hoa giấy thưa thớt, ai cũng tự gạt giấy trên tóc trên người xuống dưới nếu không sẽ khó chịu chết mất.

- Mọi người chúc gì đi!

- Em chúc anh sinh nhật vui vẻ, ngày mai vui vẻ, ngày mốt vui vẻ, ngày nào cũng vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc và cùng nhau cùng cố gắng trên con đường phía trước!

[Hú!!!!!!!!!!!!!!!]

Vương Nguyên quay sang trân thành chúc Tuấn Khải. Ánh mắt trời đêm trân thành ngập tràn tình cảm nhìn thẳng đôi mắt ngọc đen của người anh đáng kính trước mặt. Tuổi mới đã đến, anh đã là người đàn ông tuyệt vời rồi. Có lẽ sóng gió phong ba đã thêm một cấp độ mới sẽ khiến anh phải mệt mỏi. Tuy nhiên, anh hãy yên tâm vì trên chặng đường đó không phải một mình anh bước, bên cạnh còn có em, có mọi người bên anh nữa.

- Chúc anh thêm cao, thêm soái thêm hạnh phúc vui vẻ. Có chuyện gì cũng phải nói ra không được giữ cho riêng mình nghe không! Bọn em sẵn sàng nghe anh rãi bày tâm sự, cùng anh tìm cách giải quyết khó khăn!

Chân thành nhìn thẳng đôi mắt ngọc đen của Tuấn Khải, ánh mắt hổ phách ấm áp chiếu lên bao phủ cả thân thể người đàn ông phía trước. Đồng điếu nở rộ khi thấy môi người anh trước mặt nở nụ cười khoe răng khểnh duyên dáng. Chúng ta thấm thoát cũng đã bên ngau hơn bảy năm nay, hiểu nhau hơn hiểu chính bản thân mình. Mọi sóng gió phong ba đều cùng nhau trải qua, chắc chắn tương lại vẫn chưa thể sóng yên biển lặng. Bất cứ nơi đâu nhưng chỉ cần có chúng ta bên nhau là đủ, mọi sợ hãi cũng không còn khi chúng ta dựa vào nhau.

- Nam thần Karry em chúc anh sinh nhật vui vẻ. Hiện giờ em và anh vừa là người cùng giới vừa là người cùng nhà rồi. Anh có gì cần giúp đỡ em sẵn sàng không từ chối!

Chí Hoành quay sang nhìn Tuấn Khải, hai anh em đối mắt nhìn nhau. Năm xưa vào Phong Tuấn anh là người giúp em, bây giờ nếu anh có việc cần nhờ dù khó cách mấy em cũng sẽ không từ chối.

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ hạnh phúc. Em và Tứ Diệp Thảo sẽ luôn bên anh cùng anh vượt qua khó khăn. Thành công phía trước anh cứ bước một mình, khi thất bại mệt mỏi hãy quay lưng lại bọn em vẫn mãi ở đó theo dõi bước chân anh! Nam thần của em! Em và Tứ Diệp Thảo yêu anh!

[Wǒ āi nǐ!!! Wǒ āi nǐ!!! Wǒ āi nǐ!!!...]

- Cảm ơn em Bảo Bảo! Cảm ơn mọi người!!!

[Hú!!!!!!!!!!!!]

***

”Tiểu Khải! Nhanh thật đấy phải không? Mới ngày nào Tiểu Khoai Tây nhỏ bé đứng giữa dòng người qua lại tại sân bay Bắc Kinh mà nay đã trở thành một người đàn ông trững trạc trưởng thành hơn rồi! Nói ra có chút buồn cười, nhưng chị thật lòng mong muốn nhìn thấy một Vương Tuấn Khải trững trạc nhưng không đánh mất một Vương Tuấn Khải tinh nghịch. Cho dù em có lớn thế nào đi chăng nữa thì em vẫn mãi là một cậu bé trong lòng chị. Chị theo em đến nay cũng đã hơn bảy năm rồi, một cuộc hành trình không thể nói là dài cũng chẳng phải nói là ngắn. Thế nhưng, tình cảm của chị dành cho em vẫn không thay đổi, thậm trí là lớn lên từng ngày ấy chứ! Mọi sóng gió em đối đầu, chị chỉ biết ở phương xa mà thầm cổ vũ em cố lên. Có lẽ em không nghe thấy thậm trí là không biết được điều ấy đâu. Nhưng không sao! Tuy em không biết tới điều ấy nhưng chị vẫn sẽ cùng em đương đầu với sóng gió này tới sóng gió khác. Tiểu Khoai Tây của chị! Sinh thần khoái lạc! Yêu em!”

Bức thư này, chính thức đã khép lại bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi. Trang giấy đã nhuốm một màu mực đen, dấu ấn để lại nhất định sẽ là dòng chữ ngay ngắn thẳng hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.