Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải trở về, vội vàng đứng lên tiến nhanh về phía hắn: "Đại Hải, ban nãy tôi đã quyết định cắt hàng của đối tác, có phải tôi làm sai rồi không? chúng ta có nên......"
"Khoan nói chuyện đó đã cậu đi theo tôi."
Cố Hải ngắt lời Bạch Lạc Nhân, nắm tay cậu kéo đi, rất nhanh đã rời khỏi đại sảnh.
Cố Hải mở cửa xe: "Lên nào, nhanh kẻo không kịp."
Với tiết tấu hối hả như vậy thì Bạch Lạc Nhân tạm thời nghe lời hắn bước lên xe trước đã. Khi Cố Hải cho xe lăn bánh cậu mới bình tĩnh hỏi thực hư: "Chúng ta là đi đâu? Sao lại gấp như thế? Đi thương lượng lại với bọn họ đúng chứ?"
Cố Hải vẫn không tiết lộ điều gì: "Cần cậu quyết định một chuyện. Tới nơi khắc biết."
"Là chuyện gì mới được? Nếu như thương lượng lại với bọn họ thì cậu nói xem chúng ta cần làm gì? Để tránh lại làm hỏng chuyện." - Bạch Lạc Nhân sốt ruột.
"Đừng rộn. Ngoan ngoãn một chút đi." - Nói rồi tập trung lái xe.
Bạch Lạc Nhân quan sát phát hiện, Cố Hải đang tiến thẳng về hướng doanh trại của Bạch Lạc Nhân. Trong lòng không khỏi thắc mắc: "Cậu đưa tôi về doanh trại? Thật sự là đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Hải vừa lái xe vừa đưa tay qua xoa đầu Bạch Lạc Nhân: "Không phải đến doanh trại, cũng sắp tới nơi rồi. Lát nữa sẽ biết thôi bảo bối."
Nét mặt của hắn pha một chút kìm nén, một chút bí ẩn, kèm vài tia tinh ranh, không biết lại bày ra trò điên khùng gì nữa đây, công ty có việc lại không thèm giải quyết, thật hết cách.
Bạch Lạc Nhân tạm thời không nói, chỉ nghĩ thầm. Ông đây là nhịn xem cậu giở trò gì.
Cố Hải dừng xe tại một toà nhà cao tầng.
"Xuống thôi. Tới rồi." - quay sang tháo dây an toàn giúp Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân theo Cố Hải vào nội điện, đây dường như là một khu căn hộ cao cấp, có bảo an nghiêm ngặt. Trang trí cũng thật hiện đại sang trọng. Chắc là Cố Hải dẫn cậu đi gặp riêng người bên đối tác thương lượng lại từ đầu.
Nhân viên lễ tân đưa hai người họ đến thang máy, nhấn số tầng 33, là tầng cao nhất của toà nhà.
Trong thang máy, Bạch Lạc Nhân thăm dò: "Có phải họ gọi điện thoại cho cậu không?"
"Không. Là tôi gọi cho họ trước. Mới nhận được thông tin và tìm đến chổ này."
Cửa thang máy mở ra, Cố Hải rẽ phải, đi thẳng đến phía cửa. Vì là căn hộ cao cấp tầng roof top nên cả tầng chỉ có 2 căn nhà. Từ thang máy rẻ phải sẽ gặp một căn, rẽ trái sẽ gặp căn thứ 2. Loại nhà này được gọi là pent house, giá trị có thể lên đến hàng triệu đô la.
Thiết nghĩ chắc chủ nhân cũng phải là dạng nặng ký, vừa đi Bạch Lạc Nhân vừa gấp rút trình bày: "Tôi ban nãy dường như chỉ nói chuyện với thư kí của họ, lần này đến gặp chắc sẽ phải...."
Nhịp điệu đột nhiên dừng lại khi cậu nhìn thấy xâu chìa khoá được Cố Hải móc ra từ túi áo bên trái, đưa lên mở cửa.Không khỏi kinh ngạc: "Sao cậu lại có chìa khoá?"
