[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em

Chương 13



- Ta cọ, cọ chết mi, Vương cẩu thối, ta cọ chết mi, cọ chết miNói mà, đến nhà Vương Tuấn Khải lúc nào là xác định: sẽ không ra về dễ dàng như thế

Cọ nhà vệ sinh, a, thực thảm rồi

- Chị chỉ lau sàn nhà thôi mà, không phải giống như hận chết nó vậy đâu

Cô lườm Vương Tuấn Khải

Vương cẩu thối, lôi bí mật đáng bị chó tha của cô đi uy hiếp cô. Cô hận chết hắn, hận chết hắn

- Chị là rửa bát hay phá bát nhà tôi ra vậy?

- Giỏi thì đi mà rửa

-......

Đòi hỏi cô à? Tên cẩu đáng chết, cẩu đáng chết

Gâu gâu gâu

- Đô Đô, mày chạy thì cứ chạy, dù sao đối tượng mà tao càn quét cũng không phải mày

- Chị vừa nói cái gì?

- Liên quan à?

Vương Tuấn Khải bực tức ra ngoài. Nói chuyện với cô, không tức nghẹn cổ họng mới lạ

Bỗng cậu nghe tiếng tin nhắn trong ba lô của cô

Định trêu chọc cô một chút cho bõ tức nên cậu rút điện thoại cô ra

Là tin nhắn của anh trai cô

"Mau luôn và ngay lập tức lọc sạch cái danh sách hạn chế cho anh, bằng không anh sẽ lên tận Bắc Kinh đấy"

Cậu cười khẩy. Bà chị quái thai này không biết giữ cái gì trong danh sách hạn chế chứ?

Vừa mở danh sách hạn chế của cô, cậu suýt té ngửa

Toàn số của người thân trong gia đình cô

Chắc vì một số lý do gì đó nên cô mới làm như vậy. Hà hà, lần này cậu "làm phước" giúp cô, hê hê hê

Xoá xong danh sách hạn chế, cậu mới lục qua danh bạ xem rốt cục cô lưu tên cậu trong danh bạ như thế nào

Cái tên cô lưu trong danh bạ làm cậu lần này bật ngửa ra đằng sau

Người như cậu, đẹp trai ngời ngời, nam thần của hành vạn nữ sinh. Cô may mắn lắm mới có số của cậu mà xem cô lưu vào danh bạ số của cậu tên là gì, để ảnh gì?

Tên "Cẩu Vương"

Để ảnh là một chú cún con

Bộ mặt của nam thần cậu nhìn tệ như con cún sao?

Cô được lắm

"Tiểu Trân xinh đẹp, Tiểu Trân đáng yêu, moa moa moa"

Cô tắt phụt vòi nước, chạy ra phòng khách rồi với tay lấy cái ba lô để lấy điện thoại rồi đi vào trong bếp

Vương Tuấn Khải cố nín cười nhìn cô, chờ mong thành quả của cậu

Và quả nhiên không ngoài sự kì vọng của cậu, cô vừa a lô một cái liền nghe thấy một giọng nói the thé

-" Tiêu Hoa Trân, tại sao con không gọi điện cho mẹ hả?"

Cậu thầm cảm thán

Loa máy cô thật tốt nha, không ngờ xa như vậy còn có thể nghe thấy, hôm nào cậu phải mua một chiếc mới được

-"Số con sao lại không gọi được?"

Cô thầm than, mẹ cô cũng không cần phải gào lên vậy đâu, hỏng hết màng nhĩ cô rồi

- Mẹ bình tĩnh, đừng nóng đừng nóng a, con chỉ là đem máy đi sửa thôi mà

- "Con đừng đùa mẹ. Anh con hôm trước gọi bảo gọi cho con vẫn thông. Sao, biết nghe lời dọn danh sách hạn chế rồi à"

Cô dọn bao giờ, cô dọn bao giờ. Danh sách hạn chế mấy ngày nay cô còn chưa đụng tới

-"Được rồi, không hỏi nữa, ở đấy phải ăn uống đầy đủ...bla...bla...bla..."

Người cô dần dần mọc ra cái rễ và dần dần cắm sâu xuống đất

Mẹ cô cũng thật thừa tiền điện thoại a

- "Ở đấy không được về quá khuya nghe chưa?"

- Con biết rồi

-"Khoá cửa cẩn thận mỗi khi ra ngoài"

-Vâng ạ

-" Không được ăn nhiều đồ ăn vặt"

- Con hỏi mẹ. Cuộc nói chuyện này còn kéo dài đến bao giờ ạ?

-"còn nữa, phải.."

- Stop, con biết rồi, những điều mẹ nói con đều biết hết rồi, con tắt máy mẹ nhá?

-"ơ này..."

Phụt

Tút tút tút

Nói chuyện với mẹ cô phải dùng đến phong cách cúp máy của Vương Tuấn Khải

Khoan, nhắc tới Vương Tuấn Khải, cô chợt nhớ tới danh bạ điện thoại

Có ba điều cho thấy vụ việc vừa rồi là do cậu ta làm

Thứ nhất:tin nhắn của anh cô cách đây vài phút, cô còn chưa đọc, vậy mà hiển thị đã xem

Thứ hai: danh sách hạn chế cô chưa đụng tới đã được dọn sạch

Thứ ba: trong danh bạ điện thoại, số của Vương Tuấn Khải được lưu với tên cẩu Vương, kèm theo hình ảnh một chú cún minh hoạ, giờ biến thành tên Khải hảo soái với hình cậu ta minh hoạ. Trong khi đó, cô chưa hề đổi thành tên như vậy

Vương Tuấn Khải, cậu được lắm

Á khoan, cậu ta thông minh như vậy, tại sao lại sai sót như thế này, hành động mà không xoá dấu vết

Thôi, xem như cậu ta sơ xuất

- Chị làm gì mà lâu vậy

Bộp

- Cậu không cần hù tôi

Cô lập tức đi vào trong, vẻ mặt hắc ám

Cậu cố nín cười

Thực ra việc này là cậu cố tình chứ người thông minh như cậu, làm việc có thể sơ xuất được sao?

Là cậu muốn xem, cô sau khi biết sự thật sẽ làm gì nổi cậu?

Cô bực tức khoác ba lô lao ra khỏi nhà, chỉ thấy Nguyên Nguyên bước vào nhà và chào cô một tiếng, còn đâu cô cũng chẳng nghe cái gì hết, lao ra khỏi nhà và bước vào thang máy

- Khỉ gió Vương cẩu thối- ôm chân- Á đau. Thang máy thối tha, sao lúc nào mày cũng phản tao?

Thang máy: =.="

Cô móc tay vào ngăn cặp tìm kiếm cái điện thoại

Khỉ gió, hôm nay là cái ngày quái thai nào vậy, cái điện thoại của cô vừa nãy cô còn cầm trên tay nói chuyện với mẹ, a

Ô mai chuối, nó rớt ở nhà Vương cẩu tiên sinh rồi

Cô ngay lập tức Ấn nút thang máy, miệng lẩm bẩm như một con điên

- Thang máy, mày lên cho tao, lên cho tao

Thang máy: Grrr....rừ

- Điện thoại, điện thoại

Rầm

Một cú tiếp đất vô cùng hoàn hảo, oa oa oa

Cũng nhờ cú tiếp đất đó, cô mới có thời gian nghe hết câu chuyện của Vương cẩu tiên sinh và Nguyên lão đại nhân

- Bao giờ anh định công bố việc này?- giọng Nguyên Nguyên

Cô cố định thần lại, thầm nhủ rằng, đó là giả, là tai cô nghe lộn

Nhưng câu tiếp theo của Vương Tuấn Khải làm những suy nghĩ trước đó của cô oanh tạc mà thất bại

- Bây giờ chưa được. Chuyện này để sau rồi tính đi

Và cô lại đổ rầm phát nữa, miệng lẩm bẩm

- Mỹ công mỹ thụ nhà các người đúng là dọa chết người ta

Cạch

- Chị nói mỹ công mỹ thụ nhà ai?

Cô lồm cồm bò dậy, phát hiện người vừa nói ra câu đó chính là Vương cẩu tiên sinh

- Chính là nhà các cậu đó. Các cậu đừng giấu tôi, tôi nghe thấy hết rồi

Mặt cô cười quỷ dị. Oa, dọa chết người ta

Vương Nguyên mặt tái mét còn Vương Tuấn Khải điềm nhiên

- Chúng tôi là tập kịch bản a~, chị đừng có mà suy nghĩ lung tung

Rầm

Cái mẹt cô lại một lần nữa tiếp đất. Trong kịch bản có đoạn hội thoại này sao?

Có hay không thì cô cũng thực sự không nhớ nổi nha

- Chị có sao không ạ?- Nguyên Nguyên đỡ cô dậy

Cô xua xua tay, lồm cồm bò dậy, một lúc sau thì cũng đứng dậy được

- Chị tới đây làm gì?- Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn cô

- Tôi tới tìm điện thoại thôi mà, làm gì mà nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy?

- À điện thoại chị- Vương Nguyên dúi nhẹ vào tay cô- Em thấy nó rơi chỗ phòng bếp. Lần sau chị nhớ cẩn thận hơn nhé

Cô cảm ơn Vương Nguyên, đút điện thoại vào ba lô rồi ra về. Trước khi về còn không quên trả lại cái nhìn sắc lẻm cho Vương Tuấn Khải

Vương Nguyên thầm cảm thán nhìn cô bước đi. Vương Tuấn Khải không liếc nhìn cô mà phán xét

- Đầu óc bà chị này bất bình thường, chúng ta phải cẩn thận

Cậu bước vào trong nhà, để mặc Vương Nguyên đứng đó buông lời ca thán

- Đúng là phải nên cẩn thận thật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.