Một tay đẩy cửa, đưa mắt truyền sang Bạch Lạc Nhân một hàm ý gọi mời: "Xem thử đi. Nếu cậu đồng ý thì ngày mai lập tức dọn đến."
Bạch Lạc Nhân chậm rãi bước vào, một không gian tuyệt hảo.
Căn nhà được thiết kế hiện đại, không quá choáng ngợp nhưng cũng không kém phần khí thế. Cửa kính rộng lớn cho phép nhìn ra không gian bao la bên ngoài, vì là tầng cao nhất nên có thể thu cả thành phố vào trong tầm mắt. Nội thất tuy đơn giản nhưng cực kì tinh tế. Khoảng sân vườn phía trước tầm 20m vuông, ngập tràn hoa lá. Là một nơi trong mơ, một ngôi nhà thích hợp với cá tính của Bạch Lạc Nhân đến vô cùng.
Ngắm nhìn một lúc, vẫn còn đang bị hớp hồn bởi quang cảnh lộng lẫy nơi đây, nguồn cảm xúc của Bạch Lạc Nhân đột nhiên bị gián đoạn bởi vòng tay ôm cậu từ phía sau của Cố Hải, hắn đặt cằm lên vai cậu, thả từng hơi thở lên cơ cổ săn chắc của Bạch Lạc Nhân, dịu dàng say đắm:
"Bảo bối. Sau này chúng ta sẽ ở đây, cậu đông ý chứ? Nơi này cách doanh trại 30 phút lái xe, cũng cách công ty tôi bấy nhiêu đó thời gian đi về*. Cậu không cần sợ xa xôi tốn sức nữa, hãy yên tâm mà về với tôi nhé."Bạch Lạc Nhân lúc này bừng tỉnh, chỉ vì một câu trêu đùa của cậu mà thành ra thế này đây. Cố Hải ơi là Cố Hải, tên thần kinh này. Thật là......
Thật là một cực phẩm hiếm có trên đời đang thuộc về Bạch Lạc Nhân.
"Cậu tại sao lại tốn kém như vậy? Tôi vốn không có ý định trở về ký túc xá, chỉ là trêu tức cậu. Hôm trước là đã nói rõ với cậu rồi." - Miệng thì hỏi, nhưng trong lòng biết đó là một câu hỏi dư thừa.
"Tôi làm sao nỡ để cậu di chuyển cực nhọc như vậy. Với ông bà thường nói An Cư Lạc Nghiệp. Phải có "an cư" vững chắc rồi mới yên tâm mà phát triển sự nghiệp. Lúc trước tôi là có một mình. Ở tuỳ tiện không sao. Nay còn có cậu, tôi nghĩ cũng đến lúc tìm cho chúng ta một tổ ấm. Đúng không bảo bối?" - Cố Hải vốn đã tìm ra lý do hợp lý cho mình.
Bạch Lạc Nhân mỉm cười bất lực trước lý lẽ quá hợp tình của nam nhân sau lưng, cậu âm thầm đồng ý: "Rồi chổ ở hiện tại thì tính sao? Gía trị căn nhà này chắc chăn không nhỏ. Cậu có bán căn kia cũng không đủ một nửa. Hay là bán luôn nhà ở Quốc Mậu Kiều*, may ra chi phí đỡ tốn kém hơn."
Cố Hải bác bỏ: "Nhà ở Quốc Mậu Kiều là mang tên cậu nên cứ giữ lấy. Tôi chỉ bán căn hiện tại của chúng ta thôi, bù thêm một số. Vốn cũng không định bán nhưng để cũng chẳng làm gì, khu đó sẽ sớm sẽ bị qui hoạch. Không lẽ bao nhiêu năm kinh doanh, Cố Hải này không đủ tiền mua căn nhà nhỏ cho chúng ta sao? Cậu coi thường tôi vậy à Nhân tử?"
Dứt lời đưa tay từ eo lên véo má Bạch Lạc Nhân một cái rồi trở lại ôm cậu.
"Tôi biết là cậu có khả năng nhưng còn phải dành dụm nữa. Lỡ sau này có chuyện gì thì lại không còn tiền xoay sở. Cậu chính là kiểu phung phí không chừng mực đó" - Bạch Lạc Nhân vẫn lo lắng.
"Vậy là cậu hiện tại vẫn chưa biết tôi có bao nhiêu tài sản?" - Hướng đầu về phía trước nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân.
"Tôi vốn là không quan tâm." - biểu tình bất cần.
Cố Hải chậc lưỡi một tiếng, kiểu như đã bỏ sót việc gì đó giờ mới chợt nhớ ra: "Phải đi chuyển chủ quyền tài khoản ngân hàng cho cậu nữa. Đúng rồi, cần ghi chú lại."
Bạch Lạc Nhân thúc ngược vào bụng tên điên phía sau: "Cậu đừng có làm càng. Tiền của cậu thì cậu tự mà giữ lấy."
Cố Hải bị đau đến buông Bạch Lạc Nhân ra, lần này đến trước mặt cậu hỏi thẳng: "Làm sao vậy được? Chúng ta đã kết hôn rồi mà. Không phải nhà nước luôn khuyến khích bình đẳng hoá tài sản trong hôn nhân gia đình sao? Cậu không nhận là thế nào? Sẽ bị thiệt thòi. Không được, không được."
"Cậu vốn đã định một ngày nào đó sẽ bỏ rơi tôi?" - Giọng nói thì tựa hồ bỡn cợt nhưng trong đôi mắt Bạch Lạc Nhân lại có ẩn ý muốn thăm dò.
Cố Hải kinh ngạc, hắn không hề muốn Bạch Lạc Nhân có suy nghĩ này trong đầu. Sốt ruột ôm cậu vào lòng, gắt gao nắm lấy cổ cậu: "Cấm không được nghĩ thế nữa. Biết chưa?"
"Nếu không thì sợ gì tôi thiệt thòi?" - ngang bướng nhất vẫn là Bạch Lạc Nhân. Cậu trêu chọc hắn đến cùng.
Cố Hải giờ đã biết mình bị Bạch Lạc Nhân trêu chọc, cố tình ngang ngược: "Đúng đó, tôi chính là có ý định sẽ bỏ rơi cậu. Đời còn dài lắm, ai biết trước được điều gì. Biết đâu sau này tôi lại đổi khẩu vị trở lại phụ nữ."
Vừa nói vừa không dám nhìn thẳng Bạch Lạc Nhân, mắt tia về phía cửa sổ.
Bạch Lạc Nhân cũng không khách khí, lúc này đột nhiên muốn động thủ cho tên đần này một trận. Thế là hai nam nhân cường tráng lăn lộn trên nền đất mà đánh nhau. Đến khi nhận ra mình còn chưa trả tiền cho căn nhà này đã tự nhiên làm rối mới thôi náo loạn.
————————————————
Thủ tục thanh toán hoàn tất.
Trên đường về, Bạch Lạc Nhân chợt nhớ lại việc của công ty, ngập ngừng quay sang đề nghị: "Hay là cậu bán căn nhà ở Quốc Mậu Kiều đi."
"Tại sao lại bán?"
Bạch Lạc Nhân vẫn là chưa an tâm: "Tôi vừa quyết định huỷ hợp đồng với bên khách hàng. Công ty sẽ phải đền số tiền lớn. Bán nó đi coi như tôi góp vào cho cậu xoay sở. Dù gì để không cũng chẳng làm gì."
Cố Hải rất dửng dưng cười lớn: "Haha một cái hợp đồng thì đáng là gì khiến bảo bối của tôi phải bán nhà xoay sở? Cậu đã quyết định huỷ thì cứ huỷ, là do phía họ trở mặt trước. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm vậy. Hàng hoá đã sản xuất tôi dễ dàng xuất khẩu sang nước khác. Kiếm lợi không ít. Về phần họ, tốt nhất suốt đời này cũng đừng lết xác sang đây tìm tôi hợp tác lần nữa.. Nếu như có ngày đó, để xem Cố Hải này sẽ tàn nhẫn ra sao."